Book of Common Prayer
Ðức Chúa Trời Dẫn Dắt Dân Ngài Mặc Dù Họ Bất Trung
Thơ của A-sáp
Giáo huấn ca
1 Ðồng bào tôi ơi, xin nghe những lời tôi khuyên bảo;
Xin lắng tai nghe những lời tôi nói rất chân tình.
2 Tôi sẽ mở miệng để kể chuyện ngụ ngôn;
Tôi sẽ tỏ ra những điều bí ẩn tự ngàn xưa,
3 Những điều chúng tôi đã nghe và đã biết,
Những điều tổ tiên chúng tôi đã kể cho chúng tôi nghe.
4 Chúng tôi sẽ chẳng giấu những điều ấy với con cháu họ;
Chúng tôi sẽ thuật lại cho thế hệ hầu đến những lời ca ngợi Chúa,
Và quyền năng Ngài, cùng những việc diệu kỳ Ngài đã làm.
5 Vì Ngài đã lập mệnh lệnh cho Gia-cốp,
Và ban luật pháp cho I-sơ-ra-ên,
Rồi truyền lịnh cho tổ tiên của chúng tôi rằng,
Hãy dạy cho con cháu họ,
6 Ðể thế hệ sắp đến, tức những kẻ chưa được sinh ra, hiểu biết,
Ðể chúng cũng truyền lại cho con cháu chúng,
7 Hầu con cháu chúng cũng để lòng tin cậy Ðức Chúa Trời,
Không quên những công việc của Ðức Chúa Trời,
Nhưng giữ gìn những điều răn Ngài đã dạy,
8 Ðể khỏi giống như tổ tiên chúng,
Một thế hệ ương ngạnh và phản nghịch,
Một thế hệ chẳng giữ lòng trung thành,
Nhưng đã bất trung đối với Ðức Chúa Trời.
9 Con cháu Ép-ra-im là những xạ thủ cung tên lão luyện,
Thế mà họ đã xây lưng bỏ chạy trong ngày lâm trận.
10 Họ chẳng giữ giao ước với Ðức Chúa Trời;
Họ từ chối bước đi theo luật pháp Ngài;
11 Họ đã quên những công việc Ngài,
Và những việc lạ lùng Ngài đã tỏ ra cho họ.
12 Ngài đã làm những việc diệu kỳ trước mặt tổ tiên họ,
Trong xứ Ai-cập, tại đồng bằng Xô-an.
13 Ngài rẽ biển ra, rồi khiến họ đi ngang qua;
Ngài làm cho nước dồn lại thành một đống.
14 Ban ngày Ngài dẫn dắt họ bằng một đám mây;
Ban đêm Ngài soi sáng họ bằng một ánh lửa.
15 Ngài chẻ những vầng đá trong đồng hoang ra,
Cho họ nước ngọt dồi dào như một sông ngầm trào lên lai láng.
16 Ngài khiến những dòng nước phun ra từ một vầng đá,
Và cho nước ngọt tuôn ra như các dòng sông.
17 Dầu vậy họ vẫn cứ phạm tội đối với Ngài,
Mà phản nghịch Ðấng Tối Cao khi ở trong đồng hoang.
18 Trong lòng họ, họ muốn thách đố Ðức Chúa Trời,
Bằng cách đòi hỏi thức ăn mà họ thèm muốn.
19 Họ nói nghịch lại Ðức Chúa Trời rằng,
“Ðức Chúa Trời há có thể dọn tiệc trong đồng hoang sao?
20 Kìa, Ngài đã đập vầng đá để nó phun nước ra,
Khiến các dòng nước ngọt tuôn tràn lai láng;
Nhưng Ngài há có thể ban bánh được sao?
Ngài há có thể chu cấp thịt cho con dân Ngài được ư?”
21 Vì thế Chúa đã nghe và rất giận;
Một ngọn lửa đã bùng lên nghịch lại Gia-cốp,
Một cơn giận đã nổi lên chống lại I-sơ-ra-ên,
22 Bởi vì họ chẳng tin Ðức Chúa Trời,
Và không tin cậy vào quyền năng giải cứu của Ngài.
23 Dầu vậy Ngài vẫn ban lịnh cho các tầng mây ở trên cao,
Và mở các cửa ở trên trời.
24 Ngài đổ mưa ma-na xuống cho họ ăn,
Và ban thực phẩm từ trời xuống cho họ hưởng.
25 Loài người đã được ăn thức ăn của thiên sứ;
Ngài ban cho họ thực phẩm thật dồi dào.
26 Ngài khiến gió đông trên trời thổi đến;
Và dùng quyền năng Ngài điều khiển gió nồm.
27 Ngài cho mưa thịt sa xuống trên họ nhiều như bụi đất;
Và khiến chim bay đến nhiều như cát của đại dương.
28 Ngài làm cho chúng sa xuống giữa các trại của họ;
Chúng đáp xuống phủ quanh nơi họ ở.
29 Vậy họ được ăn thịt và no nê đầy ứ;
Vì họ thèm ăn thịt nên Ngài cho họ được đã thèm ăn thịt.
30 Nhưng trước khi họ được thỏa lòng thèm muốn của mình;
Ðang khi thức ăn vẫn còn trong miệng họ,
31 Cơn thịnh nộ của Ðức Chúa Trời đã nổi lên nghịch lại họ;
Ngài giết chết những người khỏe mạnh nhất của họ,
Và đánh hạ những người trẻ lực lưỡng của I-sơ-ra-ên.
32 Dù như thế họ vẫn còn phạm tội;
Họ không tin những việc lạ lùng của Ngài.
33 Vì vậy Ngài làm cho những ngày của họ tiêu tan trong hư ảo,
Và những năm của họ kết thúc trong nỗi kinh hoàng.
34 Khi Ðức Chúa Trời giết họ, họ mới chịu tìm kiếm Ngài;
Họ mới quay về và chuyên cần tìm kiếm Ðức Chúa Trời.
35 Họ nhớ lại rằng Ðức Chúa Trời là Vầng Ðá của họ;
Ðức Chúa Trời Tối Cao[a] là Ðấng Cứu Chuộc của họ.
36 Nhưng thật ra họ chỉ dùng miệng mình để nịnh hót Ngài,
Và dùng lưỡi mình để dối gạt Ngài;
37 Vì lòng họ chẳng chút chân thành với Ngài;
Họ cũng không trung thành với giao ước Ngài.
38 Nhưng Ngài, vì lòng thương xót, đã tha tội cho họ,
Và không hủy diệt họ.
Ngài thường phải kiềm hãm cơn giận của Ngài,
Và không bộc lộ hết cơn thịnh nộ của Ngài.
39 Ngài nhớ lại rằng họ chẳng qua chỉ là loài xác thịt,
Một làn gió thoảng qua và không trở lại nữa.[b]
40 Ðã biết bao lần họ phản nghịch Ngài trong đồng hoang,
Và làm buồn lòng Ngài trong miền hoang dã.
41 Họ cứ thách đố Ðức Chúa Trời hết lần này đến lần khác,
Và làm đau lòng Ðấng Thánh của I-sơ-ra-ên.
42 Họ chẳng nhớ gì đến quyền năng Ngài đã thực hiện,
Hay nhớ lại ngày Ngài cứu họ khỏi tay kẻ đàn áp hung tàn,
43 Khi Ngài bày tỏ những phép lạ của Ngài tại Ai-cập,
Và những việc lạ lùng của Ngài trong đồng bằng ở Xô-an;
44 Ngài khiến nước các sông của chúng biến ra như máu,
Nên chúng không uống được các dòng nước của mình.
45 Ngài sai ruồi mòng đến tàn hại chúng,
Và ếch nhái đến hủy phá chúng.
46 Ngài ban mùa màng của chúng cho cào cào,
Và ban kết quả lao động của chúng cho châu chấu.
47 Ngài phá hủy vườn nho của chúng bằng mưa đá,
Và vườn sung của chúng bằng tuyết giá.
48 Ngài ban các bầy trâu bò của chúng cho mưa đá,
Và các đàn chiên dê của chúng cho sấm sét.
49 Ngài trút cơn giận của Ngài xuống trên chúng,
Tức thịnh nộ, cơn giận, và tai ương,
Bằng cách sai một đoàn thần binh hủy diệt ra đi.
50 Ngài mở đường cho cơn thịnh nộ của Ngài tuôn đổ;
Ngài chẳng để cho chúng thoát chết,
Nhưng ban mạng chúng cho tai ương ôn dịch.
51 Ngài giết tất cả con đầu lòng của người Ai-cập,
Ðó là tinh hoa của nòi giống họ trong các trại của Cham;
52 Nhưng Ngài dẫn đưa dân Ngài ra đi như một đàn chiên;
Ngài dẫn dắt họ như một đàn cừu trong đồng hoang;
53 Ngài dìu dắt họ cách an toàn để họ không sợ hãi;
Còn kẻ thù của họ Ngài cho nước biển chôn vùi.
54 Như thế Ngài đã dẫn đưa họ vào xứ thánh của Ngài,
Vào xứ có núi đồi mà Ngài đã dùng tay phải Ngài lấy được.
55 Ngài đuổi các dân bỏ xứ ra đi trước mặt họ;
Ngài chia đất của chúng cho họ làm sản nghiệp;
Ngài cho các chi tộc I-sơ-ra-ên được an cư trong trại của mình.
56 Dầu vậy họ cứ thách đố và chọc giận Ðức Chúa Trời Tối Cao,[c]
Và không gìn giữ các mạng lịnh Ngài.
57 Họ quay lưng lại và hành động cách phản bội như tổ tiên họ;
Họ chuyển hướng như cây cung phản trắc.
58 Họ khiêu khích Ngài bằng các đền miếu trên các nơi cao;
Họ chọc Ngài ghen tức bằng các tượng hình họ chạm khắc.
59 Khi Ðức Chúa Trời nghe thấy vậy, Ngài nổi cơn thịnh nộ;
Ngài tởm ghét I-sơ-ra-ên quá đỗi,
60 Ðến nỗi Ngài bỏ luôn nơi Ngài ngự tại Si-lô,
Tức đền tạm Ngài cho dựng giữa loài người.
61 Ngài để cho Rương Giao Ước quyền năng của Ngài bị cướp đi,
Và để cho vật tiêu biểu vinh quang Ngài lọt vào tay quân giặc.
62 Ngài cũng phó dân Ngài cho lưỡi gươm,
Và trao cơ nghiệp Ngài cho cơn thịnh nộ.
63 Lửa hừng thiêu chết các thanh niên của họ;
Các thiếu nữ của họ không có dịp hát bài ca hôn lễ.
64 Các tư tế của họ ngã gục dưới lưỡi gươm;
Các góa phụ của họ thảm sầu nhưng không thể khóc than.
65 Nhưng rồi Chúa đã thức dậy như một người vừa no giấc,
Như một dũng sĩ bị rượu nồng làm cho hăng tiết.
66 Ngài đánh đuổi quân thù bỏ chạy;
Ngài giáng trên chúng sỉ nhục đời đời.
67 Nhưng Ngài cũng loại bỏ các trại của Giô-sép,
Ngài đã không chọn chi tộc Ép-ra-im,
68 Nhưng Ngài lại chọn chi tộc Giu-đa,
Với Núi Si-ôn, nơi Ngài yêu mến.
69 Rồi Ngài xây đền thánh Ngài như trời cao vững chắc,
Như trái đất mà Ngài đã dựng nên để còn lại muôn đời.
70 Ngài cũng đã chọn Ða-vít tôi tớ Ngài;
Ngài bắt lấy ông ấy từ giữa ràn chiên;
71 Ngài đem ông ấy ra từ nơi các chiên mẹ cho con bú,
Ðể giao cho ông trách nhiệm chăn giữ Gia-cốp con dân Ngài,
Và I-sơ-ra-ên cơ nghiệp Ngài.
72 Vậy ông ấy chăn dắt họ theo sự liêm chính của lòng ông;
Ông hướng dẫn họ bằng bàn tay khôn khéo của ông.
Ða-vít Cảm Tạ CHÚA
(1Sử 17:16-27)
18 Bấy giờ Ða-vít đi vào, ngồi trước mặt Chúa, và thưa, “Lạy Chúa Hằng Hữu,[a] con là ai? Gia đình con là gì mà Ngài đã cho con ngày nay được như thế nầy? 19 Lạy Chúa Hằng Hữu, đây nào phải là một việc nhỏ trước mặt Ngài sao, mà Ngài hứa ban phước cho nhà tôi tớ Ngài lâu dài về sau như vậy? Lạy Chúa Hằng Hữu, đây có phải là cách người phàm đối xử với nhau chăng? 20 Ða-vít nầy còn biết nói gì với Ngài đây? Vì lạy Chúa Hằng Hữu, chính Ngài đã biết rõ đầy tớ Ngài. 21 Vì cớ lời Ngài đã phán, theo lòng Ngài đã định, mà Ngài làm mọi điều lớn lao ấy, và còn cho tôi tớ Ngài biết trước nữa. 22 Vì vậy lạy Chúa Hằng Hữu, Ngài thật vĩ đại thay! Không ai giống như Ngài, cũng không có Thần[b] nào khác ngoài ra Ngài, theo như mọi điều tai chúng con đã nghe bấy lâu nay. 23 Còn trên đất nầy có dân nào được như dân I-sơ-ra-ên của Ngài, một dân được Ðức Chúa Trời cứu chuộc, để trở thành một dân thuộc riêng về Ngài, hầu tạo một danh cho Ngài chăng? Chính Ngài đã làm những việc lớn lao và khủng khiếp cho đất nước của Ngài. Ngài đã cứu chuộc dân Ngài ra khỏi Ai-cập và đánh đuổi các dân và các thần của chúng trước mặt dân Ngài. 24 Thật vậy Ngài đã làm cho dân I-sơ-ra-ên của Ngài trở thành một dân thuộc riêng về Ngài đời đời, và Chúa ôi, Ngài đã trở thành Thần[c] của họ.
25 Bây giờ lạy Chúa Ðức Chúa Trời,[d] nguyện những lời Ngài phán về tôi tớ Ngài và về nhà nó được vững lập đời đời, và xin Ngài thực hiện những gì Ngài đã phán. 26 Nguyện danh Ngài hằng vĩ đại mãi mãi. Nguyện thiên hạ sẽ chúc tụng rằng, ‘Chúa các đạo quân là Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên.’ Nguyện nhà của Ða-vít tôi tớ Ngài được vững lập trước mặt Ngài mãi mãi. 27 Vì lạy Chúa các đạo quân, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, chính Ngài đã bày tỏ điều ấy cho tôi tớ Ngài rằng, ‘Ta sẽ xây cho ngươi một nhà.’ Vì vậy lòng tôi tớ Ngài thật cảm động, nên xin kính dâng lên Ngài lời cầu nguyện nầy.
28 Bây giờ lạy Chúa Hằng Hữu, Ngài là Ðức Chúa Trời, lời Ngài là chân lý, và Ngài đã hứa điều tốt đẹp ấy cho tôi tớ Ngài. 29 Vậy bây giờ xin Ngài ban phước cho nhà tôi tớ Ngài, để nó cứ còn mãi trước mặt Ngài, vì lạy Chúa Hằng Hữu, chính Ngài đã phán điều ấy, và nhờ phước hạnh của Ngài mà nhà của tôi tớ Ngài sẽ được phước mãi mãi.”
Người Do-thái Ðưa Phao-lô Ra Tòa
12 Nhưng khi Ga-li-ô đến làm tổng trấn xứ A-chai, người Do-thái đồng lòng nổi dậy chống Phao-lô và đưa ông ra tòa. 13 Họ tố cáo, “Người này đã thuyết phục dân thờ phượng Ðức Chúa Trời cách trái luật.”
14 Khi Phao-lô toan mở miệng để biện hộ, Ga-li-ô nói với người Do-thái, “Hỡi những người Do-thái, nếu đây là vấn đề phạm pháp hay tội ác nghiêm trọng, tôi sẽ nhẫn nại nghe quý vị. 15 Nhưng nếu chỉ là vấn đề liên hệ đến tín ngưỡng,[a] danh xưng, và luật lệ riêng của quý vị, quý vị hãy tự giải quyết lấy; phần tôi, tôi không muốn xét xử những việc ấy đâu.” 16 Nói xong ông đuổi họ ra khỏi tòa. 17 Cả đám bèn túm lấy Sốt-then người quản lý hội đường và đánh ông túi bụi ngay trước tòa án, nhưng Ga-li-ô chẳng màng gì đến việc ấy.
Phao-lô Trở Về An-ti-ốt Xứ Sy-ri-a
18 Phao-lô ở tại Cô-rinh-tô một thời gian khá lâu, rồi ông từ biệt anh chị em tín hữu, xuống tàu trở về Sy-ri-a; có Pơ-rít-xi-la và A-qui-la đồng hành với ông. Khi đến Sen-cơ-rê, ông cạo đầu, vì ông có lời khấn nguyện. 19 Khi đến Ê-phê-sô, ông để các bạn đồng hành ở đó, rồi đích thân đến hội đường và biện luận với người Do-thái. 20 Họ yêu cầu ông ở lại đó lâu hơn nữa, nhưng ông từ chối. 21 Dầu vậy trước khi từ biệt họ, ông nói, “Nếu Ðức Chúa Trời muốn, tôi sẽ trở lại với quý vị.” Sau đó ông xuống tàu rời Ê-phê-sô. 22 Khi đến Sê-sa-rê, ông đi lên chào thăm hội thánh,[b] rồi đi xuống Thành An-ti-ốt.
Cuộc Hành Trình Truyền Giáo Thứ Ba của Phao-lô
23 Phao-lô ở đó một thời gian, rồi ông lại ra đi, trải qua khắp vùng Ga-la-ti và vùng Phi-ry-gi-a, làm vững mạnh tất cả các môn đồ.
A-pô-lô tại Ê-phê-sô
24 Khi ấy có một người Do-thái tên là A-pô-lô, quê ở A-léc-xan-ria, vừa đến Ê-phê-sô. Ông là người có khẩu tài và có kiến thức Kinh Thánh[c] vững vàng. 25 Ông đã được dạy về Ðạo[d] Chúa; với lòng nhiệt thành ông đã giảng và dạy cách chính xác về Ðức Chúa Jesus, mặc dù ông chỉ biết phép báp-têm của Giăng.[e] 26 Ông vào hội đường và bắt đầu giảng cách dạn dĩ, nhưng sau khi Pơ-rít-xi-la và A-qui-la nghe ông giảng, ông bà mời A-pô-lô về nhà và cắt nghĩa cho ông chính xác hơn về Ðạo[f] Ðức Chúa Trời. 27 Khi biết ông có ý muốn qua A-chai, anh chị em tín hữu khuyến khích ông và viết thư giới thiệu ông cho các môn đồ bên đó, dặn họ hoan nghinh ông. Khi đến nơi ông cậy ơn Chúa giúp ích các tín hữu rất nhiều, 28 vì ông đã công khai bác bẻ những người Do-thái cách mạnh mẽ và dùng Kinh Thánh chỉ cho họ thấy rằng Ðức Chúa Jesus chính là Ðấng Christ.
Chúa Chữa Lành Người Mù
22 Họ đến Bết-sai-đa. Bấy giờ người ta đem đến Ngài một người mù và nài xin Ngài chạm đến người ấy. 23 Ngài nắm tay người mù và dắt ông ra ngoài làng. Ðoạn Ngài phun nước miếng vào mắt ông và đặt tay trên ông, Ngài hỏi ông, “Ngươi thấy gì không?” 24 Người mù ngước lên nhìn và đáp, “Tôi thấy người ta như cây cối đang đi.” 25 Ngài lại đặt hai tay trên hai mắt ông. Ông ngước lên nhìn chăm chú; thị giác ông hoàn toàn bình phục, và ông thấy mọi vật rõ ràng. 26 Ngài bảo ông đi về nhà và dặn, “Ngươi đừng vào trong làng.”
Phi-rơ Tuyên Xưng Chúa
(Mat 16:13-20; Lu 9:18-21)
27 Ðức Chúa Jesus và các môn đồ Ngài đến các làng trong miền Sê-sa-rê Phi-líp. Dọc đường Ngài hỏi các môn đồ, “Người ta nói Ta là ai?”
28 Họ đáp, “Có người nói Thầy là Giăng Báp-tít, người khác nói Thầy là Ê-li, người khác nữa lại nói Thầy là một trong các đấng tiên tri.”
29 Ngài hỏi họ, “Còn các ngươi nói Ta là ai?”
Phi-rơ đáp, “Thầy là Ðấng Christ.” 30 Ngài nghiêm dặn họ không được nói cho ai biết Ngài là ai.
Chúa Nói Trước về Sự Chết và Sự Sống Lại của Ngài
(lần thứ nhất)
(Mat 16:21-23; Lu 9:22)
31 Bấy giờ Ngài bắt đầu dạy họ rằng Con Người phải chịu nhiều đau khổ, sẽ bị các trưởng lão, các trưởng tế, và các thầy dạy giáo luật loại trừ, và sẽ bị giết, nhưng sau ba ngày sẽ sống lại.
32 Ngài nói những điều ấy cách công khai, nhưng Phi-rơ đem Ngài riêng ra và bắt đầu trách Ngài. 33 Ngài quay lại, nhìn các môn đồ, và quở Phi-rơ, “Hỡi Sa-tan, hãy lui ra sau Ta! Vì ngươi không để tâm trí đến việc của Ðức Chúa Trời mà chỉ nghĩ đến việc của loài người.”
Copyright © 2011 by Bau Dang