Old/New Testament
Thánh Thi Đa-vít
37 Chớ phiền lòng vì kẻ ác,
Đừng ganh tị với người làm điều dữ.
2 Vì như cỏ, chúng sẽ sớm tàn.
Và như cỏ xanh chúng sẽ héo.
3 Hãy tin cậy CHÚA và làm điều lành.
Hãy ở trong xứ và hưởng sự thành tín của Ngài.
4 Hãy vui mừng trong CHÚA,
Ngài sẽ ban cho ngươi điều lòng mình mong muốn.
5 Hãy giao phó đường lối mình cho CHÚA,
Và tin cậy nơi Ngài, thì chính Ngài sẽ làm thành tựu.
6 Ngài sẽ khiến sự công chính ngươi chiếu ra như ánh sáng,
Và sự phán đoán[a] ngươi như giữa trưa.
7 Hãy yên lặng trước mặt CHÚA và chờ đợi Ngài.
Chớ phiền lòng vì kẻ phát đạt theo đường lối mình,
Hoặc vì người thực hiện những mưu ác.
8 Hãy nguôi cơn giận và từ bỏ thịnh nộ.
Chớ phiền lòng vì điều đó chỉ đưa đến việc ác.
9 Vì những kẻ ác sẽ bị diệt,
Nhưng những người trông cậy CHÚA, chính họ sẽ thừa hưởng đất.
10 Chỉ trong ít lâu nữa sẽ không còn kẻ ác,
Dù ngươi tìm xem chỗ nó, cũng không còn nữa.
11 Nhưng những người nhu mì sẽ thừa hưởng đất,
Và vui mừng trong bình an thịnh vượng.
12 Kẻ ác âm mưu nghịch người công chính,
Và nghiến răng cùng người.
13 CHÚA cười kẻ ác
Vì Ngài thấy ngày tàn nó đã đến gần.[b]
14 Kẻ ác rút gươm
Và giương cung
Để hạ sát kẻ khốn cùng và người thiếu thốn,
Để giết hại người đi theo đường ngay thẳng.
15 Gươm chúng sẽ đâm vào lòng chúng,
Và cung chúng nó sẽ bị gẫy.
16 Tiền của người công chính tuy ít,
Nhưng tốt hơn sự giàu có của nhiều người[c] gian ác.
17 Vì cánh tay kẻ ác sẽ bị gẫy,
Nhưng CHÚA chống đỡ cho người công chính.
18 CHÚA biết các ngày của người trọn vẹn,
Cơ nghiệp của họ sẽ tồn tại đời đời.
19 Gặp lúc hoạn nạn họ sẽ không bị xấu hổ,
Trong ngày đói kém họ sẽ được no nê.
20 Nhưng kẻ ác sẽ bị diệt vong,
Kẻ thù của CHÚA như đồng cỏ tốt tươi,[d]
Chúng sẽ biến mất, chúng sẽ tiêu tan như mây khói.
21 Kẻ ác vay mượn và không trả nổi.
Còn người công chính ban ơn rộng rãi.
22 Vì những người được CHÚA ban phước sẽ thừa hưởng đất,
Còn những kẻ bị Ngài rủa sả sẽ bị diệt đi.
23 CHÚA làm cho vững bền các bước đường của người,
Và Ngài vui lòng về đường lối người.
24 Dù người vấp té cũng không ngã nhào,
Vì CHÚA nâng đỡ tay người.
25 Từ khi còn trẻ, đến nay tôi đã già,
Tôi chưa từng thấy người công chính bị bỏ,
Và con cháu người phải đi ăn mày.
26 Hằng ngày người rộng rãi và cho mượn,
Con cháu người trở thành nguồn phước.
27 Hãy tránh điều dữ và làm điều lành,
Thì ngươi sẽ an cư mãi mãi.
28 Vì CHÚA yêu người công bình,
Ngài không từ bỏ những người thánh của Ngài,
Nhưng sẽ gìn giữ họ đời đời.
Còn con cháu của kẻ ác sẽ bị diệt đi.
29 Người công chính sẽ thừa hưởng đất,
Và họ sẽ an cư mãi mãi.
30 Miệng người công chính thốt ra sự khôn ngoan,
Lưỡi người nói ra sự công bình.
31 Giáo huấn của Đức Chúa Trời ở trong lòng người.
Bước chân người không nghiêng ngả.
32 Kẻ ác rình rập người công chính,
Và tìm cách giết hại người.
33 CHÚA sẽ không bỏ mặc họ trong tay kẻ ác,
Ngài cũng không để họ bị kết án trong khi xét xử.
34 Hãy trông đợi CHÚA
Và gìn giữ đường lối Ngài.
Ngài sẽ tôn ngươi lên để thừa hưởng đất.
Ngươi sẽ thấy khi kẻ ác bị diệt vong.
35 Tôi đã thấy thế lực của kẻ ác,
Nó lớn mạnh như cây tùng xứ Li-ban
36 Rồi có người đi qua, kìa nó không còn nữa.
Tôi tìm kiếm nó nhưng không gặp.
37 Hãy xem người trọn vẹn, hãy nhìn người ngay thẳng,
Vì kết cuộc người sẽ nhận đuợc bình an.[e]
38 Còn những kẻ vi phạm sẽ cùng nhau bị hủy hoại,
Con cháu[f] kẻ ác sẽ bị diệt đi.
39 Nhưng sự cứu rỗi người công chính đến từ CHÚA,
Ngài là thành lũy của họ trong lúc gian nguy.
40 CHÚA giúp đỡ và giải cứu họ,
Ngài giải cứu họ khỏi kẻ ác và cứu rỗi cho,
Vì họ đã trú ẩn nơi Ngài.
Thánh Thi Đa-vít Dùng Cho Tế Lễ Kỷ Niệm
38 Lạy CHÚA, trong cơn giận, xin Ngài đừng quở trách tôi,
Trong cơn thịnh nộ, xin Ngài chớ trừng phạt tôi.
2 Vì các mũi tên Ngài găm vào mình tôi,
Và cánh tay Ngài đè nặng trên tôi.
3 Vì cơn phẫn nộ của Ngài, thân thể tôi không được lành mạnh.
Vì tội lỗi tôi, xương cốt tôi không được bình an.
4 Vì tội ác tôi vượt quá đầu tôi,
Như một gánh nặng, nặng quá cho tôi.
5 Vì sự ngu dại của tôi,
Các vết thương tôi hôi thối và mưng mủ.
6 Tôi quỵ xuống, gục đầu rất thấp,
Suốt ngày tôi đi lang thang buồn thảm.
7 Vì tâm can tôi nóng như thiêu đốt.[g]
Thân thể tôi không được lành mạnh.
8 Tôi mòn mỏi và hoàn toàn bị kiệt lực.[h]
Tôi than thở vì lòng bối rối.
9 Lạy Chúa, Ngài biết tất cả lòng mong ước của tôi,
Tiếng rên xiết của tôi cũng không giấu được Ngài.
10 Lòng tôi hồi hộp,[i] sức lực tôi suy yếu.
Ngay cả ánh sáng mắt tôi cũng không còn.
11 Những người yêu thương tôi và bè bạn đều tránh xa khi tôi bị hoạn nạn,
Và những người bà con thì xa lánh.
12 Những kẻ tìm giết mạng sống tôi gài bẫy sập tôi,
Những kẻ muốn hại tôi nói điều phá hoại,
Và suốt ngày suy tính chuyện lừa gạt.
13 Còn tôi như kẻ điếc không nghe,
Như người câm không mở miệng.
14 Phải, tôi như người không nghe,
Miệng không có lời đối đáp.
15 Vì, lạy CHÚA, tôi trông cậy nơi Ngài,
Lạy Chúa, là Đức Chúa Trời tôi, chính Ngài sẽ đáp lời.
16 Tôi nói: xin đừng để chúng vui mừng vì tôi,
Đừng để chúng tự tôn nghịch cùng tôi khi chân tôi vấp ngã.
17 Vì tôi sắp ngã,
Nỗi đau đớn hằng ở trước mặt tôi.
18 Tôi xưng nhận tội ác của tôi,
Tôi buồn rầu vì tội lỗi tôi.
19 Nhưng những kẻ thù nghịch tôi vẫn sống và mạnh mẽ,
Còn những kẻ ghét tôi vô cớ thật nhiều.
20 Những kẻ lấy ác trả thiện,
Chúng vu cáo tôi vì tôi theo điều thiện.
21 Lạy CHÚA, xin đừng từ bỏ tôi.
Lạy Đức Chúa Trời tôi, xin chớ xa cách tôi.
22 Lạy Chúa, là Đấng cứu rỗi tôi,
Xin hãy mau mau giúp đỡ tôi.
Thánh Thi Đa-vít Cho Nhạc Trưởng, Theo Điệu Giê-đu-thun
39 Tôi nói: tôi sẽ gìn giữ đường lối tôi
Để miệng lưỡi tôi không phạm tội.
Bao lâu kẻ ác còn ở trước mặt,
Tôi sẽ dùng khớp gìn giữ miệng mình.
2 Tôi câm miệng, nín lặng,
Lời lành cũng không nói ra.
Nhưng nỗi đau đớn của tôi dâng lên.[j]
3 Lòng dạ tôi nóng nảy trong tôi,
Đương khi tôi suy gẫm, lửa bùng cháy lên,
Lưỡi tôi phải thốt lên rằng.
4 Lạy CHÚA, xin cho tôi biết sự cuối cùng của tôi,
Và số các ngày của tôi là thể nào.
Xin cho tôi biết đời tôi mỏng manh là dường bao!
5 Kìa, các ngày Ngài ban cho tôi chỉ vài gang tấc,
Và đời tôi như không trước mặt Ngài,
Phải, dù tất cả những người vững mạnh cũng chỉ là hư không.
6 Thật vậy, mỗi người bước đi như chiếc bóng,
Phải, người ta bôn ba chẳng qua như hơi thở.
Người chất chứa của cải nhưng không biết ai sẽ thừa hưởng.
7 Giờ đây, lạy Chúa, tôi trông đợi ai?
Niềm hy vọng của tôi ở nơi Chúa.
8 Xin giải cứu tôi khỏi mọi vi phạm.
Xin chớ làm cho tôi thành vật đáng khinh bỉ cho kẻ khờ dại.
9 Tôi nín lặng, tôi không mở miệng,
Vì Ngài đã làm điều này.
10 Xin cất tôi khỏi roi vọt của Ngài,
Tôi bị kiệt quệ vì tay Ngài đánh phạt.
11 Ngài khiển trách, trừng phạt loài người vì tội ác họ.
Ngài làm điều họ mơ ước hao mòn như bị mục nát.
Phải, cả loài người chỉ như hơi thở.
12 Lạy CHÚA, xin nghe lời cầu nguyện tôi,
Xin lắng tai nghe tiếng kêu cứu của tôi.
Xin chớ bịt tai trước giọt nước mắt than khóc của tôi.
Vì với Ngài, tôi là khách lạ,
Là kiều dân như tất cả tổ phụ tôi.
13 Xin Ngài tha thứ cho tôi thì tôi sẽ vui vẻ,
Trước khi tôi ra đi và không còn nữa.
Phao-lô Tự Biện Hộ Trước Tòa Vua Ạc-ríp-ba
26 Vua Ạc-ríp-ba bảo Phao-lô: “Nhà ngươi được phép tự biện hộ!” Vậy, Phao-lô đưa tay lên rồi tự bào chữa:
2 “Tâu vua Ạc-ríp-ba!
Tôi lấy làm may mắn được hầu tòa bệ hạ hôm nay để tự biện hộ về những điều người Do Thái tố cáo tôi, 3 đặc biệt nhất vì bệ hạ đã quen thuộc cả phong tục, tập quán lẫn những cuộc tranh chấp của người Do Thái. Vì thế, kính xin bệ hạ kiên nhẫn nghe tôi trình bày.
4 Người Do Thái đều biết rõ nếp sống tôi từ thời thơ ấu. Họ biết từ ban đầu tôi đã sinh hoạt cách nào tại quê hương cũng như tại Giê-ru-sa-lem. 5 Họ đã biết tôi từ lâu và có thể làm chứng là tôi đã hành xử đúng với cung cách người Pha-ri-si, là phái nghiêm khắc nhất của tôn giáo chúng tôi. 6 Bây giờ, chính vì niềm hy vọng nơi lời hứa của Đức Chúa Trời với các tổ phụ tôi mà hôm nay tôi phải bị xét xử. 7 Lời hứa ấy cả mười hai bộ tộc chúng tôi đều hy vọng được hưởng trong khi sốt sắng thờ phượng Đức Chúa Trời ngày đêm. Muôn tâu, chính vì niềm hy vọng ấy mà tôi đang bị người Do Thái tố cáo! 8 Tại sao trong quý vị có người cho rằng việc Đức Chúa Trời khiến người chết sống lại là điều không thể nào tin được?
9 Chính tôi đã từng nghĩ rằng phải tìm đủ cách chống lại Danh Giê-su ở Na-xa-rét. 10 Đó là điều tôi đã thi hành tại Giê-ru-sa-lem. Được các thượng tế ủy quyền, tôi đã bắt bớ nhiều người thánh, tống giam họ vào ngục; và khi họ bị kết án xử tử thì tôi cũng tán thành. 11 Nhiều phen tôi đi khắp các hội đường để trừng phạt họ, cố gắng ép buộc họ nói phạm thượng. Tôi căm giận họ đến nỗi đi ra tận các thành phố ngoại quốc để bắt bớ họ.
12 Chính vì mục đích ấy, sau khi được các thượng tế ủy quyền và cho phép, tôi đi lên Đa-mách. 13 Trên đường đi, vào lúc giữa trưa, muôn tâu, tôi bỗng thấy ánh sáng từ trời, sáng hơn cả mặt trời, ánh sáng chiếu xuống chung quanh tôi và các bạn đồng hành. 14 Tất cả chúng tôi đều ngã nhào xuống đất. Tôi nghe một tiếng phán cùng tôi bằng ngôn ngữ Hê-bơ-rơ: ‘Sau-lơ, Sau-lơ, sao ngươi bức hại Ta? Đá vào gậy nhọn thì phải chịu đau đớn!’ 15 Tôi hỏi: ‘Lạy Chúa, Ngài là ai?’ Chúa đáp: ‘Ta là Giê-su mà ngươi đang bức hại! 16 Nhưng hãy ngồi dậy, đứng lên! Ta xuất hiện gặp con nhằm mục đích lập con làm đầy tớ và nhân chứng về những điều con thấy nơi Ta cùng những điều Ta sẽ tỏ cho con sau này. 17 Ta sẽ giải cứu con khỏi người Do Thái và các dân tộc ngoại quốc mà Ta sai con đến 18 để mở mắt họ, dìu dắt họ từ tối tăm quay về ánh sáng, từ quyền lực của Sa-tan trở lại với Đức Chúa Trời, và nhờ tin Ta họ được tha tội và hưởng phần cơ nghiệp với các thánh đồ.’
19 Muôn tâu, vì thế, tôi không dám bất phục khải tượng từ trời. 20 Nhưng tôi kêu gọi mọi người, trước hết ở Đa-mách, rồi sau tại Giê-ru-sa-lem, khắp cả vùng Giu-đê và các dân ngoại phải ăn năn, quay về Đức Chúa Trời và làm công việc xứng hợp với sự ăn năn. 21 Vì lý do đó, người Do Thái đã bắt tôi trong đền thờ và toan giết tôi. 22 Nhưng tôi đã được Đức Chúa Trời phù hộ cho đến ngày nay, nên tôi còn đứng đây làm chứng cho mọi người lớn nhỏ, không nói gì hơn những điều các tiên tri của Chúa và Môi-se tiên báo sẽ xảy ra, 23 tức là Chúa Cứu Thế sẽ phải chịu thương khó nhưng sẽ sống lại đầu tiên trong số những người đã chết, rồi công bố ánh sáng cho dân Ngài và các dân tộc ngoại quốc.”
24 Đến đây, Phê-tu lớn tiếng ngắt lời Phao-lô: “Ngươi điên rồi, Phao-lô ơi! Ngươi học quá nhiều đến nỗi quẫn trí!” 25 Phao-lô đáp: “Thưa ngài thống đốc, tôi không điên đâu! Tôi chỉ nói lên sự thật và những lời hợp lý. 26 Đức vua thừa biết những sự kiện này nên tôi bạo dạn trình bày. Tôi tin chắc rằng trong những việc này, chẳng có điều nào che giấu được đức vua vì sự việc không xảy ra trong bóng tối đâu! 27 Muôn tâu, bệ hạ có tin các tiên tri của Chúa không? Tôi biết bệ hạ tin!”
28 Vua Ạc-ríp-ba bảo Phao-lô: “Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà ngươi tưởng có thể làm cho ta thành môn đồ Chúa Cứu Thế sao?” 29 Phao-lô đáp: “Dù thời gian dài hay ngắn, tôi cầu xin Đức Chúa Trời cho bệ hạ và tất cả quý vị đang nghe tôi nói hôm nay đều trở thành như tôi, ngoại trừ xiềng xích này!” 30 Vua Ạc-ríp-ba, thống đốc, bà Bê-rê-nít và tất cả quan khách đều đứng dậy. 31 Khi ra về, họ bảo nhau: “Người này chẳng làm điều gì đáng xử tử hoặc bỏ tù cả!”
32 Vua Ạc-ríp-ba bảo Phê-tu: “Nếu đương sự không khiếu nại lên Hoàng Đế thì có thể phóng thích!”
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)