Book of Common Prayer
Cầu Xin Chúa Hướng Dẫn
Thơ của Ða-vít
Cho Trưởng Ban Nhạc
Dùng với Ống Sáo
1 Chúa ôi, xin lắng nghe những lời con cầu xin;
2 Xin đoái đến những lời con than thở.
Ôi Vua của con và Ðức Chúa Trời của con, xin nghe tiếng con kêu cầu,
Vì con cầu nguyện cùng Ngài.
3 Chúa ôi, sáng sớm xin Ngài nghe tiếng con;
Hừng sáng con trình duyên cớ con lên Ngài, rồi trông đợi.
4 Vì Ngài chẳng phải là Ðức Chúa Trời ưa thích điều ác;
Kẻ ác chẳng sống nổi trước mặt Ngài.
5 Kẻ khoác lác sẽ chẳng đứng nổi trước thánh nhan Ngài;
Ngài ghét tất cả những kẻ làm ác.
6 Ngài tiêu diệt những kẻ nói dối;
Chúa gớm ghiếc những kẻ khát máu và lừa gạt.
7 Nhưng con, nhờ lòng thương xót dồi dào của Ngài con sẽ vào nhà Ngài;
Con sẽ hướng về đền thánh Ngài mà thờ phượng Ngài với lòng kính sợ.
8 Chúa ôi, vì cớ những kẻ thù của con,
Xin dẫn dắt con đi trong đường công chính của Ngài;
Xin làm cho đường lối Ngài bằng phẳng trước mặt con.
9 Thật chẳng có gì đáng tin cậy nơi miệng chúng;
Tâm địa chúng đầy ý đồ hủy diệt;
Cổ họng chúng khác nào phần mộ mở ra;
Lưỡi chúng nói toàn những lời dua nịnh.
10 Ðức Chúa Trời ôi, xin bắt chúng phải đền tội;
Xin để chúng sụp ngã trên mưu chước chúng;
Xin đuổi chúng đi vì tội chúng quá nhiều,
Vì chúng đã dám nổi loạn chống lại Ngài.
11 Nhưng xin cho những ai để lòng tin cậy Ngài được vui mừng;
Họ sẽ hoan ca mãi mãi,
Vì Ngài bảo vệ những người ấy,
Ðể ai yêu mến danh Ngài sẽ được vui thỏa trong Ngài.
12 Vì Chúa ôi, chính Ngài sẽ ban phước cho người ngay lành;
Ngài sẽ lấy ơn huệ Ngài che chở người ấy như thuẫn khiên.
Lời Cầu Nguyện trong Cơn Khốn Khó
Thơ của Ða-vít
Cho Trưởng Ban Nhạc
Dùng với nhạc khí bằng dây, theo điệu nhạc buồn
1 Chúa ôi, xin đừng khiển trách con trong khi Ngài nổi giận;
Xin đừng sửa phạt con giữa cơn thịnh nộ của Ngài.
2 Xin thương xót con, Chúa ôi, vì con đang kiệt lực;
Xin chữa lành con, Chúa ôi, vì các xương cốt con đang rã rời.
3 Linh hồn con đang hoàn toàn kiệt quệ;
Còn Ngài, Chúa ôi, còn bao lâu nữa Ngài mới hết giận con?
4 Xin trở lại, Chúa ôi, xin cứu linh hồn con;
Xin cứu con vì tình thương của Ngài.
5 Vì khi chết rồi, làm sao người chết có thể nhớ đến Ngài?
Khi đã ở trong âm phủ rồi, ai có thể cảm tạ Ngài?
6 Con rên rỉ thở than đến kiệt lực;
Ðêm nào con cũng khóc đến nỗi nước mắt đẫm ướt cả giường,
Lệ con tuôn đổ đầm đìa ướt sũng giường con.
7 Mắt con hốc hác vì sầu khổ;
Chúng trở nên mờ yếu vì những kẻ thù ghét con.
8 Hỡi tất cả những kẻ làm ác, các người hãy dang xa khỏi tôi,
Vì Chúa đã nghe tiếng khóc của tôi.
9 Chúa đã nghe lời cầu khẩn của tôi;
Chúa sẽ nhậm lời cầu nguyện của tôi.
10 Nguyện tất cả kẻ thù của tôi sẽ bị hổ thẹn và khủng hoảng;
Nguyện chúng sẽ phải thối lui và bị nhục nhã thình lình.
Xin Chúa Loại Trừ Kẻ Gian Ác
1 Chúa ôi, sao Ngài vẫn còn đứng đằng xa?
Tại sao Ngài nỡ ẩn mình trong khi con bị nguy nan?
2 Kẻ ác kiêu căng bách hại người nghèo;
Nguyện chúng bị sa vào mưu chước do chúng vạch ra.
3 Vì kẻ ác khoe khoang lòng tham muốn nó;
Nó chúc phước cho kẻ tham lam và nó chối bỏ Chúa.
4 Kẻ ác không tìm cầu Ngài mà còn vênh mặt kiêu căng;
Trong mọi tư tưởng nó, nó đều cho rằng, “Chẳng có Ðức Chúa Trời.”
5 Thế mà đường lối nó cứ luôn được may mắn.
Sự phán xét của Ngài cao quá tầm mắt nó.
Ðối với những người chống đối nó, nó khinh bỉ ra mặt.
6 Nó tự phụ trong lòng rằng, “Ta sẽ không bị rúng động;
Từ đời này sang đời khác, ta sẽ không bao giờ gặp tai họa.”
7 Miệng nó chứa đầy những lời chưởi thề, nói dối, và đe dọa;
Dưới lưỡi nó có biết bao hiểm ác và tội lỗi.
8 Nó ngồi phục kích trong các xóm làng;
Từ những nơi nó mai phục, nó giết những người vô tội;
Cặp mắt nó luôn theo dõi những người yếu nghèo.
9 Nó âm thầm nằm đợi như sư tử nằm rình trong bụi;
Nó nằm rình, chờ vồ lấy người nghèo.
Nó vồ được người nghèo, rồi kéo người ấy vào trong lưới nó.
10 Nó ghì xuống, và nạn nhân nó bó tay chịu trận;
Người yếu nghèo ngã quỵ dưới sức mạnh nó.
11 Nó tự nhủ trong lòng, “Ðức Chúa Trời đã quên rồi;
Ngài đã ẩn mặt rồi, và Ngài sẽ không bao giờ thấy việc này.”
12 Chúa ôi, xin trỗi dậy!
Ðức Chúa Trời ôi, xin nhấc cánh tay Ngài lên.
Xin Ngài đừng quên những người bị áp bức.
13 Sao kẻ ác dám chối bỏ Ðức Chúa Trời?
Sao lòng nó dám nghĩ, “Ngài sẽ không bao giờ tra xét?”
14 Nhưng Ngài đã thấy hết, vì Ngài ghi nhận những tội ác và khổ đau, để chính tay Ngài sẽ báo trả.
Người yếu nghèo phó thác đời sống mình cho Ngài, vì Ngài là Ðấng giúp đỡ kẻ mồ côi.
15 Xin Ngài bẻ gãy cánh tay kẻ ác và kẻ làm điều gian tà;
Xin Ngài truy cứu các việc gian ác của chúng, cho đến khi không còn tìm ra tội ác nào nữa.
16 Chúa là Vua đời đời vô cùng;
Những dân vô tín sẽ bị diệt mất khỏi đất của Ngài.
17 Chúa ôi, xin Ngài dủ nghe ước nguyện của kẻ thấp hèn;
Xin Ngài làm cho họ được vững lòng;
Xin Ngài nghiêng tai nghe,
18 Ðể thực hiện công lý cho kẻ mồ côi và người bị áp bức,
Hầu những kẻ ra từ bụi đất sẽ không còn gây kinh hãi nữa.
Chúa Là Ðấng Che Chở
Thơ của Ða-vít
Cho Trưởng Ban Nhạc
1 Tôi nương náu mình nơi Chúa.
Thế mà sao các người lại bảo linh hồn tôi rằng,
“Hãy làm như con chim và bay lên núi trốn đi”?
2 Vì kìa, kẻ ác đã giương cung;
Chúng đã đặt mũi tên vào dây cung,
Ðể từ trong bóng tối nhắm bắn người có lòng ngay thẳng.
3 Nếu các nền tảng bị phá hủy,
Người ngay lành còn có thể làm gì?
4 Chúa ngự trong đền thánh Ngài;
Chúa ngự trên ngôi Ngài trên thiên đàng.
Mắt Ngài nhìn thấy rõ hết;
Mí mắt Ngài dò xét con cái loài người.
5 Chúa thử nghiệm người ngay lành,
Nhưng linh hồn Ngài ghét kẻ ác và kẻ ham mến bạo tàn.
6 Ngài sẽ giáng mưa than lửa và diêm sinh xuống kẻ gian ác,
Gió phỏng sẽ là phần trong chén của chúng.
7 Vì Chúa là Ðấng công chính.
Ngài yêu mến sự công chính.
Người ngay lành sẽ được nhìn thấy thánh nhan Ngài.
Loài Người Phạm Tội
3 Bấy giờ con rắn là con vật quỷ quyệt hơn những sinh vật khác mà Chúa Ðức Chúa Trời đã dựng nên trên đất. Nó nói với người nữ, “Có thật Ðức Chúa Trời bảo, ‘Các ngươi không được ăn trái của bất cứ cây nào trong vườn’ chăng?”
2 Người nữ trả lời con rắn, “Chúng tôi có thể ăn các trái cây trong vườn; 3 nhưng Ðức Chúa Trời đã dặn, ‘Các ngươi không được ăn trái của cây ở giữa vườn; các ngươi cũng không được đụng đến nó, nếu không các ngươi sẽ chết.’”
4 Con rắn nói với người nữ, “Các người sẽ không chết đâu, 5 bởi vì Ðức Chúa Trời biết rằng ngày nào các người ăn trái cây ấy, mắt các người sẽ mở ra, và các người sẽ trở nên giống như Ðức Chúa Trời, biết điều thiện và điều ác.”
6 Người nữ thấy trái cây ấy coi bộ ăn ngon, trông đẹp mắt, và quý, vì nó có thể làm cho người ta khôn ra; nàng liền hái trái cây ấy và ăn, rồi đưa cho chồng nàng đang ở đó ăn. 7 Bấy giờ mắt hai người mở ra; họ nhận biết họ đang trần truồng, nên họ lấy lá vả khâu lại làm khố che thân.
8 Vào khoảng chiều tối, khi gió thổi hiu hiu, họ nghe tiếng Ðức Chúa Trời đi dạo trong vườn, A-đam và vợ trốn vào giữa lùm cây trong vườn, để tránh mặt Chúa Ðức Chúa Trời. 9 Bấy giờ Chúa Ðức Chúa Trời gọi A-đam và hỏi, “Ngươi ở đâu?”
10 Ông đáp, “Con có nghe tiếng Ngài trong vườn và con sợ, nên con lẩn tránh, vì con đang trần truồng.”
11 Ngài hỏi, “Ai bảo cho ngươi biết ngươi đang trần truồng? Ngươi có ăn trái cây Ta đã truyền cho ngươi không được ăn chăng?”
12 A-đam đáp, “Người nữ Ngài ban để sống với con, nàng đã cho con trái cây ấy, và con đã ăn rồi.”
13 Bấy giờ Chúa Ðức Chúa Trời hỏi người nữ, “Ngươi đã làm gì?”
Ngươi nữ thưa, “Con rắn đã gạt con, và con đã ăn rồi.”
14 Chúa Ðức Chúa Trời phán với con rắn,
“Bởi vì ngươi đã làm điều ấy,
Nên ngươi bị nguyền rủa hơn mọi súc vật và mọi thú rừng.
Ngươi sẽ bò bằng bụng, và ngươi sẽ ăn bụi đất suốt đời.
15 Ta sẽ để một mối nghịch thù giữa ngươi và người nữ,
Giữa dòng dõi ngươi và dòng dõi người nữ.
Người sẽ giày đạp đầu ngươi, và ngươi sẽ cắn gót chân Người.”
16 Ðoạn Ngài nói với người nữ,
“Ta sẽ tăng thêm nỗi khổ cực cho ngươi trong khi thai nghén;
Ngươi phải chịu đau đớn mỗi lần sinh con.
Dục vọng của ngươi sẽ bị lệ thuộc nơi chồng ngươi;
Nó sẽ có quyền trên ngươi.”
17 Ngài cũng nói với người nam,[a]
“Vì ngươi đã nghe lời vợ mà ăn trái cây Ta đã truyền,
‘Ngươi không được ăn,’
Nên đất sẽ vì ngươi bị nguyền rủa;
Suốt đời ngươi, ngươi phải làm lụng vất vả mới có mà ăn.
18 Gai góc và bụi gai sẽ mọc lên cho ngươi;
Ngươi sẽ ăn hoa màu của ruộng đồng.
19 Ngươi phải đổ mồi hôi trán mới có cơm bánh[b] để ăn,
Cho đến khi ngươi trở về cùng bụi đất, vì ngươi đã ra từ bụi đất;
Ngươi là cát bụi, nên ngươi sẽ trở về cùng cát bụi.”
20 A-đam gọi vợ ông là Ê-va,[c] vì bà là mẹ của cả loài người. 21 Chúa Ðức Chúa Trời lấy da thú làm y phục cho A-đam và vợ ông, rồi mặc cho họ.
22 Ðoạn Chúa Ðức Chúa Trời phán, “Nầy, con người đã trở thành một bậc như Chúng Ta, biết điều thiện và điều ác. Vậy bây giờ hãy coi chừng, kẻo nó đưa tay hái trái cây sự sống và ăn, rồi được sống đời đời chăng.” 23 Vậy Chúa Ðức Chúa Trời đuổi loài người ra khỏi Vườn Ê-đen, để cày cấy đất đai là thứ đã được dùng để dựng nên loài người. 24 Thế là Ngài đuổi loài người ra khỏi vườn. Ở phía đông của Vườn Ê-đen, Ngài đặt các thiên thần chê-ru-bim và một thanh gươm sáng lòa, liên tục biến chuyển mọi hướng, để canh giữ con đường đến cây sự sống.
Ơn Cứu Rỗi Lớn Lao
2 Vì vậy chúng ta cần phải chú ý kỹ càng về những gì chúng ta đã nghe, kẻo chúng ta bị trôi giạt mất chăng. 2 Vì nếu sứ điệp do các thiên sứ rao truyền chắc chắn phải xảy ra, và mọi vi phạm và sự bất tuân đã nhận lấy hình phạt đích đáng, 3 thì làm thế nào chúng ta có thể tránh khỏi hình phạt khi chúng ta thờ ơ với ơn cứu rỗi cực kỳ quan trọng dường ấy? Ơn cứu rỗi ấy đã được Chúa công bố trước tiên, và đã được xác nhận cho chúng ta bằng những người nghe. 4 Ðức Chúa Trời còn chứng thực cho ơn cứu rỗi ấy bằng những dấu kỳ, những phép lạ, những việc quyền năng, và những ân tứ Ðức Thánh Linh theo thánh ý Ngài.
Ðức Chúa Jesus Hạ Mình Ðể Cứu Chúng Ta
5 Vì Ngài không đặt thế giới sẽ đến, mà chúng ta đang nói đây, dưới quyền các thiên sứ. 6 Nhưng có người đã làm chứng ở đâu đó rằng,
“Con người là gì mà Ngài nhớ đến nó?
Con của loài người là chi mà Ngài quan tâm đến nó?
7 Ngài đã làm cho Người thấp hơn các thiên sứ một ít;
Ngài đội cho Người vinh hiển và tôn trọng.[a]
8 Ngài khiến muôn vật phục dưới chân Người.”
Khi bắt muôn vật phục dưới Người, Ngài không chừa một vật nào không phục dưới Người, mặc dù hiện nay, chúng ta chưa thấy mọi vật đều phục dưới Người. 9 Ngược lại chúng ta thấy Ðức Chúa Jesus đã bị làm thấp hơn các thiên sứ một ít, nay được đội mão miện chiến thắng với vinh hiển và tôn trọng vì Ngài đã chịu đau đớn của sự chết, để bởi ân sủng của Ðức Chúa Trời, Ngài có thể nếm trải sự chết vì mọi người.
10 Thật là phù hợp khi Ðức Chúa Trời, Ðấng dựng nên muôn vật và muôn vật hiện hữu vì Ngài, vì muốn đưa muôn vàn con cái đến vinh hiển đã làm cho Ðấng Dẫn Ðầu họ vào hưởng ơn cứu rỗi trở nên hoàn toàn khi trải qua sự đau đớn.
Lời Chứng của Giăng Báp-tít
(Mat 3:1-12; Mác 1:1-8; Lu 3:1-18)
19 Ðây là lời chứng của Giăng khi người Do-thái phái mấy vị tư tế và người Lê-vi từ Giê-ru-sa-lem đến hỏi ông, “Ông là ai?”
20 Giăng xưng nhận và chẳng chối chi hết. Ông xưng nhận rằng, “Tôi không phải là Ðấng Christ.”[a]
21 Họ lại hỏi, “Vậy ông là ai? Ông có phải là Ê-li chăng?”
Ông đáp, “Không phải.”
“Ông có phải là một đấng tiên tri chăng?”
Ông trả lời, “Không.”
22 Họ hỏi ông, “Vậy thì ông là ai? Xin nói cho chúng tôi biết để chúng tôi có thể trả lời cho những người đã sai chúng tôi. Ông tự cho mình là ai?”
23 Giăng đáp, “Tôi là tiếng kêu trong đồng hoang rằng, ‘Hãy làm bằng thẳng con đường của Chúa,’
24 Trong những người được sai đến có mấy người Pha-ri-si. 25 Họ hỏi Giăng, “Nếu ông không phải là Ðấng Christ, cũng không phải là Ê-li, và không phải là một đấng tiên tri, ông lấy tư cách gì làm báp-têm?”
26 Giăng trả lời họ, “Tôi làm báp-têm bằng nước, nhưng có một Ðấng ở giữa các người mà các người không biết. 27 Ngài là Ðấng đến sau tôi, tôi không xứng đáng mở dây giày cho Ngài.”
28 Những điều ấy đã xảy ra tại Bê-tha-ni, bên kia Sông Giô-đanh, nơi Giăng làm báp-têm.
Copyright © 2011 by Bau Dang