M’Cheyne Bible Reading Plan
CHÚA Chọn Đa-vít
16 CHÚA bảo ông Sa-mu-ên: “Con tiếp tục đau buồn về Sau-lơ cho đến chừng nào? Ta đã gạt bỏ nó, không cho làm vua Y-sơ-ra-ên nữa. Con đổ đầy dầu một sừng rồi đi. Ta sai con đến gặp Y-sai ở Bết-lê-hem vì Ta đã chọn cho Ta một trong những con trai của người để làm vua.” 2 Ông Sa-mu-ên thưa: “Con đi sao được? Nếu vua Sau-lơ nghe tin, chắc sẽ giết con.” CHÚA đáp: “Con dẫn theo một bò tơ và nói: ‘Tôi đến dâng sinh tế lên CHÚA.’ 3 Rồi con mời Y-sai đến dự lễ. Ta sẽ dạy con điều phải làm, Ta sẽ chỉ cho con biết người con sẽ xức dầu làm vua để phục vụ Ta.”
4 Ông Sa-mu-ên làm theo điều CHÚA truyền, đi đến Bết-lê-hem. Các trưởng lão trong thành ra đón ông. Họ run sợ hỏi: “Thưa ông đến đây với mục đích bình an?” 5 Ông đáp: “Bình an. Tôi đến dâng sinh tế lên CHÚA. Anh em dọn mình thánh sạch rồi đến dự lễ với tôi.” Ông cũng mời ông Y-sai và các con trai ông dọn mình thánh sạch đến dự lễ nữa.
6 Khi ông Y-sai và các con trai ông đến, ông Sa-mu-ên nhìn thấy Ê-li-áp, tự nghĩ: “Chắc đây là người CHÚA chọn.” 7 Nhưng CHÚA bảo ông: “Con đừng chú ý diện mạo và dáng vóc cao lớn của nó, vì Ta đã gạt bỏ nó. Ta không xét đoán như loài người xét đoán, vì loài người chỉ nhìn thấy bề ngoài, nhưng CHÚA nhìn thấy tấm lòng bên trong.” 8 Ông Y-sai gọi A-bi-na-đáp, bảo người đến trình diện ông Sa-mu-ên, nhưng ông nói: “CHÚA cũng không chọn người này.” 9 Ông Y-sai bảo Sam-ma đến trình diện ông Sa-mu-ên, nhưng ông lặp lại: “CHÚA cũng không chọn người này.” 10 Ông Y-sai cho bảy người con mình đến trình diện ông Sa-mu-ên như vậy, nhưng ông bảo: “CHÚA không chọn ai trong những người này.” 11 Sau đó, ông Sa-mu-ên hỏi ông Y-sai: “Ông còn người con nào nữa không?” Ông đáp: “Còn đứa út đang chăn chiên.” Ông Sa-mu-ên bảo: “Ông cho người gọi cậu ấy về, vì chúng ta sẽ không bắt đầu buổi lễ cho đến khi cậu ấy về.” 12 Ông Y-sai cho người gọi cậu út về. Cậu này trông khỏe mạnh hồng hào, đôi mắt sáng ngời, diện mạo khôi ngô. CHÚA bảo ông Sa-mu-ên: “Đây đúng là người Ta chọn. Con đứng lên xức dầu cho nó làm vua!”
13 Ông Sa-mu-ên cầm sừng dầu, đổ lên đầu Đa-vít trước mặt các anh người. Ngay lúc đó, thần linh của CHÚA chiếm ngự Đa-vít, và ở với chàng luôn kể từ ngày hôm ấy.
Sau đó, ông Sa-mu-ên trở về Ra-ma.
Đa-vít Vào Triều Phục Vụ Sau-lơ
14 Nhưng Thần Linh của CHÚA rời khỏi vua Sau-lơ, và một ác thần từ CHÚA đến quấy nhiễu vua. 15 Triều thần đề nghị: “Có một ác thần từ Đức Chúa Trời đến quấy nhiễu bệ hạ. 16 Xin bệ hạ truyền cho bề tôi đang đứng trước mặt bệ hạ đây tìm một người chơi đàn hạc giỏi. Khi nào ác thần từ Đức Chúa Trời đến quấy rầy bệ hạ, người ấy sẽ gảy đàn cho bệ hạ cảm thấy dễ chịu.”
17 Vua Sau-lơ bảo triều thần: “Các ngươi hãy đi tìm một người chơi đàn giỏi, đem về đây cho ta.” 18 Một quan triều thần tâu: “Tôi biết ông Y-sai ở Bết-lê-hem có một người con trai, Anh này chơi đàn giỏi, là một dũng sĩ chiến đấu can trường, nói năng lưu loát, lại đẹp trai, và có CHÚA ở cùng anh.”
19 Vua Sau-lơ sai sứ giả đến nói với ông Y-sai: “Ngươi hãy gởi cho ta con ngươi là Đa-vít, đứa chăn chiên.” 20 Ông Y-sai bắt một con lừa, chất bánh, một bầu rượu, và một con dê con lên lưng lừa, rồi sai Đa-vít con mình đem biếu vua Sau-lơ. 21 Đa-vít vào yết kiến vua Sau-lơ và khởi sự phục vụ vua ngay. Vua thương chàng nhiều đến nỗi vua giao cho chàng mang binh khí của vua. 22 Chẳng bao lâu sau đó, vua Sau-lơ sai người nói với ông Y-sai: “Ngươi hãy để Đa-vít ở lại đây phục vụ ta, vì cậu ấy rất vừa lòng ta.”
23 Khi nào ác thần từ Đức Chúa Trời đến quấy nhiễu vua Sau-lơ, Đa-vít mang đàn hạc ra gảy. Vua được giải khuây, cảm thấy dễ chịu, và ác thần bỏ đi.
Đối Với Anh Chị Em Tín Hữu
14 Hãy tiếp nhận người yếu đức tin, đừng lên án những vấn đề không biết chắc: 2 Người này tin có thể ăn mọi thức ăn, nhưng người kia yếu đuối chỉ ăn rau. 3 Người ăn đừng khinh bỉ kẻ không ăn và người không ăn chớ lên án kẻ ăn vì Đức Chúa Trời đã tiếp nhận người ấy. 4 Ngươi là ai mà lên án đầy tớ của người khác? Nó đứng vững hay ngã xuống, đó là việc của chủ nó; nhưng nó sẽ đứng vững vì Chúa có quyền cho nó đứng vững vàng.
5 Người này coi ngày này trọng hơn ngày kia, kẻ khác coi ngày nào cũng như nhau. Mỗi người hãy tin quyết trong trí mình. 6 Người giữ ngày là giữ vì Chúa; kẻ ăn là ăn vì Chúa, vì người ấy tạ ơn Đức Chúa Trời. Người không ăn cũng kiêng cữ vì Chúa và cũng tạ ơn Đức Chúa Trời. 7 Vì không một ai trong chúng ta sống cho chính mình hoặc chết cho chính mình, 8 vì nếu chúng ta sống là sống cho Chúa; và nếu chúng ta chết là chết cho Chúa. Như thế, dù sống hay chết, chúng ta đều thuộc về Chúa cả.
9 Chính vì đó mà Chúa Cứu Thế chịu chết và sống lại ngõ hầu làm Chúa kẻ chết và kẻ sống. 10 Còn ngươi, tại sao lên án anh chị em mình? Sao ngươi khinh bỉ anh chị em mình? Vì tất cả chúng ta đều sẽ ứng hầu trước tòa án của Đức Chúa Trời. 11 Vì Kinh Thánh đã chép:
“Chúa phán: Thật như Ta hằng sống,
Mọi đầu gối sẽ quỳ trước mặt Ta
Và mọi lưỡi sẽ tuyên xưng Đức Chúa Trời.”
12 Như thế, mỗi người trong chúng ta phải tường trình công việc mình cho Đức Chúa Trời.
Đừng Ngăn Trở Nhau
13 Vậy nên chúng ta đừng lên án lẫn nhau nữa, nhưng quyết định không làm trở ngại hay gây cớ vấp ngã cho anh chị em mình. 14 Tôi biết và tin quyết trong Chúa Giê-su rằng: Chẳng có một vật gì tự nó là ô uế, trừ khi có ai kể nó là ô uế thì nó mới là ô uế cho kẻ đó. 15 Vì nếu anh chị em ngươi buồn phiền vì món ăn của ngươi thì ngươi đâu còn sống theo tình yêu thương nữa! Đừng vì một món ăn mà làm cho người khác bị hư mất; vì người đó đã được Chúa chết thay. 16 Đừng để việc tốt mình làm bị mang tiếng xấu. 17 Vì Nước Đức Chúa Trời không phải là vấn đề ăn uống nhưng là sự công chính, bình an và vui mừng trong Thánh Linh. 18 Vì người nào phục vụ Chúa Cứu Thế cách này thì được Đức Chúa Trời hài lòng và loài người chấp nhận.
19 Vậy, ta hãy đeo đuổi những việc đem lại hòa thuận và xây dựng nhau. 20 Đừng vì món ăn mà hủy hoại công việc của Đức Chúa Trời. Mọi vật thật ra đều trong sạch, nhưng người nào gây vấp phạm cho kẻ khác vì món ăn là sai quấy rồi. 21 Tốt hơn là đừng ăn thịt, uống rượu hoặc làm điều gì gây cho anh chị em mình vấp phạm.
22 Người tin điều gì, đó là việc giữa người và Đức Chúa Trời. Phước cho ai không lên án chính mình vì điều mình chấp nhận. 23 Nhưng nếu anh còn nghi ngờ mà vẫn ăn là bị lên án rồi vì không hành động bởi đức tin. Phàm làm việc gì không bởi đức tin là phạm tội.
1 Ôi, nàng ngồi cô đơn,
Dù xưa là thành đông đúc dân cư!
Nay là một quả phụ,
Xưa đầy quyền thế giữa các dân!
Xưa là nữ vương thống trị các thành,
Nay nô lệ, phải lao công cưỡng bách!
2 Nàng khóc thảm thiết thâu đêm,
Lệ đầm đìa đôi má.
Những kẻ xưa kia yêu mến nàng,
Nay không ai đến bên nàng với lời an ủi.
Bạn bè thảy đều phản bội,
Chúng trở thành những kẻ nghịch thù.
3 Giu-đa đi lưu đày,
Lắm nỗi thống khổ nhục nhằn.
Nàng ngồi than khóc giữa các dân,
Không nơi an nghỉ.
Mọi kẻ săn đuổi nàng,
Bắt được nàng khi nàng cùng đường túng quẫn.
4 Đường dẫn đến Si-ôn tang tóc,
Vì không người đến trong ngày lễ hội.
Mọi cổng thành vắng vẻ hoang vu,
Các thầy tế lễ thở than.
Các cô gái đồng trinh bị bắt đi nức nở,
Thân phận nàng, cay đắng xót xa.
5 Kẻ thù nàng hôm nay làm chủ,
Đối thủ nàng phè phỡn, sướng vui.
CHÚA đã đầy đọa nàng,
Vì cớ nàng gây nhiều tội ác.
Con cái nàng đi khuất,
Làm tù binh lê bước trước kẻ thù.
6 Sự vinh hiển của Thiếu Nữ Si-ôn thảy đều tan biến.
Các vua chúa nàng khác nào đàn nai
Không tìm ra đồng cỏ.
Họ đuối sức lê chân
Phải bước đi trước kẻ thù thúc đuổi.
7 Trong ngày lưu đày khốn khổ, nhục nhằn,
Giê-ru-sa-lem nhớ lại mọi kho tàng quý báu,
Từ thuở xa xưa.
Khi dân nàng rơi vào tay quân địch,
Không ai giúp đỡ nàng.
Kẻ thù nhìn nàng, ngạo nghễ,
Chúng cười nàng sụp đổ tan tành.
8 Giê-ru-sa-lem đã phạm tội trọng,
Nên nàng phải trở thành một thứ trò cười.
Mọi kẻ xưa kính trọng nàng, nay khinh dể cười chê,
Vì chúng nhìn thấy nàng mình trần thân trụi.
Chính nàng cũng rên rỉ,
Và che mặt quay đi.
9 Váy nàng nhơ nhớp,
Vì nàng chẳng hề nghĩ đến tương lai,
Cho nên nàng đã rơi xuống thấp, thấp tận cùng đất đen;
Nay không ai an ủi nàng.
“Lạy CHÚA, xin đoái xem chúng con đau thương khốn khổ,
Vì quân thù đắc thắng vênh vang!”
10 Kẻ thù đã giang tay cướp đoạt,
Lấy hết mọi báu vật kho tàng.
Nàng cũng nhìn thấy quân ngoại xâm
Lấn vào đền thánh.
Dù chính Ngài đã cấm chúng
Không được vào nơi hội của Ngài.
11 Toàn dân nàng rên xiết
Đi tìm bánh nuôi thân.
Họ mang cả báu vật đổi lấy thức ăn,
Hầu mạng mình được sống.
“Lạy CHÚA, xin đoái xem,
Chúng con bị khinh chê, tủi hổ dường nào!”
12 “Này những kẻ qua đường,
Hãy đến đây, nhìn kỹ mà xem,
Có nỗi khổ nào bằng nỗi khổ,
Tôi đang gánh chịu bởi CHÚA,
Trong ngày Ngài giận dữ,
Ngài đã giáng trên tôi?
13 Từ trên cao Ngài cho lửa trời giáng xuống,
Giáng sâu vào đến xương cốt của tôi.
Dưới chân tôi, Ngài cho bủa lưới,
Khiến tôi quay ngược lại đằng sau.
Ngài bỏ tôi một mình, cô quạnh,
Suốt cả ngày, đau đớn hao mòn.
14 Ngài theo dõi lỗi lầm tôi vấp phạm,[a]
Bàn tay Ngài buộc chặt tội ác tôi;
Tội lỗi tôi thành gông cùm đeo cổ,
Ngài khiến sức tôi ngày một mỏi mòn.
Chúa phó tôi vào tay quân cường bạo,
Quân thù nghịch, tôi không thể đối đầu.
15 Những dũng sĩ của tôi,
Ngài chất lại thành đống như bó lúa.
Chúa nhóm quân thù
Đến nghiền nát các chàng trai.
Nàng trinh nữ Giu-đa đã bị Chúa chà đạp
Như thể ép nho trong bồn rượu.
16 Vì cớ mọi sự đó mà tôi khóc lóc,
Nước mắt đầm đìa.
Nhưng không ai gần tôi để mà an ủi,
Không ai đem lại sức sống cho tôi.
Con cái tôi đơn côi, sửng sốt,
Vì kẻ thù đắc thắng tràn lan.”
17 Si-ôn đã giơ tay lên cầu cứu,
Nhưng không ai đến an ủi nàng.
CHÚA ra lệnh cho các nước láng giềng
Trở nên thù địch của nhà Gia-cốp.
Giê-ru-sa-lem đã thành
Một thứ trò cười giữa vòng chúng.
18 CHÚA là Đấng công bình,
Chính tôi là người phản nghịch.
Hỡi các dân tộc, hãy lắng tai nghe,
Hãy nhìn xem nỗi khổ đau tôi đang chịu đựng.
Các con trai và con gái tôi
Đã bị lưu đày.
19 Tôi kêu cầu những người đồng bạn,
Chúng lừa gạt tôi, chúng phản bội tôi rồi.
Các thầy tế lễ và các trưởng lão của tôi
Ngã gục trong thành phố,
Khi cố sức tìm thức ăn
Hầu kéo dài mạng sống.
20 “Lạy CHÚA, xin đoái xem con khốn khổ chừng nào,
Lòng dạ con bối rối bất an,
Tâm hồn con điêu đứng, loạn cuồng,
Vì con phản nghịch, cứng đầu, cứng cổ.
Bên ngoài, gươm giáo giết hại,
Bên trong, chết chóc tràn lan.
21 Xin Chúa nghe con rên xiết,
Không ai an ủi cho con.
Kẻ thù nghe tin con khốn khổ,
Chúng reo mừng vì Ngài đã trừng phạt con,
Xin giáng xuống chúng ngày tai họa mà Ngài từng rao báo,
Hầu cho chúng cũng đồng khốn khổ như con.
22 Nguyện trước mặt Ngài, chúng lộ ra gian ác.
Xin Ngài trừng phạt chúng nặng nề.
Như con đã bị Ngài mạnh tay đối xử,
Vì sự cứng đầu phản nghịch của con.
Con đã than thở nhiều,
Và tim con trở nên héo hắt.”
Thánh Thi Đa-vít Để Dạy Dỗ
32 Phước cho người nào
Có sự vi phạm được tha thứ,
Tội lỗi mình được khỏa lấp.
2 Phước cho người nào
CHÚA không quy tội ác cho,
Và trong tâm linh không có sự gian dối.
3 Khi tôi nín lặng,
Xương cốt tôi tiêu mòn
Và rên siết suốt ngày.
4 Vì ngày đêm,
Tay Ngài đè nặng trên tôi,
Sinh lực[a] tôi tiêu hao[b]
Như sương gặp nắng hạ.
5 Tôi đã thú tội cùng Ngài,
Không giấu tội ác tôi.
Tôi nói: “Tôi sẽ xưng
Các sự vi phạm tôi cùng CHÚA,
Và Ngài đã tha thứ
Tội lỗi gian ác tôi.”
6 Vì vậy, hết thảy những người trung tín,[c]
Hãy cầu nguyện cùng Ngài đang khi có thể gặp được.
Dù khi có nước lụt lớn dâng lên
Cũng không đụng đến người.
7 Ngài là nơi trú ẩn cho tôi,
Ngài gìn giữ tôi khỏi hoạn nạn,
Ngài bao phủ tôi bằng những bài ca[d] giải cứu.
8 Ta sẽ dạy dỗ ngươi, chỉ cho ngươi con đường phải đi.
Mắt Ta hằng chăm nom, cố vấn ngươi.[e]
9 Đừng như con ngựa, con la,
Là vật vô tri;
Phải dùng hàm thiếc, dây cương để kiềm chế miệng nó.
Nếu không, chúng sẽ không đến gần ngươi.
10 Kẻ ác có nhiều nỗi đau đớn,
Nhưng người tin cậy CHÚA
Được tình yêu thương bao phủ họ.
11 Hỡi những người trung tín,
Hãy vui mừng và hân hoan trong CHÚA.
Hỡi những người có lòng ngay thẳng,
Hãy reo mừng.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)