Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

M’Cheyne Bible Reading Plan

The classic M'Cheyne plan--read the Old Testament, New Testament, and Psalms or Gospels every day.
Duration: 365 days
New Vietnamese Bible (NVB)
Version
Sáng Thế 39

Giô-sép Và Bà Phô-ti-pha

39 Bấy giờ, Giô-sép đã bị đưa xuống Ai-cập. Phô-ti-pha một người Ai-cập, làm quan trong triều Pha-ra-ôn, chỉ huy ngự lâm quân, mua Giô-sép nơi tay bọn người Ả-rập đã đem chàng đến.

CHÚA ở với Giô-sép nên chàng được thịnh vượng trong nhà chủ mình là người Ai-cập. Chủ thấy CHÚA ở với chàng trong mọi việc chàng làm, khiến việc gì chàng làm cũng đều được thành công. Vậy Giô-sép được chủ quý mến, cử làm phụ tá, cho chàng làm quản gia và giao thác chàng coi sóc mọi người và mọi sự thuộc về chủ. Từ khi ông cử Giô-sép làm quản gia, coi sóc mọi tài sản thì CHÚA vì Giô-sép mà ban phước cho gia đình ông. Phước lành của CHÚA giáng xuống trên khắp mọi vật thuộc về chủ, cả trong nhà lẫn ngoài đồng. Chủ giao thác cho Giô-sép coi tất cả gia sản mình, không cần lo gì, chỉ lưu ý đến thực phẩm mình ăn.

Giô-sép là người vạm vỡ, đẹp trai. Sau các việc đó, bà chủ liếc mắt đưa tình với Giô-sép mà bảo: “Hãy ngủ với em!”

Nhưng Giô-sép từ khước và đáp: “Ông chủ đã giao thác cho tôi tất cả trong nhà này nên ông không cần lo đến nữa. Trong nhà không có ai lớn hơn tôi, chủ không giữ lại bất luận điều gì ngoại trừ bà vì bà là vợ ông chủ. Lẽ nào tôi làm điều đại ác và phạm tội với Đức Chúa Trời sao?” 10 Ngày này qua ngày khác, bà chủ cứ tiếp tục quyến rũ, nhưng chàng vẫn từ khước không chịu ngủ với bà hoặc ở gần bà.

11 Một hôm, chàng vào nhà làm việc, không có người nào ở đó. 12 Bà nắm áo chàng mà bảo: “Hãy ngủ với em!” nhưng chàng bỏ áo lại trong tay bà và bỏ chạy ra ngoài.

13 Thấy chàng để lại áo trong tay mình và chạy thoát ra ngoài nhà, 14 bà chủ liền gọi các đầy tớ trong nhà mà bảo: “Coi kìa, tên Hê-bơ-rơ này được đem vào đây, nó nhục mạ chúng ta. Nó vào đây định làm nhục ta, nhưng ta kêu lớn lên. 15 Khi nó nghe ta kêu cứu liền bỏ áo lại bên ta mà trốn ra ngoài nhà.”

16 Bà chủ giữ chiếc áo của Giô-sép ở bên mình chờ ông chủ về nhà. 17 Bà mách với chồng: “Thằng nô lệ Hê-bơ-rơ mà mình mang về đây đã đến chọc ghẹo em. 18 Nhưng vừa khi nó nghe em kêu la cầu cứu, nó liền bỏ áo lại bên em và chạy trốn ra ngoài nhà.”

19 Ông chủ nghe câu chuyện vợ kể rằng: “Đây là cách tên nô lệ của mình đối xử với em” thì nổi giận. 20 Ông chủ bắt Giô-sép tống giam vào ngục là nơi giam cầm các tù nhân của vua.

Nhưng khi Giô-sép ở trong tù, 21 CHÚA ở với chàng, tỏ lòng nhân từ cùng chàng, làm cho chàng được ơn trước mặt cai ngục. 22 Cai ngục giao thác hết các tù nhân trong tay Giô-sép. Chàng chịu trách nhiệm kiểm soát tất cả các việc xảy ra trong ngục. 23 Cai ngục không cần quan tâm đến những việc đặt dưới quyền của Giô-sép nữa vì CHÚA ở với Giô-sép khiến cho bất luận việc gì chàng làm cũng đều thành công.

Mác 9

Vinh Quang Của Đức Giê-su Thể Hiện(A)

Rồi Ngài bảo họ: “Ta quả quyết với các con, một số trong những người đang đứng đây sẽ không chết[a] cho đến khi thấy Nước Đức Chúa Trời thể hiện trong quyền năng.”

Sáu ngày sau, Đức Giê-su đem riêng Phê-rơ, Gia-cơ và Giăng lên một ngọn núi cao, rồi Ngài hóa hình[b] trước mặt họ. Y phục Ngài trở nên sáng chói và trắng tinh, không một ai trên đời có thể làm trắng như vậy. Ê-li và Môi-se hiện ra cùng họ và hầu chuyện với Đức Giê-su.

Phê-rơ thưa cùng Đức Giê-su: “Thưa Thầy, chúng ta ở đây thật tốt. Chúng con xin dựng ba trại, một cho Thầy, một cho Môi-se và một cho Ê-li.” Phê-rơ không biết mình nói gì, vì họ đều kinh hoàng.

Rồi một đám mây kéo đến che phủ họ và từ trong mây có tiếng phán: “Đây là Con yêu dấu của Ta, hãy nghe lời người.”

Họ chợt nhìn quanh, nhưng không thấy ai cả, chỉ còn một mình Đức Giê-su.

Khi xuống núi, Ngài cấm họ không được nói với ai điều mình vừa thấy, cho đến ngày Con Người từ cõi chết sống lại. 10 Họ vâng giữ lời ấy, nhưng tự hỏi: “Sống lại từ cõi chết” có nghĩa gì?

11 Sau đó các môn đệ hỏi Ngài: “Sao các giáo sư Kinh Luật bảo Ê-li phải đến trước?”

12 Ngài đáp: “Thật thế, Ê-li đã đến trước để phục hồi mọi việc. Vậy, sao cũng có chép về Con Người rằng Ngài phải chịu nhiều đau khổ và bạc đãi? 13 Ta cho các con biết: Ê-li đã đến rồi và họ đối xử với người theo ý họ, như Kinh Thánh đã ghi chép về người.”

Đứa Trẻ Bị Quỷ Ám(B)

14 Khi xuống đến chỗ các môn đệ khác, Đức Giê-su và ba môn đệ thấy đoàn dân đông vây quanh, cũng có các giáo sư Kinh Luật đang tranh luận với các môn đệ ấy. 15 Vừa thấy Ngài, cả đám đông rất ngạc nhiên chạy đến đón.

16 Ngài hỏi các môn đệ: “Các con đang tranh luận với họ việc gì thế?”

17 Một người trong đám đông lên tiếng: “Thưa Thầy, tôi đem con trai tôi đến với Thầy, nó bị quỷ câm ám. 18 Bất cứ ở đâu quỷ nhập vào là vật nó ngã xuống, làm nó sùi bọt mép, nghiến răng rồi cứng đờ ra. Tôi có xin môn đệ Thầy đuổi quỷ ấy, nhưng họ không trừ nổi.”

19 Ngài đáp: “Thế hệ này sao vô tín quá! Ta phải ở với các ngươi cho đến chừng nào? Ta phải chịu đựng các ngươi cho đến bao giờ? Hãy đem nó đến cho Ta.”

20 Họ đem đứa trẻ đến cùng Ngài. Vừa thấy Ngài, quỷ liền vật nó dữ dội; nó ngã xuống đất lăn lộn, sùi bọt mép.

21 Ngài hỏi cha nó: “Nó bị bệnh thế này đã bao lâu rồi?” Người cha thưa: “Từ lúc cháu còn bé, 22 đã nhiều lần quỷ đẩy cháu vào lửa và xô xuống nước để giết cháu. Dù sao, nếu được, xin Thầy thương tình giúp chúng tôi.”

23 Đức Giê-su bảo: “Sao ông lại nói ‘nếu được?’ Ai tin thì mọi việc đều được cả.”

24 Cha đứa bé liền kêu lớn: “Tôi tin, xin Thầy giúp tôi có lòng tin.”

25 Thấy đoàn dân đông chạy đến, Đức Giê-su quở tà linh: “Quỷ câm và điếc kia, Ta truyền cho mày phải ra khỏi đứa trẻ này, không được nhập lại nữa.”

26 Quỷ câm rú lên một tiếng, vật ngã đứa trẻ rồi ra khỏi. Đứa trẻ bất động như chết nên nhiều người nói: “Nó chết rồi!” 27 Nhưng Đức Giê-su cầm tay nó, đỡ dậy nên nó đứng lên.

28 Khi Ngài vào nhà, các môn đồ hỏi riêng Ngài: “Tại sao chúng con không trừ được quỷ ấy?”

29 Ngài bảo họ: “Loại quỷ này phải cầu nguyện[c] mới đuổi được.”

Đức Giê-su Lại Báo Trước Về Sự Thương Khó Của Ngài(C)

30 Từ nơi đó, Đức Giê-su và các môn đệ băng ngang qua xứ Ga-li-lê, Ngài không muốn cho ai biết. 31 Ngài đã dạy các môn đệ rằng: “Con Người sắp bị nộp vào tay người ta, sẽ bị giết và sau khi chết ba ngày, Người sẽ sống lại.” 32 Nhưng các môn đệ không hiểu lời ấy, lại sợ không dám hỏi Ngài.

Ai Cao Trọng Hơn Trong Nước Đức Chúa Trời(D)

33 Họ đến thành Ca-pha-na-um, vào nhà rồi, Ngài hỏi họ: “Trên đường, các con tranh luận gì với nhau?” 34 Nhưng họ đều im lặng vì khi đi đường đã tranh luận với nhau ai là người lớn hơn hết.

35 Ngài ngồi xuống, gọi mười hai môn đệ lại và bảo: “Nếu ai muốn làm đầu thì phải làm rốt và phục dịch mọi người.”

36 Ngài đem một em bé để đứng giữa các môn đệ, rồi ôm nó vào lòng bảo: 37 “Nếu ai vì danh Ta tiếp nhận một đứa trẻ như đứa này tức là tiếp Ta; còn ai tiếp Ta thì không phải chỉ tiếp Ta nhưng cũng tiếp Đấng đã sai Ta.”

Không Thù Là Bạn(E)

38 Giăng thưa cùng Ngài: “Thưa Thầy, chúng con thấy một người nhân danh Thầy đuổi quỷ, chúng con đã tìm cách ngăn cản, vì người ấy không theo chúng ta.”

39 Nhưng Đức Giê-su đáp: “Đừng ngăn cản vì chẳng có ai nhân danh Ta làm phép lạ lại nói xấu Ta được. 40 Ai không nghịch với chúng ta là thuận với chúng ta. 41 Ai nhân danh Ta cho các con uống một chén nước vì các con thuộc về Chúa Cứu Thế, Ta quả quyết cùng các con, người ấy sẽ không mất phần thưởng của mình đâu.”

Cám Dỗ(F)

42 “Còn ai gây cho một trong những đứa trẻ này đã tin Ta, phạm tội, thì thà buộc cối đá vào cổ người ấy mà quăng xuống biển còn hơn. 43 Còn nếu tay con gây cho con phạm tội, hãy chặt nó đi; thà cụt một tay mà được sự sống còn hơn là đủ cả hai tay mà phải vào hỏa ngục, trong lửa chẳng hề tắt. 44 (Nơi đó sâu bọ sẽ chẳng hề chết và lửa sẽ không hề tắt.)[d] 45 Còn nếu chân con gây cho con phạm tội, hãy chặt nó đi; thà cụt một chân mà được sự sống còn hơn là đủ hai chân mà bị quăng vào hỏa ngục. 46 (Nơi đó sâu bọ sẽ chẳng hề chết và lửa sẽ không hề tắt.)[e] 47 Còn nếu mắt con gây cho con phạm tội, hãy móc đi; thà bị chột mắt mà vào Nước Đức Chúa Trời còn hơn là đủ hai mắt mà bị quăng xuống hỏa ngục, 48 là nơi sâu bọ chẳng hề chết và lửa không hề tắt. 49 Vì mỗi người sẽ bị muối bằng lửa.

50 Muối vốn tốt lành, nhưng nếu mất chất mặn đi, các con lấy gì làm cho mặn lại? Hãy có muối trong mình và sống hòa bình với nhau.”

Gióp 5

Con Người Gặp Khó Khăn Do Chính Mình Gây Nên

Anh hãy kêu xin. Nhưng ai sẽ đáp lời anh?
    Anh sẽ quay về cầu cứu ai trong các thiên thần?
Lòng căm hờn giết chết kẻ ngu muội,
    Lòng ganh tị giết hại kẻ dại dột.
Chính tôi thấy kẻ ngu muội đâm rễ,
    Nhưng trong khoảnh khắc, nhà cửa nó bị rủa sả.[a]
Con cái nó không được an ninh,
    Chúng bị chèn ép tại cổng thành mà không ai cứu giúp.
Kẻ đói ăn mùa màng chúng gặt,
    Ngay cả phần mọc lên giữa gai góc;
    Và kẻ khát[b] thèm muốn của cải chúng.
Vì hoạn nạn chẳng ra từ cát bụi,
    Và khổ nhọc cũng không nẩy mầm từ đất đai.
Nhưng con người sanh ra để đau khổ
    Như chớp lửa luôn bay xẹt lên cao.[c]

Ê-li-pha Khuyên Gióp Cầu Cứu Đức Chúa Trời

Phần tôi, tôi sẽ cầu cứu Đức Chúa Trời,
    Tôi sẽ trình lên Ngài trường hợp của tôi.
Ngài làm những việc lớn lao không sao dò thấu,
    Những việc diệu kỳ không ai đếm nổi.
10 Ngài cho mưa rơi xuống đất,
    Nước thấm nhuần cánh đồng.
11 Ngài nâng cao người hèn hạ,
    Bảo vệ người tang chế.
12 Ngài phá tan âm mưu kẻ quỷ quyệt,
    Điều gì tay chúng toan làm cũng không thành.
13 Ngài bắt kẻ khôn ranh sa vào chính mưu chước họ,
    Và mưu kế kẻ gian xảo bị đánh bại nhanh chóng.
14 Ban ngày chúng gặp phải tối tăm,
    Giữa trưa chúng mò mẫm như trong đêm tối.
15 Nhưng Ngài cứu người khốn cùng khỏi lưỡi gươm,
    Khỏi miệng và tay quân cường bạo.[d]
16 Nhờ đó người nghèo khổ có hy vọng,
    Và kẻ gian ác ngậm miệng lại.

Ê-li-pha Tin Chắc Gióp Sẽ Được Đức Chúa Trời Ban Phước

17 Này, phước thay cho người được Đức Chúa Trời răn dạy!
    Vậy xin anh đừng khinh thuờng sự sửa trị của Đấng Toàn Năng.
18 Ngài gây thương tích, nhưng rồi Ngài sẽ rịt bó vết thương,
    Ngài đánh đau, nhưng rồi chính Ngài sẽ chữa lành.
19 Anh có gặp nguy nan sáu bảy lần,
    Ngài vẫn giải cứu anh.
20 Trong cơn đói kém, Ngài cứu anh khỏi chết,
    Trong chiến tranh, khỏi quyền lực của gươm dao.
21 Anh sẽ được che chở khỏi miệng lưỡi nói hành,
    Anh sẽ chẳng sợ khi tai vạ đập phá tan hoang.
22 Anh sẽ nhạo cười tai ương và đói kém,
    Thú rừng anh cũng chẳng sợ chi,
23 Vì anh sẽ kết ước với đá ngoài đồng ruộng,
    Và thú rừng hoang dã sẽ làm hòa với anh.
24 Anh sẽ biết chắc lều trại anh phát đạt,
    Anh sẽ kiểm soát bầy súc vật và chẳng thiếu con nào.
25 Anh sẽ thấy dòng dõi anh đông đúc,
    Con cháu anh như cỏ ngoài đồng.
26 Anh sẽ vào mồ với tuổi thọ sức dai
    Như bó lúa đến sân đạp đúng mùa.
27 Đó là điều chúng tôi đã tìm hiểu, và nhận biết là đúng.
    Anh hãy nghe tôi, rồi chính anh sẽ kinh nghiệm điều ấy.

Rô-ma 9

Chúa Chọn Người Do Thái

Trong Chúa Cứu Thế tôi nói thật, tôi không nói dối, lương tâm tôi làm chứng cho tôi trong Đức Thánh Linh rằng lòng tôi rất buồn rầu và đau đớn triền miên. Vì tôi đã từng ước nguyện chính mình chịu dứt bỏ khỏi Chúa Cứu Thế thay cho anh chị em tôi, bà con tôi về phần xác, tức là người Y-sơ-ra-ên, dân được nhận làm con nuôi, được vinh quang, có giao ước, được ban cho Kinh Luật, sự thờ phượng, và lời hứa, họ ra từ các tổ phụ, Chúa Cứu Thế về phần xác thì ra từ họ, nguyện Đức Chúa Trời, Đấng trên hết mọi loài, đáng được chúc tụng đời đời, A-men.

Dĩ nhiên không phải Lời Đức Chúa Trời đã thất bại. Vì không phải tất cả những người ra từ Y-sơ-ra-ên đều là người Y-sơ-ra-ên; cũng không phải tất cả dòng giống của Áp-ra-ham đều là con của Áp-ra-ham, nhưng như có chép: “Bởi Y-sác dòng giống ngươi sẽ được gọi theo tên ngươi.” Nghĩa là không phải con cái về phần xác là con cái Đức Chúa Trời, nhưng con cái của lời hứa mới được kể là dòng giống thật. Về lời hứa thì có lời nói thế này: “Sang năm cũng vào kỳ này ta sẽ đến và Sa-ra sẽ có một con trai.”

10 Không chỉ vậy thôi, nhưng khi Rê-bê-ca từ một người là Y-sác, tổ phụ chúng ta mà có thai; 11 thì dù hai con chưa được sinh ra, cũng chưa làm điều gì thiện hay ác, để cho mục đích theo sự lựa chọn của Đức Chúa Trời được giữ vững, 12 không do việc làm nhưng do sự kêu gọi của Chúa, thì bà được nói cho biết: Đứa lớn sẽ phục vụ đứa nhỏ; 13 như đã có chép:

“Ta yêu Gia-cốp, nhưng ghét Ê-sau.”[a]

14 Vậy chúng ta sẽ nói làm sao? Không phải Đức Chúa Trời bất công đó sao? Chẳng hề như vậy. 15 Vì Chúa có nói với Môi-se rằng:

“Ta sẽ thương xót với kẻ nào Ta muốn thương xót,
    Ta sẽ nhân từ với kẻ nào Ta muốn nhân từ.”[b]

16 Vì thế không phải bởi người ta ước muốn, cũng không phải bởi bôn ba mà được, nhưng bởi sự thương xót của Đức Chúa Trời. 17 Kinh Thánh phán với Pha-ra-ôn rằng: Chính vì điều này mà Ta lập ngươi lên, để Ta có thể dùng ngươi tỏ quyền năng của Ta ra, và để cho Danh Ta được vang ra khắp đất. 18 Như vậy Ngài muốn thương xót ai thì thương xót, muốn làm cứng lòng ai thì làm.

Thịnh Nộ Và Ân Sủng Của Đức Chúa Trời

19 Anh chị em sẽ nói với tôi: Tại sao Ngài còn quở trách? Vì ai có thể chống lại ý Ngài? 20 Hỡi người, ngươi là ai mà dám đối đáp nghịch với Đức Chúa Trời? Có thể nào vật được nắn lên nói với người nắn nên nó: Tại sao ông nắn tôi nên như thế này? 21 Hay người thợ gốm không có quyền từ cùng một đống đất sét mà nắn nên bình này dùng cho việc sang, bình kia dùng cho việc hèn sao?

22 Nhưng nếu Đức Chúa Trời, Đấng muốn tỏ ra thịnh nộ và làm cho người ta biết quyền năng của Ngài, đã kiên nhẫn chịu đựng rất nhiều những bình đáng giận chỉ hợp cho sự hủy diệt. 23 Và để cho biết sự giàu có vinh quang Ngài trên những bình được thương xót mà Ngài đã chuẩn bị sẵn để được vinh quang, 24 tức là chúng ta, những người được kêu gọi không phải chỉ từ trong người Do Thái mà từ các dân tộc khác nữa. 25 Như Ngài có phán trong Ô-sê:

“Ta sẽ gọi kẻ không phải dân Ta là dân Ta,
    Kẻ chẳng được yêu dấu là yêu dấu,

26 

Chính tại nơi Ta đã nói với họ:
    Các ngươi không phải là dân Ta,
Thì họ lại được gọi là con của Đức Chúa Trời hằng sống.”[c]

27 I-sa đã kêu lên về dân Y-sơ-ra-ên:

“Dù số dân Y-sơ-ra-ên đông như cát của biển
    Thì cũng chỉ một số dân sót lại sẽ được cứu mà thôi.
28 Chúa sẽ chắc chắn
    Và nhanh chóng làm thành lời Ngài trên đất.”[d]

29 I-sa cũng đã nói trước:

“Nếu Chúa Vạn Quân
    Không chừa lại những người nối dõi cho chúng ta
Thì chúng ta đã trở thành như Sô-đôm
    Và giống như Gô-mô-rơ rồi.”[e]

Dân Y-sơ-ra-ên Và Phúc Âm

30 Vậy chúng ta sẽ nói thế nào? Các dân ngoại quốc không tìm kiếm sự công chính thì lại đã được sự công chính, nhưng là sự công chính do đức tin; 31 còn dân Y-sơ-ra-ên tìm kiếm Kinh Luật của sự công chính thì lại không đạt được. 32 Tại sao? Tại vì họ tìm kiếm không nhờ đức tin mà nhờ việc làm; họ đã vấp phải hòn đá cản, 33 như Kinh Thánh chép:

“Này Ta để tại Si-ôn một hòn đá cản,
    Tức là tảng đá làm vấp ngã,
Và ai tin Ngài sẽ không bị hổ thẹn.”

New Vietnamese Bible (NVB)

New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)