Old/New Testament
Gióp Nhắc Lại Hiện Tại Phũ Phàng
30 Nhưng bây giờ chúng nhạo cười tôi,
Bọn nhãi ranh nhỏ tuổi hơn tôi,
Cha bọn chúng, tôi đã từ chối,
Không cho chăn bầy chung với chó tôi.
2 Sức mạnh tay họ có lợi gì cho tôi,
Khi sức lực họ đã tiêu tan?
3 Gầy mòn vì thiếu thốn và đói kém,
Họ trốn vào đồng khô âm u,
Hoang vắng, tiêu điều.
4 Họ hái lá cẩm quỳ, và các bụi cây dại,
Ngay cả rễ cây đậu chổi cũng làm thức ăn cho họ.
5 Họ bị đuổi ra khỏi khu dân cư,
Bị la mắng như tên trộm.
6 Họ phải sống nơi vách khe, dọc theo sườn núi,
Trong hang động dưới đất, hoặc trong hốc đá.
7 Họ hí rú lên giữa bụi rậm,
Họ nằm chen chúc dưới lùm gai.
8 Vốn dốt nát, không tên tuổi,
Họ bị đánh đập, đuổi ra khỏi xứ.
Gióp Bị Đối Xử Tồi Tệ
9 Nhưng bây giờ, con cái họ đặt vè nhạo tôi,
Đem tôi ra bàn tán chê cười.
10 Chúng ghê tởm tôi, tránh xa tôi,
Không ngại khạc nhổ vào mặt tôi.
11 Vì Đức Chúa Trời đã tháo dây cung tôi và hạ nhục tôi,
Nên chúng không kiêng nể gì tôi.
12 Bên phải tôi, một lũ hỗn tạp nổi dậy,
Đánh tôi phải bỏ chạy,
Đắp mô đắp lũy hại tôi.
13 Chúng phá vỡ đường tôi đi,
Tôi càng bị thiệt, chúng càng được lợi,
Chúng không cần ai giúp.
14 Chúng ùa đến như qua khe thủng rộng trên tường,
Chúng tràn vào giữa cảnh vách đổ đá rơi.
15 Nỗi kinh hoàng xâm chiếm tôi,
Vinh dự tôi bị gió đuổi bay xa,
Sự giải cứu tôi trôi theo làn mây.
Đức Chúa Trời Không Nghe Tiếng Gióp Van Xin
16 Bây giờ lòng tôi tan vỡ,
Những ngày khốn khổ bám chặt tôi.
17 Ban đêm xương cốt tôi bị đâm chích rã rời,
Cơn đau gặm nhấm tôi không ngừng.
18 Đức Chúa Trời níu chặt áo tôi,
Túm tôi ngang hông như thể túm cổ áo dài.
19 Ngài quăng tôi xuống đống bùn,
Tôi khác nào bụi tro.
20 Con kêu xin, nhưng Ngài không đáp lại,
Con khẩn cầu nhưng Ngài chẳng đoái hoài.
21 Ngài trở thành độc ác với con,
Dùng toàn sức Ngài hãm bức con.
22 Ngài khiến gió bốc con lên, thổi bay xa,
Ngài sai bão tố dồi dập con.
23 Phải, con biết Ngài sẽ đưa con về cõi chết,
Nơi họp mặt của mọi người sống.
24 Con không hề đưa tay hại người lâm nạn,
Khi người kêu cứu giữa cảnh đổ nát tang thương.
25 Con đã chẳng từng khóc với người gặp khó khăn,
Lòng con chẳng từng sầu não với người nghèo khổ sao?
26 Thế mà khi con trông đợi phước hạnh, tai họa xảy đến,
Khi con trông chờ ánh sáng, tối tăm lại kéo về.
Gióp Kêu Cứu Nhưng Chẳng Ai Nghe
27 Tôi lo buồn héo cả ruột gan, lòng dạ bất an,
Những ngày gian truân ùn ùn kéo đến.
28 Tôi bước đi trong chiếc áo đen tang tóc, không mặt trời sưởi ấm,
Tôi đứng lên kêu cứu giữa hội chúng.
29 Tiếng tôi kêu than khiến
Tôi trở thành anh em với chó rừng,
Bạn bè với đà điểu.
30 Da tôi xám xịt,
Toàn thân tôi nóng ran vì cơn sốt.
31 Đàn lia tôi gẩy nhạc sầu tang chế,
Sáo tôi thổi lên tiếng khóc than.
Gióp Hứa Nguyện Sống Trong Sạch
31 Tôi đã lập giao ước với mắt tôi,
Tôi không hề nhìn cô gái đồng trinh.
2 Vậy, Đức Chúa Trời trên cao ban phần gì cho tôi?
Gia nghiệp tôi là gì từ Đấng Toàn Năng trên các tầng trời?
3 Phải chăng kẻ vô đạo gặp tai họa?
Và kẻ làm ác gặp gian truân?
4 Phải chăng Ngài nhìn thấy các nẻo đường tôi,
Và đếm từng bước đi của tôi?
5 Nếu tôi có đi chung đường với phường gian dối,
Nếu chân tôi vội vàng lường gạt,
6 Xin Đức Chúa Trời đặt tôi trên bàn cân chính xác,
Rồi Ngài sẽ biết tôi trọn lành.
Gióp Quả Quyết Ông Không Phạm Tội Ngoại Tình
7 Nếu chân tôi rẽ bước khỏi đường ngay,
Nếu lòng tôi ham muốn điều mắt mình thấy,
Nếu tay tôi dính vết bùn nhơ,
8 Xin cho người khác ăn những gì tôi gieo,
Và cho họ nhổ những gì tôi trồng.
9 Nếu lòng tôi say mê vợ người hàng xóm,
Nếu tôi rình rập nơi cửa nhà người,
10 Xin để vợ tôi xay cối cho người khác,
Và để kẻ khác ăn nằm với vợ tôi.
11 Lấy vợ người khác là một tội ác gớm ghiếc,
Đáng bị tòa án hình phạt,
12 Là một tội thiêu nuốt như lửa địa ngục,
Đốt cháy tận gốc mọi hoa lợi tôi.
Gióp Không Hề Làm Hại Kẻ Khốn Cùng
13 Nếu tôi khinh dể quyền lợi của tôi trai tớ gái tôi,
Khi họ kêu ca than phiền,
14 Tôi biết làm gì đây khi Đức Chúa Trời chỗi dậy phán xét?
Khi Ngài tra hỏi, tôi biết thưa lại thế nào?
15 Phải chăng Đấng tạo dựng tôi trong lòng mẹ cũng đã tạo dựng họ?
Phải chăng chỉ một Đấng dựng nên cả chủ lẫn tớ?
16 Nếu tôi từ chối không đáp ứng nhu cầu của kẻ nghèo,
Nếu tôi để cho góa phụ trông chờ đến mòn cả mắt,
17 Nếu tôi ăn riêng phần mình,
Không chia sẻ với cô nhi,
18 Thật từ lúc cô nhi còn thơ ấu, tôi đã nuôi dưỡng nó như một người cha,
Chỉ dẫn nó từ lúc lọt lòng mẹ,
19 Nếu tôi thấy người nào sắp chết vì thiếu quần áo,
Hoặc người nghèo không chăn mền,
20 Nếu họ không hết lòng chúc phước tôi,
Khi họ được ấm nhờ lông của bầy chiên tôi,
21 Nếu tôi có giơ tay hăm dọa cô nhi,
Vì tôi biết có người hỗ trợ tôi tại cổng thành,
22 Xin cho vai tôi lìa khỏi thân,
Và cánh tay tôi gãy đứt nơi khuỷu tay!
23 Vì tôi sợ tai họa từ Đức Chúa Trời,
Tôi sợ uy nghi Ngài nên không hề làm những việc ấy.
Gióp Không Tham Tiền, Cũng Chẳng Thờ Hình Tượng
24 Nếu tôi tin cậy nơi vàng,
Gọi vàng ròng là nơi an toàn của tôi,
25 Nếu tôi vui mừng vì lắm của cải,
Hoặc vì tay tôi đã thu góp được nhiều,
26 Nếu tôi ngắm nhìn mặt trời chiếu sáng,
Hoặc mặt trăng nhô lên lộng lẫy,
27 Mà lòng tôi thầm bị mê hoặc,
Và miệng tôi hôn, tay tôi sùng bái chúng,
28 Thì điều ấy chính là tội đáng bị tòa xử tử,
Vì tôi đã chối bỏ Đức Chúa Trời trên cao.
Gióp Không Trả Thù, Ân Cần Tiếp Khách, Không Đạo Đức Giả
29 Tôi không hề vui mừng khi kẻ thù tôi lâm nạn,
Hoặc hớn hở khi chúng gặp tai họa,
30 Tôi không hề để miệng tôi phạm tội
Trù cho chúng chết đi.
31 Những người trong nhà tôi đã chẳng nói:
“Có ai mà Gióp chẳng cho ăn thịt no nê?”
32 Khách lạ không hề ngủ đêm ngoài đường phố,
Tôi mở cửa đón tiếp khách đường xa.
33 Tôi không hề che đậy tội mình như A-đam,
Chôn giấu gian ác trong lòng,
34 Để phải sợ hãi đám đông,
Sợ họ hàng chê bai,
Đến nỗi nín lặng, không dám ra khỏi cửa.
Gióp Kêu Oan Lần Cuối
35 Ước gì có người lắng nghe tôi!
Đây là chữ ký tôi. Xin Đấng Toàn Năng đáp lời tôi!
Xin Đấng kiện tôi viết cáo trạng nêu tội tôi!
36 Tôi chắc hẳn sẽ mang cáo trạng trên vai,
Ngay cả đội trên đầu như cái mão.
37 Tôi sẽ xin khai trình lên Chúa mọi điều tôi làm,
Tôi sẽ đến chầu Ngài, hiên ngang như một vị hoàng.
38 Nếu đất ruộng tôi kêu gào tố tôi,
Các luống cày cùng nhau than khóc,
39 Nếu tôi hưởng hoa lợi mà không trả tiền,
Khiến cho tá điền phải chết đói,
40 Xin cho gai góc mọc lên thay lúa mì,
Và cỏ dại hôi tanh thay lúa mạch.
Đến đây, Gióp dứt lời.
26 Thưa các anh em là dòng dõi Áp-ra-ham và những người kính sợ Đức Chúa Trời, Đạo cứu rỗi này đã được ban bố cho chúng ta. 27 Vì dân cư Giê-ru-sa-lem và các nhà lãnh đạo của họ không nhận biết Đức Giê-su nhưng khi lên án Ngài, họ lại làm ứng nghiệm lời các tiên tri của Chúa vẫn được đọc mỗi ngày Sa-bát. 28 Dù không tìm thấy lý do nào để kết án tử hình, họ vẫn yêu cầu Phi-lát xử tử Ngài. 29 Khi họ đã làm trọn tất cả những lời đã chép về Ngài, họ hạ xác Ngài xuống khỏi thập tự giá và an táng trong một ngôi mộ. 30 Nhưng Đức Chúa Trời đã khiến Ngài sống lại từ kẻ chết, 31 và những người đã theo Ngài từ miền Ga-li-lê lên Giê-ru-sa-lem được thấy Ngài trong nhiều ngày. Hiện nay, họ đều làm chứng về Ngài trước dân chúng.
32 Chúng tôi báo tin mừng cho quý vị: Điều Đức Chúa Trời đã hứa với tổ phụ chúng ta, 33 Ngài đã thực hiện cho chúng ta là dòng dõi họ, bằng cách khiến Đức Giê-su sống lại như Thánh Thi thứ nhì đã chép:
‘Ngươi là con Ta,
Ngày nay Ta đã sinh ngươi.’[a]
34 Sự kiện Đức Chúa Trời khiến Ngài sống lại từ kẻ chết, không bị rữa nát bao giờ, đã được phán:
‘Ta sẽ cho các con phước hạnh thánh và chắc chắn mà Ta đã hứa với Đa-vít.’[b]
35 Do đó, trong một chương khác, Kinh Thánh lại nói:
‘Chúa sẽ không cho Đấng Thánh của Ngài bị rữa nát.’[c]
36 Nhưng sau khi phục vụ Đức Chúa Trời theo ý Ngài trong thời đại mình, vua Đa-vít đã chết, được chôn cất bên cạnh tổ tiên, và phải bị rữa nát. 37 Còn Đấng được Đức Chúa Trời làm cho sống lại thì không bao giờ bị rữa nát. 38 Vậy, thưa anh em, xin nhận thức rằng chính nhờ Đức Giê-su mà ơn tha tội được công bố cho các anh em. 39 Tất cả những ai tin Ngài đều được tuyên xưng công chính về mọi điều mà Kinh Luật Môi-se không thể nào tuyên xưng công chính được. 40 Vậy hãy coi chừng để khỏi bị mắc phải điều các tiên tri Chúa đã cảnh cáo:
41 ‘Hỡi những kẻ khinh miệt, xem đây!
Hãy kinh ngạc và chết đi!
Vì trong thời các ngươi, Ta sẽ làm một việc,
Dù nghe ai nói
Các ngươi cũng không tin!’ ”[d]
42 Khi ra về, dân chúng yêu cầu hai ông ngày Sa-bát sau, cũng giảng luận thêm cho họ nghe các điều ấy nữa. 43 Cuộc họp đã tan, nhiều người Do Thái và người ngoại quốc theo Do Thái giáo đi theo Phao-lô và Ba-na-ba. Hai ông chuyện trò với họ và khích lệ họ cứ tiếp tục sống theo ân sủng của Đức Chúa Trời.
44 Ngày Sa-bát sau, hầu hết dân trong thành đều họp lại để nghe Đạo Chúa. 45 Thấy đoàn dân đông đảo, những người Do Thái đầy lòng ganh tị, chống đối những điều Phao-lô giảng dạy và nhục mạ ông.
46 Nhưng Phao-lô và Ba-na-ba mạnh dạn tuyên bố: “Cần phải truyền Đạo Đức Chúa Trời cho các người trước nhất, vì các người chối bỏ Đạo Chúa và tự xét mình không xứng đáng được sự sống vĩnh phúc nên bây giờ chúng tôi quay sang các dân tộc ngoại quốc. 47 Vì Chúa đã truyền bảo tôi:
‘Ta đã lập con lên làm ánh sáng cho các dân tộc,
Để con đem sự cứu rỗi đến tận cùng quả đất.’ ”[e]
48 Nghe lời này, người ngoại quốc hân hoan và tôn vinh Đạo Chúa; những người đã được định để hưởng sự sống vĩnh phúc đều tin nhận Chúa.
49 Đạo Chúa được truyền bá khắp cả miền ấy. 50 Nhưng người Do Thái sách động một số phụ nữ quý phái theo Do Thái giáo và các cấp lãnh đạo của thành phố, xúi giục họ bắt bớ Phao-lô và Ba-na-ba, và trục xuất hai ông ra khỏi lãnh thổ. 51 Để phản ứng lại, hai ông phủi bụi dính chân mình và qua thành Y-cô-ni. 52 Còn các môn đệ Chúa được đầy dẫy Thánh Linh và vui mừng.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)