M’Cheyne Bible Reading Plan
Tai Vạ Thứ Nhì: Ếch Nhái
8 CHÚA lại bảo Môi-se: “Con vào cung gặp Pha-ra-ôn, thưa với vua như sau: CHÚA bảo để cho dân Ta đi thờ phượng Ngài. 2 Nếu không, Ngài sẽ sai ếch nhái đến, tràn khắp bờ cõi Ai-cập. 3 Sông ngòi sẽ đầy lúc nhúc ếch nhái. Chúng sẽ nhảy vào cung, vào tận phòng ngủ của vua, đầy cả giường. Trong nước Ai-cập, nhà nào cũng sẽ đầy ếch nhái; ếch nhái trong lò, trong bếp, trong cả thùng nhồi bột; 4 ếch nhái sẽ bò lên người của mọi công dân Ai-cập, bò lên cả mình vua.”
5 Rồi CHÚA dặn Môi-se: “Bảo A-rôn đưa gậy hướng về các sông, suối, hồ, để ếch nhái từ các nơi đó tràn lên khắp Ai-cập.” 6 A-rôn vâng lời và ếch nhái đầy tràn khắp nơi trong nước. 7 Các thầy pháp dùng pháp thuật, cũng làm cho ếch nhái bò lên. 8 Pha-ra-ôn liền cho đòi Môi-se và A-rôn đến, nói: “Hãy cầu xin CHÚA, để Ngài cho ếch nhái lánh xa chúng ta, rồi ta sẽ để cho dân Hê-bơ-rơ đi thờ phượng CHÚA!”
9 Môi-se tâu: “Xin bệ hạ vui lòng cho biết bệ hạ muốn lúc nào ếch nhái rời khỏi Ai-cập, để tôi cầu Đức Chúa Trời cho đúng lúc ấy ếch nhái chết đi, chỉ còn lại ở dưới sông mà thôi.” 10 Pha-ra-ôn đáp: “Ngày mai.” “Thưa vâng!” Môi-se nói: “Như vậy để bệ hạ biết rằng chẳng có ai như CHÚA, Đức Chúa Trời của chúng tôi. 11 Trừ dưới sông ra, ếch nhái ở những nơi khác đều sẽ chết hết.”
12 Rời cung vua, Môi-se liền cầu xin CHÚA về vụ này. 13 CHÚA thực hiện lời Môi-se xin. Ếch nhái chết la liệt từ trong nhà đến tận ngoài đồng. 14 Người ta dồn xác chúng lại thành từng đống lớn, mùi hôi thối xông lên khắp nơi. 15 Còn Pha-ra-ôn, khi thấy mình đã thoát nạn này, liền trở lòng, chai lì, không chịu cho dân Y-sơ-ra-ên đi, đúng như CHÚA đã báo trước.
Tai Vạ Thứ Ba: Muỗi
16 CHÚA lại dạy Môi-se: “Bảo A-rôn lấy gậy đập đất bay lên, bụi bay lên, bụi sẽ biến thành muỗi dầy đặc trong nước Ai-cập.” 17 Hai ông vâng lời Chúa, muỗi tràn lan khắp Ai-cập, đậu đầy dẫy trên người Ai-cập và bu đầy mình súc vật của họ. 18 Các thầy pháp thử dùng pháp thuật hóa bụi ra muỗi, nhưng không làm được. 19 Họ tâu với Pha-ra-ôn: “Đây là ngón tay của Đức Chúa Trời!” Nhưng Pha-ra-ôn ngoan cố, không nghe Môi-se và A-rôn, như lời CHÚA đã dạy.
Tai Vạ Thứ Tư: Ruồi Nhặng
20 Sau đó, CHÚA bảo Môi-se: “Sáng mai con dậy sớm, đi ra bờ sông gặp Pha-ra-ôn, thưa với vua rằng: CHÚA bảo vua tha cho dân Y-sơ-ra-ên ra đi, để họ thờ phượng Ngài. 21 Nếu không, Ngài sẽ sai ruồi nhặng đến. Nhà nào cũng đầy ruồi. Ruồi sẽ bu khắp người vua, quần thần và người dân Ai-cập.
22 Nhưng đặc biệt đất Gô-sen sẽ không có ruồi, vì là nơi dân Y-sơ-ra-ên ở. 23 Chúa phân biệt dân Ngài với dân của vua. Vua sẽ biết rằng Ta là CHÚA, Ta đang ở giữa lãnh thổ. Ngày mai, việc này sẽ xảy ra.” 24 CHÚA thực hiện lời Ngài. Vô số ruồi nhặng đến thành từng đàn, tàn hại đất Ai-cập, bay vào nhà người Ai-cập, từ vua chí dân.
25 Pha-ra-ôn liền cho đòi Môi-se và A-rôn đến. Vua nói: “Đem người Hê-bơ-rơ đi dâng tế lễ cho Đức Chúa Trời của họ đi! Nhưng không được ra khỏi Ai-cập.” 26 Môi-se đáp: “Không được. Chúng tôi dâng cho Đức Chúa Trời các lễ vật người Ai-cập ghê tởm. Nếu chúng tôi dâng trước mặt họ, họ sẽ giết chúng tôi sao? 27 Chúng tôi phải đi sâu vào sa mạc chừng ba ngày đường và dâng lễ cho CHÚA tại đó, như Ngài đã bảo chúng tôi.”
Pha-ra-ôn Hứa Rồi Nuốt Lời
28 Pha-ra-ôn nhượng bộ: “Thôi được, ta sẽ cho đi vào sa mạc, nhưng không được đi xa hơn nữa. Cũng nhớ cầu nguyện cho ta với!” 29 Môi-se hứa: “Tôi sẽ xin CHÚA cho ruồi nhặng rời Ai-cập. Nhưng xin vua đừng đánh lừa chúng tôi một lần nữa!”
30 Rời cung vua, Môi-se xin CHÚA cho ruồi nhặng rút đi hết. 31 CHÚA nhậm lời ông, làm cho ruồi đi hết, không còn lại một con. 32 Nhưng lòng của Pha-ra-ôn lại trở nên chai lì, và không cho dân đi.
Lời Cầu Nguyện Của Chúa(A)
11 Ngày kia, tại một địa điểm nọ, Đức Giê-su vừa cầu nguyện xong, một môn đệ nói: “Thưa Chúa, xin dạy chúng con cầu nguyện, cũng như Giăng đã dạy môn đệ mình.”
2 Ngài bảo họ: “Khi các con cầu nguyện, hãy nói:
Lạy Cha,
Nguyện danh Cha được tôn thánh,
Nước Cha được đến!
3 Xin cho chúng con thức ăn đủ sống mỗi ngày!
4 Xin tha tội[a] chúng con,
Vì chúng con cũng tha mọi người mắc nợ[b] chúng con!
Và xin chớ đem chúng con vào sự cám dỗ.”
5 Ngài dạy tiếp: “Giả định một người trong các con có người bạn, nửa đêm đến nhà bạn ấy yêu cầu: ‘Anh ơi, cho tôi mượn ba ổ bánh, 6 vì tôi có bạn đi đường mới tới, nhưng tôi không có gì mời ăn.’
7 Người bạn trong nhà đáp: ‘Anh đừng quấy rầy tôi! Cửa đã đóng rồi; các con tôi đang ngủ cùng giường với tôi. Tôi không thể nào dậy lấy bánh cho anh được!’ ” 8 Ta bảo các con: “Dù người kia không chịu dậy đưa bánh vì tình bằng hữu, nhưng cũng phải dậy đưa đầy đủ số bánh bạn mình cần vì bị kèo nài.”
9 Ta cũng bảo các con: “Hãy xin sẽ được, hãy tìm sẽ gặp, hãy gõ, cửa sẽ mở ra cho các con. 10 Vì ai xin sẽ được, ai tìm sẽ gặp, ai gõ thì cửa sẽ mở.
11 Trong các con, có người nào làm cha mà con mình xin cá lại cho rắn, 12 xin trứng lại cho bò cạp không? 13 Vậy, nếu các con là người xấu, còn biết cho con cái mình vật tốt, huống gì Cha trên trời lại không ban Thánh Linh cho những người cầu xin Ngài sao?”
Chúa Cứu Thế Và Bê-ên-xê-bun(B)
14 Đức Giê-su đuổi một quỷ câm, khi quỷ xuất, người câm nói được, nên dân chúng kinh ngạc. 15 Nhưng có vài người nói: “Ông ấy cậy quỷ vương Bê-ên-xê-bun[c] mà đuổi quỷ.” 16 Một số người khác xin Ngài làm một dấu lạ từ trời để thử Ngài.
17 Biết thấu tư tưởng họ, Ngài đáp: “Nước nào chia rẽ sẽ bị suy vong; nhà nào phân ly sẽ bị đổ vỡ. 18 Nếu Sa-tan tự chia rẽ với mình, thì vương quốc nó làm sao tồn tại[d] được? Vì các ngươi nói rằng Ta nhờ Bê-ên-xê-bun để đuổi quỷ. 19 Nếu Ta cậy Bê-ên-xê-bun mà đuổi quỷ, thì con cái các ngươi sẽ nhờ ai[e] mà đuổi quỷ? Trong việc này, chúng sẽ xử đoán các ngươi. 20 Nếu Ta cậy ngón tay Đức Chúa Trời mà đuổi quỷ, thì Nước Đức Chúa Trời đã đến nơi các ngươi rồi!
21 Khi một kẻ mạnh bạo, vũ trang đầy đủ phòng thủ lâu đài mình, thì tài sản được an toàn. 22 Nhưng khi có ai mạnh hơn tấn công chiến thắng nó, thì người ấy tước khí giới nó nhờ cậy và phân phát chiến lợi phẩm.
23 Ai không thuận với Ta là nghịch cùng Ta. Ai không kết hợp với Ta đều tản lạc.
24 Khi một tà linh[f] ra khỏi một người, nó đi qua những nơi khô hạn tìm chỗ nghỉ ngơi. Tìm không được, nó tự nhủ: ‘Ta sẽ trở về nhà mà ta mới ra khỏi!’ 25 Về đến nhà, thấy đã quét dọn và sắp xếp lại, 26 nó liền đi đem bảy quỷ khác, dữ hơn nó vào ở trong nhà và tình trạng về sau của người này trở thành tệ hại hơn trước.”
27 Khi Ngài đang dạy những điều ấy, một người đàn bà trong đám đông lên tiếng: “Phước cho dạ đã cưu mang Thầy và vú đã cho Thầy bú!”
28 Nhưng Ngài đáp: “Những người nghe lời Đức Chúa Trời và vâng giữ còn có phước hơn!”
29 Thấy đoàn dân kéo đến càng đông, Ngài bắt đầu phán dạy: “Thế hệ này thật là một thế hệ gian ác! Họ tìm kiếm một dấu lạ, nhưng sẽ chẳng cho dấu lạ nào ngoài dấu lạ Giô-na. 30 Vì Giô-na là dấu lạ cho dân Ni-ni-ve thể nào, thì Con Người cũng là dấu lạ cho thế hệ này thể ấy. 31 Trong ngày phán xét, nữ hoàng nam phương sẽ đứng dậy nghịch cùng những người của thế hệ này và lên án họ, vì bà đã từ chân trời góc bể[g] đến nghe lời khôn ngoan[h] của Sa-lô-môn, mà nay tại đây có Đấng vĩ đại hơn Sa-lô-môn. 32 Trong ngày phán xét, dân thành Ni-ni-ve sẽ đứng dậy, lên án thế hệ này, vì dân ấy đã ăn năn khi nghe Giô-na giảng, mà nay tại đây có Đấng vĩ đại hơn Giô-na!
33 Không ai thắp đèn rồi đem giấu vào chỗ khuất hoặc dưới thùng, nhưng đặt trên giá đèn để những người bước vào đều thấy ánh sáng. 34 Mắt là đèn của thân thể. Khi mắt tinh tường, thì cả con người[i] cũng sáng sủa. Nhưng nếu mắt kém, thì cả con người cũng tối tăm. 35 Vậy, hãy coi chừng, để ánh sáng trong các ngươi không phải là bóng tối. 36 Nếu cả thân thể các ngươi sáng sủa, không có phần nào tối tăm thì mới sáng sủa hoàn toàn, như khi ánh đèn tỏa sáng trên các ngươi.”
37 Đức Giê-su vừa dạy xong, một người Pha-ri-si mời Ngài dùng bữa. Bước vào nhà, Ngài ngồi vào bàn ăn. 38 Người Pha-ri-si này thấy Ngài không rửa tay trước bữa ăn thì ngạc nhiên.
39 Nhưng Chúa bảo ông ta: “Người Pha-ri-si các ông chỉ hay rửa bên ngoài chén đĩa, nhưng bên trong các ông lại đầy dẫy sự gian ác và trộm cướp. 40 Sao khờ dại thế! Đấng dựng nên bên ngoài lại không tạo nên bề trong sao? 41 Nhưng hãy bố thí những gì mình có, thì mọi sự đều trong sạch cho các ông.
42 Nhưng khốn cho các ông là người Pha-ri-si, vì các ông dâng phần mười bạc hà, rau cần, và mọi thứ rau cỏ, mà bỏ qua công lý và lòng yêu kính Đức Chúa Trời. Các ông cần phải làm các điều này, nhưng đừng bỏ các điều kia.
43 Khốn cho các ông, người Pha-ri-si, vì các ông thích ngồi ghế danh dự trong hội đường và ưa được chào hỏi giữa phố phường.
44 Khốn cho các ông vì các ông giống như mồ hoang không còn tàn tích, người ta đạp lên mà không biết!”
45 Một giáo sư Kinh Luật nói: “Thưa Thầy, Thầy nói thế là nhục mạ luôn cả chúng tôi nữa!”
46 Ngài đáp: “Khốn cho các ông, giới giáo sư Kinh Luật, vì các ông chất trên người khác những gánh nặng khó mang, còn chính các ông không động ngón tay vào.
47 Khốn cho các ông, vì các ông xây mộ cho các tiên tri mà tổ phụ các ông đã giết hại. 48 Vì thế, các ông làm nhân chứng và hoàn toàn tán thành việc làm của họ: Tổ phụ thì giết tiên tri, còn các ông lại xây mộ. 49 Bởi thế, lời cao minh[j] của Đức Chúa Trời đã nói: ‘Ta sẽ sai các tiên tri và các sứ đồ đến cùng chúng; Chúng sẽ giết người này, bức hại kẻ kia,’ 50 để có thể đòi thế hệ này trả nợ máu của mọi tiên tri đã đổ ra từ thuở khai thiên lập địa, 51 từ máu của A-bên cho đến máu của Xa-cha-ri, là người bị giết giữa bàn thờ và nhà thờ.[k] Phải, Ta bảo các ông, sẽ phải đòi thế hệ này trả nợ ấy.
52 Khốn cho các ông là các giáo sư Kinh Luật, vì các ông giữ chìa khóa kho tri thức, chính các ông không vào đó nhưng ai vào, thì các ông ngăn chặn!”
53 Khi Ngài rời nơi đó, các người Pha-ri-si và các giáo sư Kinh Luật rất căm giận, theo vặn hỏi Ngài đủ điều, 54 rình rập để bắt bẻ từng lời nói của Ngài.
Đức Chúa Trời Vĩ Đại Toàn Năng
25 Binh-đát, người Su-a, đáp:
2 Ngài cầm quyền thống trị, và đáng kính sợ,
Thiết lập hòa bình trên trời cao.
3 Đội quân Ngài, nào ai đếm được?
Nào ai thoát khỏi ánh sáng Ngài?
4 Thế thì người phàm làm sao được Đức Chúa Trời kể là công chính?
Con người sinh ra từ người nữ làm sao được Ngài kể là trong sạch?
5 Nếu ngay cả mặt trăng cũng không sáng đủ,
Các ngôi sao cũng không trong sáng đủ dưới mắt Ngài,
6 Huống chi người phàm, loài dòi bọ,
Và con cái người, chỉ là giống côn trùng?
Gióp Mỉa Mai
26 Gióp đáp lời:
2 Anh thật khéo nâng đỡ người cô thế,
Cứu giúp người yếu đuối!
3 Anh thật khéo khuyên dạy người kém khôn ngoan,
Tỏ bày bao nhiêu điều thông sáng!
4 Nhờ ai mà anh thốt ra những lời ấy?
Thần khí nào phát ra từ anh?
Đức Chúa Trời Vĩ Đại Quyền Năng
5 Hồn người chết oằn oại
Bên dưới nước và các động vật trong nước.
6 Âm phủ lộ trần trước mắt Ngài,
Cõi diệt vong không màn che khuất.
7 Ngài giăng trời bắc trên khoảng không,
Treo trái đất trong không gian.
8 Ngài dồn chứa nước mưa trong đám mây dày đặc,
Nhưng nước nhiều cũng không xé rách mây.
9 Ngài bao phủ ngai Ngài,
Trải mây che khuất ngai.
10 Ngài vẽ một vòm tròn trên mặt nước,
Tận chân trời, nơi ánh sáng gặp tối tăm.
11 Cột trụ đỡ các tầng trời rung chuyển,
Kinh sợ khi Ngài quở trách.
12 Ngài dùng quyền năng dẹp yên biển cả,
Dùng sự khôn ngoan đánh ngã Ra-háp.
13 Hơi thở Ngài làm bầu trời tươi sáng,
Tay Ngài đâm thủng rắn đang trốn chạy.
14 Nhưng đó chỉ là một cái nhìn thoáng qua về công việc Ngài;
Tiếng thì thầm chúng ta nghe về Ngài thật nhỏ làm sao!
Ai hiểu thấu tiếng sấm vang rền quyền năng Ngài?
Các Ân Tứ Thuộc Linh
12 Còn về các ân tứ thuộc linh, thưa anh chị em, tôi không muốn anh chị em thiếu hiểu biết. 2 Anh chị em biết rằng khi anh chị em còn là người ngoại đạo, thế nào anh chị em đã bị lôi cuốn vào việc thờ cúng các thần tượng câm. 3 Vì thế, tôi muốn anh chị em biết rằng không ai có Đức Thánh Linh của Đức Chúa Trời mà rủa: Đức Giê-su đáng bị nguyền rủa. Cũng không ai có thể xưng Đức Giê-su là Chúa Tể nếu không bởi Đức Thánh Linh.
4 Có nhiều ân tứ khác nhau, nhưng chỉ có một Đức Thánh Linh. 5 Có nhiều việc phục vụ khác nhau nhưng chỉ có một Chúa. 6 Có nhiều công việc khác nhau nhưng chỉ có một Đức Chúa Trời là Đấng làm mọi sự trong mọi người.
7 Mỗi người được ban cho sự biểu hiện của Đức Thánh Linh vì lợi ích chung. 8 Người thì được Đức Thánh Linh ban cho lời nói khôn ngoan, người khác cũng do cùng một Thánh Linh được lời nói tri thức, 9 người khác nữa cũng do cùng một Thánh Linh được đức tin, người khác nữa được ân tứ chữa bệnh cũng do một Thánh Linh, 10 kẻ thì làm phép lạ, người khác nói tiên tri, người thì phân biệt các thần linh, kẻ khác nói các tiếng lạ, người khác thông dịch các tiếng ấy. 11 Tất cả những ân tứ trên đều do cùng một Đấng là Đức Thánh Linh hành động, Ngài ban riêng cho mỗi người tùy ý Ngài.
Một Thân Thể
12 Vì như chỉ có một thân thể nhưng có nhiều chi thể và tất cả chi thể của thân tuy nhiều nhưng vẫn thuộc về một thân thể. Chúa Cứu Thế cũng vậy. 13 Vì trong cùng một Thánh Linh mà chúng ta chịu phép báp-tem để sát nhập vào một thân thể, người Do Thái cũng như Hy Lạp, kẻ nô lệ cũng như tự do, tất cả chúng ta đều được uống cùng một Thánh Linh.
14 Vì thân thể không phải chỉ có một chi thể nhưng nhiều chi thể. 15 Nếu chân nói: Vì tôi không phải là tay, tôi không thuộc về thân thể. Có phải vì nói như thế mà chân không thuộc về thân thể sao? 16 Và nếu tai nói: Vì tôi không phải là mắt, tôi không thuộc về thân thể này. Có phải vì nói như thế mà tai không thuộc về thân thể sao? 17 Nếu toàn thân thể là mắt cả thì nghe làm sao? Nếu tất cả là tai thì ngửi thế nào? 18 Nhưng Đức Chúa Trời đã xếp đặt mọi chi thể trong thân thể, mỗi bộ phận tùy theo ý Ngài. 19 Nếu tất cả chỉ là một bộ phận thì thân thể ở đâu? 20 Nay tuy có nhiều chi thể nhưng chỉ có một thân thể.
21 Mắt không thể nói với tay: Tôi không cần anh; đầu cũng không thể nói với chân: Tôi không cần anh. 22 Nhưng trái lại, những chi thể xem có vẻ yếu đuối trong thân thể lại là cần thiết. 23 Những chi thể xem có vẻ kém quan trọng trong thân thể thì ta phải tôn trọng nhiều hơn; và những chi thể ít được chú ý chúng ta phải chú trọng nhiều hơn. 24 Còn những chi thể nào đã được tôn trọng rồi thì không cần chú ý nữa. Nhưng Đức Chúa Trời đã xếp đặt thân thể để cho chi thể nào kém cỏi thì được tôn trọng hơn. 25 Như thế để không có sự chia rẽ trong thân thể, nhưng các chi thể đồng chăm sóc cho nhau. 26 Nếu một chi thể đau đớn, tất cả các chi thể cùng đau. Nếu một chi thể được tôn trọng, tất cả các chi thể khác cùng vui mừng.
27 Vậy anh chị em là thân thể của Chúa Cứu Thế và mỗi người là một phần của thân thể ấy. 28 Đức Chúa Trời đã lập trong Hội Thánh trước nhất là sứ đồ, thứ hai là tiên tri, thứ ba là giáo sư, thứ đến là người làm phép lạ, rồi đến người chữa bệnh, người giúp đỡ, người quản trị, người nói tiếng lạ. 29 Có phải tất cả đều là sứ đồ sao? Có phải tất cả đều là tiên tri sao? Có phải tất cả đều là giáo sư sao? Có phải tất cả đều làm phép lạ sao? 30 Có phải tất cả đều được ân tứ chữa bệnh sao? Có phải tất cả đều nói tiếng lạ sao? Có phải tất cả đều thông dịch tiếng lạ sao? 31 Hãy khao khát tìm kiếm những ân tứ lớn lao hơn. Bây giờ tôi chỉ cho anh chị em một con đường tốt đẹp hơn.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)