M’Cheyne Bible Reading Plan
Triều Đại Sa-lô-môn
1 Vua Sa-lô-môn, con vua Đa-vít, nắm quyền vững vàng trên vương quốc mình. CHÚA, Đức Chúa Trời của vua ở cùng vua và làm cho vua trở nên rất vĩ đại. 2 Vua Sa-lô-môn nói chuyện với toàn thể Y-sơ-ra-ên, những người chỉ huy ngàn quân, những người chỉ huy trăm quân, các thẩm phán, cùng toàn thể những người lãnh đạo Y-sơ-ra-ên, các trưởng tộc. 3 Sau đó vua Sa-lô-môn và toàn thể hội chúng đi đến nơi đồi cao tại Ga-ba-ôn, vì Trại Hội Kiến mà Môi-se, tôi tớ CHÚA đã làm trong sa mạc, đang ở tại đó. 4 Bấy giờ vua Đa-vít đã đem rương của Đức Chúa Trời từ Ki-ri-át Giê-a-rim đến nơi vua đã chuẩn bị vì vua đã dựng một cái trại cho rương tại Giê-ru-sa-lem. 5 Còn bàn thờ bằng đồng mà Bết-sa-lê-ên, con trai U-ri, cháu Hu-rơ đã làm thì ở trước đền tạm của CHÚA nên vua Sa-lô-môn và hội chúng tìm ra nó.[a] 6 Vua Sa-lô-môn tiến lên bàn thờ bằng đồng trước mặt CHÚA, trong Trại Hội Kiến và dâng một ngàn tế lễ thiêu trên bàn thờ ấy.
7 Tối hôm ấy Đức Chúa Trời hiện ra cùng vua Sa-lô-môn; Ngài phán cùng người: “Hãy xin điều ngươi muốn ta ban cho ngươi.” 8 Vua Sa-lô-môn thưa cùng Đức Chúa Trời: “Ngài đã đối xử với vua Đa-vít, cha con, hết sức yêu thương nhân từ và Ngài cũng lập con làm vua kế vị người. 9 Giờ đây, lạy CHÚA là Đức Chúa Trời, xin lời hứa của Ngài cùng vua Đa-vít, cha con, được thành tựu vì Ngài đã lập con làm vua trên một dân tộc đông đúc như bụi đất. 10 Nay xin Chúa ban cho con khôn ngoan và hiểu biết để con lãnh đạo[b] dân này vì ai có thể cai trị dân tộc lớn lao này của Chúa.” 11 Đức Chúa Trời phán cùng Sa-lô-môn: “Vì ngươi có lòng như vậy, không xin của cải, giàu có, danh vọng, mạng sống những kẻ thù và cả tuổi thọ cho mình, nhưng xin khôn ngoan và hiểu biết để cai trị dân ta, dân mà ta đã lập ngươi làm vua trên họ, 12 nên khôn ngoan và hiểu biết sẽ được ban cho ngươi. Ta cũng sẽ ban cho ngươi của cải, giàu có, danh vọng đến nỗi không một vua nào trước hay sau ngươi được như vậy.”
13 Bấy giờ vua Sa-lô-môn từ nơi đồi cao tại Ga-ba-ôn, trước Trại Hội Kiến, trở về Giê-ru-sa-lem; người cai trị Y-sơ-ra-ên. 14 Vua Sa-lô-môn tập trung xe chiến mã và ngựa; người có 1,400 xe và 12,000 ngựa, để trong các thành chứa xe và ở gần vua tại Giê-ru-sa-lem. 15 Vua làm cho vàng bạc tại Giê-ru-sa-lem trở nên tầm thường như đá sỏi và cây bá hương nhiều như sung ở miền Sơ-phê-la. 16 Ngựa của vua Sa-lô-môn được nhập cảng từ Ai Cập và Cơ-ve;[c] các thương gia của vua đã mua ngựa từ Cơ-ve theo giá thị trường. 17 Họ nhập cảng xe ngựa từ Ai Cập với giá sáu trăm sê-ken[d] bạc một chiếc và ngựa một trăm năm mươi sê-ken[e] một con. Các xe và ngựa lại do họ xuất cảng cho các vua Hê-tít và vua Sy-ri.
Ngôi Lời Sự Sống
1 Điều vẫn có từ ban đầu, điều chúng tôi đã nghe, điều mắt chúng tôi đã thấy, điều chúng tôi đã chiêm ngưỡng và tay chúng tôi đã sờ về Ngôi Lời sự sống. 2 Vì sự sống đã xuất hiện, chúng tôi đã thấy và làm chứng về sự sống ấy. Chúng tôi loan báo cho anh chị em sự sống vĩnh phúc vốn ở với Chúa Cha và đã xuất hiện cho chúng tôi thấy. 3 Điều chúng tôi đã thấy và nghe, chúng tôi loan báo cho anh chị em để anh chị em cũng được thông công với chúng tôi. Và sự thông công của chúng tôi là với Đức Cha và với Con Ngài, Chúa Cứu Thế Giê-su. 4 Chúng tôi viết điều này để niềm vui của chúng ta được trọn vẹn.
Đức Chúa Trời Là Sự Sáng
5 Đây là lời chúng tôi đã nghe từ Ngài và chúng tôi loan truyền cho anh chị em rằng: Đức Chúa Trời là sự sáng; trong Ngài không hề có một chút tối tăm nào. 6 Nếu chúng ta nói mình được thông công với Ngài mà vẫn sống trong tối tăm, chúng ta nói dối và không làm theo chân lý. 7 Nhưng nếu chúng ta sống trong ánh sáng cũng như Ngài vẫn hằng ở trong ánh sáng thì chúng ta được thông công với nhau và huyết Đức Giê-su, Con Ngài, thanh tẩy mọi tội lỗi chúng ta.
8 Nếu chúng ta nói rằng mình không có tội thì chúng ta tự lừa dối mình và chân lý không ở trong chúng ta. 9 Nếu chúng ta xưng tội lỗi mình thì Ngài là Đấng thành tín và công chính sẽ tha thứ tội lỗi chúng ta và thanh tẩy chúng ta sạch mọi điều bất chính. 10 Nếu chúng ta nói rằng mình đã không phạm tội, chúng ta làm cho Ngài trở thành kẻ nói dối và lời Ngài không ở trong chúng ta.
Phong Hóa Bại Hoại
7 Khốn nạn cho ta!
Vì ta giống như người không tìm được một chùm nho để ăn,
Một trái vả chín đầu mùa mà lòng ta khao khát,
Sau khi trái cây mùa hạ đã hái xong,
Sau khi nho đã mót xong.
2 Người tin kính đã biến mất khỏi xứ,
Không còn người ngay thẳng giữa loài người.
Chúng nó thảy đều rình rập để gây đổ máu,
Anh em giăng lưới săn bắt nhau.
3 Tay chúng khéo làm điều ác,
Các quan chức đòi của hối lộ,
Các thẩm phán xét xử vì tiền,
Người quyền thế nói lên dục vọng của riêng mình,
Và chúng cùng nhau dệt mưu bày kế.
4 Người tốt nhất trong bọn chúng giống như bụi tầm xuân,
Người ngay thẳng nhất, như hàng rào gai gốc.
Ngày mà những người canh gác của ngươi báo trước,
Ngày trừng phạt các ngươi, đã đến.
Bấy giờ chúng sẽ bị hoảng loạn.
5 Chớ tin cậy người lân cận,
Cũng đừng tin tưởng nơi bạn thân;
Hãy giữ, chớ hở miệng
Ngay cả với người vợ nằm trong lòng ngươi;
6 Vì con trai khinh dể cha,
Con gái chống nghịch mẹ,
Nàng dâu chống đối bà gia;
Kẻ thù chính là người ngay trong gia đình mình.
7 Về phần ta, ta sẽ thức canh và trông đợi CHÚA,
Ta sẽ trông chờ Đức Chúa Trời, Đấng giải cứu ta,
Đức Chúa Trời ta sẽ nghe lời ta cầu khẩn.
CHÚA Giải Cứu
8 Hỡi kẻ thù ta, chớ vội mừng vì cớ ta.
Dù ta ngã, ta sẽ trỗi dậy,
Dù ta ngồi trong bóng tối,
CHÚA là ánh sáng của ta.
9 Ta phải gánh chịu cơn phẫn nộ của CHÚA,
Vì ta có phạm tội nghịch lại Ngài,
Cho đến khi Ngài biện hộ cho ta,
Và xét lẽ phải cho ta.
Ngài sẽ đem ta ra ánh sáng.
Ta sẽ nhìn thấy sự công chính của Ngài.
10 Kẻ thù ta sẽ nhìn thấy điều ấy,
Và sự xấu hổ sẽ bao trùm nó,
Vì nó đã chế nhạo ta:
“CHÚA, Đức Chúa Trời ngươi đâu rồi?”
Mắt ta sẽ nhìn nó hả hê;
Này, nó sẽ bị chà đạp
Như bùn ngoài đường phố.
11 Trong ngày xây lại tường đá,
Trong ngày ấy, ranh giới ngươi sẽ mở rộng.
12 Trong ngày ấy, dân ngươi sẽ trở về cùng ngươi,
Từ A-si-ri đến Ai-cập,
Từ Ai-cập đến sông Ơ-phơ-rát,
Từ biển này đến biển kia,
Từ núi này đến núi nọ.
13 Tuy nhiên xứ sẽ trở nên hoang vu,
Vì dân cư sống trong đó và hậu quả của các việc ác của họ.
Lời Cầu Nguyện Xin CHÚA Thương Xót Dân Ngài
14 Cầu xin Ngài dùng cây trượng chăn dắt dân Ngài,
Là bầy chiên thuộc riêng về Ngài.[a]
Họ sống riêng biệt trên rừng,
Giữa vùng đất phì nhiêu.
Xin cho họ vui hưởng đồng cỏ Ba-san và Ga-la-át,
Như thời xưa cũ.
15 Như trong ngày ngươi ra khỏi xứ Ai-cập,
Ta sẽ cho ngươi thấy những việc diệu kỳ.
16 Các nước khác sẽ thấy và xấu hổ
Về toàn bộ sức mạnh chúng.
Chúng sẽ đặt tay che miệng,
Và tai chúng nó sẽ điếc.
17 Chúng sẽ liếm bụi như rắn,
Như loài bò trên đất;
Chúng sẽ run rẩy bò ra khỏi hang.
Chúng sẽ quay về với CHÚA, Đức Chúa Trời chúng ta,
Chúng sẽ kinh hãi và kính sợ Ngài.
18 Ai là thần giống như Ngài,
Tha thứ tội ác, bỏ qua sự vi phạm
Của dân sót thuộc cơ nghiệp Ngài?
Ngài không giận mãi mãi,
Vì Ngài vui thích tỏ bày tình yêu trung kiên.
19 Ngài sẽ còn thương xót chúng con,
Ngài sẽ chà đạp tội ác chúng con,
Ngài sẽ ném bỏ mọi tội lỗi chúng con xuống đáy biển sâu.
20 Ngài sẽ bày tỏ lòng thành tín đối với Gia-cốp,
Tình yêu trung kiên đối với Áp-ra-ham,
Như Ngài đã thề hứa với tổ phụ chúng con
Từ những ngày xa xưa.
Ngụ Ngôn Về Người Quản Gia Bất Lương
16 Đức Giê-su cũng phán dạy các môn đệ: “Một người giàu kia có anh quản gia bị tố cáo đã phung phí tài sản của chủ. 2 Chủ gọi anh đến bảo: ‘Anh làm gì mà ta nghe báo cáo về anh như thế? Hãy khai trình sổ sách quản lý của anh, vì anh không còn được làm quản gia nữa!’
3 Quản gia tự nhủ: ‘Chủ cách chức ta thì ta phải[a] làm gì đây? Cuốc đất thì không nổi, ăn xin thì hổ nhục. 4 Ta biết ta phải làm gì để khi ta bị đuổi thì có người tiếp đón ta về nhà.’
5 Quản gia bèn gọi tất cả con nợ của chủ đến. Anh hỏi người thứ nhất: ‘Ông nợ chủ tôi bao nhiêu?’ Đáp:
6 ‘Một trăm thùng[b] dầu ô-liu.’ Quản gia bảo: ‘Lấy tờ giấy nợ ngồi xuống đó viết ngay năm chục thùng!’
7 Rồi anh hỏi người khác: ‘Còn ông nợ bao nhiêu?’ Đáp: ‘Một trăm giạ[c] lúa.’ Quản gia bảo: ‘Lấy tờ giấy nợ viết tám chục!’
8 Chủ bèn khen quản gia bất chính ấy đã hành động tinh khôn; vì con cái đời này xảo quyệt hơn con cái ánh sáng trong việc xử thế. 9 Ta bảo các con, hãy dùng của cải bất chính mà kết bạn để khi của ấy cạn đi, họ sẽ tiếp rước các con vào nhà vĩnh cửu.
10 Ai trung tín trong việc nhỏ cũng trung tín trong việc lớn. Ai bất chính trong việc nhỏ cũng bất chính trong việc lớn. 11 Vậy, nếu các con không trung tín[d] về của cải bất chính thì ai dám giao của cải thật cho các con? 12 Nếu các con không trung tín về của cải của người khác, thì ai dám giao cho các con của cải thuộc phần các con?[e]
13 Không một đầy tớ nào có thể phục vụ hai chủ, vì sẽ ghét chủ này, thương chủ kia, hoặc trọng chủ này mà khinh chủ kia. Các con không thể phục vụ Đức Chúa Trời lẫn tiền tài.”[f]
14 Các người Pha-ri-si là những kẻ ham tiền nghe mọi lời ấy thì chê cười Ngài. 15 Chúa bảo họ: “Các ông là những người làm ra vẻ công chính trước mặt người ta, nhưng Đức Chúa Trời biết lòng các ông; vì điều người ta đề cao lại là điều ghê tởm trước mặt Đức Chúa Trời.
16 Kinh Luật và Kinh Tiên Tri được truyền giảng đến đời Giăng. Từ ngày đó, Nước Đức Chúa Trời được truyền giảng và ai cũng cố sức chen lấn mà vào. 17 Nhưng trời đất qua đi còn dễ hơn là xóa bỏ một nét[g] trong Kinh Luật.
18 Ai ly dị vợ và cưới vợ khác là phạm tội ngoại tình. Ai cưới đàn bà ly hôn cũng phạm tội ngoại tình.”
Người Giàu Và La-xa-rơ
19 “Có một người giàu kia thường ăn mặc gấm vóc lụa là,[h] hằng ngày tiệc tùng xa xỉ. 20 Cũng có một người nghèo khổ tên La-xa-rơ nằm trước cổng nhà người giàu ấy, mình đầy ghẻ lở. 21 La-xa-rơ mơ ước được hưởng các mảnh vụn từ bàn người giàu rớt xuống, nhưng chỉ có chó đến liếm ghẻ trên người.
22 Người nghèo chết, các thiên sứ đem đặt vào lòng Áp-ra-ham. Người giàu cũng chết và được chôn cất. 23 Bị khổ hình nơi Âm Phủ, người giàu ngước mắt nhìn lên, thấy Áp-ra-ham ở đàng xa, có La-xa-rơ đang ở trong lòng. 24 Người giàu kêu xin: ‘Tổ phụ Áp-ra-ham ơi, xin thương xót con, sai La-xa-rơ nhúng đầu ngón tay vào nước, thấm mát lưỡi con, vì con bị đau đớn quá trong lửa này!’
25 Nhưng Áp-ra-ham đáp: ‘Con ơi, hãy nhớ khi còn sống con đã hưởng những điều sung sướng; còn La-xa-rơ phải chịu những điều khổ cực; nhưng bây giờ La-xa-rơ được an ủi, còn con chịu đau đớn. 26 Hơn nữa, giữa chúng ta và con, có một vực thẳm bao la, hai bên cách biệt hẳn, nên ai muốn từ đây qua đó, hoặc từ đó qua đây đều không được.’
27 Người giàu van xin: ‘Tổ phụ ơi, thế thì xin tổ sai La-xa-rơ đến nhà cha con 28 —vì con còn năm anh em—để người làm chứng cho họ, kẻo họ cũng bị xuống nơi khổ hình này!’
29 Nhưng Áp-ra-ham đáp: ‘Chúng đã có Môi-se và các tiên tri của Chúa, hãy để chúng nghe lời họ!’
30 Người giàu cố nài: ‘Tổ phụ ơi, không phải vậy đâu! Nhưng nếu có người chết sống lại đến nói thì họ mới ăn năn!’
31 Áp-ra-ham đáp: ‘Nếu chúng không chịu nghe Môi-se và các tiên tri của Chúa, thì dù có người chết sống lại cũng chẳng thuyết phục chúng được đâu!’ ”
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)