Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

M’Cheyne Bible Reading Plan

The classic M'Cheyne plan--read the Old Testament, New Testament, and Psalms or Gospels every day.
Duration: 365 days
New Vietnamese Bible (NVB)
Version
Xuất Hành 3

Môi-se Và Bụi Gai Cháy

Môi-se chăn bầy chiên của Giê-trô, ông gia mình và là thầy tế lễ Ma-đi-an. Ông dẫn đàn chiên đến mé xa của sa mạc và đến gần Hô-rếp là núi của Đức Chúa Trời. Ở đây thiên sứ của CHÚA hiện ra với ông trong ngọn lửa giữa bụi gai đang cháy. Môi-se nhận thấy bụi gai cháy nhưng không tàn rụi. Vì vậy Môi-se tự nhủ: “Ta lại đó xem hiện tượng kỳ lạ này, tại sao bụi gai cháy mà không tàn.” CHÚA thấy Môi-se lại gần để xem, Đức Chúa Trời từ bụi gai gọi ông rằng: “Môi-se! Môi-se!” Môi-se đáp: “Dạ, con đây!”

Chúa phán: “Đừng lại gần! Cởi dép ra vì chỗ con đứng là đất thánh.” Rồi Chúa phán tiếp: “Ta là Đức Chúa Trời của tổ phụ con, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác và Đức Chúa Trời của Gia-cốp.” Nghe vậy Môi-se che mặt lại vì sợ nhìn thấy Đức Chúa Trời.

CHÚA phán: “Ta thật đã thấy hết nỗi khổ nhục của dân Ta tại xứ Ai-cập. Ta đã nghe tiếng ta thán của họ vì những tên cai nô và Ta lưu ý đến nỗi thống khổ của họ. Vì vậy Ta xuống để giải cứu họ ra khỏi tay người Ai-cập và đem họ vào xứ tốt đẹp rộng rãi, xứ tuôn tràn sữa và mật ong, là đất của các dân Ca-na-an, Hê-tít, A-mô-rít, Phê-rê-sít, Hê-vít và Giê-bu-sít. Tiếng kêu của dân Y-sơ-ra-ên đã thấu đến Ta và Ta đã thấy cách dân Ai-cập áp bức họ. 10 Vậy, con hãy đi. Ta sai con đến với Pha-ra-ôn để đem dân Ta ra khỏi Ai-cập.”

11 Nhưng Môi-se thưa với Đức Chúa Trời: “Con là ai mà dám đến với Pha-ra-ôn để đem dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai-cập?” 12 Đức Chúa Trời phán: “Ta sẽ ở với con, và đây là dấu hiệu cho con biết chính Ta đã sai con: khi con đã đem dân Ta ra khỏi Ai-cập các con sẽ thờ phượng Đức Chúa Trời trên chính núi này.” 13 Môi-se thưa với Đức Chúa Trời: “Giả thử con đến nói với dân Y-sơ-ra-ên, Đức Chúa Trời của tổ phụ chúng ta sai tôi đến với anh chị em và họ hỏi con: ‘Tên Ngài là chi?’ thì con phải trả lời thế nào?”

14 Đức Chúa Trời đáp: “Ta là Đấng Tự Hữu Hằng Hữu. Đây là điều con phải nói với dân Y-sơ-ra-ên: ‘Đấng Tự Hữu Hằng Hữu sai tôi đến với anh chị em.’ ” 15 Đức Chúa Trời cũng bảo Môi-se: “Con hãy nói với dân Y-sơ-ra-ên: ‘CHÚA, Đức Chúa Trời của tổ tiên chúng ta, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp, đã sai tôi đến với anh chị em.’ Đó là danh đời đời của Ta, danh này phải được ghi nhớ từ thế hệ này đến thế hệ khác.

16 Con cũng hãy triệu tập các bô lão Y-sơ-ra-ên và nói với họ: ‘CHÚA, Đức Chúa Trời của tổ phụ chúng ta, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp đã hiện ra với tôi và phán rằng: Ta đã chăm nom các con và đã thấy rõ tình cảnh các con đang chịu đựng trong xứ Ai-cập. 17 Ta đã hứa đem các con ra khỏi cảnh khốn cùng ở Ai-cập và đem các con vào đất của các dân Ca-na-an, Hê-tít, A-mô-rít, Phê-rê-sít, Hê-vít và Giê-bu-sít, là đất tuôn tràn sữa và mật ong.’

18 Các bô lão Y-sơ-ra-ên sẽ nghe theo con, rồi con và những người đó sẽ yết kiến vua Ai-cập và nói với vua: ‘CHÚA, Đức Chúa Trời của người Hê-bơ-rơ đã hiện ra với chúng tôi. Xin cho chúng tôi đi ba ngày đường vào sa mạc để dâng tế lễ cho CHÚA, Đức Chúa Trời của chúng tôi.’ 19 Nhưng Ta biết vua Ai-cập sẽ không để cho các con đi nếu Ta chưa dùng tay quyền năng bắt buộc vua. 20 Như vậy Ta sẽ đưa tay Ta đánh dân Ai-cập với các phép lạ Ta sẽ làm giữa vòng họ, rồi đến cuối cùng họ sẽ để các con ra đi. 21 Ta cũng sẽ khiến dân Ai-cập có thiện cảm với các con, khi rời xứ đó các con sẽ không ra đi tay không. 22 Phụ nữ Y-sơ-ra-ên sẽ hỏi xin hàng xóm láng giềng và phụ nữ sống trong nhà họ những món nữ trang bằng bạc bằng vàng và quần áo để mặc cho con trai con gái mình. Như vậy các con sẽ lột trần dân Ai-cập.”

Lu-ca 6

Hái Bông Lúa Mì(A)

Một ngày Sa-bát, Đức Giê-su đi qua cánh đồng lúa mì, các môn đệ Ngài bứt bông lúa, lấy tay vò đi và ăn. Mấy người Pha-ri-si trách: “Tại sao các anh làm điều trái luật ngày Sa-bát?”

Đức Giê-su đáp: “Các ông chưa đọc chuyện vua Đa-vít đã làm khi vua và đoàn tùy tùng bị đói sao? Vua vào nhà thờ Đức Chúa Trời ăn bánh bày trên bàn thờ và cho các người theo vua ăn nữa. Đó là bánh không ai được phép ăn ngoại trừ các thầy tế lễ; có phải vậy không?” Ngài tiếp: “Con Người là Chúa ngày Sa-bát.”

Người Liệt Tay(B)

Một ngày Sa-bát khác, Đức Giê-su vào hội đường dạy dỗ. Tại đó, có một người liệt bàn tay phải. Các giáo sư Kinh Luật và các người Pha-ri-si theo dõi xem thử Ngài có chữa bệnh trong ngày Sa-bát không, để tìm lý do tố cáo Ngài. Nhưng Ngài biết mưu định của họ, nên bảo người liệt tay: “Hãy đứng dậy, đứng giữa đây!” Người đó đứng dậy.

Ngài bảo họ: “Ta hỏi các người một câu: Trong ngày Sa-bát nên làm việc nào cho đúng luật, làm điều thiện hay điều ác, cứu người hay giết người?”

10 Ngài nhìn quanh tất cả họ, rồi bảo người liệt tay: “Anh hãy duỗi bàn tay ra!” Người bệnh duỗi ra, thì tay được lành. 11 Các giáo sư Kinh Luật và người Pha-ri-si giận dữ, bàn luận với nhau xem họ phải làm gì với Đức Giê-su.

Chúa Chọn Mười Hai Sứ Đồ(C)

12 Trong những ngày đó, Đức Giê-su đi lên núi để cầu nguyện. Một hôm Ngài thức suốt đêm cầu nguyện với Đức Chúa Trời. 13 Đến sáng, Ngài gọi các môn đệ đến, chọn mười hai người và lập họ làm sứ đồ. 14 Si-môn, Ngài đặt tên là Phê-rơ; An-rê, em Si-môn; Gia-cơ; Giăng; Phi-líp; Ba-thê-lê-mi; 15 Ma-thi-ơ; Thô-ma; Gia-cơ, con A-phê; Si-môn, được gọi là Xê-lốt; 16 Giu-đa, con Gia-cơ và Giu-đa Ích-ca-ri-ốt, là kẻ phản bội sau này.

17 Ngài cùng họ[a] xuống núi, đứng tại một nơi bằng phẳng; có đám đông môn đệ[b] cùng rất đông dân chúng từ khắp các vùng Giu-đê, thành Giê-ru-sa-lem, vùng duyên hải Ty-rơ và Si-đôn 18 đến để nghe Ngài giảng dạy và để được chữa lành các bệnh tật. Những người bị tà linh[c] hành hạ cũng được chữa lành. 19 Cả đoàn dân đều tìm cách sờ vào Ngài, vì quyền năng từ Ngài phát ra và chữa lành mọi người.[d]

Phước Và Họa(D)

20 Ngài đưa mắt nhìn các môn đệ và phán dạy:

“Phước cho những người nghèo khổ,
    Vì Nước Đức Chúa Trời thuộc về các con.
21 Phước cho những người hiện đang đói khát,
    Vì các con sẽ được no đủ.
Phước cho những người hiện đang khóc lóc
    Vì các con sẽ vui cười.
22 Phước cho các con khi vì Con Người
    Mà bị người ta ghen ghét,
    Loại trừ, lăng mạ, và xóa bỏ tên các con như phường gian ác.

23 Ngày ấy, các con hãy vui mừng nhảy múa, vì các con sẽ được trọng thưởng[e] trên trời; vì tổ phụ họ cũng đã bạc đãi các tiên tri của Chúa như thế.

24 Nhưng khốn cho các ngươi là kẻ giàu có,
    Vì các ngươi được an ủi rồi.
25 Khốn cho các ngươi là kẻ hiện đang no nê,
    Vì các ngươi sẽ đói.
Khốn cho các ngươi là những kẻ hiện đang vui cười,
    Vì các ngươi sẽ khóc lóc than vãn.
26 Khốn cho các ngươi khi được mọi người ca tụng,
    Vì tổ phụ họ cũng đã đối xử với các tiên tri giả như thế.

27 Nhưng ta bảo các con là những người đang lắng nghe: Hãy yêu thương kẻ thù mình, đối xử tử tế với những người ghét mình;

28 Chúc lành cho những kẻ chửi rủa mình, và cầu nguyện cho những người lăng mạ mình.

29 Ai tát con má bên này, hãy đưa luôn má kia cho họ.

Ai lấy áo ngoài của con, thì đừng ngăn họ lấy luôn áo trong.

30 Ai xin gì, hãy cho; ai lấy gì, cũng đừng đòi lại.

31 Các con muốn người ta làm cho mình thể nào, hãy làm cho người ta thể ấy.

32 Nếu các con yêu thương những kẻ yêu thương mình, thì có được ân huệ gì đâu! Chính các kẻ tội lỗi cũng yêu thương những người yêu thương họ. 33 Nếu các con làm ơn[f] cho những kẻ làm ơn cho mình, thì có ân huệ gì đâu! Chính kẻ tội lỗi cũng làm y như thế. 34 Nếu các con cho mượn mà trông mong thu[g] lại thì có ân huệ gì đâu! Những kẻ tội lỗi cho kẻ tội lỗi vay mượn để rồi thu lại đủ số. 35 Nhưng các con hãy yêu thương kẻ thù nghịch mình, làm lành và cho mượn mà đừng mong đền ơn, các con sẽ được trọng thưởng và được làm con Đấng Chí Cao, vì Ngài nhân từ đối với những kẻ vô ơn và gian ác. 36 Hãy có lòng thương xót như Cha các con là Đấng có lòng thương xót.”

Lên Án Người Khác(E)

37 “Đừng đoán xét thì các con khỏi bị đoán xét. Đừng lên án thì các con khỏi bị lên án. Hãy tha thứ thì các con sẽ được tha thứ. 38 Hãy cho, thì các con sẽ được ban cho. Người ta sẽ đong đấu đầy, nén chặt, lắc xuống, thêm cho đầy tràn mà đổ vào vạt áo các con; vì các con đong cho người ta theo mức nào, thì sẽ được đong lại theo mức ấy.”

39 Ngài còn dạy họ ngụ ngôn này: “Người mù có thể dẫn đường cho người mù không? Cả hai chẳng té xuống hố sao? 40 Môn đệ không hơn thầy, nhưng nếu được dạy dỗ đầy đủ thì sẽ như thầy mình. 41 Sao con thấy cái dằm trong mắt anh em con mà không nhìn biết cây xà trong mắt mình? 42 Sao con dám bảo anh em mình: ‘Này anh, để tôi lấy cái dằm trong mắt cho anh!’ mà không thấy cây xà trong mắt mình? Hỡi kẻ đạo đức giả, trước hết hãy lấy cây xà ra khỏi mắt mình, rồi con mới thấy rõ mà lấy cái dằm trong mắt anh em con.

43 Vì không có cây lành nào sinh quả độc, cũng không có cây độc nào sinh quả lành. 44 Hãy xem quả thì biết cây. Không ai hái vả nơi cây gai, hoặc hái nho nơi bụi gai. 45 Người thiện từ lòng tích lũy điều thiện mà phát ra điều thiện. Kẻ ác từ lòng gian ác mà phát ra điều ác, vì lòng đầy tràn nên miệng nói ra.

46 Tại sao các con gọi Ta là: ‘Chúa, Chúa!’ mà không thực hành lời Ta dạy? 47 Ta sẽ cho các con biết người đến cùng Ta, nghe lời Ta và thực hành thì giống như ai? 48 Người ấy giống như kẻ xây nhà, đào xuống thật sâu, đặt móng trên nền bằng đá; khi có lụt, nước sông chảy xiết, ập vào nhà ấy, nhưng không lay chuyển nổi, vì nhà được xây cất kiên cố. 49 Nhưng kẻ nghe mà không thực hành giống như người cất nhà trên đất, không nền móng, khi bị nước sông chảy xiết ập vào, nhà liền sập, thiệt hại nặng nề.”

Gióp 20

Sô-pha Nóng Lòng Đáp Lời Gióp

20 Sô-pha, người Na-a-ma, đáp:
Thật vậy, tư tưởng bối rối trong tôi buộc tôi phải đáp lời,
    Vì lòng tôi bồi hồi không yên.
Tôi phải nghe lời khuyên dạy nhục mạ tôi,
    Và trí hiểu biết thôi thúc tôi đáp lại.

Kẻ Ác Bị Tận Diệt

Anh có biết, từ thuở xa xưa,
    Khi loài người vừa được tạo dựng trên đất,
Kẻ ác chỉ reo đắc thắng trong chốc lát,
    Và kẻ vô đạo vui mừng trong khoảnh khắc?
Dù kẻ ác kiêu căng đến tận trời,
    Đầu nó giáp các tầng mây,
Nó cũng sẽ tan biến mất như phân làm chất đốt,
    Ai từng thấy nó sẽ hỏi: “Nó đâu rồi?”
Nó sẽ bay mất như giấc mơ, không ai tìm được,
    Bị xua đi như ác mộng ban đêm.
Mắt từng thấy nó sẽ không thấy nó nữa,
    Nơi nó ở cũng sẽ không thấy nó.
10 Con cái nó phải xin xỏ người nghèo,
    Khi tay nó hoàn lại sức sống.
11 Xương cốt nó tuy tràn đầy sinh lực tuổi trẻ,
    Vẫn phải nằm với nó trong bụi đất.

Tài Sản Do Làm Ác Không Tồn Tại

12 Dù tội ác nếm vào miệng thật ngọt ngào,
    Nó phải cuốn lưỡi lận tội ác bên dưới,
13 Không chịu nhả ra,
    Ngậm trong miệng để giữ hương vị,
14 Một khi vào bụng, tội ác biến mùi,
    Trở thành nọc rắn hổ.
15 Của cải nuốt vào, nó phải mửa ra,
    Đức Chúa Trời tống của cải ra khỏi bụng nó.
16 Nó mút nọc rắn hổ,
    Lưỡi rắn độc sẽ giết chết nó.
17 Nó không được hưởng các suối dầu ô-liu,
    Các dòng sông chảy tràn mật ong và sữa chua.
18 Nó nuốt không vô các lợi lộc kiếm được, nó phải mửa ra,
    Nó không hưởng được sự giàu có do làm ăn buôn bán.
19 Vì nó bóc lột và bỏ bê người nghèo,
    Tước đoạt nhà cửa nó không xây.
20 Vì bụng nó không biết no,
    Không điều gì nó ưa thích thoát khỏi nó,
21 Không ai sống sót sau khi nó ăn,
    Cho nên sự thịnh vượng nó không bền.
22 Đang dư dật tột đỉnh, nó bỗng sinh túng quẫn,
    Sự khốn cùng dồn toàn lực áp đảo nó.
23 Xin Chúa khiến nó đầy bụng,
    Trút cơn thịnh nộ Ngài xuống như mưa,
    Làm thức ăn cho nó.

Sự Cuối Cùng Của Kẻ Ác

24 Dù nó trốn thoát vũ khí sắt,
    Mũi tên đồng sẽ đâm thủng nó.
25 Khi nó rút mũi tên ra khỏi lưng,
    Mũi tên sáng quắc ra khỏi mật gan,
Nỗi kinh hoàng chụp lấy nó.
26     Tối tăm dày đặc rình chờ các báu vật giấu kín của nó,
Lửa không bởi người thổi thiêu nuốt nó,
    Nuốt luôn mọi người còn lại trong lều trại nó.
27 Các tầng trời tố cáo tội ác nó,
    Đất nổi dậy buộc tội nó.
28 Bão lụt cuốn trôi nhà nó,
    Thác nước chảy cuộn trong ngày Chúa nổi giận.
29 Đó là phần Đức Chúa Trời dành cho kẻ ác,
    Cơ nghiệp Ngài định cho nó.

1 Cô-rinh-tô 7

Các Vấn Đề Hôn Nhân

Còn về những điều anh chị em đã viết thư hỏi tôi. Như việc đàn ông không ăn nằm với đàn bà là điều tốt. Nhưng vì tình trạng dâm ô, mỗi người đàn ông nên có vợ và đàn bà nên có chồng. Chồng phải chu toàn bổn phận đối với nhu cầu của vợ, vợ cũng phải chu toàn bổn phận đối với chồng. Vợ không có quyền trên thân xác mình nhưng chồng có quyền; chồng cũng không có quyền trên thân xác mình nhưng vợ có quyền. Vợ chồng không nên từ chối ăn nằm với nhau, trừ khi hai người đồng ý kiêng một thời gian để chuyên tâm cầu nguyện, sau đó hãy trở lại với nhau như cũ để khỏi bị quỷ Sa-tan cám dỗ khi anh chị em thiếu tự chế. Điều tôi nói đây là thuận phép chứ không phải mạng lệnh. Tôi muốn mọi người được như tôi. Nhưng Đức Chúa Trời ban cho mỗi người một ân tứ riêng, người được ân tứ này, kẻ được ân tứ khác.

Tôi khuyên những người độc thân và góa bụa nên ở vậy như tôi thì tốt hơn. Nhưng nếu anh chị em không thể kiềm chế mình, thì hãy cưới gả vì lập gia đình vẫn tốt hơn là để tình dục nung đốt.

10 Đối với những người đã lập gia đình, tôi truyền, không phải tôi, nhưng Chúa truyền, vợ không được ly thân chồng. 11 Nếu đã ly thân, hãy ở vậy hoặc phải hòa giải với chồng. Chồng cũng không được ly dị vợ.

12 Còn những người khác, tôi khuyên, tôi chứ không phải Chúa, nếu anh chị em nào có vợ không tin Chúa, nhưng người ấy đồng ý sống với mình, thì đừng bỏ vợ. 13 Nếu phụ nữ nào có chồng không tin Chúa, nhưng người đó đồng ý sống với mình thì đừng bỏ chồng. 14 Vì người chồng không tin Chúa, nhờ vợ, được thánh hóa và vợ không tin Chúa, nhờ chồng, được thánh hóa. Nếu không phải vậy thì con cái anh chị em bị ô uế nhưng nay chúng nó vẫn thánh khiết.

15 Nhưng nếu người không tin Chúa muốn phân rẽ, hãy để cho phân rẽ. Trong trường hợp này, anh chị em không chịu trách nhiệm. Đức Chúa Trời kêu gọi chúng ta sống trong hòa bình. 16 Vì, hỡi các bà, biết đâu các bà có thể cứu chồng mình hoặc, thưa các ông, biết đâu các ông có thể cứu vợ mình.

Sống Như Chúa Gọi

17 Mỗi người nên sống theo sự phân định của Chúa; và nên sống theo ơn kêu gọi của Đức Chúa Trời. Đây là nguyên tắc tôi giảng dạy trong tất cả các hội thánh. 18 Ai, khi được kêu gọi, đã chịu cắt bì rồi, thì đừng bỏ dấu ấy. Ai chưa chịu phép cắt bì mà được kêu gọi, thì đừng tìm cách chịu phép ấy. 19 Chịu phép cắt bì hay không cắt bì cũng không quan trọng. Điều quan trọng là vâng giữ điều răn của Đức Chúa Trời. 20 Mỗi người đang ở vị thế nào khi được kêu gọi thì cứ ở vị thế ấy. 21 Anh chị em là nô lệ khi được Đức Chúa Trời kêu gọi? Đừng lo, nhưng nếu có thể được tự do hãy nắm lấy cơ hội đó. 22 Vì kẻ nô lệ được Đức Chúa Trời kêu gọi trong Chúa là người tự do thuộc về Chúa. Cũng vậy, người tự do được kêu gọi thì trở nên nô lệ của Chúa Cứu Thế. 23 Chúa đã trả một giá cao để chuộc anh chị em, đừng trở nên nô lệ cho loài người. 24 Mỗi người trong anh chị em đã được kêu gọi ở vị thế nào, hãy ở vị thế đó trước mặt Đức Chúa Trời.

Người Độc Thân Và Góa Bụa

25 Về vấn đề các trinh nữ, tôi không có mệnh lệnh của Chúa nhưng nhờ ơn Chúa đưa ý kiến như là một người đáng tin cậy. 26 Tôi nghĩ rằng vì sự khó khăn hiện tại, một người nên ở độc thân là hơn. 27 Anh đã có vợ? Đừng tìm cách ly dị. Nếu chưa vợ, đừng kiếm vợ. 28 Nhưng nếu anh lập gia đình, không mắc tội gì. Và nếu một trinh nữ lấy chồng cũng không có tội. Nhưng những người có gia đình sẽ có khó khăn trong đời này. Tôi chỉ mong anh chị em tránh khỏi điều ấy.

29 Tôi muốn nói với anh chị em thế này: Thì giờ ngắn ngủi. Từ nay, người có vợ hãy sống như người chưa vợ. 30 Những kẻ than khóc, như người không than khóc; người vui mừng như không vui; người mua sắm như kẻ không có gì. 31 Kẻ hưởng của cải thế gian như người không tận hưởng, vì thế giới trong hình trạng này sẽ qua đi.

32 Nhưng tôi muốn anh chị em không lo lắng gì. Người không lập gia đình, thì lo việc Chúa, tìm cách làm đẹp lòng Chúa. 33 Còn người có gia đình thì lo việc thế gian, tìm cách làm hài lòng vợ; như thế tâm trí bị phân chia. 34 Đàn bà không chồng và trinh nữ thì lo việc Chúa để tận hiến cả đời sống thể xác lẫn tâm linh. Nhưng đàn bà có chồng thì lo việc thế gian, lo sao cho đẹp lòng chồng. 35 Tôi nói như vậy là vì lợi ích cho anh chị em, không phải để cản trở anh chị em, nhưng hướng dẫn anh chị em đến điều thích hợp và không xao lãng trong sự tận hiến cho Chúa.

36 Nếu có ai nghĩ rằng mình không xử sự hợp lẽ với vị hôn thê[a] mình; nếu tình dục quá nung đốt và nghĩ rằng họ nên lập gia đình, thì hãy cưới nàng, như thế không mắc tội gì. 37 Nhưng nếu người ấy quyết định dứt khoát trong lòng, không phải vì ép buộc nhưng có quyền tự ý quyết định trong lòng rằng nên giữ nàng như là vị hôn thê trinh trắng, người ấy làm điều phải. 38 Như thế, cưới vị hôn thê mình là làm điều tốt và kẻ không cưới hôn thê mình lại làm điều tốt hơn.

39 Chồng còn sống bao lâu thì vợ phải ràng buộc với chồng bấy lâu. Nhưng nếu chồng chết, thì vợ được tự do lấy ai tùy ý, miễn là ở trong Chúa. 40 Nhưng theo ý tôi, người ấy cứ ở vậy thì có phước hơn. Tôi nghĩ rằng tôi cũng có Thánh Linh của Đức Chúa Trời.

New Vietnamese Bible (NVB)

New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)