M’Cheyne Bible Reading Plan
Quan Chước Tửu Và Quan Hỏa Đầu Ai-cập
40 Sau đó một thời gian, quan chước tửu và quan hỏa đầu Ai-cập xúc phạm đến nhà vua. 2 Vua giận hai ông quan này 3 và tống giam vào ngục trong nhà của sĩ quan chỉ huy ngự lâm quân, cùng một chỗ giam Giô-sép. 4 Hai quan bị giam lâu ngày trong ngục và chỉ huy trưởng ngự lâm quân cắt Giô-sép phục vụ hai quan.
5 Một đêm quan chước tửu[a] và quan hỏa đầu[b] đều nằm mộng, giấc mộng mỗi người có ý nghĩa khác nhau.
6 Sáng hôm sau Giô-sép vào thấy hai quan đều buồn bã. 7 Chàng hỏi hai vị quan chức của Pha-ra-ôn đang bị giam với mình trong nhà chủ mình: “Tại sao hôm nay sắc mặt của hai quan buồn như thế?”
8 Hai quan trả lời: “Chúng tôi đều nằm mộng nhưng không có ai giải thích giấc mộng đó.”
Giô-sép thưa: “Không phải việc giải mộng thuộc về Đức Chúa Trời sao? Xin hai quan thuật cho tôi nghe các giấc mộng đó.”
9 Quan chước tửu thuật giấc mộng mình cho Giô-sép như sau: “Trong giấc mộng tôi thấy trước mặt có một dây nho, 10 trên cây nho có ba cành, vừa khi cây nho đâm chồi nở hoa thì các chùm nho cũng chín. 11 Tôi đang cầm chén của Pha-ra-ôn trong tay, tôi hái nho vắt nước vào chén của Pha-ra-ôn và dâng vào tay nhà vua.”
12 Giô-sép đáp: “Đây là ý nghĩa của giấc mộng đó: ba cành nho nghĩa là ba ngày 13 trong ba ngày nữa nhà vua sẽ phóng thích, và phục chức cho quan. Quan sẽ dâng rượu cho nhà vua như quan đã làm ngày trước khi còn giữ chức chước tửu. 14 Nhưng xin quan nhớ đến tôi khi quan gặp mọi việc hanh thông và làm ơn tâu với Pha-ra-ôn sự tình của tôi và đem tôi ra khỏi ngục tù này. 15 Vì tôi đã bị bắt cóc đem ra khỏi đất của người Do Thái và ngay tại Ai-cập đây tôi cũng chẳng làm điều gì đáng bị bỏ tù cả.”
16 Quan hỏa đầu thấy Giô-sép giải mộng tốt liền bảo Giô-sép: “Tôi cũng có một giấc mộng: trên đầu tôi đội ba giỏ bánh mì, 17 Trong giỏ trên hết có đủ các thứ bánh làm cho nhà vua, nhưng đàn chim trời đến ăn các bánh đó trong giỏ trên đầu tôi.”
18 Giô-sép đáp: “Đây là ý nghĩa giấc mộng đó: ba cái giỏ chỉ về ba ngày, 19 trong ba ngày nữa Pha-ra-ôn sẽ đem quan ra nhưng lại treo cổ quan trên cây. Đàn chim trời sẽ ăn rỉa thịt quan.”
20 Ba ngày sau đến sinh nhật của Pha-ra-ôn. Nhà vua thết tiệc đãi tất cả các quần thần. Vua đem quan chước tửu và quan hỏa đầu ra trước mặt cả triều đình. 21 Vua phục chức cho quan chước tửu để quan lại dâng rượu vào tay Pha-ra-ôn, 22 nhưng vua treo cổ quan hỏa đầu đúng như Giô-sép đã nói với họ trong khi giải mộng.
23 Quan chước tửu không nhớ đến Giô-sép, quên hẳn chàng đi.
Vấn Đề Ly Dị(A)
10 Từ nơi đó, Đức Giê-su đi vào vùng đất Giu-đê phía bên kia sông Giô-đanh. Đoàn dân đông lại họp nhau đến với Ngài, và như thường lệ Ngài dạy dỗ họ.
2 Các người Pha-ri-si đến hỏi như vầy để gài bẫy Ngài: “Đàn ông có được phép ly dị vợ không?”
3 Ngài đáp: “Môi-se truyền dạy các ông điều gì?”
4 Họ thưa: “Môi-se cho phép viết giấy ly dị để bỏ vợ.”
5 Đức Giê-su bảo họ: “Chính vì lòng các ông chai lì nên người đã viết cho các ông điều luật đó. 6 Nhưng từ lúc ban đầu trong cuộc sáng tạo, Đức Chúa Trời đã dựng nên một nam và một nữ. 7 Vì thế người nam phải lìa cha mẹ mình để kết hợp với vợ, 8 và cả hai sẽ trở nên một thân.[a] Như vậy họ không còn là hai nữa mà là một thân. 9 Thế thì, khi Đức Chúa Trời đã kết hợp, loài người đừng phân rẽ.”
10 Khi vào nhà, các môn đệ lại hỏi Ngài về việc ấy. 11 Ngài trả lời: “Người nào bỏ vợ để cưới người khác là phạm tội ngoại tình đối với vợ. 12 Còn nếu đàn bà bỏ chồng để lấy chồng khác thì cũng phạm tội ngoại tình.”
Đức Giê-su Ban Phước Cho Con Trẻ(B)
13 Người ta đem trẻ con đến cùng Đức Giê-su để Ngài đặt tay[b] trên chúng nhưng các môn đệ khiển trách họ. 14 Thấy vậy, Đức Giê-su bất bình nên bảo: “Hãy để con trẻ đến cùng Ta, đừng ngăn cản chúng, vì Nước Đức Chúa Trời thuộc về những ai giống như các con trẻ đó. 15 Ta nói thật cùng các con, ai không tiếp nhận Nước Đức Chúa Trời như một trẻ thơ thì chẳng được vào đó.” 16 Rồi Ngài ôm các con trẻ vào lòng, đặt tay ban phước cho chúng.
Người Giàu(C)
17 Khi Ngài vừa lên đường có một người chạy đến quỳ trước mặt Ngài và hỏi: “Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được hưởng sự sống vĩnh phúc?”
18 Ngài bảo người: “Tại sao anh gọi Ta là nhân lành, không có ai nhân lành trừ một mình Đức Chúa Trời. 19 Anh đã biết các điều răn: ‘Đừng giết người, đừng ngoại tình, đừng ăn cắp, đừng làm chứng dối, đừng lường gạt, phải hiếu kính cha mẹ.’ ”
20 Người ấy đáp: “Thưa Thầy, tôi đã giữ những luật này từ khi còn nhỏ.”
21 Đức Giê-su nhìn anh, thấy thương và bảo: “Ngươi còn thiếu một điều, hãy đi bán hết những gì ngươi có đem cho kẻ nghèo, ngươi sẽ có kho tàng trên trời, rồi hãy đến theo Ta.”
22 Khi nghe như vậy, mặt mày người ủ rũ, buồn rầu bỏ đi vì người có nhiều tài sản lắm.
23 Đức Giê-su nhìn quanh và bảo các môn đệ: “Người giàu rất khó vào Nước Đức Chúa Trời!”
24 Các môn đệ ngạc nhiên khi nghe những lời ấy nên Ngài nhắc lại: “Hỡi các con, vào Nước Đức Chúa Trời thật là khó! 25 Lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Đức Chúa Trời.”
26 Các môn đệ quá ngạc nhiên, thưa cùng Ngài: “Như thế thì ai có thể được cứu?”
27 Đức Giê-su nhìn họ bảo: “Đối với loài người thì không thể được, nhưng với Đức Chúa Trời thì khác, vì Đức Chúa Trời làm được mọi sự.”
28 Phê-rơ phân trần: “Thưa Thầy, chúng con đã từ bỏ tất cả để theo Thầy.”
29 Đức Giê-su đáp: “Ta quả quyết cùng các con, không một người nào vì Ta và Phúc Âm từ bỏ gia đình, anh em, chị em, cha mẹ, con cái, ruộng đất, 30 mà chẳng lãnh được trong đời này gấp trăm lần nhà cửa, anh em, chị em, mẹ con và ruộng đất, cùng sự bắt bớ và sự sống vĩnh phúc. 31 Nhưng nhiều người ở hàng đầu sẽ xuống cuối và người cuối sẽ lên đầu.”
Đức Giê-su Báo Trước Về Sự Chết Và Sự Sống Lại Của Ngài Lần Thứ Ba(D)
32 Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi trước dẫn đầu họ. Các môn đệ ngạc nhiên, và những kẻ tháp tùng thì sợ hãi. Ngài đem mười hai sứ đồ riêng ra mà nói cho họ những việc sẽ xảy đến cho mình. 33 Ngài bảo: “Này, chúng ta lên Giê-ru-sa-lem, và Con Người sẽ bị nộp cho các thượng tế và các giáo sư Kinh Luật, họ sẽ lên án xử tử Người và nộp cho dân ngoại quốc. 34 Họ sẽ chế nhạo, nhổ trên Người, đánh đập và giết Người đi. Ba ngày sau Người sẽ sống lại.”
Lời Thỉnh Cầu Của Gia-cơ Và Giăng(E)
35 Gia-cơ và Giăng, hai con trai của Xê-bê-đê, đến cùng Đức Giê-su mà thỉnh cầu: “Thưa Thầy, chúng con mong ước Thầy ban cho những điều chúng con cầu xin.”
36 Ngài hỏi: “Các con muốn Ta làm điều gì cho các con?”
37 Họ thưa: “Khi Thầy được hiển vinh xin cho chúng con một đứa ngồi bên phải, một đứa ngồi bên trái Thầy.”
38 Nhưng Đức Giê-su bảo họ: “Các con không biết điều mình xin. Các con có thể uống được chén Ta phải uống và chịu được báp-tem mà Ta phải chịu không?”
39 Họ trả lời: “Thưa được.” Đức Giê-su bảo họ: “Chén Ta uống các con sẽ uống, báp-tem Ta chịu các con sẽ chịu; 40 nhưng ngồi bên phải hay bên trái của Ta thì không tự Ta cho được. Địa vị đó đã dành cho người được chuẩn bị trước.”
41 Mười môn đệ kia nghe được điều đó thì giận Gia-cơ và Giăng. 42 Đức Giê-su gọi họ đến mà bảo: “Các con biết những kẻ được coi là người cai trị của dân ngoại thì thống trị dân, còn các quan lớn thì dùng quyền thế để cai trị. 43 Nhưng giữa vòng các con thì không phải như vậy, vì ai muốn làm lớn phải làm tôi tớ các con. 44 Còn ai muốn làm đầu trong các con, thì phải làm nô lệ cho mọi người. 45 Vì Con Người đã đến không phải để được phục vụ nhưng để phục vụ và hiến dâng mạng sống mình làm giá chuộc nhiều người.”
Người Mù Ở Giê-ri-cô(F)
46 Họ đến Giê-ri-cô. Khi Đức Giê-su và môn đệ cùng đoàn dân rời Giê-ri-cô, một người mù tên Ba-ti-mê, con trai của Ti-mê đang ngồi ăn xin bên đường. 47 Nghe nói đó là Giê-su người Na-xa-rét thì anh ấy kêu lên: “Đức Giê-su, Con vua Đa-vít, xin thương xót con!”
48 Nhiều kẻ quở mắng anh ấy, bảo phải im lặng, nhưng anh càng kêu lớn hơn nữa: “Lạy Con vua Đa-vít, xin thương xót con!”
49 Đức Giê-su dừng lại, bảo: “Gọi người ấy đến đây.” Họ kêu người mù và bảo: “Hãy yên tâm, đứng dậy, Thầy gọi anh đó.” 50 Người ấy bật dậy, vứt áo và đến cùng Đức Giê-su.
51 Ngài hỏi: “Ngươi muốn Ta giúp điều gì?” Người mù thưa: “Thưa Thầy, con muốn sáng mắt trở lại!”
52 Ngài bảo: “Hãy đi đi, đức tin của ngươi đã chữa lành ngươi.” Lập tức người ấy thấy được và đi theo Ngài.
Gióp Bày Tỏ Nỗi Đau Khổ Của Mình
6 Gióp đáp:
2 Ôi, nếu nỗi đau buồn của tôi được đem lên bàn cân,
Mọi tai họa xảy đến cho tôi đặt chung trên đĩa cân,
3 Bấy giờ chúng sẽ nặng hơn cát biển!
Do đó tôi không kiềm chế được lời tôi.
4 Vì các mũi tên của Đấng Toàn Năng bắn trúng tôi,
Tâm hồn tôi uống lấy nọc độc.
Tôi kinh hoàng trước sự dàn trận tấn công của Đức Chúa Trời.
5 Lừa rừng nào hí vang bên đám cỏ xanh?
Bò mộng nào rống lên bên đống cỏ khô?
6 Món ăn lạt lẽo sao không nêm thêm muối?
Lòng trắng trứng[a] có mùi vị gì chăng?
7 Tôi chẳng màng đụng đến thức ăn,
Ăn vào tôi càng thêm bệnh hoạn.
Gióp Mất Cả Hy Vọng Và Sức Lực
8 Ước gì lời yêu cầu tôi được thỏa nguyện!
Ước gì Đức Chúa Trời ban điều tôi mong chờ!
9 Ước gì Đức Chúa Trời bằng lòng nghiền nát tôi,
Ước gì Ngài dang tay cắt đứt đời tôi!
10 Sự chết sẽ là niềm an ủi của tôi,
Và tôi sẽ nhảy nhót vui mừng trong cơn đau khôn nguôi,
Vì tôi không chối bỏ mạng lịnh của Đấng Thánh.
11 Tôi còn sức đâu mà chờ đợi?
Cuối cùng đời tôi ra sao mà tôi phải kéo dài cuộc sống?
12 Sức tôi có phải là sức đá?
Thân tôi có phải là thân đồng?
13 Thật tôi không thể tự giúp mình được,
Và mọi nguồn cứu giúp đã bị đem đi xa khỏi tôi.
Gióp Trách Bạn Bè Dối Gạt Mình
14 Người tuyệt vọng cần bạn bè thương xót[b]
Ngay cả khi người mất đi lòng kính sợ Đấng Toàn Năng.
15 Anh em tôi dối gạt tôi như lòng khe cạn nước,
Như dòng sông nước lũ theo mùa.
16 Nước đục ngầu vì băng giá,
Nước dâng cao khi tuyết tan.
17 Nước mới vừa chảy[c] đã cạn khô,
Khi trời nắng hạn, nước tan biến hết.
18 Đoàn lái buôn rẽ tách khỏi đường cái,
Đi lạc sâu vào trong sa mạc và chết mất.
19 Đoàn lái buôn từ Thê-ma nhìn quanh tìm kiếm,
Du khách từ Sê-ba hy vọng nơi các dòng sông,
20 Nhưng họ ngỡ ngàng vì đã tin tưởng,
Đến bờ khe, họ choáng váng bàng hoàng.
21 Giờ đây, đối với tôi, các anh cũng giống như dòng sông khô hạn,
Các anh thấy tai vạ rồi sợ vạ lây.
22 Tôi nào có xin các anh: “Xin bố thí cho tôi!
Xin dùng tài sản các anh hối lộ thay cho tôi!
23 Xin giải cứu tôi khỏi quyền lực kẻ thù!
Xin cứu chuộc tôi khỏi tay kẻ bạo tàn!”
Gióp Quả Quyết Mình Vô Tội
24 Xin các anh chỉ dạy tôi, tôi sẽ nín lặng.
Xin cho tôi biết tôi sai quấy chỗ nào.
25 Lời chỉ trích đúng[d] làm đau lòng thật,
Nhưng các anh chê trách tôi điều chi?
26 Các anh tưởng có thể dùng lời để chỉ dạy,
Trong khi các anh xem lời nói của người tuyệt vọng như làn gió thoảng qua.
27 Lẽ nào các anh rút thăm giành trẻ mồ côi,
Hoặc đem bạn đổi lấy món hàng?
28 Thôi bây giờ, tôi van xin các anh, hãy nhìn thẳng vào mặt tôi,
Tôi quyết chắc tôi không nói dối.
29 Xin các anh nghĩ lại, đừng phán đoán bất công;
Xin các anh xét lại, tôi vô tội hoàn toàn.
30 Lưỡi tôi có nói điều chi gian dối?
Tôi không phân biệt được điều gian manh sao?
10 Hỡi anh chị em, lòng tôi ao ước và cầu xin Đức Chúa Trời cho họ được sự cứu rỗi. 2 Vì tôi làm chứng cho họ rằng họ có lòng sốt sắng về Đức Chúa Trời, nhưng không theo sự hiểu biết. 3 Vì không nhận biết sự công chính của Đức Chúa Trời, họ tìm cách thiết lập sự công chính riêng, họ không thuận theo sự công chính của Đức Chúa Trời. 4 Vì Chúa Cứu Thế là sự hoàn tất[a] của Kinh Luật để ban sự công chính cho mọi người tin.
Sự Cứu Rỗi Cho Mọi Người
5 Môi-se có viết về sự công chính nhờ Kinh Luật rằng: Người nào làm những điều này thì sẽ nhờ nó mà sống. 6 Nhưng sự công chính bởi đức tin thì nói thế này: Đừng nói trong lòng ngươi rằng: Ai sẽ lên trời? Ngụ ý để đem Chúa Cứu Thế xuống; 7 Hay là ai sẽ xuống vực sâu? Ngụ ý để đem Chúa Cứu Thế từ cõi chết lên. 8 Nhưng nói gì? “Nói đạo ở gần ngươi, trong miệng ngươi và trong lòng ngươi;”[b] đây là đạo đức tin mà chúng tôi truyền giảng. 9 Vì nếu miệng ngươi xưng nhận Đức Giê-su là Chúa và lòng ngươi tin rằng Đức Chúa Trời đã khiến Ngài từ chết sống lại thì ngươi sẽ được cứu; 10 Vì tin trong lòng thì được sự công chính, và xưng nhận nơi miệng thì được sự cứu rỗi. 11 Kinh Thánh nói rằng: Bất cứ ai tin Ngài sẽ không bị hổ thẹn. Không có sự phân biệt giữa người Do Thái và người Hy Lạp. 12 Vì Ngài là Chúa của tất cả, ban ơn dồi dào cho mọi người kêu cầu Ngài. 13 Tất cả người nào kêu cầu danh Chúa đều được cứu.
14 Nhưng làm sao họ có thể kêu cầu cùng Đấng họ chưa tin? Làm sao họ có thể tin Đấng họ chưa nghe? Làm sao họ có thể nghe khi không có người truyền giảng? 15 Làm sao họ có thể truyền giảng nếu họ không được sai đi? Như Kinh Thánh có chép:
“Bàn chân của người truyền giảng Phúc Âm xinh đẹp biết bao!”[c]
16 Nhưng không phải tất cả mọi người đều vâng theo Phúc Âm. Vì I-sa có nói: “Lạy Chúa! Ai chịu tin lời rao truyền của chúng con?”[d] 17 Vậy, có đức tin là do nghe, và nghe là khi Lời Chúa Cứu Thế được truyền giảng.
18 Nhưng tôi xin hỏi: Họ chưa nghe sao? Không, họ đã nghe rồi, như Kinh Thánh có nói:
“Tiếng chúng vang ra khắp đất
Và lời chúng vang đến tận cùng trần gian.”[e]
19 Tôi lại hỏi: Người Y-sơ-ra-ên chưa biết sao? Trước hết Môi-se có nói:
“Ta sẽ làm các ngươi ghen với một dân không phải là dân,
Ta sẽ làm ngươi tức giận một dân ngu dốt.”[f]
20 I-sa đã mạnh dạn nói rằng:
“Những kẻ không tìm kiếm Ta thì Ta cho gặp,
Ta tỏ mình ra cho những kẻ chẳng cầu hỏi Ta.”[g]
21 Nhưng về dân Y-sơ-ra-ên thì ông nói:
“Suốt cả ngày Ta giang tay
Hướng về một dân bất tuân và chống nghịch.”[h]
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)