Old/New Testament
Lời Phát Biểu Của Ê-li-hu
32 Ba người này cũng ngưng, không đáp lời Gióp, vì ông tự cho mình là người công chính. 2 Nhưng Ê-li-hu, con trai Ba-ra-kê-ên, người Bu-xi, dòng họ Ram, nổi giận. Ông giận Gióp vì Gióp tự cho mình công chính thay vì tôn Đức Chúa Trời công chính. 3 Ông cũng giận ba bạn của Gióp vì họ không thể đáp lời, chỉ buộc tội Gióp thôi. 4 Vì ba bạn kia đều cao tuổi hơn ông, nên Ê-li-hu chờ dịp đáp lời Gióp. 5 Nhưng khi thấy ba bạn không ai đáp lời chi nữa, Ê-li-hu nổi giận.
Ê-li-hu Biện Minh Cho Quyền Phát Biểu Của Mình
6 Bấy giờ Ê-li-hu, con trai Ba-ra-kê-ên, người Bu-xi, lên tiếng:
Tôi còn trẻ,
Các anh cao tuổi hơn tôi,
Nên tôi rụt rè sợ sệt,
Không dám tỏ bày thiển ý.
7 Tôi tự nghĩ: “Những người cao tuổi cần phải nói,
Các bậc lão thành cần chia sẻ khôn ngoan.”
8 Nhưng chính Thần linh của Đức Chúa Trời ở trong người,
Chính hơi thở của Đấng Toàn Năng ban cho người sự khôn sáng.
9 Sống nhiều năm chưa chắc đã khôn,
Các bậc lão thành chưa hẳn biết điều phải.
10 Vậy nên, xin các anh lắng nghe tôi,
Chính tôi đây xin tỏ bày thiển ý.
Ê-li-hu Trách Các Bạn Không Biết Đáp Lời Gióp
11 Này, tôi chờ đợi lời các anh phát biểu,
Lắng tai nghe các anh tỏ điều thông sáng,
Trong khi các anh cân nhắc từng lời.
12 Tôi chú tâm nghe các anh trình bày,
Nhưng không một ai trong các anh bác bỏ được luận điệu của Gióp,
Không một ai tranh luận nổi với ông.
13 Xin các anh thận trọng, đừng vội nói: “Chúng tôi tìm được sự khôn ngoan!”
Chính Đức Chúa Trời sẽ bài bác luận điệu của Gióp, loài người không làm nổi.
14 Gióp lý luận không nhắm thẳng vào tôi,
Nên tôi cũng không dùng lý lẽ các anh mà đáp lại.
Ê-li-hu Phải Nói Ra Điều Ấm Ức Trong Lòng
15 Họ sững người, không đáp nên lời,
Mọi lý lẽ cao bay xa chạy.
16 Lẽ nào tôi phải đợi chờ, khi họ đã ngưng nói,
Khi họ đứng sững, không đáp nên lời?
17 Tôi đây cũng sẽ dự phần đáp lời Gióp,
Tôi cũng xin tỏ bày thiển ý.
18 Tôi đầy ắp những lời
Tâm linh tôi giục tôi phải nói ra.
19 Lòng tôi như rượu lên men, không ngõ thoát hơi,
Sẵn sàng vỡ tung như bầu rượu mới.
20 Xin cho tôi nói để lòng vơi nhẹ,
Xin cho tôi mở miệng đáp lời.
21 Tôi sẽ không thiên vị,
Không tâng bốc người nào.
22 Vì tôi không hề biết tâng bốc;
Nếu có, Đấng Tạo dựng tôi ắt sẽ diệt tôi ngay!
Ê-li-hu Yêu Cầu Gióp Nghe Mình Trình Bày
33 Bây giờ, xin anh Gióp nghe tôi nói,
Xin lắng tai nghe các lời tôi.
2 Này, tôi sắp sửa mở miệng,
Lưỡi tôi đã uốn chữ sẵn sàng.
3 Lời tôi nói lên sự chánh trực của lòng tôi,
Môi tôi phát ra sự khôn ngoan cách ngay thật.
4 Thần linh của Đức Chúa Trời đã dựng nên tôi,
Hơi thở của Đấng Toàn Năng ban cho tôi sự sống.
5 Nếu có thể được, xin anh cùng tôi biện luận,
Xin anh đứng ngay trước mặt tôi và trình bày lý lẽ.
6 Trước mặt Đức Chúa Trời, tôi nào khác chi anh,
Ngài cũng lấy mảnh đất sét và nắn nên tôi.
7 Vậy xin anh đừng ngại ngùng sợ sệt,
Tôi nào có gây áp lực nặng nề đâu.
Ê-li-hu Lặp Lại Lời Gióp Xưng Mình Vô Tội
8 Thật chính tai tôi có nghe anh phát biểu,
Tôi có nghe lời anh thốt ra:
9 “Tôi trong sạch, chẳng hề vi phạm,
Tôi vô tội, chẳng hề phạm lỗi.
10 Vậy mà Đức Chúa Trời tìm dịp hại tôi,
Đối xử với tôi như kẻ thù.
11 Ngài cùm chân tôi lại,
Canh giữ mọi nẻo đường tôi đi.”
Ê-li-hu Bác Bỏ Lý Lẽ Của Gióp
12 Tôi xin thưa, anh nói vậy là sai,
Đức Chúa Trời vĩ đại, người phàm sao dám bắt bẻ Ngài!
13 Sao anh dám tranh luận với Ngài,
Trách Ngài sao không đáp lời anh?
14 Vì Đức Chúa Trời phán dạy nhiều lần nhiều cách,
Nhưng loài người không để tâm nghe.
15 Trong chiêm bao, trong sự hiện thấy ban đêm,
Khi loài người say ngủ,
Nằm thiếp trên giường,
16 Ngài mở tai cho họ nghe,
Ngài đóng ấn lời cảnh cáo,
17 Để loài người từ bỏ việc ác họ toan làm,
Để họ dẹp bỏ thói kiêu căng,
18 Để cứu linh hồn họ khỏi sa vực thẳm,
Để giữ mạng sống họ khỏi qua dòng tử hà.[a]
19 Chúa sửa trị loài người, khiến họ đau đớn trên giường bệnh,
Xương cốt run rẩy triền miên,
20 Đến độ thức ăn cũng gớm ghê,
Cao lương mỹ vị cũng phát ngấy.
21 Thân thể họ tiêu hao,
Chỉ còn thấy bộ xương xưa bị da thịt che lấp.
22 Linh hồn đã đến bờ vực thẳm,
Mạng sống chờ tử thần rước đi.
23 Nếu lúc này có thiên thần xuất hiện,
Chỉ một Đấng giữa muôn ngàn thiên sứ,
Làm trung gian dạy bảo người điều phải,
24 Thương xót người, và nài xin Đức Chúa Trời:
“Xin cứu người khỏi sa vực thẳm,
Tôi đã tìm được giá chuộc người.”
25 Da thịt người tươi mát hơn thời niên thiếu,
Người phục hồi sức mạnh thuở xuân xanh.
26 Người cầu khẩn Đức Chúa Trời, và được Ngài chấp nhận,
Người thờ phượng Ngài với tiếng reo mừng,
Vì Ngài cứu chuộc người.
27 Người ca hát và tuyên bố trước mọi người:
“Tôi đã phạm tội, đi cong vẹo khỏi đường ngay, lẽ phải,
Nhưng Ngài tha thứ, không phạt tôi xứng với tội tôi,
28 Ngài giải cứu linh hồn tôi khỏi sa vực thẳm,
Cho mạng sống tôi vui hưởng ánh sáng.”
29 Thật Đức Chúa Trời thực hiện mọi điều ấy
Cho loài người, biết bao nhiêu lần,
30 Để đem linh hồn người lên khỏi vực thẳm,
Cho người chói rạng ánh sáng sự sống.
Ê-li-hu Yêu Cầu Gióp Lắng Nghe
31 Xin anh Gióp chú ý nghe tôi,
Xin anh yên lặng nghe tôi trình bày.
32 Nếu anh có điều chi đáp lại,
Xin nói lên, vì tôi ao ước thấy anh vô tội.
33 Nếu không, xin anh lắng nghe,
Xin anh yên lặng nghe tôi dạy điều khôn ngoan.
Truyền Giáo Tại Y-cô-ni
14 Tại Y-cô-ni cũng thế, Phao-lô và Ba-na-ba vào hội đường Do Thái giảng luận đến nỗi một số rất đông người Do Thái và người Hy Lạp tin nhận Chúa. 2 Nhưng những người Do Thái không tin theo lại sách động người ngoại quốc, đầu độc tâm trí họ để chống lại các anh em tín hữu. 3 Dù vậy, hai sứ đồ lưu lại đây một thời gian dài, tiếp tục giảng về Chúa cách dũng cảm. Chúa cho các sứ đồ thực hiện các dấu lạ và phép mầu để xác chứng cho Đạo ân sủng của Ngài. 4 Nhưng dân trong thành chia làm hai phe, một phe theo người Do Thái, phe kia theo các sứ đồ. 5 Cả người ngoại quốc lẫn người Do Thái âm mưu với cấp lãnh đạo của họ để ngược đãi và ném đá các sứ đồ. 6 Được tin này hai ông liền lánh qua các thành Lít-tra và Đẹt-bơ thuộc Ly-cao-ni và miền phụ cận. 7 Ở đó họ tiếp tục truyền giảng Phúc Âm.
Phao-lô Và Ba-na-ba Tại Lít-tra
8 Tại Lít-tra, có một người liệt chân, từ lúc sơ sinh không bao giờ đi được. 9 Anh ngồi nghe Phao-lô giảng dạy. Phao-lô nhìn chăm mặt anh, thấy anh có đức tin có thể chữa lành được, 10 liền lớn tiếng bảo: “Anh hãy đứng thẳng lên trên chân mình!” Anh nhảy lên và bước đi.
11 Đám đông dân chúng thấy việc Phao-lô làm liền reo lên bằng tiếng Ly-cao-ni: “Các thần linh đã hiện thân làm người, xuống thăm chúng ta!” 12 Họ gọi Ba-na-ba là Mộc Tinh[a] và Phao-lô là Thủy Tinh[b] vì ông hướng dẫn cuộc giảng luận. 13 Vị tế lễ của thần Mộc Tinh, có đền thờ ở ngay bên ngoài thành, đem nhiều bò đực và tràng hoa đến cổng thành, định cùng với dân chúng dâng tế lễ cho các sứ đồ.
14 Nghe tin, hai sứ đồ Ba-na-ba và Phao-lô liền xé áo mình, xông vào giữa đám đông, lớn tiếng kêu gọi: 15 “Thưa quý vị, tại sao lại làm như vậy? Chúng tôi cũng là người như quý vị mà thôi, chỉ truyền giảng Phúc Âm để quý vị lìa bỏ những việc hư không này mà quay về với Đức Chúa Trời Hằng Sống, là Đấng đã dựng nên trời, đất, biển và vạn vật trong đó. 16 Trong các đời trước, Ngài đã để cho tất cả các dân tộc đi theo đường lối của mình. 17 Tuy nhiên, không phải Chúa không để lại các bằng chứng cho Ngài đâu: Ngài tỏ lòng nhân ái cho mưa đổ xuống từ trời, cho mùa màng hoa quả, thực phẩm dồi dào và cho lòng chúng ta đầy dẫy vui mừng.” 18 Nói đến thế mà các sứ đồ cũng phải chật vật lắm mới can ngăn được dân chúng dâng tế lễ cho mình.
19 Bấy giờ có mấy người Do Thái từ An-ti-ốt và Y-cô-ni đến, sách động dân chúng ném đá Phao-lô, tưởng ông đã chết, nên kéo xác bỏ ra bên ngoài thành. 20 Nhưng trong khi các môn đệ Chúa xúm quanh, Phao-lô vùng dậy, đi vào thành. Hôm sau, ông cùng đi với Ba-na-ba qua Đẹt-bơ.
Trở Về An-ti-ốt
21 Họ truyền bá Phúc Âm trong thành ấy, khiến nhiều người tin Chúa. Rồi quay lại Lít-tra, Y-cô-ni và An-ti-ốt, 22 các sứ đồ củng cố tinh thần các môn đệ, khích lệ họ bền lòng tin Chúa mà rằng: Chúng ta phải trải qua nhiều hoạn nạn mới vào được Nước Đức Chúa Trời. 23 Sau khi cử các trưởng lão trong mỗi Hội Thánh, cầu nguyện và kiêng ăn, hai sứ đồ giao thác các tín hữu cho Chúa, là Đấng họ đã tin. 24 Vượt qua Bi-si-đi, đến xứ Bam-phi-li, 25 họ giảng Đạo Chúa ở Bẹt-ga, rồi xuống hải cảng A-ta-li đáp tàu đi An-ti-ốt.
26 Đây chính là nơi họ từng được ủy nhiệm cho ân sủng của Đức Chúa Trời để thực hiện các công tác vừa mới làm xong. 27 Về đến nơi, họ triệu tập Hội Thánh, báo cáo mọi việc Đức Chúa Trời đã cùng làm với mình và xác nhận rằng Ngài đã mở cửa đức tin cho các dân tộc ngoại quốc. 28 Họ cứ ở lại đây với các môn đệ Chúa một thời gian khá lâu.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)