Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

M’Cheyne Bible Reading Plan

The classic M'Cheyne plan--read the Old Testament, New Testament, and Psalms or Gospels every day.
Duration: 365 days
New Vietnamese Bible (NVB)
Version
Xuất Hành 5

Làm Gạch Không Rơm

Sau đó Môi-se và A-rôn đến yết kiến Pha-ra-ôn và thưa: “CHÚA, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên phán rằng: ‘Hãy để dân Ta đi, để họ có thể thờ phượng Ta trong sa mạc.’ ” Pha-ra-ôn hỏi: “CHÚA là ai mà ta phải vâng lời và để cho Y-sơ-ra-ên ra đi? Ta chẳng biết CHÚA là ai và cũng chẳng cho dân Y-sơ-ra-ên đi đâu.”

Môi-se và A-rôn thưa: “Đức Chúa Trời của người Hê-bơ-rơ đã viếng thăm chúng tôi. Bây giờ xin bệ hạ cho chúng tôi đi ba ngày đường vào sa mạc để dâng tế lễ cho CHÚA, Đức Chúa Trời của chúng tôi, nếu không Ngài sẽ dùng dịch hạch và gươm dao hình phạt chúng tôi.” Tuy nhiên Pha-ra-ôn trả lời: “Môi-se và A-rôn! Tại sao hai ông làm cho họ dừng công việc như vậy? Về làm việc đi!” Vua nói tiếp: “Dân số trong xứ đã lên rất nhiều mà mấy ông lại xui cho họ bỏ bê công việc.”

Ngay hôm ấy, Pha-ra-ôn ban lệnh này cho các cai nô và các đốc công: “Đừng cấp rơm cho dân làm gạch như trước nữa; để chúng tự đi kiếm rơm lấy. Nhưng vẫn bắt chúng phải làm đủ số lượng gạch như trước chớ không được giảm bớt sản lượng. Phải bắt chúng làm việc thật nặng nề để chúng đừng để ý đến những lời dối trá.”

10 Các cai nô và đốc công đi ra nói với dân rằng: “Đây là lệnh của Pha-ra-ôn: ‘Ta sẽ không cấp rơm như trước nữa. 11 Mỗi người phải tự đi kiếm rơm ở đâu thì đi, nhưng không được giảm bớt sản lượng.’ ” 12 Dân chúng phân tán đi ra khắp Ai-cập để kiếm rạ thay cho rơm. 13 Các cai nô cứ đốc thúc: “Mỗi ngày phải làm cho xong phần việc, như khi được cấp rơm vậy.” 14 Những trưởng toán người Y-sơ-ra-ên do các cai nô chỉ định bị họ đánh đập và hạch sách: “Sao hôm qua và hôm nay các anh không sản xuất đúng mức ấn định như trước?”

15 Các trưởng toán người Y-sơ-ra-ên đến kêu van với Pha-ra-ôn: “Sao bệ hạ đối xử với các tôi tớ của bệ hạ như vậy? 16 Chúng tôi không được cấp rơm nhưng vẫn cứ nhận được lệnh ‘Làm gạch đi!’ Tôi tớ của bệ hạ bị đánh đập, nhưng lỗi là lỗi của dân của bệ hạ.” 17 Pha-ra-ôn đáp: “Lười biếng! Các anh là bọn lười biếng! Vì vậy mà các anh cứ đòi ‘Xin cho chúng tôi đi dâng tế lễ cho CHÚA.’ 18 Trở về làm việc đi! Chẳng ai cấp rơm cho đâu, nhưng mức sản xuất gạch vẫn giữ nguyên như cũ!”

19 Các trưởng toán Y-sơ-ra-ên rất bối rối khi nghe câu “Chẳng ai cấp rơm cho đâu, nhưng mức sản xuất gạch vẫn giữ nguyên như cũ”. 20 Khi lui ra khỏi cung vua, họ gặp Môi-se và A-rôn đang đứng chờ họ, 21 nên nói rằng: “Xin CHÚA xem xét và xử đoán hai ông! Hai ông đã làm chúng tôi thành một vật hôi hám trước mặt Pha-ra-ôn và quần thần, hai ông đã đưa gươm cho họ giết chúng tôi!”

22 Môi-se trở về với CHÚA và thưa: “Lạy CHÚA! Sao CHÚA lại mang họa đến cho dân này? CHÚA sai con đến với họ là vì mục đích ấy sao? 23 Từ lúc con đến với Pha-ra-ôn để nhân danh CHÚA mà nói thì vua càng ngược đãi dân này, nhưng CHÚA lại chẳng giải cứu họ!”

Lu-ca 8

Các Nữ Môn Đệ

Sau đó, Đức Giê-su cứ đi từ thành này sang thành khác, từ làng nọ qua làng kia để truyền giảng Phúc Âm về Nước Đức Chúa Trời. Mười hai sứ đồ theo Ngài cùng với các phụ nữ đã từng được Ngài đuổi quỷ,[a] chữa bệnh: Ma-ri còn gọi là Ma-đơ-len, người được Chúa giải thoát khỏi bảy quỷ dữ, Giô-a-na, vợ của Chu-xa, người quản lý hoàng cung Hê-rốt, Su-sa-na, và nhiều bà khác nữa. Họ dùng tài sản mình phục vụ Chúa và các môn đệ Ngài.[b]

Người Gieo Giống(A)

Trong khi một đám đông tụ họp, và những người từ các thành kéo nhau đến với Đức Giê-su, Ngài dùng một ngụ ngôn dạy họ: “Một người kia đi gieo giống. Đang khi gieo, một số hạt rơi dọc đường, bị dẫm lên rồi chim ăn hết. Một số khác rơi nhằm chỗ đá sỏi, mọc lên rồi khô héo vì thiếu ẩm ướt.

Hạt khác rơi vào giữa nơi gai góc, mọc lên chung với gai và bị nghẹt. Nhưng một số khác nữa rơi vào đất tốt, mọc lên, kết hạt[c] gấp trăm lần.” Khi nói những điều này, Ngài kêu lớn: “Ai có tai, hãy lắng nghe!”

Các môn đệ hỏi Ngài ngụ ngôn ấy có nghĩa gì. 10 Ngài đáp: “Đức Chúa Trời cho các con hiểu biết huyền nhiệm của[d] Nước Đức Chúa Trời, còn những người khác phải dùng ngụ ngôn để họ,

Nhìn mà không thấy,
    Nghe mà chẳng hiểu.”

11 “Đây là ý nghĩa ngụ ngôn ấy: Hạt giống là Lời Đức Chúa Trời; 12 Hạt giống rơi dọc đường là những người nghe nhưng rồi bị quỷ vương đến cướp lời ấy khỏi lòng họ, kẻo họ tin mà được cứu rỗi. 13 Hạt giống rơi nhằm chỗ đá sỏi là những người nghe và vui mừng tiếp nhận lời Chúa, nhưng không đâm rễ, chỉ tin một thời gian, đến khi gặp thử thách thì bỏ cuộc.[e] 14 Hạt giống rơi vào nơi gai góc là người đã nghe, nhưng trong cuộc sống, bị những nỗi lo lắng, giàu sang và lạc thú của cuộc đời làm cho nghẹt không trưởng thành được. 15 Nhưng hạt giống rơi vào đất tốt là những người với tấm lòng thanh cao, tốt đẹp nghe đạo, giữ vững đạo và nhờ kiên trì sinh kết quả.”

Cái Đèn(B)

16 “Không ai thắp đèn rồi đem giấu trong thùng[f] hay để dưới gầm giường, nhưng đặt trên giá đèn để ai bước vào cũng thấy ánh sáng. 17 Vì không có điều gì giấu kín mà sẽ không bị tỏ lộ; chẳng có điều gì giữ bí mật mà sẽ không biết và bị phơi bày. 18 Vậy, các con hãy cẩn thận về cách mình nghe. Ai có sẽ được cho thêm; ai không có, cũng sẽ bị lấy luôn điều họ tưởng mình có.”

Mẹ Và Các Em Chúa Giê-su(C)

19 Mẹ và các em Đức Giê-su đến cùng Ngài, nhưng vì đám đông nên không thể gặp Ngài được. 20 Có người thưa với Ngài: “Mẹ và các em Thầy đang đứng bên ngoài, muốn gặp Thầy.”

21 Ngài đáp: “Mẹ Ta và anh em Ta là những người nghe và làm theo lời Đức Chúa Trời!”

Thuyền Gặp Bão(D)

22 Một hôm, Đức Giê-su xuống thuyền với các môn đệ và nói: “Chúng ta hãy qua bên kia bờ hồ!” Vậy họ chèo thuyền đi. 23 Đang khi thuyền đi thì Ngài ngủ. Một trận cuồng phong thổi vào hồ; thuyền bắt đầu ngập nước, thật là nguy hiểm.[g]

24 Các môn đệ đến đánh thức Ngài và thưa: “Thầy ơi! Thầy ơi! Chúng ta chết mất!” Nhưng Ngài thức dậy, quở gió và sóng, thì sóng gió lặng yên. 25 Ngài trách các môn đệ: “Đức tin các con ở đâu?” Họ vừa sợ vừa kinh ngạc, bảo nhau: “Ngài là ai mà ra lệnh cho sóng gió[h] thì chúng vâng theo?”

Người Bị Quỷ Ám(E)

26 Họ chèo thuyền đến vùng Giê-ra-sê, đối ngang Ga-li-lê. 27 Ngài vừa lên bờ, một người ở thành ấy bị quỷ ám đến gặp Ngài. Lâu nay, anh không mặc quần áo, cũng không ở trong nhà nhưng ở ngoài mồ mả. 28 Khi thấy Đức Giê-su, anh gào thét, quỳ xuống trước Ngài, kêu lớn: “Lạy Đức Giê-su, Con Đức Chúa Trời Chí Cao, tôi có can hệ gì với Ngài đâu? Tôi van Ngài, xin đừng hành hạ tôi,” 29 vì Đức Giê-su ra lệnh cho tà linh xuất khỏi anh. Nhiều lần quỷ nhập, dù dùng cùm xích và canh giữ, anh vẫn bẻ xiềng tháo cùm và bị quỷ dẫn ra những nơi đồng hoang.

30 Đức Giê-su hỏi nó: “Ngươi tên gì?” Nó thưa: “Đạo binh!” Vì anh này bị nhiều quỷ ám. 31 Các quỷ cứ nài xin Ngài đừng truyền lệnh bắt chúng xuống vực sâu.

32 Ở đó, có một bầy heo rất đông đang ăn trên đồi. Chúng xin Ngài cho phép nhập vào bầy heo, Ngài chấp thuận. 33 Các quỷ ra khỏi người, nhập vào bầy heo. Bầy heo liền lao đầu từ bờ vực xuống hồ chết chìm cả.

34 Các kẻ chăn heo thấy việc xảy ra, thì bỏ chạy và thuật lại cho người trong thành phố và vùng thôn quê. 35 Dân chúng kéo ra xem. Khi đến gần Đức Giê-su, họ thấy người mà quỷ vừa xuất đang ngồi dưới chân Ngài, quần áo chỉnh tề, tâm trí tỉnh táo, thì sợ hãi. 36 Những người đã chứng kiến thuật lại cho họ nghe người bị quỷ ám đã được chữa lành như thế nào. 37 Tất cả dân chúng quanh vùng Giê-ra-sê đều xin Ngài đi nơi khác vì họ quá sợ hãi. Vậy, Ngài xuống thuyền trở về.

38 Người được giải thoát khỏi quỷ năn nỉ xin đi theo Ngài, nhưng Ngài cho anh về, bảo: 39 “Con hãy về nhà mình, thuật lại những việc Đức Chúa Trời đã làm cho con!” Vậy, anh ấy đi khắp thành, công bố những việc Đức Giê-su đã làm cho mình.

Con Gái Giai-ru Và Người Đàn Bà Bị Xuất Huyết(F)

40 Khi Đức Giê-su trở về, một đám đông đón rước Ngài vì tất cả đều đang trông đợi Ngài. 41 Một người tên Giai-ru, làm quản lý hội đường, đến quỳ dưới chân Ngài và nài xin Ngài vào nhà mình, 42 vì đứa con gái một của ông, độ mười hai tuổi, đang hấp hối. Khi Ngài đang đi, đoàn dân đông lấn ép Ngài. 43 Có một người đàn bà bị xuất huyết đã mười hai năm, không ai chữa trị được. 44 Bà đến sau lưng Ngài, sờ vào gấu áo Ngài; lập tức máu[i] liền cầm lại.

45 Đức Giê-su hỏi: “Ai sờ Ta vậy?” Khi mọi người đều chối, Phê-rơ nói: “Thưa Thầy, dân chúng đông đảo đang lấn ép, xô đẩy Thầy!”

46 Nhưng Đức Giê-su đáp: “Có người đã sờ đến Ta, vì Ta biết có quyền năng từ Ta phát ra.”

47 Khi thấy không thể nào giấu được nữa, người đàn bà run rẩy đến quỳ trước Ngài. Trước mặt dân chúng bà nói rõ vì sao bà sờ gấu áo Ngài và tức khắc được chữa lành như thế nào. 48 Ngài bảo bà: “Con gái Ta ơi, đức tin con đã chữa lành con, hãy đi bình an!”

49 Ngài còn đang nói, có người nhà viên quản lý hội đường đến báo tin: “Con gái ông chết rồi! Đừng phiền Thầy[j] nữa!”

50 Nhưng khi nghe vậy, Đức Giê-su bảo Giai-ru: “Đừng sợ! Chỉ tin mà thôi; con gái ông sẽ được cứu sống!”

51 Đến nhà Giai-ru, Ngài không cho ai vào cả, ngoại trừ Phê-rơ, Giăng, Gia-cơ và cha mẹ em bé. 52 Mọi người đang khóc lóc, tiếc thương đứa bé, Ngài bảo: “Đừng khóc! Đứa bé không chết đâu, nó chỉ ngủ thôi!”

53 Họ chế nhạo Ngài vì biết nó đã chết. 54 Nhưng Ngài nắm tay nó truyền gọi: “Con ơi,[k] hãy dậy!” 55 Linh hồn trở về, em bé liền đứng dậy. Ngài bảo cho em bé ăn. 56 Cha mẹ em bé kinh ngạc vô cùng nhưng Ngài căn dặn họ đừng nói cho ai biết việc vừa xảy ra.

Gióp 22

Ê-li-pha Buộc Tội Gióp Bóc Lột Người Nghèo

22 Ê-li-pha người Thê-man, đáp lời:
Người phàm có ích gì cho Đức Chúa Trời?
    Người khôn ngoan hẳn nhiên được lợi cho chính mình.
Đấng Toàn Năng có vui thích gì nếu anh sống công chính?
    Có lợi gì cho Ngài nếu đường lối anh trọn vẹn?
Có phải vì anh kính sợ Ngài mà Ngài sửa trị anh,
    Đem anh ra xét xử?
Không phải vì anh gian ác quá bội,
    Tội ác anh nhiều vô số sao?
Vì anh bắt anh em mình nộp của cầm vô cớ,
    Lột trần ngay cả tấm áo che thân;
Người mệt lả, anh không cho nước uống,
    Kẻ đói kiệt, anh không phát bánh ăn;
Bọn cường hào anh cho chiếm đất,
    Kẻ được nể vì ở luôn nơi đó;
Người góa bụa, anh đuổi về tay trắng,
    Kẻ mồ côi, anh chà đạp chốn nương thân;
10 Vì thế, cạm bẫy bao vây anh,
    Sự kinh hoàng thình lình chụp lấy anh,
11 Ánh sáng tối mờ đến nỗi anh không thấy,
    Và nước lũ ngập chìm anh.

Đức Chúa Trời Có Nhìn Thấy Tội Ác Không?

12 Không phải Đức Chúa Trời ở trên cao, tận trên các tầng trời sao?
    Anh hãy nhìn xem các vì sao cao nhất, chúng cao biết bao!
13 Vì thế anh nói: “Đức Chúa Trời biết gì?
    Làm sao Ngài xét xử được xuyên qua đám mây đen kịt?
14 Mây bao phủ Ngài, nên Ngài chẳng thấy,
    Và Ngài bước đi trên vòm trời.”

Gióp Noi Theo Đường Kẻ Ác

15 Anh có muốn tiếp tục đi theo đường cũ,
    Đường kẻ ác vẫn thường đi?
16 Chúng bị chụp bắt đi trước giờ định,
    Nền tảng chúng sụp đổ trôi theo dòng sông.
17 Chúng nói với Đức Chúa Trời: “Xin lìa xa chúng tôi.
    Đấng Toàn Năng có thể làm gì chúng tôi được?”
18 Tuy nhiên, chính Ngài đã ban phước lành đầy nhà chúng.
    Mưu đồ kẻ ác thật xa tôi lắm.
19 Người công chính vui mừng thấy kẻ ác bị phạt,
    Người vô tội nhạo cười chúng:
20 “Kẻ thù chúng ta chắc chắn bị tiêu diệt,
    Lửa thiêu nuốt vật gì chúng để lại.”

Ê-li-pha Khuyên Gióp Từ Bỏ Tội Ác, Quay Về Với Đức Chúa Trời

21 Hãy làm hòa với Đức Chúa Trời, hãy sống bình an,
    Nhờ đó, anh sẽ được phước.
22 Hãy nhận lời dạy dỗ từ miệng Ngài,
    Hãy giữ lời Ngài trong lòng anh.
23 Nếu anh quay về với Đấng Toàn Năng, Ngài sẽ phục hồi anh.
    Nếu anh đem sự gian ác ra xa khỏi lều trại anh,
24 Nếu anh quăng vàng xuống bụi đất,
    Nếu anh ném vàng Ô-phia giữa đá sỏi trong lòng khe cạn nước,
25 Nếu anh quí Đấng Toàn Năng như vàng,
    Như bạc chất cao thành đống,
26 Bấy giờ Đấng Toàn Năng sẽ ban cho anh niềm vui thỏa,
    Anh sẽ hân hoan ngẩng mặt lên nhìn Đức Chúa Trời.
27 Anh sẽ cầu khẩn Ngài, Ngài sẽ nghe tiếng anh,
    Và anh sẽ làm trọn điều anh hứa nguyện.
28 Việc gì anh quyết định làm cũng thành công,
    Và ánh sáng soi rọi các nẻo đường anh.
29 Vì Đức Chúa Trời hạ thấp kẻ kiêu ngạo,
    Nhưng cứu giúp người hạ mình.
30 Ngài giải cứu người vô tội,
    Và anh sẽ được cứu nếu tay anh trong sạch.

1 Cô-rinh-tô 9

Quyền Của Một Sứ Đồ

Tôi không được tự do sao? Tôi không phải là sứ đồ sao? Không phải tôi đã thấy Chúa Giê-su sao? Không phải anh chị em chính là công trình của tôi trong Chúa sao? Nếu đối với những người khác tôi không phải là sứ đồ, thì ít ra tôi là sứ đồ đối với anh chị em; vì anh chị em chính là dấu ấn cho chức sứ đồ của tôi trong Chúa.

Đối với những người phê bình tôi, đây là lời biện hộ của tôi. Chúng tôi không có quyền ăn, uống sao? Chúng tôi không có quyền đem theo một chị em làm vợ như các sứ đồ khác hoặc như các em của Chúa và như Sê-pha sao? Hay là chỉ có tôi và Ba-na-ba mới phải tự túc làm việc để sống?

Có ai ăn cơm nhà mà đi đánh giặc không công? Có ai trồng nho mà không ăn quả? Hay có ai chăn nuôi súc vật mà không lấy sữa nó?

Phải chăng tôi nói vậy là theo thói người phàm? Kinh Luật không dạy như vậy sao?

Vì Kinh Luật Môi-se chép: “Chớ khớp miệng bò khi nó đang đạp lúa!”[a] Có phải Đức Chúa Trời lo cho bò không? 10 Hay Ngài hoàn toàn phán về chúng ta? Về chúng ta có lời chép rằng: “Người cày ruộng cày trong hy vọng và kẻ đạp lúa hy vọng được chia phần lúa.”

11 Nếu chúng tôi đã gieo điều thiêng liêng cho anh chị em thì việc gặt hái vật chất từ anh chị em là quá đáng sao?

12 Nếu những người khác còn có quyền ấy đối với anh chị em, chúng tôi không có sao?

Nhưng chúng tôi đã không dùng quyền này, chúng tôi chịu đựng tất cả để không làm trở ngại cho Phúc Âm của Chúa Cứu Thế. 13 Anh chị em không biết rằng ai phục vụ trong đền thờ thì nhận phần ăn từ đền thờ, ai giúp việc nơi bàn thờ thì được chia phần sinh tế nơi bàn thờ sao? 14 Cũng vậy, chính Chúa đã dạy:

“Ai truyền giảng Phúc Âm thì được nuôi sống bởi Phúc Âm.”

15 Nhưng tôi đã không sử dụng những quyền này. Tôi cũng không viết những lời này để đòi quyền ấy. Tôi thà chết còn hơn là mất đi niềm kiêu hãnh ấy. 16 Nếu tôi truyền giảng Phúc Âm, tôi không có gì để khoe khoang vì tôi buộc phải giảng. Nhưng khốn nạn cho tôi nếu tôi không truyền giảng Phúc Âm. 17 Vì nếu tôi tình nguyện làm việc này, tôi sẽ được thưởng. Nếu tôi không muốn làm, trách nhiệm vẫn giao cho tôi. 18 Thế thì phần thưởng của tôi là gì? Ấy là khi truyền giảng Phúc Âm, tôi giảng không công, chẳng đòi hỏi quyền lợi gì của người giảng Phúc Âm.

19 Vì dù tôi được tự do đối với mọi người, chính tôi tự làm nô lệ cho tất cả để có thể chinh phục nhiều người hơn. 20 Đối với người Do Thái, tôi trở nên giống như người Do Thái để chinh phục người Do Thái. Đối với người sống theo Kinh Luật, tôi sống như người theo Kinh Luật để chinh phục những người theo Kinh Luật, dầu tôi không bị Kinh Luật ràng buộc. 21 Đối với những người không có Kinh Luật, tôi sống như người không Kinh Luật, không phải tôi không có Kinh Luật của Đức Chúa Trời, vì tôi có Kinh Luật của Chúa Cứu Thế, để chinh phục người không Kinh Luật. 22 Đối với người yếu kém tôi trở nên như người yếu kém để chinh phục họ. Tôi trở nên mọi cách cho mọi người để bằng mọi cách cứu rỗi một vài người. 23 Tôi làm mọi sự vì cớ Phúc Âm để trở nên kẻ dự phần với Phúc Âm.

24 Anh chị em không biết rằng trên sân vận động, tất cả đều tranh đua, nhưng chỉ có một người thắng giải sao? Vậy, hãy chạy sao cho thắng cuộc. 25 Mỗi lực sĩ đều theo kỷ luật khắt khe về đủ mọi thứ, họ chịu như vậy để đoạt mão hoa chiến thắng sẽ tàn héo, nhưng chúng ta chịu như thế để nhận được mão hoa chiến thắng không phai tàn. 26 Về phần tôi, tôi chạy đua không phải là chạy vu vơ, tôi đánh, không phải là đánh gió. 27 Nhưng tôi phải áp dụng kỷ luật và khắc phục thân thể tôi, e rằng sau khi giảng dạy người khác, chính tôi lại bị loại chăng.

New Vietnamese Bible (NVB)

New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)