Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

Book of Common Prayer

Daily Old and New Testament readings based on the Book of Common Prayer.
Duration: 861 days
Bản Dịch 2011 (BD2011)
Version
Thánh Thi 18

Ca Ngợi Ðức Chúa Trời vì Ngài Ðã Giải Cứu

Thơ của Ða-vít tôi tớ CHÚA

Cho Trưởng Ban Nhạc

Ông dâng lên Chúa những lời này trong ngày Chúa giải cứu ông khỏi tay quân thù của ông và khỏi tay của Sau-lơ. Ông nói:

Chúa ôi, con yêu kính Ngài,
Ngài là sức mạnh của con.

Chúa là vầng đá của tôi, đồn lũy của tôi, và Ðấng Giải Cứu của tôi.
Ðức Chúa Trời của tôi là vầng đá của tôi; tôi nương náu trong Ngài.
Ngài là thuẫn khiên của tôi, sừng cứu rỗi của tôi, và thành trì của tôi.
Tôi kêu cầu Chúa, Ðấng xứng đáng được ca ngợi,
Và tôi được giải cứu khỏi các kẻ thù của mình.

Các dây sự chết đã quấn lấy tôi;
Những dòng hủy diệt làm tôi sợ hãi.
Các dây âm phủ đã vướng vào tôi;
Các bẫy của tử thần ở trước mặt tôi.

Trong cảnh nguy nan, tôi kêu cầu với Chúa,
Tôi kêu xin Ðức Chúa Trời của tôi giải cứu.
Từ đền thánh Ngài, Ngài đã nghe tiếng tôi;
Tiếng cầu xin của tôi đã thấu đến tai Ngài.

Bấy giờ đất rúng động và rung chuyển;
Các nền của núi đồi chấn động và rung rinh,
Vì Ngài đã nổi giận.
Khói bay ra từ lỗ mũi Ngài,
Lửa hừng thiêu đốt thoát ra từ miệng Ngài,
Các than cháy bừng từ đó bắn ra.
Ngài nghiêng các tầng trời ngự xuống;
Mây đen che dưới chân Ngài.
10 Ngài ngự trên một thiên thần phục vụ[a] và bay đi;
Ngài bay cực nhanh trên cánh gió.
11 Ngài khiến bóng tối che kín chung quanh Ngài;
Trướng che Ngài là mưa đen tuôn đổ từ áng mây mù.
12 Từ trong hào quang rực rỡ trước mặt Ngài
Mưa đá và sét chớp kinh hoàng bắn xuyên qua tầng mây đen kịt.
13 Chúa khiến sấm nổ vang rền khắp bầu trời;
Ðấng Tối Cao lên tiếng, mưa đá và thiên thạch rực lửa đổ xuống.
14 Ngài bắn các mũi tên ra, quân thù chạy tán loạn;
Ngài phát chớp nhoáng ào ào, chúng vọt chạy tứ tung.
15 Chúa ôi, khi Ngài quở trách,
Khi Ngài nhảy mũi, khi hơi từ lỗ mũi Ngài thoát ra,
Các đáy biển liền lộ ra,
Các nền địa cầu đều bày rõ.

16 Từ trời cao Ngài vói tay xuống nắm lấy tôi;
Ngài kéo tôi ra khỏi luồng nước mạnh đang cuốn hút tôi.
17 Ngài giải cứu tôi khỏi kẻ thù mạnh mẽ của tôi,
Và khỏi những kẻ ghét tôi, những kẻ mạnh hơn tôi.
18 Trong ngày hoạn nạn, chúng chận đường đón bắt tôi,
Nhưng Chúa đã giúp đỡ tôi.
19 Ngài đã đem tôi đến một nơi an toàn thoải mái;
Ngài đã giải cứu tôi, vì Ngài thấy tôi đẹp lòng Ngài.

20 Chúa đã đối xử với tôi theo sự ngay lành của tôi;
Ngài đã ban thưởng cho tôi theo sự trong sạch của tay tôi.
21 Vì tôi đã vâng giữ các đường lối Chúa;
Tôi đã không sa đọa mà lìa bỏ Ðức Chúa Trời mình.
22 Vì các mạng lịnh Ngài hằng ở trước mặt tôi;
Các luật lệ Ngài tôi không bao giờ từ bỏ;
23 Vì tôi đã cố giữ mình để được trọn vẹn trước mặt Ngài,
Và giữ lấy mình để khỏi chuốc lấy mặc cảm tội lỗi.
24 Vì vậy Chúa đã ban thưởng cho tôi theo sự ngay lành của tôi,
Theo sự trong sạch của tay tôi trước thánh nhan Ngài.

25 Ðối với người có lòng thương xót, Ngài bày tỏ Ngài là Đấng thương xót;[b]
Ðối với người trọn vẹn, Ngài bày tỏ Ngài là Đấng trọn vẹn;
26 Ðối với người trong sạch, Ngài bày tỏ Ngài là Đấng trong sạch;
Nhưng đối với những kẻ gian manh, Ngài cho chúng biết chúng không thể qua mặt được Ngài,[c]
27 Vì Ngài cứu giúp những người khiêm nhường,
Nhưng Ngài đánh cho đổ xuống những cặp mắt kiêu căng.

28 Thật vậy chính Ngài sẽ thắp cho đèn con sáng lên;
Chính Chúa, Ðức Chúa Trời của con, biến hoàn cảnh đen tối của con trở nên sáng sủa.
29 Nhờ Ngài con có thể xông qua một đạo quân;
Nhờ Ðức Chúa Trời của con, con có thể vượt qua được tường thành.
30 Ðức Chúa Trời ôi, đường lối Ngài thật hoàn hảo;
Lời Chúa quả linh nghiệm vô cùng.
Ngài là thuẫn khiên cho những ai nương cậy nơi Ngài.

31 Thật vậy, ngoài Chúa ra, ai có thể xứng đáng làm Ðức Chúa Trời?
Ngoài Ðức Chúa Trời ra, ai có thể xứng đáng làm Vầng Ðá?
32 Ðức Chúa Trời trang bị cho tôi bằng sức mạnh;
Ngài làm cho đường lối tôi trở nên trọn vẹn.
33 Ngài làm cho chân tôi nhanh nhẹn tựa chân nai;
Ngài lập tôi được vững vàng trên những nơi cao.
34 Ngài luyện tập tay tôi cho ngày chiến trận,
Ðể đôi tay tôi có thể giương nổi một cây cung đồng.

35 Ngài đã ban cho con ơn cứu rỗi của Ngài để làm thuẫn khiên;
Tay phải Ngài nâng đỡ con;
Cách Ngài đối xử dịu dàng với con đã làm cho con được tôn trọng.
36 Ngài đã mở rộng nơi bàn chân con sắp bước đến;
Ðể mắt cá con không bị hụt hẫng trợt nghiêng.

37 Con đuổi theo quân thù của con và bắt kịp chúng;
Con chẳng quay về cho đến khi chúng bị tiêu diệt hoàn toàn.
38 Con đập tan chúng, và chúng không trỗi dậy được nữa;
Chúng đã bị ngã gục dưới chân con.
39 Ngài đã nai nịt con bằng sức mạnh để ra trận;
Ngài đã làm cho kẻ nổi dậy đánh con phải quỳ lạy dưới chân con.
40 Ngài đã khiến kẻ thù của con quay lưng chạy trốn;
Ngài đã cho phép con tiêu diệt kẻ ghét con.
41 Chúng kêu cứu, nhưng chẳng ai giải cứu;
Chúng kêu cầu Chúa, nhưng Ngài chẳng đáp lời.
42 Con nghiền nát chúng như bụi bay trước gió;
Con đổ chúng ra như bùn đổ ngoài đường.

43 Ngài đã giải cứu con khỏi các đợt tấn công của thiên hạ;
Ngài đã lập con làm thủ lãnh các quốc gia;
Những người con không biết nay phục vụ con.
44 Vừa khi nghe đến con, họ đã vội vàng vâng phục;
Những người ngoại quốc đầu phục con.
45 Quân đội ngoại bang đều hồn phi phách tán;
Từ trong các chiến lũy chúng run rẩy kéo ra hàng.

46 Chúa là Đấng hằng sống!
Chúc tụng Vầng Ðá của con!
Nguyện Ðức Chúa Trời, Ðấng Giải Cứu của con, được tôn cao!
47 Ðức Chúa Trời đã báo thù cho con;
Ngài đã khiến các dân phải khuất phục dưới quyền con.
48 Ngài đã giải cứu con khỏi những kẻ thù ghét con.
Quả thật Ngài đã nhấc con lên trên những kẻ chống nghịch con;
Ngài đã giải cứu con thoát khỏi những kẻ hung tàn.

49 Vì thế Chúa ôi, con sẽ ca ngợi Ngài giữa các dân;
Con sẽ hát ca chúc tụng danh Ngài.
50 Ngài ban chiến thắng lớn cho người Ngài lập làm vua,
Và bày tỏ ơn thương xót đối với người được xức dầu của Ngài,
Tức với Ða-vít và dòng dõi người đời đời.

I Các Vua 3:16-28

Sa-lô-môn Xử Kiện

16 Bấy giờ người ta đem hai cô gái điếm đến đứng trước mặt vua. 17 Một người nói, “Tâu chúa thượng, người đàn bà nầy và tôi sống chung một nhà. Tôi sinh được một con trai trong lúc chị ấy đang ở nhà với tôi. 18 Ngày thứ ba, sau khi tôi sinh con, chị ấy cũng sinh một con trai. Chỉ có hai chúng tôi ở trong nhà, không có người nào khác. 19 Ðang đêm, con trai của chị ấy chết, vì chị ngủ say và đè trên đứa bé. 20 Thế rồi nửa đêm chị ấy thức dậy, đang lúc tôi ngủ say, chị đến bế con trai của tôi đang ở bên cạnh tôi và đem nó đặt vào lòng chị; sau đó chị đem đứa con đã chết của chị để vào lòng tôi. 21 Sáng hôm sau tôi dậy cho con tôi bú, thì kìa, nó đã chết rồi. Nhưng khi trời sáng, tôi nhìn kỹ, tôi biết rằng đó không phải là đứa con tôi đã sinh ra.”

22 Người đàn bà kia nói, “Không! Ðứa sống là con tôi, đứa chết là con chị.”

Nhưng người nọ cứ khẳng định, “Không! Ðứa chết là con chị, đứa sống là con tôi.” Vậy họ cãi nhau trước mặt vua.

23 Vua phán, “Người nầy nói, ‘Con tôi là đứa sống, còn con chị là đứa chết,’ trong khi người kia nói, ‘Không! Con chị là đứa chết, còn con tôi là đứa sống.’”

24 Bấy giờ vua truyền, “Hãy đem cho ta một thanh gươm.” Vậy họ mang đến vua một thanh gươm. 25 Vua ra lịnh, “Hãy chặt đứa bé còn sống đó ra làm hai, cho người nầy một nửa và người kia một nửa.”

26 Người đàn bà mẹ của đứa con còn sống rất xúc động vì thương con, bà tâu với vua, “Tâu chúa thượng, xin đừng. Xin cho chị ấy đứa bé. Xin đừng giết nó!”

Nhưng người kia nói, “Nó sẽ không là con của chị và cũng không là con của tôi. Cứ chặt nó ra làm hai đi.”

27 Bấy giờ vua phán quyết, “Hãy trao đứa bé còn sống cho người thứ nhất. Ðừng giết nó. Người ấy chính là mẹ nó.”

28 Khi cả I-sơ-ra-ên đã nghe về phán quyết của vua, họ kính phục vua, vì họ nhận thấy vua có sự khôn ngoan của Ðức Chúa Trời để thi hành công lý.

Công Vụ Các Sứ đồ 27:27-44

27 Ðến đêm thứ mười bốn mà tàu chúng tôi vẫn còn trôi dạt trên Biển Át-ria. Khoảng nửa đêm các thủy thủ tưởng rằng tàu đã gần tới đất liền, 28 nên họ thả trái dò xuống và thấy sâu hai mươi sải. Ðể cho tàu trôi một quãng nữa, họ lại thả trái dò xuống và thấy chỉ còn mười lăm sải. 29 Sợ tàu sẽ đụng phải đá ngầm, nên họ thả bốn chiếc neo ở mũi tàu xuống, rồi cầu mong cho mau tới sáng.

30 Lúc ấy các thủy thủ tính bỏ tàu và trốn đi, nên họ thả chiếc xuồng cấp cứu xuống và lấy cớ là đi thả neo ở đàng mũi tàu. 31 Phao-lô nói với ông đại đội trưởng và các binh sĩ, “Nếu những người ấy không ở lại trên tàu, quý ông sẽ không được cứu sống đâu.” 32 Các binh sĩ liền cắt đứt những dây buộc chiếc xuồng cấp cứu để nó rớt xuống biển.

33 Bấy giờ trong khi chờ đợi trời sáng, Phao-lô khuyên mọi người nên ăn chút thực phẩm; ông nói, “Hôm nay là ngày thứ mười bốn rồi mà quý vị cứ trông ngóng, nhịn ăn, và không ăn gì. 34 Vì thế tôi khuyên quý vị hãy ăn chút gì đi, vì quý vị rất cần có sức để được cứu thoát. Không ai trong quý vị sẽ mất một sợi tóc trên đầu đâu.”

35 Sau khi ông nói như thế, ông lấy bánh, tạ ơn Ðức Chúa Trời trước mặt mọi người, rồi bẻ bánh ra, và bắt đầu ăn. 36 Thấy vậy mọi người được lên tinh thần và bắt đầu ăn.

37 Chúng tôi có cả thảy hai trăm bảy mươi sáu người trên tàu. 38 Sau khi đã ăn no, họ ném những bao lúa mì xuống biển cho tàu nhẹ bớt.

Bị Ðắm Tàu

39 Ðến khi trời sáng họ không nhận ra được đó là vùng đất nào, nhưng họ thấy có cái vịnh và một bãi biển, vì thế họ muốn cho tàu vào bờ nếu họ có thể lái tàu vào được. 40 Vậy họ cắt bỏ các neo lại dưới biển, đồng thời tháo dây cột bánh lái ra, rồi căng buồm ở đằng mũi lên, và nương theo chiều gió để lái tàu chạy vào bờ. 41 Nhưng tàu chạy nhằm vào bãi cát ngầm do hai dòng nước xáp lại nhau tạo thành, nên bị mắc cạn tại đó. Mũi tàu đâm vào cát, không nhúc nhích gì được, còn đằng lái thì bị sóng mạnh đập nát hết. 42 Bấy giờ các binh sĩ canh tù bàn với nhau nên giết tất cả các tù nhân kẻo có ai lội đi và trốn thoát. 43 Nhưng ông đại đội trưởng muốn cứu Phao-lô nên ngăn cản họ thực hiện ý định đó. Ông ra lịnh cho những ai biết bơi cứ nhảy xuống nước trước và bơi vào bờ, 44 những người còn lại, một số đã bám vào các tấm ván hoặc những mảnh tàu vỡ và lội vào bờ sau. Thế là tất cả đều được lên bờ an toàn.

Mác 14:12-26

Chúa Ăn Lễ Vượt Qua

(Mat 26:17-25; Lu 22:7-14, 21-23; Gg 13:21-30)

12 Vào ngày thứ nhất của Lễ Bánh Không Men, ngày người ta sát tế con chiên của Lễ Vượt Qua, các môn đồ Ngài hỏi Ngài, “Thầy muốn chúng con đi và chuẩn bị cho Thầy ăn Lễ Vượt Qua ở đâu?”

13 Ngài sai hai môn đồ ra đi và dặn, “Hãy vào trong thành, một người mang một vò nước sẽ gặp hai ngươi, hãy theo người ấy. 14 Khi người ấy vào nhà nào, các ngươi hãy nói với chủ nhà ấy, ‘Thầy hỏi: Phòng khách là nơi Ta sẽ ăn Lễ Vượt Qua với các môn đồ Ta ở đâu?’ 15 Người ấy sẽ chỉ cho các ngươi một phòng rộng trên lầu, đã được chuẩn bị sẵn. Hãy dọn tiệc cho chúng ta tại đó.”

16 Vậy các môn đồ ấy ra đi, vào thành, và gặp mọi sự y như Ngài đã bảo trước với họ. Vậy họ dọn tiệc cho Lễ Vượt Qua.

17 Ðến chiều tối Ngài đến với nhóm mười hai môn đồ. 18 Ðang khi họ ngồi ăn, Ðức Chúa Jesus nói, “Quả thật, Ta nói với các ngươi: một người trong các ngươi sẽ phản Ta, một người đang ăn với Ta.”

19 Các môn đồ bắt đầu buồn bã và lần lượt hỏi Ngài, “Chắc chắn không phải con, phải không?”

20 Ngài trả lời họ, “Ðó là một trong nhóm mười hai người, một người đã chấm miếng bánh chung một tô với Ta. 21 Con Người phải đi y như đã chép về Người, nhưng khốn thay cho kẻ phản bội Con Người. Thà nó đừng sinh ra thì hơn.”

Chúa Thiết Lập Tiệc Thánh

(Mat 26:26-30; Lu 22:14-20; 1 Cô 11:23-35)

22 Trong khi họ dùng bữa, Ngài lấy bánh, tạ ơn, bẻ ra, trao cho các môn đồ, và nói, “Hãy cầm lấy. Ðây là thân thể Ta.” 23 Sau đó Ngài lấy chén, tạ ơn, rồi trao cho các môn đồ, và mọi người đều uống chén ấy. 24 Ngài nói với họ, “Ðây là huyết Ta, huyết của giao ước mới,[a] đổ ra cho nhiều người. 25 Quả thật, Ta nói với các ngươi, Ta sẽ không uống nước nho nữa cho đến ngày đó, ngày Ta uống nước nho mới trong vương quốc Ðức Chúa Trời.”

26 Sau khi hát một bản thánh ca, họ đi ra để lên Núi Ô-liu.

Bản Dịch 2011 (BD2011)

Copyright © 2011 by Bau Dang