Revised Common Lectionary (Semicontinuous)
Lời Cầu Nguyện Cảm Tạ Vì Chiến Thắng
118 Hãy cảm tạ CHÚA vì Ngài là thiện;
Vì tình yêu thương của Ngài còn đến đời đời.
2 Nguyện Y-sơ-ra-ên nói rằng:
Tình yêu thương của Chúa còn đến đời đời.
19 Hãy mở cho tôi các cổng công chính,
Tôi sẽ vào và cảm tạ CHÚA.
20 Đây là cổng của CHÚA,
Những người công chính sẽ vào đó.
21 Tôi cảm tạ CHÚA vì Ngài đáp lời tôi;
Ngài là Đấng cứu rỗi tôi.[a]
22 Tảng đá người thợ xây nhà loại bỏ
Đã trở thành đá nền tảng.[b]
23 Đây là việc CHÚA đã làm,
Là việc diệu kỳ trước mắt chúng ta.
24 Đây là ngày CHÚA đã hành động,
Hãy hân hoan và vui mừng trong ngày ấy.
25 Lạy CHÚA, tôi nài xin Ngài, xin hãy cứu rỗi chúng tôi.
Lạy CHÚA, tôi nài xin Ngài, xin cho chúng tôi được thành công.
26 Phước cho đấng nhân danh CHÚA mà đến,
Từ đền CHÚA chúng tôi chúc tụng.
27 CHÚA là Đức Chúa Trời,
Ngài ban cho chúng ta ánh sáng.
Hãy lấy dây cột con sinh tế
Vào sừng bàn thờ.[c]
28 Ngài là Đức Chúa Trời tôi, tôi cảm tạ Chúa;
Ngài là Đức Chúa Trời tôi, tôi tôn cao Ngài.
29 Hãy cảm tạ CHÚA vì Ngài là thiện;
Vì tình yêu thương Ngài còn đến đời đời.
Chúa Vào Giê-ru-sa-lem Cách Khải Hoàn
28 Dạy xong những điều ấy, Đức Giê-su dẫn đầu đoàn dân đi lên Giê-ru-sa-lem. 29 Khi đến gần làng Bết-pha-giê và Bê-tha-ni, bên núi Ô-liu, Ngài sai hai môn đệ đi, và dặn rằng: 30 “Các con hãy vào làng trước mặt, sẽ thấy một con lừa con đang cột ở đó, chưa từng có ai cưỡi. Hãy mở dây dắt nó về đây. 31 Nếu ai hỏi: ‘Tại sao các anh mở lừa ra?’ các con cứ đáp: ‘Vì Chúa cần nó.’ ”
32 Các môn đệ ấy[a] ra đi, gặp đúng như điều Ngài đã báo trước. 33 Khi họ đang tháo lừa con, các người chủ nó hỏi: “Tại sao các anh tháo lừa con ra?”
34 Họ đáp: “Vì Chúa cần nó!”
35 Họ dắt lừa con về cho Đức Giê-su, phủ áo mình trên lưng lừa, rồi đỡ Ngài lên cưỡi. 36 Ngài cưỡi lừa đi, nhiều người trải áo mình ra trên đường.
37 Lúc đến gần sườn núi Ô-liu, cả đoàn môn đệ đông đảo đều mừng rỡ lớn tiếng ca ngợi Đức Chúa Trời về những việc quyền năng họ đã được chứng kiến. Họ tung hô:
38 “Phước cho Đức Vua, Đấng nhân danh Chúa mà đến,
Bình an trên trời, vinh quang trên các nơi chí cao!”[b]
39 Vài người Pha-ri-si trong đám đông nói: “Thưa Thầy, xin quở trách các môn đệ Thầy!”
40 Chúa đáp: “Ta bảo cho các người biết: Nếu họ nín lặng, đá sẽ tung hô!”
Tôi Tớ CHÚA Bị Khổ Nạn Và Chiến Thắng
4 CHÚA ban cho tôi lưỡi của người được dạy dỗ,
Để tôi biết nâng đỡ người mệt mỏi bằng lời nói.
Mỗi buổi sáng Ngài đánh thức,
Ngài đánh thức tai tôi để tôi nghe như người được dạy dỗ.
5 CHÚA đã mở tai tôi,
Tôi không phản loạn
Cũng không quay lui.
6 Tôi đã đưa lưng cho những kẻ đánh tôi,
Đưa má cho những kẻ nhổ râu tôi.
Những kẻ nhục mạ và nhổ trên tôi,
Tôi không che mặt.
7 Nhưng CHÚA sẽ giúp đỡ tôi,
Nên tôi không bị nhục;
Nên tôi làm cho mặt tôi như đá lửa
Và tôi biết rằng tôi sẽ không bị hổ thẹn.
8 Đấng tuyên xưng tôi công chính đang ở gần.[a]
Ai là kẻ đối địch tôi?
Hãy cùng nhau đứng dậy,
Ai là kẻ tố cáo tôi?
Hãy đến gần gặp tôi.[b]
9 Này, CHÚA sẽ giúp đỡ tôi.
Ai sẽ định tội tôi?
Kìa, tất cả chúng nó sẽ cũ mòn như chiếc áo;
Bị sâu ăn.
9 Lạy CHÚA, xin thương xót tôi vì tôi đang đau khổ.
Mắt tôi mòn mỏi vì sầu khổ,
Linh hồn và thân thể tôi cũng vậy.
10 Vì cuộc đời tôi tiêu hao trong buồn thảm,
Năm tháng tôi trong tiếng thở than,
Sức lực tôi suy giảm đi vì tội lỗi tôi,[a]
Và xương cốt tôi hao mòn.
11 Đối với tất cả kẻ thù, tôi là một sự khinh bỉ.
Những người lân cận lại càng khinh bỉ tôi hơn.[b]
Đối với những người quen biết, tôi là vật đáng sợ.
Những kẻ thấy tôi ngoài đường đều tránh mặt.
12 Tôi bị người ta loại ra khỏi tâm trí[c] như một người chết.
Tôi giống như một cái bình bể nát.
13 Vì tôi nghe nhiều người thì thào bàn tán,[d]
Bốn phía đều kinh hoàng.
Trong khi chúng bàn nhau nghịch tôi,
Chúng mưu toan để lấy mạng sống tôi.
14 Nhưng lạy CHÚA, tôi tin cậy nơi Ngài.
Tôi nói: chính Ngài là Đức Chúa Trời tôi.
15 Cuộc đời[e] tôi ở trong tay Ngài.
Xin giải cứu tôi khỏi tay những kẻ thù nghịch
Và kẻ bắt bớ tôi.
16 Xin soi sáng mặt Ngài trên tôi tớ Ngài.
Vì tình yêu thương Ngài, xin cứu rỗi tôi.
5 Hãy có cùng một tâm tình như Chúa Cứu Thế Giê-su đã có.
6 Vì Ngài vốn có bản thể của Đức Chúa Trời
Nhưng không coi sự bình đẳng với Đức Chúa Trời là điều phải nắm giữ.
7 Nhưng chính Ngài tự bỏ mình,[a]
Mang lấy bản thể của một tôi tớ,
Trở nên giống như loài người, có hình dạng như một người.
8 Ngài đã tự hạ mình xuống,
Chịu vâng phục cho đến chết,
Thậm chí chết trên thập tự giá.
9 Chính vì thế, Đức Chúa Trời đã tôn Ngài lên
Và ban cho Ngài danh trên hết mọi danh hiệu;
10 Để khi nghe đến danh của Đức Giê-su, mọi đầu gối
Trên trời dưới đất, bên dưới đất đều phải quỳ xuống,
11 Và mọi lưỡi phải tuyên xưng Chúa Cứu Thế Giê-su là Chúa
Mà tôn vinh Đức Chúa Trời là Đức Chúa Cha.
14 Đến giờ, Đức Giê-su ngồi vào bàn ăn với các sứ đồ 15 và bảo họ: “Ta rất muốn ăn lễ Vượt Qua này với các con trước khi bị nạn, 16 vì Ta bảo cho các con biết, Ta sẽ không ăn lễ Vượt Qua nữa cho đến khi lễ ấy được ứng nghiệm trong Nước Đức Chúa Trời.”
17 Ngài cầm một cái chén, tạ ơn và bảo: “Hãy cầm chén này, chia nhau uống, 18 vì Ta bảo các con, từ nay Ta sẽ không uống nước nho nữa cho đến khi Nước Đức Chúa Trời hiện đến.”
19 Ngài lấy một cái bánh, tạ ơn rồi bẻ ra, chia cho các môn đệ mà bảo: “Đây là thân thể Ta, được ban phát ra vì các con. Hãy làm điều này để nhớ đến Ta!”
20 Khi ăn tối xong, Ngài cũng làm như thế, cầm chén, bảo: “Chén này là giao ước mới trong huyết Ta chịu đổ ra vì các con. 21 Nhưng kìa, bàn tay kẻ phản bội đang đặt trên bàn với Ta. 22 Vì thật Con Người phải đi đúng như đã ấn định, nhưng khốn nạn cho kẻ phản Ngài!” 23 Các sứ đồ bàn luận với nhau xem ai là kẻ sẽ phản Ngài.
24 Họ cũng tranh cãi nhau, xem trong đám họ, ai lớn nhất. 25 Nhưng Ngài nói: “Các vua chúa dân ngoại thường thống trị thần dân; còn những người cầm quyền thì được gọi là ‘ân nhân.’ 26 Nhưng các con thì khác, người lớn trong các con phải trở nên nhỏ,[a] và ai lãnh đạo thì phải phục vụ. 27 Vì người ngồi ăn và người phục vụ,[b] ai lớn hơn? Không phải là người ngồi ăn sao? Nhưng chính Ta đang sống giữa các con như một người phục vụ. 28 Các con là những người đã kiên trì theo Ta qua những cuộc thử thách của Ta, 29 nên Ta lập các con lên cai quản Nước Ta, cũng như Cha đã lập Ta cai quản, 30 để các con được ăn uống cùng bàn với Ta trong Nước Ta, và các con sẽ ngồi trên ngai để xét xử mười hai bộ tộc Y-sơ-ra-ên.
31 Si-môn, Si-môn, này Sa-tan đòi sàng sảy hết thảy các con như lúa mì, 32 nhưng chính Ta đã cầu nguyện cho con để đức tin con không bị lung lạc; khi con hồi phục, hãy làm cho anh em mình vững mạnh.”
33 Phê-rơ thưa: “Lạy Chúa, con sẵn lòng theo Chúa, đồng tù đồng chết!”[c]
34 Nhưng Ngài đáp: “Phê-rơ ơi, Ta bảo cho con biết, hôm nay khi gà chưa gáy, con sẽ chối không biết Ta ba lần!”
35 Ngài lại hỏi họ: “Khi Ta sai các con ra đi, không bạc, không bao, không giày dép, các con có thiếu gì không?” Họ thưa: “Dạ không!”
36 Ngài bảo tiếp: “Nhưng bây giờ, ai có túi bạc hãy lấy đem đi; ai có bao cũng vậy; ai không có gươm hãy bán áo mà mua. 37 Vì Ta bảo các con, lời Kinh Thánh này phải được ứng nghiệm nơi bản thân Ta:[d] ‘Người bị liệt vào hàng kẻ phạm pháp;’[e] thật vậy, lời chép về Ta đang được ứng nghiệm.”
38 Họ thưa: “Lạy Chúa, chúng con có hai thanh gươm đây.” Ngài đáp: “Thế là đủ rồi!”
Chúa Cầu Nguyện Trên Núi Ô-liu(A)
39 Chúa ra đi, lên núi Ô-liu theo thói quen; các môn đệ đều đi theo. 40 Đến nơi, Ngài bảo họ: “Các con hãy cầu nguyện, để khỏi sa vào bẫy cám dỗ!” 41 Chúa đi riêng ra, cách chỗ các môn đệ khoảng ném một viên đá, quỳ gối, cầu nguyện: 42 “Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin cất chén này khỏi Con! Dầu vậy, xin đừng theo ý Con, nhưng xin ý Cha được nên!” 43 Một thiên sứ từ trời hiện đến thêm sức cho Ngài. 44 Trong cơn thống khổ, Ngài cầu nguyện càng khẩn thiết, mồ hôi Ngài trở nên như những giọt máu rơi xuống đất. [f]
45 Cầu nguyện xong, Ngài đứng dậy, đến với các môn đệ, thấy họ đang ngủ vì sầu thảm. 46 Ngài gọi họ: “Sao các con ngủ? Hãy dậy cầu nguyện để các con khỏi sa vào bẫy cám dỗ!”
Chúa Bị Phản Bội(B)
47 Ngài còn đang nói, bỗng một đám đông kéo đến, dẫn đầu là Giu-đa,[g] một trong mười hai sứ đồ. Hắn lại gần Đức Giê-su mà hôn Ngài. 48 Nhưng Đức Giê-su bảo: “Giu-đa ơi, con phản bội Con Người bằng cái hôn sao?”
49 Thấy những sự việc diễn biến như vậy,[h] các môn đệ[i] hỏi: “Lạy Chúa, chúng con nên lấy gươm đánh không?” 50 Một môn đệ chém một đầy tớ của vị trưởng tế, đứt mất vành tai bên mặt.
51 Nhưng Đức Giê-su bảo: “Thôi, đừng đánh nữa!” rồi đưa tay chữa lành người đầy tớ.
52 Sau đó, Đức Giê-su bảo các thượng tế, các viên chỉ huy vệ binh đền thờ và các trưởng lão: “Sao các ông mang gươm đao và gậy gộc đến bắt Ta như đi bắt kẻ cướp? 53 Thường ngày Ta ở trong đền thờ với các ông, sao các ông không tra tay bắt Ta? Nhưng đây là giờ của các ông và của quyền lực tối tăm.”
Phê-rơ Chối Chúa(C)
54 Bọn ấy bắt Đức Giê-su điệu đi và giải đến dinh trưởng tế. Phê-rơ theo sau Ngài xa xa. 55 Khi bọn ấy nhóm lửa giữa sân dinh, ngồi quây quần với nhau, Phê-rơ cùng ngồi với họ. 56 Bỗng một người tớ gái thấy Phê-rơ đang ngồi bên ánh lửa, nhìn ông và nói: “Người này cùng bọn với ông ấy!”
57 Nhưng Phê-rơ chối: “Này chị, tôi đâu có biết ông ta!”
58 Một lúc sau, có người[j] trông thấy Phê-rơ lại bảo: “Anh cũng là người của bọn đó!” Nhưng Phê-rơ chối: “Không phải đâu, anh ơi!”
59 Độ một giờ sau, lại có người khác quả quyết: “Đúng rồi, tên này cũng theo[k] ông ấy, vì nó là người Ga-li-lê.”
60 Nhưng Phê-rơ đáp: “Anh ơi, anh nói gì tôi không hiểu!” Ngay khi Phê-rơ còn đang nói thì gà liền gáy. 61 Chúa quay lại, nhìn Phê-rơ; ông sực nhớ lời Chúa đã bảo: “Hôm nay, khi gà chưa gáy, con sẽ chối Ta ba lần.” 62 Phê-rơ liền đi ra ngoài, khóc lóc đắng cay.
Chúa Bị Tra Tấn(D)
63 Bấy giờ, những kẻ bắt giữ Chúa chế nhạo và đánh đập Ngài, 64 bịt mắt Ngài hỏi giễu:[l] “Nói tiên tri đi, đoán thử ai đánh anh đó!” 65 Họ còn dùng nhiều điều khác nhục mạ Ngài.
66 Đến sáng, hội đồng trưởng lão của dân gồm các thượng tế và các giáo sư Kinh Luật họp lại. Họ giải Chúa ra trước hội đồng và hỏi: 67 “Nếu anh là Chúa Cứu Thế, hãy khai cho chúng ta biết!” Nhưng Ngài đáp: “Ta nói, các ông cũng không tin. 68 Ta có hỏi, các ông cũng chẳng trả lời. 69 Nhưng từ nay về sau Con Người sẽ ngự bên phải Đức Chúa Trời quyền năng.”[m]
70 Tất cả đều hỏi: “Vậy, anh có phải là Con Đức Chúa Trời không?” Ngài đáp: “Thì chính các ông nói đó!”[n]
71 Họ bảo nhau: “Chúng ta đâu cần tang chứng[o] nữa vì chính chúng ta đã nghe tận tai lời từ miệng hắn!”
Trước Tòa Phi-lát(E)
23 Lúc ấy, cả đám đông đứng dậy, giải Ngài đến thống đốc Phi-lát. 2 Họ bắt đầu tố cáo Ngài rằng: “Chúng tôi phát hiện tên này xúi giục dân chúng chống nộp thuế cho Sê-sa, và tự xưng là Chúa Cứu Thế, tức là Vua!”
3 Phi-lát tra hỏi: “Ngươi có phải là Vua dân Do Thái không?” Ngài đáp: “Chính thống đốc nói đó!”
4 Phi-lát bảo các thượng tế và dân chúng: “Ta chẳng thấy người này phạm tội ác nào cả!”
5 Nhưng họ cứ nằng nặc tố: “Tên này sách động quần chúng, thuyết giáo khắp cả vùng Giu-đê, bắt đầu từ Ga-li-lê rồi đến tận đây.”
6 Nghe vậy, Phi-lát điều tra xem Ngài có phải là người Ga-li-lê không. 7 Biết Ngài thuộc thẩm quyền vua Hê-rốt, Phi-lát sai giải Ngài qua cho vua[p] (mấy ngày đó, vua Hê-rốt đang ở tại Giê-ru-sa-lem).
8 Thấy Đức Giê-su, vua Hê-rốt mừng lắm, vì từ lâu đã nghe đồn về Ngài, vua mong ước được gặp và hy vọng được xem Ngài làm dấu lạ.[q] 9 Vua tra vấn Ngài nhiều câu, nhưng Ngài không đáp một lời. 10 Các thượng tế và các giáo sư Kinh Luật đứng tại đó tố cáo Ngài kịch liệt. 11 Vua Hê-rốt cùng binh sĩ khinh miệt và chế giễu Ngài, khoác cho Ngài chiếc áo sặc sỡ rồi sai giải Ngài trả về cho Phi-lát. 12 Phi-lát và Hê-rốt vốn thù nhau nhưng ngày hôm đó trở thành bạn.
13 Phi-lát triệu tập các thượng tế, các nhà lãnh đạo cùng dân chúng và bảo: 14 “Các ngươi giải nộp người này cho ta như một kẻ xúi dân nổi loạn, nhưng điều tra trước mặt các ngươi, ta chẳng thấy người này phạm tội ác nào như lời các ngươi tố cáo. 15 Vua Hê-rốt cũng thế,[r] vì đã giao trả người về cho ta. Vậy, người này không làm gì đáng chết cả, 16 nên ta sẽ đánh đòn rồi thả ra.”[s]
17-18 Nhưng họ đồng thanh gào thét: “Diệt nó đi! Thả Ba-ra-ba cho chúng tôi!” 19 Ba-ra-ba đang bị tù vì tội nổi loạn trong thành và giết người.
20 Phi-lát muốn thả Đức Giê-su, nên lại nói với dân chúng. 21 Nhưng dân chúng la hét: “Đóng đinh nó lên thập tự giá! Đóng đinh nó lên thập tự giá!”
22 Phi-lát nói với dân chúng lần thứ ba: “Nhưng người này đã làm điều ác gì? Ta xét người này không làm gì đáng chết cả. Vì vậy, đánh đòn xong, ta sẽ thả đi!”
23 Nhưng dân chúng lại la hét áp đảo đòi phải đóng đinh Ngài cho được. Tiếng gào thét của họ đã thắng. 24 Phi-lát tuyên án theo yêu sách của họ, 25 phóng thích tên tù mà họ đòi tha dù phạm tội nổi loạn và giết người, nhưng giao Đức Giê-su cho họ làm gì mặc ý.
Chúa Bị Đóng Đinh Trên Cây Thập Tự(F)
26 Lúc giải Ngài đi, họ bắt một người miền Sy-ren tên là Si-môn từ vùng quê lên, buộc vác[t] thập tự giá đi sau Đức Giê-su. 27 Một đoàn người rất đông theo Ngài gồm dân chúng và các phụ nữ đang đấm ngực, thương khóc Ngài. 28 Đức Giê-su quay lại bảo họ: “Hỡi con gái Giê-ru-sa-lem! Đừng khóc cho Ta, nhưng hãy khóc cho bản thân và con cái các con! 29 Vì sẽ có ngày người ta nói: ‘Phước cho đàn bà hiếm muộn, cho dạ không sinh đẻ, cho vú không con bú!’
30 Lúc đó người ta sẽ,
Khởi sự kêu các núi ‘Hãy đổ xuống chúng tôi!’
Và gọi các đồi: ‘Hãy phủ lên chúng tôi!’
31 Vì nếu cây tươi bị đối xử thế này, thì số phận cây khô còn ra sao nữa?”
32 Họ cũng giải theo hai phạm nhân để xử tử với Ngài. 33 Đến một nơi gọi là Đồi Sọ, họ đóng đinh Ngài trên thập tự giá cùng với hai tên tử tội, một tên bên phải, một tên bên trái. 34 Đức Giê-su cầu nguyện: “Lạy Cha, xin tha thứ cho họ, vì họ không biết mình đang làm gì!” Họ bắt thăm chia nhau áo của Ngài.
35 Dân chúng đứng xem. Nhưng các người lãnh đạo phỉ báng Ngài: “Nó đã cứu người khác, hãy để nó tự cứu mình, nếu nó đúng là Chúa Cứu Thế, Đấng Đức Chúa Trời chọn lựa!”
36 Các binh sĩ cũng chế giễu Ngài, đến gần đưa giấm lên cho Ngài, 37 và nói: “Nếu anh là Vua dân Do Thái, hãy tự cứu mình đi!”
38 Trên đầu Ngài có một tấm bảng ghi: “Đây là Vua dân Do Thái.”
39 Một trong hai tên tử tội đang bị treo trên thập tự giá cũng phỉ báng Ngài: “Ông không phải là Chúa Cứu Thế sao? Hãy tự cứu mình và cứu luôn chúng tôi đi!”
40 Nhưng tên cướp kia quở trách nó.[u] “Bị cùng một hình phạt mà mày không sợ Đức Chúa Trời sao? 41 Mày và tao bị xử thật công minh vì hình ta chịu xứng với tội ta làm. Nhưng Người này không làm điều gì trái!”
42 Tên cướp tiếp: “Lạy Đức Giê-su, khi vào đến Nước Ngài, xin nhớ đến con!”
43 Chúa đáp: “Thật Ta bảo cho con biết, hôm nay con sẽ ở với Ta trong Ba-ra-đi.”[v]
44 Lúc ấy khoảng giữa trưa,[w] nhưng khắp đất đều tối đen cho đến ba giờ chiều,[x] 45 Mặt trời ngưng sáng. Bức màn trong đền thờ bị xé làm hai ngay chính giữa. 46 Đức Giê-su kêu lớn: “Lạy Cha, Con xin giao thác linh hồn[y] con trong tay Cha!” Nói xong, Ngài trút linh hồn.
47 Viên đội trưởng thấy những việc xảy ra, thì tôn vinh Đức Chúa Trời mà rằng: “Chắc chắn, Người này vô tội!”[z] 48 Tất cả đoàn dân tụ tập để theo dõi[aa] các diễn tiến, được chứng kiến sự việc xảy ra, thì đấm ngực quay về nhà. 49 Tất cả những người quen biết Ngài và các phụ nữ đã theo Ngài từ Ga-li-lê đều đứng xa xa theo dõi mọi sự.
Chúa Được An Táng(G)
50 Có một người tên Giô-sép, quê ở thành A-ri-ma-thê thuộc Giu-đê, nghị viên hội đồng Do Thái, là người tốt và công chính, đang trông chờ Nước Đức Chúa Trời. 51 Ông không tán đồng quyết định và hành động của hội đồng. 52 Ông đến yết kiến Phi-lát, xin thi thể Đức Giê-su, 53 rồi hạ thi thể xuống, khâm liệm bằng vải gai và an táng trong một ngôi mộ đục trong đá, chưa bao giờ dùng chôn cất ai. 54 Hôm ấy là ngày chuẩn bị lễ Vượt Qua, sắp đến ngày Sa-bát.
55 Các phụ nữ đã theo Ngài từ Ga-li-lê xuống cũng đi cùng, thấy ngôi mộ và cách họ mai táng thi thể Ngài, rồi trở về chuẩn bị hương liệu và dầu thơm. 56 Ngày Sa-bát, họ nghỉ ngơi theo luật định.
Trước Tòa Phi-lát(A)
23 Lúc ấy, cả đám đông đứng dậy, giải Ngài đến thống đốc Phi-lát. 2 Họ bắt đầu tố cáo Ngài rằng: “Chúng tôi phát hiện tên này xúi giục dân chúng chống nộp thuế cho Sê-sa, và tự xưng là Chúa Cứu Thế, tức là Vua!”
3 Phi-lát tra hỏi: “Ngươi có phải là Vua dân Do Thái không?” Ngài đáp: “Chính thống đốc nói đó!”
4 Phi-lát bảo các thượng tế và dân chúng: “Ta chẳng thấy người này phạm tội ác nào cả!”
5 Nhưng họ cứ nằng nặc tố: “Tên này sách động quần chúng, thuyết giáo khắp cả vùng Giu-đê, bắt đầu từ Ga-li-lê rồi đến tận đây.”
6 Nghe vậy, Phi-lát điều tra xem Ngài có phải là người Ga-li-lê không. 7 Biết Ngài thuộc thẩm quyền vua Hê-rốt, Phi-lát sai giải Ngài qua cho vua[a] (mấy ngày đó, vua Hê-rốt đang ở tại Giê-ru-sa-lem).
8 Thấy Đức Giê-su, vua Hê-rốt mừng lắm, vì từ lâu đã nghe đồn về Ngài, vua mong ước được gặp và hy vọng được xem Ngài làm dấu lạ.[b] 9 Vua tra vấn Ngài nhiều câu, nhưng Ngài không đáp một lời. 10 Các thượng tế và các giáo sư Kinh Luật đứng tại đó tố cáo Ngài kịch liệt. 11 Vua Hê-rốt cùng binh sĩ khinh miệt và chế giễu Ngài, khoác cho Ngài chiếc áo sặc sỡ rồi sai giải Ngài trả về cho Phi-lát. 12 Phi-lát và Hê-rốt vốn thù nhau nhưng ngày hôm đó trở thành bạn.
13 Phi-lát triệu tập các thượng tế, các nhà lãnh đạo cùng dân chúng và bảo: 14 “Các ngươi giải nộp người này cho ta như một kẻ xúi dân nổi loạn, nhưng điều tra trước mặt các ngươi, ta chẳng thấy người này phạm tội ác nào như lời các ngươi tố cáo. 15 Vua Hê-rốt cũng thế,[c] vì đã giao trả người về cho ta. Vậy, người này không làm gì đáng chết cả, 16 nên ta sẽ đánh đòn rồi thả ra.”[d]
17-18 Nhưng họ đồng thanh gào thét: “Diệt nó đi! Thả Ba-ra-ba cho chúng tôi!” 19 Ba-ra-ba đang bị tù vì tội nổi loạn trong thành và giết người.
20 Phi-lát muốn thả Đức Giê-su, nên lại nói với dân chúng. 21 Nhưng dân chúng la hét: “Đóng đinh nó lên thập tự giá! Đóng đinh nó lên thập tự giá!”
22 Phi-lát nói với dân chúng lần thứ ba: “Nhưng người này đã làm điều ác gì? Ta xét người này không làm gì đáng chết cả. Vì vậy, đánh đòn xong, ta sẽ thả đi!”
23 Nhưng dân chúng lại la hét áp đảo đòi phải đóng đinh Ngài cho được. Tiếng gào thét của họ đã thắng. 24 Phi-lát tuyên án theo yêu sách của họ, 25 phóng thích tên tù mà họ đòi tha dù phạm tội nổi loạn và giết người, nhưng giao Đức Giê-su cho họ làm gì mặc ý.
Chúa Bị Đóng Đinh Trên Cây Thập Tự(B)
26 Lúc giải Ngài đi, họ bắt một người miền Sy-ren tên là Si-môn từ vùng quê lên, buộc vác[e] thập tự giá đi sau Đức Giê-su. 27 Một đoàn người rất đông theo Ngài gồm dân chúng và các phụ nữ đang đấm ngực, thương khóc Ngài. 28 Đức Giê-su quay lại bảo họ: “Hỡi con gái Giê-ru-sa-lem! Đừng khóc cho Ta, nhưng hãy khóc cho bản thân và con cái các con! 29 Vì sẽ có ngày người ta nói: ‘Phước cho đàn bà hiếm muộn, cho dạ không sinh đẻ, cho vú không con bú!’
30 Lúc đó người ta sẽ,
Khởi sự kêu các núi ‘Hãy đổ xuống chúng tôi!’
Và gọi các đồi: ‘Hãy phủ lên chúng tôi!’
31 Vì nếu cây tươi bị đối xử thế này, thì số phận cây khô còn ra sao nữa?”
32 Họ cũng giải theo hai phạm nhân để xử tử với Ngài. 33 Đến một nơi gọi là Đồi Sọ, họ đóng đinh Ngài trên thập tự giá cùng với hai tên tử tội, một tên bên phải, một tên bên trái. 34 Đức Giê-su cầu nguyện: “Lạy Cha, xin tha thứ cho họ, vì họ không biết mình đang làm gì!” Họ bắt thăm chia nhau áo của Ngài.
35 Dân chúng đứng xem. Nhưng các người lãnh đạo phỉ báng Ngài: “Nó đã cứu người khác, hãy để nó tự cứu mình, nếu nó đúng là Chúa Cứu Thế, Đấng Đức Chúa Trời chọn lựa!”
36 Các binh sĩ cũng chế giễu Ngài, đến gần đưa giấm lên cho Ngài, 37 và nói: “Nếu anh là Vua dân Do Thái, hãy tự cứu mình đi!”
38 Trên đầu Ngài có một tấm bảng ghi: “Đây là Vua dân Do Thái.”
39 Một trong hai tên tử tội đang bị treo trên thập tự giá cũng phỉ báng Ngài: “Ông không phải là Chúa Cứu Thế sao? Hãy tự cứu mình và cứu luôn chúng tôi đi!”
40 Nhưng tên cướp kia quở trách nó.[f] “Bị cùng một hình phạt mà mày không sợ Đức Chúa Trời sao? 41 Mày và tao bị xử thật công minh vì hình ta chịu xứng với tội ta làm. Nhưng Người này không làm điều gì trái!”
42 Tên cướp tiếp: “Lạy Đức Giê-su, khi vào đến Nước Ngài, xin nhớ đến con!”
43 Chúa đáp: “Thật Ta bảo cho con biết, hôm nay con sẽ ở với Ta trong Ba-ra-đi.”[g]
44 Lúc ấy khoảng giữa trưa,[h] nhưng khắp đất đều tối đen cho đến ba giờ chiều,[i] 45 Mặt trời ngưng sáng. Bức màn trong đền thờ bị xé làm hai ngay chính giữa. 46 Đức Giê-su kêu lớn: “Lạy Cha, Con xin giao thác linh hồn[j] con trong tay Cha!” Nói xong, Ngài trút linh hồn.
47 Viên đội trưởng thấy những việc xảy ra, thì tôn vinh Đức Chúa Trời mà rằng: “Chắc chắn, Người này vô tội!”[k] 48 Tất cả đoàn dân tụ tập để theo dõi[l] các diễn tiến, được chứng kiến sự việc xảy ra, thì đấm ngực quay về nhà. 49 Tất cả những người quen biết Ngài và các phụ nữ đã theo Ngài từ Ga-li-lê đều đứng xa xa theo dõi mọi sự.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)