M’Cheyne Bible Reading Plan
Bài Ca Của Môi-se Và Mi-ri-am
15 Môi-se và dân Y-sơ-ra-ên hát bài ca này để ca ngợi CHÚA:
“Tôi sẽ ca ngợi CHÚA
Vì Ngài vô cùng cao cả.
Ngựa lẫn người cưỡi ngựa.
Đều bị Chúa lùa xuống biển.
2 CHÚA là sức mạnh và là bài ca của tôi,
Ngài là Đấng Cứu Rỗi tôi.
CHÚA là Đức Chúa Trời tôi, tôi ca ngợi Ngài,
Là Đức Chúa Trời của tổ phụ tôi, Đấng tôi tôn cao.
3 CHÚA là lính chiến
Danh Ngài là CHÚA.
4 Xe chiến mã và quân lính của Pha-ra-ôn,
Đều bị Ngài lùa xuống biển,
Tướng lĩnh ưu tú nhất của Pha-ra-ôn,
Đều chết chìm dưới Biển Đỏ.
5 Nước sâu che phủ họ.
Như viên đá, họ chìm xuống đáy biển.
6 Lạy CHÚA, cánh tay phải Chúa đầy quyền uy,
Tay phải CHÚA dẹp tan quân thù.
7 Với uy quyền vô cùng vĩ đại,
Chúa ném kẻ chống đối xuống đất,
Với lửa giận phừng phừng,
Chúa thiêu họ khác nào rơm rác.
8 Hơi thở từ môi Chúa dồn nước lên cao,
Nước đang chảy dừng lại như bức tường,
Nước sâu dựng thành vách giữa lòng đại dương.
9 Địch quân công bố:
‘Ta đuổi theo, ta sẽ bắt kịp,
Ta sẽ chia nhau chiến lợi phẩm
Tha hồ mà chiếm đoạt!
Ta vung gươm tiêu diệt quân thù.’
10 Nhưng Chúa thổi gió ra,
Biển liền phủ lấp họ,
Họ chìm nghỉm như chì
Tận đáy biển sâu.
11 Trong vòng các thần ai giống như CHÚA,
Ai giống Chúa,
Uy nghiêm thánh khiết,
Đấng vinh quang đáng kính sợ,
Đấng làm bao phép lạ dấu kỳ?
12 Chúa đưa tay phải ra,
Đất liền nuốt họ.
13 Với tình thương vô biên,
Chúa dắt dẫn dân Chúa đã chuộc;
Với sức mạnh toàn năng,
Chúa dắt đưa họ vào nơi ngự thánh.
14 Các nước sẽ nghe và run sợ,
Cơn kinh hoàng bám chặt Phi-li-tin.
15 Các lãnh tụ Ê-đôm đều khiếp đảm,
Cấp chỉ huy Mô-áp run cầm cập,
Dân Ca-na-an kinh hãi rụng rời;
16 Tất cả đều khủng khiếp hoang mang.
Lạy CHÚA! Tay quyền năng Chúa đưa ra,
Làm chúng đứng sững như đá,
Cho đến khi dân Chúa đã đi qua,
Cho đến khi dân Chúa chuộc đã qua khỏi.
17 Lạy CHÚA! Chúa đem dân Chúa về trồng
Trên núi thánh là sản nghiệp Chúa chọn,
Là nơi Chúa đặt nơi cư ngụ,
Là Nơi Thánh chính tay Ngài thiết lập.
18 CHÚA cầm quyển tể trị,
Từ đời đời cho đến đời đời.”
19 Trong khi chiến mã, xe chiến mã và kỵ binh của Pha-ra-ôn đều chìm dưới đáy biển vì CHÚA đem nước biển trở lại phủ lấp họ; còn dân Y-sơ-ra-ên đi ngang qua biển như đi trên đất khô. 20 Nữ tiên tri Mi-ri-am, chị của A-rôn, và các phụ nữ đều cầm trống cơm nhảy múa. 21 Mi-ri-am cất tiếng đáp:
“Hãy hát lên ca ngợi CHÚA,
Vì Ngài cao cả tuyệt vời.
CHÚA ném xuống biển sâu,
Bao nhiêu chiến mã cùng đoàn kỵ binh.”
Nước Ở Ma-ra Và Ê-lim
22 Sau đó Môi-se dẫn dân Y-sơ-ra-ên từ Biển Đỏ đi đến sa mạc Su-rơ. Suốt ba ngày đi trong sa mạc họ không tìm được nước uống. 23 Khi đến Ma-ra, họ không thể uống nước ở đó được, vì nước đắng. (Đó là lý do tên của địa điểm đó là Ma-ra).[a] 24 Do đó dân chúng than phiền với Môi-se: “Chúng tôi lấy gì uống đây?”
25 Môi-se kêu cầu CHÚA và Chúa chỉ cho ông một khúc cây. Ông nắm lấy khúc cây, liệng xuống nước và nước hóa ngọt. Tại đó, CHÚA công bố đạo luật và sắc lệnh cho dân chúng và Ngài thử họ. 26 Chúa phán dạy: “Nếu các ngươi cẩn thận nghe theo tiếng của CHÚA, Đức Chúa Trời các ngươi, và làm điều ngay lành trước mắt Ta, nếu các ngươi lưu tâm đến mạng lệnh và quy luật Ta, Ta sẽ không đem đến cho các ngươi các thứ bệnh tật Ta đã giáng trên người Ai-cập, vì Ta là CHÚA, Đấng chữa bệnh các ngươi.” 27 Khi đến Ê-lim là nơi có mười hai suối nước và bảy mươi cây chà là, họ đóng trại bên cạnh các suối nước này.
Ngụ Ngôn Về Thẩm Phán Và Quả Phụ
18 Đức Giê-su kể cho các môn đệ một ngụ ngôn[a] để dạy họ phải cầu nguyện luôn và đừng mỏi mệt. 2 Ngài nói: “Trong thành phố kia, có một thẩm phán không kính sợ Đức Chúa Trời, cũng chẳng kiêng nể loài người. 3 Ở đó cũng có một bà góa cứ đến nài nỉ với ông: ‘Xin ngài xét xử công minh cho tôi đối lại kẻ chống nghịch tôi!’
4 Thẩm phán từ khước đã lâu. Sau đó, ông tự nhủ: ‘Dù ta không sợ Đức Chúa Trời cũng chẳng nể loài người, 5 nhưng vì mụ góa này quấy rầy ta, nên ta sẽ xét xử công minh cho mụ, kẻo mụ cứ trở lại mãi, thì rốt cuộc ta cũng bị bực mình!’ ”[b]
6 Chúa bảo: “Các con hãy nghe lời thẩm phán bất lương ấy nói! 7 Lẽ nào Đức Chúa Trời lại không xét xử công minh cho những kẻ được Ngài chọn, là những kẻ ngày đêm kêu xin Ngài mà Ngài còn trì hoãn hay sao?[c] 8 Ta bảo các con: Ngài sẽ nhanh chóng xét xử công minh cho họ. Tuy nhiên, khi Con Người trở lại, Ngài sẽ còn tìm thấy đức tin như thế trên mặt đất không?”
Ví Dụ Về Người Pha-ri-si Và Kẻ Thu Thuế
9 Đức Giê-su kể ngụ ngôn này về những kẻ tự cho mình là công chính rồi cậy mình mà khinh dể người khác:[d] 10 “Có hai người lên đền thờ cầu nguyện, một người Pha-ri-si và một người thu thuế. 11 Người Pha-ri-si đứng cầu nguyện như vầy: ‘Lạy Đức Chúa Trời, tôi tạ ơn Ngài vì tôi đây không phải như bọn người phàm, tham ô, bất lương, gian dâm, hoặc như tên thu thuế này. 12 Tôi kiêng ăn mỗi tuần lễ hai lần.[e] Tôi dâng phần mười tất cả các lợi tức.’
13 Nhưng người thu thuế đứng đàng xa, không dám ngước mắt lên trời, đấm ngực mà thưa: ‘Lạy Đức Chúa Trời, xin thương xót con là kẻ tội lỗi!’
14 Ta bảo các con, người này về nhà được kể là công chính chứ không phải người kia. Vì ai tự tôn cao sẽ bị hạ xuống, còn ai tự hạ mình xuống sẽ được tôn cao.”
Trẻ Em Đến Với Chúa(A)
15 Người ta đem trẻ em đến với Đức Giê-su để Ngài đặt tay ban phước.[f] Các môn đệ thấy thế, quở trách họ. 16 Nhưng Đức Giê-su gọi chúng đến bảo: “Hãy để trẻ thơ đến cùng Ta, đừng ngăn cấm chúng nó; vì Nước Đức Chúa Trời thuộc về những người giống như chúng vậy. 17 Thật Ta bảo cho các con biết: Ai không tiếp nhận Nước Đức Chúa Trời như trẻ thơ thì không cách nào vào đó được.”
Một Quan Chức Giàu Có(B)
18 Một viên quan hỏi Ngài: “Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống vĩnh phúc?”
19 Đức Giê-su đáp: “Tại sao ông gọi Ta là nhân lành? Không có ai nhân lành ngoại trừ Đức Chúa Trời. 20 Ông đã biết các điều răn: Đừng ngoại tình, đừng giết người, đừng trộm cắp, đừng làm chứng dối, hãy hiếu kính cha mẹ.”
21 Ông ấy thưa: “Tôi đã giữ tất cả những điều đó từ khi còn trẻ.”
22 Nghe vậy, Đức Giê-su dạy: “Ông còn thiếu một điều: Hãy bán tất cả tài sản, đem phân phát cho người nghèo khổ, ông sẽ có kho tàng trên trời, rồi hãy đến mà theo Ta.”
23 Nghe lời ấy, ông ta trở nên buồn rầu, vì ông giàu có lắm. 24 Đức Giê-su nhìn ông bảo: “Người giàu có[g] khó vào Nước Đức Chúa Trời biết bao! 25 Thật thế, lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Đức Chúa Trời.”
26 Những người nghe câu ấy hỏi Chúa: “Thế thì ai mới được cứu rỗi?” 27 Ngài đáp: “Việc loài người không làm được, Đức Chúa Trời làm được cả!”
28 Phê-rơ thưa: “Chúng con đã bỏ tất cả những gì mình có để theo Thầy!”
29 Ngài đáp: “Thật, Ta bảo các con, không ai bỏ nhà cửa hoặc vợ chồng,[h] hoặc anh em, hoặc cha mẹ, hoặc con cái vì Nước Đức Chúa Trời, 30 mà lại không lãnh được gấp nhiều lần hơn trong đời này và được sự sống vĩnh phúc trong đời sau!”
Chúa Báo Trước Sự Hy Sinh Của Ngài Lần Thứ Ba(C)
31 Đức Giê-su đem mười hai sứ đồ riêng ra mà bảo: “Này, chúng ta lên Giê-ru-sa-lem; tất cả những điều các tiên tri đã viết về Con Người sẽ được ứng nghiệm. 32 Vì Ngài sẽ bị nộp cho người ngoại quốc, bị chế nhạo, mắng nhiếc, phỉ nhổ 33 và sau khi đánh đòn, họ sẽ giết Ngài đi, nhưng đến ngày thứ ba, Ngài sẽ sống lại.”
34 Nhưng các sứ đồ không hiểu nổi những lời này. Ý nghĩa lời ấy bị giấu kín,[i] nên họ không biết Ngài nói gì cả.
Người Hành Khất Mù Được Chữa Lành Ở Giê-ri-cô(D)
35 Khi gần đến thành Giê-ri-cô, Đức Giê-su gặp một người mù ngồi ăn xin bên vệ đường. 36 Nghe tiếng đoàn dân đông kéo qua, anh hỏi có việc gì vậy? 37 Họ bảo: “Đức Giê-su, người Na-xa-rét đang đi qua đây!”
38 Anh mù kêu lớn: “Lạy Đức Giê-su, Con vua Đa-vít, xin thương xót con!”
39 Những người đi trước quở trách người mù và bảo anh nín đi. Nhưng anh càng kêu to: “Lạy Con vua Đa-vít, xin thương xót con!”
40 Đức Giê-su dừng lại, truyền đem anh mù đến. Khi anh lại gần, Ngài hỏi: 41 “Con muốn Ta làm gì cho con?” Người mù đáp: “Lạy Chúa, xin cho con được sáng mắt!” 42 Đức Giê-su bảo anh: “Hãy sáng mắt lại! Đức tin con đã chữa lành con!” 43 Lập tức, người mù được sáng mắt, liền đi theo Ngài, tôn vinh Đức Chúa Trời. Tất cả dân chúng chứng kiến việc ấy cũng đều ca ngợi Đức Chúa Trời.
Ê-li-hu Yêu Cầu Gióp Nghe Mình Trình Bày
33 Bây giờ, xin anh Gióp nghe tôi nói,
Xin lắng tai nghe các lời tôi.
2 Này, tôi sắp sửa mở miệng,
Lưỡi tôi đã uốn chữ sẵn sàng.
3 Lời tôi nói lên sự chánh trực của lòng tôi,
Môi tôi phát ra sự khôn ngoan cách ngay thật.
4 Thần linh của Đức Chúa Trời đã dựng nên tôi,
Hơi thở của Đấng Toàn Năng ban cho tôi sự sống.
5 Nếu có thể được, xin anh cùng tôi biện luận,
Xin anh đứng ngay trước mặt tôi và trình bày lý lẽ.
6 Trước mặt Đức Chúa Trời, tôi nào khác chi anh,
Ngài cũng lấy mảnh đất sét và nắn nên tôi.
7 Vậy xin anh đừng ngại ngùng sợ sệt,
Tôi nào có gây áp lực nặng nề đâu.
Ê-li-hu Lặp Lại Lời Gióp Xưng Mình Vô Tội
8 Thật chính tai tôi có nghe anh phát biểu,
Tôi có nghe lời anh thốt ra:
9 “Tôi trong sạch, chẳng hề vi phạm,
Tôi vô tội, chẳng hề phạm lỗi.
10 Vậy mà Đức Chúa Trời tìm dịp hại tôi,
Đối xử với tôi như kẻ thù.
11 Ngài cùm chân tôi lại,
Canh giữ mọi nẻo đường tôi đi.”
Ê-li-hu Bác Bỏ Lý Lẽ Của Gióp
12 Tôi xin thưa, anh nói vậy là sai,
Đức Chúa Trời vĩ đại, người phàm sao dám bắt bẻ Ngài!
13 Sao anh dám tranh luận với Ngài,
Trách Ngài sao không đáp lời anh?
14 Vì Đức Chúa Trời phán dạy nhiều lần nhiều cách,
Nhưng loài người không để tâm nghe.
15 Trong chiêm bao, trong sự hiện thấy ban đêm,
Khi loài người say ngủ,
Nằm thiếp trên giường,
16 Ngài mở tai cho họ nghe,
Ngài đóng ấn lời cảnh cáo,
17 Để loài người từ bỏ việc ác họ toan làm,
Để họ dẹp bỏ thói kiêu căng,
18 Để cứu linh hồn họ khỏi sa vực thẳm,
Để giữ mạng sống họ khỏi qua dòng tử hà.[a]
19 Chúa sửa trị loài người, khiến họ đau đớn trên giường bệnh,
Xương cốt run rẩy triền miên,
20 Đến độ thức ăn cũng gớm ghê,
Cao lương mỹ vị cũng phát ngấy.
21 Thân thể họ tiêu hao,
Chỉ còn thấy bộ xương xưa bị da thịt che lấp.
22 Linh hồn đã đến bờ vực thẳm,
Mạng sống chờ tử thần rước đi.
23 Nếu lúc này có thiên thần xuất hiện,
Chỉ một Đấng giữa muôn ngàn thiên sứ,
Làm trung gian dạy bảo người điều phải,
24 Thương xót người, và nài xin Đức Chúa Trời:
“Xin cứu người khỏi sa vực thẳm,
Tôi đã tìm được giá chuộc người.”
25 Da thịt người tươi mát hơn thời niên thiếu,
Người phục hồi sức mạnh thuở xuân xanh.
26 Người cầu khẩn Đức Chúa Trời, và được Ngài chấp nhận,
Người thờ phượng Ngài với tiếng reo mừng,
Vì Ngài cứu chuộc người.
27 Người ca hát và tuyên bố trước mọi người:
“Tôi đã phạm tội, đi cong vẹo khỏi đường ngay, lẽ phải,
Nhưng Ngài tha thứ, không phạt tôi xứng với tội tôi,
28 Ngài giải cứu linh hồn tôi khỏi sa vực thẳm,
Cho mạng sống tôi vui hưởng ánh sáng.”
29 Thật Đức Chúa Trời thực hiện mọi điều ấy
Cho loài người, biết bao nhiêu lần,
30 Để đem linh hồn người lên khỏi vực thẳm,
Cho người chói rạng ánh sáng sự sống.
Ê-li-hu Yêu Cầu Gióp Lắng Nghe
31 Xin anh Gióp chú ý nghe tôi,
Xin anh yên lặng nghe tôi trình bày.
32 Nếu anh có điều chi đáp lại,
Xin nói lên, vì tôi ao ước thấy anh vô tội.
33 Nếu không, xin anh lắng nghe,
Xin anh yên lặng nghe tôi dạy điều khôn ngoan.
Giao Ước Mới
3 Có phải chúng tôi lại bắt đầu tự đề cao sao? Hay như những người khác, chúng tôi cần thư giới thiệu tới anh chị em hay từ anh chị em chăng? 2 Chính anh chị em là thư của chúng tôi, đã viết trong lòng chúng tôi, được mọi người đều biết và đọc. 3 Anh chị em đã chứng tỏ rằng anh chị em là bức thư của Chúa Cứu Thế do chức vụ chúng tôi soạn thảo, không phải viết bằng mực nhưng bằng Thánh Linh của Đức Chúa Trời hằng sống, không phải viết trên tảng đá nhưng trong lòng người.
4 Nhờ Chúa Cứu Thế chúng tôi tin tưởng như vậy trước mặt Đức Chúa Trời. 5 Không phải tự chúng tôi có khả năng để người ta thừa nhận rằng một việc gì như thế do chúng tôi mà ra, trái lại khả năng của chúng tôi do Đức Chúa Trời ban. 6 Đấng đã ban cho chúng tôi khả năng phục vụ giao ước mới, không phải giao ước bằng chữ viết nhưng giao ước Thánh Linh. Vì chữ viết thì giết chết nhưng Thánh Linh ban sự sống.
7 Nếu chức vụ của sự chết, ghi khắc bằng chữ trên bảng đá còn được vinh quang đến nỗi người Y-sơ-ra-ên không thể nhìn thẳng vào mặt Môi-se vì mặt ông sáng lòa hào quang, dù hào quang ấy chóng tàn phai. 8 Huống gì chức vụ của Đức Thánh Linh lại không vinh quang hơn nhiều sao? 9 Vì nếu chức vụ kết án mà vinh quang như thế thì chức vụ đem lại công chính còn vinh quang hơn biết bao! 10 Thật vậy, trong trường hợp này chức vụ cũ đã được vinh quang sẽ không còn vinh quang nữa so với sự vinh quang vô hạn. 11 Vì nếu cái sẽ tàn phai đi còn được vinh quang như thế huống gì cái tồn tại mãi mãi sẽ được vinh quang nhiều hơn biết bao!
12 Vì có niềm hy vọng đó, chúng tôi rất mạnh dạn.
Cái Màn Phủ Trên Cựu Ước
13 Chúng ta không như Môi-se lấy màn che mặt để dân Y-sơ-ra-ên khỏi nhìn thấy sự kết thúc của hào quang chóng tàn. 14 Nhưng tâm trí họ vẫn tối tăm, mãi đến ngày nay khi họ đọc Cựu Ước tấm màn ấy vẫn còn chưa được cất đi, vì chỉ trong Chúa Cứu Thế tấm màn ấy mới được cất đi. 15 Thật vậy, cho đến nay khi họ đọc Kinh Luật của Môi-se, tấm màn ấy vẫn còn che trên lòng họ. 16 Nhưng nếu họ quay về với Chúa, tấm màn ấy mới được cất đi. 17 Chúa là Thánh Linh, Thánh Linh của Chúa ở đâu, ở đó có tự do. 18 Và tất cả chúng ta, với mặt trần không bị màn che, đều phản chiếu vinh quang của Chúa và được biến đổi theo hình ảnh Ngài từ vinh quang này đến vinh quang khác nhờ Chúa là Thánh Linh.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)