Book of Common Prayer
Xin Chúa Cho Kẻ Phản Bội Bị Tiêu Diệt
Cho Trưởng Ban Nhạc
Dùng với nhạc khí bằng dây
Giáo huấn ca của Ða-vít
1 Ðức Chúa Trời ôi, xin lắng nghe lời cầu nguyện của con;
Xin Ngài đừng ẩn mặt khỏi những lời cầu khẩn của con.
2 Xin lắng nghe con và đáp lời con;
Con trăn trở, thở than, và kêu van.
3 Vì cớ giọng nói của kẻ thù con,
Vì cớ sự áp bức của những kẻ gian ác trên con,
Bởi chúng đem hoạn nạn đến cho con;
Mỗi lần tức giận chúng càng ghét con hơn.
4 Lòng con đau đớn trong con;
Nỗi sợ chết phủ lấy con.
5 Sự kinh hãi và run sợ ập đến trên con;
Nỗi kinh hoàng bao trùm lấy con.
6 Con tự nhủ, “Ước gì mình có đôi cánh như chim bồ câu,
Ðể bay đi thật xa hầu được yên ổn.”
7 Thật vậy con muốn bay đi thật xa,
Con muốn đến một nơi trú ẩn thật sâu trong sa mạc. (Sê-la)
8 Con muốn bay liền đến một nơi ẩn náu xa xăm,
Ðể thoát khỏi những cuồng phong bão tố.
9 Chúa ôi, xin tiêu diệt chúng,
Xin làm cho tiếng nói của chúng trở nên lộn xộn,
Vì con đã thấy bạo tàn và xung đột xảy ra trong thành.
10 Cả ngày lẫn đêm chúng cứ rảo tới rảo lui trên bờ thành,
Trong khi tội ác và sự phá hoại xảy ra ngay giữa thành.
11 Sự gian ác ở ngay trong thành;
Sự gian dối và lường gạt chẳng rời khỏi đường phố của thành.
12 Thật ra chẳng phải một kẻ thù nào sỉ nhục tôi,
Nếu như vậy tôi cũng ráng chịu được;
Cũng chẳng phải kẻ ghét tôi nổi lên chống lại tôi,
Nếu như thế tôi có thể tránh mặt nó được.
13 Nhưng lại chính là bạn, một người ngang hàng với tôi,
Một người bạn của tôi, và là người cộng sự của tôi.
14 Chúng ta từng tương giao mật thiết với nhau;
Chúng ta từng theo đoàn đông đến nhà Ðức Chúa Trời.
15 Nguyện chúng bị qua đời cách đột ngột;
Nguyện chúng bị bức tử để phải xuống âm phủ,
Vì sự gian ác ở trong nhà chúng và ở giữa chúng.
16 Về phần tôi, tôi kêu cầu Ðức Chúa Trời,
Và Chúa cứu tôi.
17 Buổi chiều, buổi sáng, và buổi trưa, tôi than thở và kêu van;
Và Ngài nghe tiếng tôi.
18 Ngài cứu linh hồn tôi bình an khỏi cuộc chiến chống lại tôi,
Vì nhiều kẻ chống lại tôi thay.
19 Ðức Chúa Trời, Ðấng ngự trên ngôi từ thời thượng cổ, sẽ nghe lời cầu nguyện tôi và làm khổ chúng; (Sê-la)
Bởi vì chúng chẳng chịu thay đổi và chẳng kính sợ Ðức Chúa Trời.
20 Kẻ ấy đưa tay ra làm hại những người sống hòa bình với mình;
Nó phản bội lời thệ ước của nó.
21 Miệng nó nói trơn tru hơn mỡ,
Nhưng lòng nó toan tính cách đánh bại đối phương;
Lưỡi nó nói nhã nhặn hơn dầu,
Nhưng thật là những thanh gươm đã rút ra khỏi vỏ.
22 Hãy trao gánh nặng của bạn cho Chúa, Ngài sẽ nâng đỡ bạn;
Ngài chẳng cho phép người ngay lành bị rúng động bao giờ.
23 Còn Ngài, Ðức Chúa Trời ôi, chắc chắn Ngài sẽ quăng chúng xuống vựa sâu hủy diệt;
Những kẻ ham làm đổ máu và phản bội sẽ không sống được phân nửa số ngày của chúng.
Còn con, con cứ tin cậy Ngài.
Cảm Tạ Chúa Vì Ơn Ngài
Thơ của Ða-vít
1 Con sẽ hết lòng ca ngợi Ngài;
Con sẽ ca ngợi Ngài trước mặt các thần.
2 Con sẽ hướng về đền thánh Ngài sấp mình thờ lạy và ca ngợi danh Ngài,
Vì tình thương và đức thành tín của Ngài,
Vì Ngài đã làm cho lời Ngài và danh Ngài được tôn cao trên mọi sự.
3 Vì trong ngày con kêu cầu Ngài đã đáp lời con;
Ngài khiến con dũng cảm với sức mạnh trong tâm hồn.
4 Chúa ôi, tất cả các vua trên đất sẽ cảm tạ Ngài,
Khi họ được nghe những lời từ miệng Ngài.
5 Thật vậy họ sẽ ca ngợi các đường lối Chúa,
Vì vinh hiển Chúa thật lớn lao thay.
6 Vì dù Chúa ngự trên trời cao thăm thẳm,
Ngài vẫn đoái thương đến những kẻ thấp hèn;
Còn những kẻ kiêu ngạo Ngài đã biết rõ từ xa.
7 Dù con phải bước đi giữa cơn nguy khốn,
Ngài sẽ giữ gìn mạng sống con.
Ngài sẽ đưa tay ra đối phó với cơn giận của những kẻ thù ghét con;
Tay phải Ngài sẽ cứu con.
8 Chúa sẽ thực hiện những gì Ngài muốn làm cho đời sống con;
Chúa ôi, lòng thương xót của Ngài còn đến đời đời;
Xin đừng bỏ công việc của tay Ngài.
Chúa Là Ðấng Toàn Tri và Toàn Tại
Thơ của Ða-vít
Cho Trưởng Ban Nhạc
1 Chúa ôi, Ngài đã dò xét con và biết con.
2 Ngài biết khi con ngồi, lúc con đứng dậy;
Từ xa Ngài đã thấu hiểu tất cả ý tưởng con.
3 Ngài biết rõ lối nào con ra đi hay khi nào con nằm ngủ;
Ngài quen thuộc mọi đường lối con.
4 Ngay cả khi lưỡi con chưa thốt thành lời,
Kìa, Chúa ôi, Ngài đã biết tất cả rồi.
5 Ngài bao vây con cả phía sau lẫn phía trước,
Và đặt tay Ngài trên con.
6 Kiến thức như thế thật diệu kỳ quá cho con,
Cao diệu quá, con không hiểu được.
7 Con có thể đi đâu để tránh khỏi Thần Ngài?
Con sẽ trốn ở đâu hầu thoát khỏi sự hiện diện của Ngài?
8 Nếu con lên trời, Ngài đang ngự tại đó;
Nếu con xuống âm phủ, kìa, Ngài cũng có ở đó.
9 Nếu con lấy cánh bình minh bay đến tận chân trời góc bể,
10 Thì tại đó, tay Ngài sẽ dẫn dắt con;
Tay phải Ngài sẽ nắm lấy con.
11 Nếu con nói, “Chắc bóng tối sẽ che khuất được mình,
Khi ánh sáng chung quanh mình đổi thành bóng tối,”
12 Thế nhưng đối với Ngài, bóng tối chẳng tối tăm gì cả,
Ban đêm sáng rõ như ban ngày;
Ngài thấy rõ như nhau dù trong bóng tối hay ngoài ánh sáng.
13 Vì Ngài đã dựng nên những bộ phận trong người con;
Ngài đã dệt thành con trong dạ của mẹ con.
14 Con cảm tạ Ngài, vì con được dựng nên cách đáng sợ và lạ lùng;
Công việc của Ngài quá diệu kỳ, lòng con biết rõ lắm.
15 Các xương cốt con không thể giấu được Ngài,
Khi con được tạo thành trong nơi kín đáo,
Ðược đan kết diệu kỳ trong những nơi sâu thẳm của đất.[a]
16 Mắt Ngài đã thấy rõ thể chất chưa thành hình của con;
Tất cả những ngày định cho đời con đã được ghi vào sách của Ngài rồi,
Trước khi con sống một ngày nào trong các ngày ấy.
17 Ðức Chúa Trời ôi, các tư tưởng của Ngài thật quý báu cho con thay!
Cộng các tư tưởng ấy lại, chúng nhiều vô số!
18 Nếu con đếm, chắc chúng nhiều hơn cát.
Khi con thức dậy, con vẫn còn với Ngài.
19 Ðức Chúa Trời ôi, ước gì Ngài tiêu diệt những kẻ gian ác.
Hỡi quân khát máu, hãy lìa xa ta!
20 Chúng nói những lời độc địa chống lại Ngài;
Kẻ thù của Ngài lấy danh Ngài để giỡn cợt đùa chơi.
21 Chúa ôi, phải chăng con ghét những kẻ ghét Ngài?
Phải chăng con tởm ghét những kẻ nổi lên chống nghịch Ngài?
22 Con ghét chúng thật là ghét;
Con coi chúng như kẻ thù của con.
23 Ðức Chúa Trời ôi, xin dò xét con và biết rõ lòng con;
Xin thử nghiệm con và biết những ưu tư khắc khoải của con,
Ðứa Con của Lời Hứa
18 Chúa hiện ra với Áp-ra-ham nơi đám sồi của Mam-rê. Vào một ngày rất nóng bức kia, ông đang ngồi trước cửa lều của ông; 2 khi ngước nhìn lên, ông thấy ba người đàn ông đang đứng gần đó. Vừa thấy họ, ông liền từ cửa lều chạy ra chào họ. Ông sấp mình xuống đất trước mặt họ 3 và nói, “Thưa Ngài, nếu tôi được ơn trước mặt Ngài, xin Ngài đừng vội rời tôi tớ Ngài mà tiếp tục lên đường, 4 nhưng xin mời Các Ngài nghỉ mát dưới bóng cây nầy một lát, để tôi mang ra ít nước cho Các Ngài rửa chân. 5 Xin để tôi mang ra một ít bánh để Các Ngài dùng cho vững bụng, rồi sau đó Các Ngài sẽ tiếp tục lên đường, vì Các Ngài đã chiếu cố đến thăm tôi tớ của Các Ngài.”
Họ đáp, “Hãy làm như điều ngươi vừa nói.”
6 Áp-ra-ham vội vàng đi vào lều của Sa-ra và nói, “Em hãy lấy ba lường bột hảo hạng, đem nhồi liền, và làm bánh đãi khách.” 7 Xong Áp-ra-ham chạy đến bầy súc vật, bắt một con bê thịt mềm và ngon, giao cho một đầy tớ, và bảo phải làm thịt cho lẹ. 8 Ðoạn ông lấy bơ, sữa, và thịt con bê đã nấu chín dọn ra trước mặt các đấng ấy; rồi ông đứng hầu dưới bóng cây trong khi khách dùng bữa.
9 Các đấng ấy hỏi ông, “Sa-ra vợ ngươi đâu?”
Ông đáp, “Thưa nàng đang ở trong lều kia.”
10 Một đấng nói, “Khoảng một năm nữa, Ta sẽ trở lại đây thăm ngươi, khi ấy Sa-ra vợ ngươi sẽ có một con trai.” Bấy giờ Sa-ra đang ngồi nơi cửa lều ở phía sau và nghe thoáng được điều đó – 11 Lúc ấy cả Áp-ra-ham và Sa-ra đều đã già và cao tuổi. Sa-ra đã qua thời kỳ sinh con[a] của phụ nữ– 12 Sa-ra cười thầm và tự nhủ, “Mình đã già rồi, chồng mình cũng đã già rồi, lẽ nào mình còn có niềm vui làm mẹ được sao?”
13 Chúa hỏi Áp-ra-ham, “Tại sao Sa-ra cười và nói, ‘Nay tôi đã già, lẽ nào tôi sẽ sinh con được sao?’ 14 Có gì quá khó cho Chúa chăng? Ðến thời điểm đã định, khoảng một năm nữa, Ta sẽ trở lại thăm ngươi, khi ấy Sa-ra sẽ có một con trai.”
15 Nhưng Sa-ra chối rằng, “Tôi đâu có cười,” vì bà sợ.
Ngài phán, “Không, ngươi thật đã cười đó.”
Áp-ra-ham Cầu Thay cho Sô-đôm
16 Sau đó các đấng ấy đứng dậy khỏi chỗ đó và nhìn về hướng Sô-đôm; Áp-ra-ham đi theo họ để tiễn họ lên đường.
Nguy Hiểm Khi Bỏ Chúa
26 Vì nếu chúng ta cố ý phạm tội sau khi đã nhận biết chân lý thì không còn lễ vật hiến tế nào để chuộc tội nữa, 27 nhưng chỉ còn đợi chờ sự phán xét kinh khủng và lửa hừng thiêu đốt những kẻ bội nghịch mà thôi. 28 Ai loại bỏ Luật Pháp của Môi-se mà có hai hoặc ba người làm chứng thì chết đi không thương xót, 29 huống chi kẻ giày đạp Con Ðức Chúa Trời, khinh thường huyết của giao ước mà nhờ đó mình được thánh hóa, và nhục mạ Ðức Thánh Linh của ân sủng, anh chị em nghĩ kẻ như thế không đáng bị hình phạt nặng hơn sao? 30 Vì chúng ta biết Ðấng đã phán,
“Sự báo thù thuộc về Ta, Ta sẽ báo trả,”
và rằng,
“Chúa sẽ đoán xét dân Ngài.”
31 Sa vào tay Ðức Chúa Trời hằng sống thật là kinh khiếp thay!
Lý Do Kiên Trì Theo Chúa
32 Xin anh chị em nhớ lại những ngày đầu, khi mới được khai minh, anh chị em đã chịu đựng một cuộc đấu tranh lớn lao với biết bao gian khổ, 33 khi thì bị sỉ nhục và bị bách hại trước công chúng, khi thì chia sẻ nỗi khổ với những anh chị em bị ngược đãi tương tự. 34 Vì anh chị em đã cảm thương những người bị tù và vui lòng chấp nhận để tài sản mình bị tước đoạt, vì biết rằng anh chị em có một tài sản tốt hơn và còn lại mãi.
35 Vậy xin anh chị em đừng bỏ mất niềm tin quả quyết của mình, vì nó sẽ đem lại phần thưởng lớn. 36 Anh chị em cần phải kiên nhẫn, để sau khi làm xong ý muốn của Ðức Chúa Trời, anh chị em sẽ nhận được điều đã hứa.
37 “Vì chỉ còn ít lâu nữa, Ðấng phải đến sẽ đến,
Ngài sẽ không chậm trễ đâu.
38 Người công chính của Ta sẽ sống bởi đức tin,
Và nếu người nào lui đi,
Thì linh hồn Ta chẳng vui về người ấy chút nào.”
39 Nhưng chúng ta không phải là những kẻ lui đi để bị hư mất, nhưng là những người giữ vững đức tin để linh hồn được cứu.
Chúa Ði Bộ Trên Mặt Nước
(Mat 14:22-33; Mác 6:45-52)
16 Khi trời sắp tối các môn đồ Ngài xuống biển. 17 Sau khi lên thuyền, họ vượt biển hướng về Thành Ca-bê-na-um. Lúc ấy trời đã tối và Ðức Chúa Jesus vẫn chưa đến với họ. 18 Biển động dữ dội vì một trận cuồng phong thổi mạnh. 19 Khi họ đã chèo thuyền ra khơi khoảng năm hay sáu cây số,[a] họ thấy Ðức Chúa Jesus đi bộ trên mặt biển và đến gần thuyền, họ hoảng sợ. 20 Nhưng Ngài nói với họ, “Ta đây, đừng sợ.” 21 Với lòng mong muốn họ rước Ngài lên thuyền, nhưng liền sau đó chiếc thuyền cập vào bờ đúng nơi họ định đến.
Chúa Là Bánh Hằng Sống
22 Hôm sau dân chúng đứng bên kia bờ biển nhận thấy không có thuyền nào khác ngoài chiếc thuyền nhỏ mà các môn đồ Ngài đã dùng, và họ cũng biết Ðức Chúa Jesus đã không lên thuyền với các môn đồ Ngài, nhưng chỉ các môn đồ Ngài đã chèo đi mà thôi.
23 Bấy giờ một số thuyền nhỏ khác từ Ti-bê-ri-át vừa đến và cập vào gần nơi đoàn dân đã ăn bánh sau khi Chúa tạ ơn. 24 Khi đám đông không thấy Ðức Chúa Jesus ở đó, và cũng không thấy các môn đồ Ngài, họ xuống thuyền, đến Thành Ca-bê-na-um, tìm Ðức Chúa Jesus. 25 Khi tìm được Ngài bên kia bờ biển, họ nói với Ngài, “Thưa Thầy, Thầy đã đến đây khi nào?”
26 Ðức Chúa Jesus trả lời họ và nói, “Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, các ngươi tìm Ta không phải vì đã thấy những phép lạ, nhưng vì các ngươi đã ăn bánh và được no nê. 27 Ðừng làm việc vì thức ăn hay hư nát, nhưng hãy vì thức ăn còn đến sự sống đời đời, là thức ăn Con Người sẽ cho các ngươi, vì Người là Ðấng mà Ðức Chúa Trời là Cha đã đóng ấn xác nhận.”
Copyright © 2011 by Bau Dang