M’Cheyne Bible Reading Plan
Sau-lơ Đi Tìm Lừa
9 Thuở ấy, trong xứ Bên-gia-min, có ông Kích là người giàu có và quyền thế. Ông Kích là con của ông A-bi-ên, cháu ông Xê-rô, chắt ông Bê-cô-rát, chít ông A-phia, thuộc bộ tộc Bên-gia-min. 2 Con trai ông Kích là Sau-lơ, một thanh niên khôi ngô tuấn tú. Người Y-sơ-ra-ên không có ai đẹp trai bằng Sau-lơ. Anh cao hơn mọi người từ vai trở lên.
3 Ông Kích có mấy con lừa cái đi lạc. Ông bảo con mình là Sau-lơ: “Con hãy đi tìm mấy con lừa cái cho ba. Con nhớ dẫn theo một người đầy tớ.” 4 Họ đi khắp vùng đồi núi Ép-ra-im và địa phận Sa-li-sa, nhưng chưa tìm được; họ đi qua vùng Sa-lim, cũng không thấy gì; họ đi khắp xứ Bên-gia-min, cũng chẳng tìm được.
5 Khi đến vùng Xu-phơ, Sau-lơ nói với người đầy tớ theo mình: “Thôi, chúng ta hãy trở về đi, kẻo ba tôi hết lo về mấy con lừa cái lại lo cho chúng ta.” 6 Người đầy tớ đáp: “Trong thành kia có một người của Đức Chúa Trời. Ông được mọi người kính trọng, vì điều gì ông nói cũng xảy ra đúng như vậy. Chúng ta nên đến đó gặp ông ngay bây giờ. Biết đâu ông ấy sẽ chỉ dạy chúng ta nên tìm lừa nơi nào.”
7 Sau-lơ hỏi: “Nếu đi, chúng ta có gì để biếu ông? Lương thực đem theo trong bao đã cạn rồi. Chúng ta không có quà gì để biếu người của Đức Chúa Trời. Chúng ta còn gì nữa đâu?” 8 Người đầy tớ đáp lời Sau-lơ: “Tôi có sẵn trong tay một chỉ bạc đây, tôi sẽ đem biếu người của Đức Chúa Trời. Rồi ông sẽ chỉ chúng ta nên đi đường nào.” 9 Thuở trước, người Y-sơ-ra-ên muốn tìm cầu ý Đức Chúa Trời thường nói: “Chúng ta hãy đi gặp ông tiên kiến,” vì thuở ấy họ gọi là tiên kiến, người mà ngày nay chúng ta gọi là tiên tri. 10 Sau-lơ bảo người đầy tớ: “Được lắm. Chúng ta đi thôi.” Và họ đi đến thành, nơi người của Đức Chúa Trời ở.
11 Đang khi lên dốc, họ gặp mấy cô gái từ thành đi xuống múc nước, và hỏi họ: “Ông tiên kiến có ở đây không?” 12 Các cô đáp: “Có. Ông ấy vừa mới đến trước các anh. Các anh đi mau lên; ông ấy vừa đến nơi vì hôm nay là ngày dân trong thành dâng tế lễ trên đồi. 13 Các anh sẽ gặp ông ngay khi bước vào thành, trước khi ông lên đồi dự tiệc. Không ai được phép ăn trước khi ông đến, vì ông phải tạ ơn trước, rồi sau đó khách mới ăn. Các anh nên đi ngay bây giờ, các anh sẽ gặp ông ngay.”
Sau-lơ Gặp Ông Sa-mu-ên
14 Sau-lơ và người đầy tớ tiếp tục lên đường. Khi vào thành, họ gặp ông Sa-mu-ên đi ra về phía họ, để lên đồi dự lễ.
15 Thật ra, một ngày trước khi Sau-lơ đến, CHÚA có tỏ cho ông Sa-mu-ên biết: 16 “Ngày mai, vào giờ này, Ta sẽ sai một người từ xứ Bên-gia-min đến gặp con. Con sẽ xức dầu cho người ấy chỉ huy dân Y-sơ-ra-ên Ta. Người ấy sẽ giải phóng dân Ta ra khỏi tay quân Phi-li-tin, vì Ta đã thấy nỗi khốn khổ của dân Ta,[a] và tiếng kêu than của họ đã thấu đến Ta.” 17 Khi ông Sa-mu-ên vừa thấy Sau-lơ, CHÚA bảo ông: “Đây là người Ta báo trước cho con biết. Người sẽ cai trị dân Ta.”
18 Sau-lơ đến gần ông tại cổng thành và thưa: “Xin ông cho con biết ông tiên kiến ở đâu?” 19 Ông Sa-mu-ên đáp: “Chính ta đây, Con hãy đi trước ta đến đồi dự lễ. Hôm nay các con sẽ dùng bữa với ta. Sáng mai ta sẽ giải đáp mọi điều thắc mắc trong lòng con rồi cho con về. 20 Còn về mấy con lừa cái mà con đã mất ba ngày nay, con đừng bận tâm nữa, vì chúng đã tìm được rồi. Dân Y-sơ-ra-ên ngưỡng vọng ai,[b] nếu chẳng phải con và toàn thể nhà cha con?”
21 Sau-lơ đáp: “Con thuộc về bộ tộc Bên-gia-min, bộ tộc nhỏ nhất trong Y-sơ-ra-ên, và tộc con là tộc ít người nhất trong bộ tộc Bên-gia-min. Sao ông lại nói với con như vậy?”
22 Ông Sa-mu-ên dẫn Sau-lơ và đầy tớ vào trong một phòng lớn, cho họ ngồi chỗ danh dự tại bàn có ba mươi quan khách. 23 Ông Sa-mu-ên bảo người đầu bếp: “Con hãy dọn lên phần thịt ta giao cho và dặn con để riêng ra.”
24 Người đầu bếp dọn lên cái đùi và phần trên đùi[c] đặt trước mặt Sau-lơ. Ông Sa-mu-ên bảo Sau-lơ: “Phần dọn ra trước mặt con đây là phần ta dặn để dành riêng cho con trong dịp này. Con hãy ăn cùng với các quan khách ta mời.”
Thế là Sau-lơ dùng bữa chung với ông Sa-mu-ên hôm ấy. 25 Đoạn họ rời nơi thờ phượng trên đồi, trở về thành. Người ta trải giường cho Sau-lơ[d] trên nóc nhà bằng. 26 Và Sau-lơ nằm ngủ.[e]
Ông Sa-mu-ên Xức Dầu Cho Sau-lơ Làm Vua
Vừa lúc rạng đông, ông Sa-mu-ên gọi Sau-lơ trên mái nhà: “Hãy thức dậy, ta đưa con lên đường.” Sau-lơ thức dậy. Ông Sa-mu-ên đi với Sau-lơ ra đường cái. 27 Đang khi đi xuống ven thành, ông Sa-mu-ên nói với Sau-lơ: “Con bảo đầy tớ con đi trước chúng ta đi.” Đầy tớ đi qua trước. Ông Sa-mu-ên bảo tiếp: “Bây giờ, con hãy dừng lại đây, để ta truyền cho con lời của Đức Chúa Trời.”
7 Hỡi anh chị em, vì tôi nói với những người biết Kinh Luật, anh chị em không biết rằng luật chỉ cai trị trên người ta trong thời gian đang còn sống sao? 2 Bởi vậy, người đàn bà có chồng, khi chồng còn sống thì bị luật ràng buộc phải sống với chồng; nhưng nếu chồng chết thì người đàn bà được thoát khỏi luật tòng phu. 3 Vì thế trong lúc chồng đang còn sống nếu người ấy lấy một người đàn ông khác thì sẽ bị gọi là người ngoại tình; nhưng nếu chồng chết thì người ấy được tự do khỏi luật, không còn bị gọi là người ngoại tình khi lấy một người đàn ông khác.
4 Vậy, hỡi anh chị em của tôi, qua thân xác Chúa Cứu Thế anh chị em cũng đã chết đối với Kinh Luật để anh chị em có thể thuộc về người khác là người từ chết sống lại hầu cho chúng ta kết quả cho Đức Chúa Trời. 5 Vì khi trước chúng ta ở trong xác thịt, thì tham dục tội lỗi nhờ Kinh Luật khích động, hoạt động trong chi thể chúng ta đưa đến kết quả là sự chết; 6 nhưng bây giờ chúng ta được thoát khỏi luật, chết đối với điều đã giam giữ chúng ta để chúng ta phục vụ trong cách mới mẻ của Thánh Linh chứ không còn trong cách cũ của văn tự nữa.
7 Vậy chúng ta sẽ nói gì? Kinh luật là tội sao? Chẳng hề như vậy; nếu không nhờ Kinh Luật thì tôi không biết tội là gì; tôi cũng không biết tham lam là gì nếu Kinh Luật không nói: “Ngươi chớ tham lam;” 8 nhưng qua điều răn, tội lỗi đã nắm lấy cơ hội mà làm ra trong tôi đủ thứ tham dục; vì không có luật thì tội lỗi chết. 9 Xưa kia không Kinh Luật thì tôi sống; nhưng khi có điều răn thì tội lỗi sống lại, còn tôi thì chết, 10 tôi nhận ra rằng điều răn nhằm đem sự sống thì lại đưa đến chỗ chết; 11 vì qua điều răn, tội lỗi lợi dụng cơ hội lừa dối tôi và giết chết tôi. 12 Cho nên, Kinh Luật là thánh, điều răn cũng là thánh, công chính và tốt lành.
13 Vậy điều lành lại trở thành sự chết cho tôi sao? Chẳng hề như vậy; nhưng chính tội lỗi, đã lấy điều lành làm cho tôi chết hầu cho nó hiện rõ ra là tội lỗi. Như thế qua điều răn, tội lỗi trở thành cực kỳ ác.
14 Vì chúng ta biết rằng luật là thiêng liêng, nhưng tôi là con người xác thịt đã bị bán làm nô lệ cho tội lỗi. 15 Vì tôi không hiểu điều tôi làm; tôi không làm điều tôi muốn, nhưng tôi lại làm điều tôi ghét. 16 Nhưng nếu tôi làm điều tôi không muốn thì tôi đồng ý Kinh Luật là tốt lành. 17 Bây giờ chẳng phải tôi làm điều đó, nhưng là tội lỗi ở trong tôi làm. 18 Vì tôi biết rằng điều lành chẳng ở trong tôi, nghĩa là trong xác thịt tôi; vì ý muốn làm điều lành thì có trong tôi, nhưng tôi không thể làm được; 19 vì tôi không làm điều lành tôi muốn, nhưng lại làm điều ác tôi không muốn. 20 Nhưng nếu tôi làm điều tôi không muốn thì không còn phải là tôi làm nữa, nhưng là tội lỗi ở trong tôi.
21 Vậy tôi tìm thấy có luật này: Đó là khi tôi muốn làm điều lành thì điều ác cứ vương vấn tôi; 22 Vì theo con người bề trong thì tôi thích Kinh Luật của Đức Chúa Trời, 23 Nhưng tôi nhận thấy trong chi thể tôi một luật khác tranh chiến với luật của tâm trí tôi, và bắt tôi làm nô lệ cho luật tội lỗi là luật ở trong các chi thể tôi. 24 Khốn khổ cho tôi; ai sẽ giải cứu tôi khỏi thân thể hay chết này; 25 Cảm tạ Đức Chúa Trời, nhờ Chúa Cứu Thế Giê-su, Chúa chúng ta. Như vậy, một mặt với tâm trí, tôi phục Kinh Luật của Đức Chúa Trời, mặt khác với xác thịt, tôi phục luật của tội lỗi.
Lời Tiên Tri Về Ai-cập
46 CHÚA phán với tiên tri Giê-rê-mi về các nước ngoài:
2 Về Ai-cập, liên quan đến quân đội của Pha-ra-ôn Nê-cô, vua Ai-cập, bị Nê-bu-cát-nết-sa, vua Ba-by-lôn, đánh bại tại Cạt-kê-mít, gần sông Ơ-phơ-rát, vào năm thứ tư triều vua Giê-hô-gia-kim, con Giô-si-a, vua Giu-đa.
3 Hãy chuẩn bị khiên và thuẫn,
Tiến ra trận!
4 Hỡi các kỵ binh,
Hãy thắng yên ngựa, cưỡi lên!
Hãy đội mũ,
Đứng vào hàng,
Chùi bóng ngọn giáo,
Mặc áo giáp vào!
5 CHÚA phán:
“Sao Ta thấy chúng hoảng sợ,
Quay lưng bỏ chạy?
Các chiến sĩ bị đánh tan tành,
Trốn chạy tán loạn,
Không dám ngoảnh lại!
Kinh hoàng tứ phía!
6 Người nhanh chân không trốn kịp,
Người mạnh sức không thoát khỏi!
Trên miền Bắc, bên bờ sông Ơ-phơ-rát,
Chúng lảo đảo ngã xuống.
7 Ai kia, dâng trào lên như sông Ninh,
Như các dòng sông nước chảy cuồn cuộn?
8 Ai-cập dâng trào lên như sông Ninh,
Như các dòng sông nước chảy cuồn cuộn!
Ai-cập tự hào: Ta sẽ dâng lên, tràn ngập đất,
Tiêu diệt thành phố và dân cư trong thành!
9 Ngựa chiến, hãy phóng lên!
Xe chiến mã, hãy lao tới!
Các chiến sĩ, hãy tấn công!
Các chiến sĩ Ê-thi-ô-bi và Ly-bi chuyên cầm khiên,
Các chiến sĩ Ly-đi có tài bắn cung.
10 Nhưng ngày ấy thuộc về CHÚA Vạn Quân,
Ngày CHÚA báo trả những kẻ thù nghịch Ngài.
Lưỡi gươm sẽ ăn nuốt đến thỏa dạ,
Uống máu đến đã khát,
Vì đó là tế lễ dâng lên CHÚA Vạn Quân,
Tại miền đất phương Bắc, bên bờ sông Ơ-phơ-rát.
11 Hỡi nàng Ai-cập, trinh nữ kia,
Hãy đi lên Ga-la-át tìm dầu xoa!
Ngươi có chữa trị bao nhiêu thuốc cũng vô hiệu,
Vết thương ngươi chẳng kéo da non!
12 Các nước ngoài nghe tin ngươi bị ô nhục,
Tiếng ngươi kêu cứu vang dội khắp đất.
Chiến sĩ vấp phải chiến sĩ,
Cả hai cùng ngã dài.”
13 CHÚA phán với tiên tri Giê-rê-mi về việc Nê-bu-cát-nết-sa tiến đánh Ai-cập:
14 “Hãy loan tin khắp Ai-cập, hãy rao ra tại Mích-đôn,
Mem-phít, và Tác-pha-nết:
‘Hãy đứng vào hàng, chuẩn bị sẵn sàng,
Vì lưỡi gươm chém giết tứ phía chung quanh ngươi!’
15 Tại sao thần A-bít trốn chạy?
Thần bò đực của ngươi không đứng nổi vì CHÚA đã xô nó xuống!
16 Ngài làm cho nhiều người vấp ngã.
Người này rủ người kia:
‘Đứng dậy mau, ta trở về với dân tộc ta,
Trở về nơi chúng ta sinh ra,
Tránh xa lưỡi gươm kẻ ức hiếp!’
17 Tại đấy, chúng sẽ gọi Pha-ra-ôn, vua Ai-cập,
‘Cái miệng huênh hoang đã đánh mất cơ hội!’ ”
18 Đức Vua, danh Ngài là CHÚA Vạn Quân, phán:
“Thật như Ta hằng sống,
Kẻ thù sẽ đến, như ngọn Tha-bô giữa các núi,
Như núi Cạt-mên bên bờ biển cả.”
19 Hỡi nàng Ai-cập ngự chễm chệ,
Hãy chuẩn bị hành trang đi đày!
Vì thành Mem-phít sẽ nên hoang vu,
Bị thiêu trụi, không người ở.
20 Ai-cập là bò cái tơ đẹp đẽ,
Nhưng lại bị ruồi trâu
Từ phương Bắc chích!
21 Ngay cả bọn lính đánh thuê ở giữa quân đội Ai-cập,
Giống như bò con béo tốt,
Cũng quay lưng, trốn chạy,
Không giữ nổi vị trí.
Vì ngày hoạn nạn đã đến với chúng,
Giờ phán xét chúng đã điểm!
22 Nàng kêu lên như tiếng rắn trườn đi,
Vì kẻ thù tràn đến với đội quân hùng mạnh.
Chúng cầm rìu xông tới
Như đoàn phu đốn củi.
23 CHÚA phán:
“Chúng chặt ngã rừng nàng,
Vì rừng sâu không xuyên qua được.
Chúng đông hơn cào cào,
Không thể đếm được.
24 Nàng Ai-cập nhục nhã,
Vì nàng bị nộp vào tay quân phương bắc.”
25 CHÚA Vạn Quân, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán: “Này, Ta sẽ hình phạt thần A-môn ở thành Thê-bê, nước Ai-cập, các tà thần và các vua Ai-cập, Pha-ra-ôn và những kẻ tin cậy người. 26 Ta sẽ phó chúng vào tay những kẻ tìm hại mạng sống chúng, vào tay Nê-bu-cát-nết-sa, vua Ba-by-lôn, và vào tay các cận thần của người. Nhưng sau đó, dân cư Ai-cập sẽ sống trở lại như ngày xưa.” CHÚA phán vậy.
27 “Còn ngươi, hỡi Gia-cốp, đầy tớ Ta, đừng sợ!
Hỡi Y-sơ-ra-ên, đừng kinh khiếp!
Vì Ta sẽ giải thoát ngươi khỏi miền xa xăm,
Dòng dõi ngươi khỏi đất lưu đày.
Gia-cốp lại sẽ được an cư lạc nghiệp,
Không còn sợ hãi ai cả.
28 CHÚA phán:
Còn ngươi, hỡi Gia-cốp, đầy tớ Ta, đừng sợ,
Vì Ta hằng ở với ngươi.
Ta sẽ tuyệt diệt mọi dân tộc,
Nơi nào Ta tản mát các ngươi,
Nhưng Ta sẽ chẳng tuyệt diệt ngươi.
Ngươi sẽ không tránh khỏi hình phạt,
Nhưng Ta sẽ sửa phạt ngươi cách chừng mực.”
Thánh Thi Đa-vít Cho Nhạc Trưởng Theo Điệu “Nai Hừng Đông”
22 Đức Chúa Trời tôi ôi! Đức Chúa Trời tôi ôi!
Sao Ngài lìa bỏ tôi?
Sao Ngài cách xa, không giải cứu tôi,
Không nghe tiếng kêu gào của tôi?
2 Lạy Đức Chúa Trời của tôi, suốt ngày tôi kêu cầu nhưng Ngài không đáp lời,
Ban đêm tôi cũng không yên nghỉ.[a]
3 Nhưng Ngài là Đấng thánh,
Ngự trị giữa sự khen ngợi của Y-sơ-ra-ên.[b]
4 Tổ phụ chúng tôi đã tin cậy nơi Ngài,
Họ đã tin cậy, nên Ngài giải cứu họ.
5 Họ đã cầu khẩn Ngài và được giải cứu,
Họ đã tin cậy nơi Ngài và không bị hổ thẹn.
6 Nhưng tôi chỉ là con sâu, không phải người,
Bị loài người chế nhạo, bị người ta khinh bỉ.
7 Tất cả những người thấy tôi đều chế nhạo,
Họ trề môi, họ lắc đầu:
8 Nó nhờ cậy CHÚA,
Để Ngài giải cứu nó.
Vì Ngài vui lòng vì nó,
Hãy để Ngài cứu nó.
9 Nhưng chính Ngài là Đấng đem tôi ra khỏi lòng mẹ,
Khiến tôi an toàn[c] ở trên vú mẹ tôi.
10 Từ lòng mẹ, tôi đã được giao cho Ngài,
Ra khỏi lòng mẹ, Ngài là Đức Chúa Trời của tôi.
11 Xin đừng ở xa tôi,
Vì hoạn nạn đang ở gần,
Không ai giúp đỡ.
12 Có nhiều bò tót bao quanh tôi,
Những con bò tót Ba-san mạnh mẽ vây lấy tôi.
13 Họ hả miệng lớn cùng tôi,
Như sư tử cắn xé, gầm thét.
14 Tôi bị đổ ra như nước,
Xương cốt tôi đều rã rời,
Tim tôi như sáp,
Tan chảy trong ngực tôi.
15 Sức tôi khô cạn như mảnh sành,
Lưỡi tôi dính vào cổ họng,
Ngài để tôi nơi tro bụi của sự chết.
16 Vì đàn chó bao quanh tôi,
Lũ người hung dữ vây phủ tôi,
Chúng đâm thủng[d] chân tay tôi.
17 Tôi có thể đếm hết xương cốt tôi,
Chúng nhìn chòng chọc, chúng nhìn tôi hau háu.
18 Chúng chia nhau quần áo tôi,
Bắt thăm để lấy y phục tôi.
19 Nhưng Ngài, lạy CHÚA, xin đừng ở xa tôi,
Ngài là sức mạnh của tôi,[e] xin mau mau tiếp cứu tôi.
20 Xin cứu linh hồn tôi khỏi gươm,
Mạng sống tôi khỏi móng vuốt loài chó.
21 Xin giải cứu tôi khỏi miệng sư tử, và khỏi sừng bò rừng.
Ngài đã đáp lời tôi.[f]
22 Tôi sẽ loan báo danh Ngài cho anh em tôi,
Tôi sẽ ca ngợi Ngài giữa hội chúng.
23 Hỡi những người tôn kính CHÚA, hãy ca ngợi Ngài.
Hỡi tất cả con cháu Gia-cốp, hãy tôn vinh Ngài.
Hỡi tất cả dòng dõi Y-sơ-ra-ên, hãy kính sợ Ngài.
24 Vì Ngài đã không khinh bỉ, cũng chẳng ghê tởm
Nỗi đau đớn của người khốn khổ.
Ngài cũng không tránh mặt người,
Nhưng khi người kêu cầu với Ngài thì Ngài đáp lời.
25 Lời ca ngợi của tôi giữa hội chúng lớn đến từ Ngài,
Tôi sẽ làm trọn những lời khấn nguyện của tôi trước mặt những người kính sợ Chúa.
26 Người nghèo[g] sẽ ăn và thỏa lòng,
Người tìm kiếm CHÚA sẽ ca ngợi Ngài.
Nguyện lòng các ngươi được sống mãi mãi.
27 Khắp cả trái đất
Sẽ ghi nhớ và trở lại cùng CHÚA,
Tất cả gia tộc các nước
Sẽ thờ phượng trước mặt Ngài.
28 Vì quyền cai trị thuộc về CHÚA,
Ngài thống trị trên các nước.
29 Tất cả những người giàu có trên đất sẽ ăn uống[h] và thờ phượng.
Mọi kẻ đi vào bụi đất sẽ quỳ lạy trước mặt Ngài,
Những linh hồn không thể bảo tồn mạng sống mình.
30 Một dòng dõi sẽ phục vụ Ngài,
Người ta sẽ truyền bá về CHÚA cho hậu thế.
31 Họ sẽ đến và rao truyền sự công chính của Ngài
Cho thế hệ hậu sinh
Rằng Ngài đã làm việc ấy.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)