Old/New Testament
1 Ôi, nàng ngồi cô đơn,
Dù xưa là thành đông đúc dân cư!
Nay là một quả phụ,
Xưa đầy quyền thế giữa các dân!
Xưa là nữ vương thống trị các thành,
Nay nô lệ, phải lao công cưỡng bách!
2 Nàng khóc thảm thiết thâu đêm,
Lệ đầm đìa đôi má.
Những kẻ xưa kia yêu mến nàng,
Nay không ai đến bên nàng với lời an ủi.
Bạn bè thảy đều phản bội,
Chúng trở thành những kẻ nghịch thù.
3 Giu-đa đi lưu đày,
Lắm nỗi thống khổ nhục nhằn.
Nàng ngồi than khóc giữa các dân,
Không nơi an nghỉ.
Mọi kẻ săn đuổi nàng,
Bắt được nàng khi nàng cùng đường túng quẫn.
4 Đường dẫn đến Si-ôn tang tóc,
Vì không người đến trong ngày lễ hội.
Mọi cổng thành vắng vẻ hoang vu,
Các thầy tế lễ thở than.
Các cô gái đồng trinh bị bắt đi nức nở,
Thân phận nàng, cay đắng xót xa.
5 Kẻ thù nàng hôm nay làm chủ,
Đối thủ nàng phè phỡn, sướng vui.
CHÚA đã đầy đọa nàng,
Vì cớ nàng gây nhiều tội ác.
Con cái nàng đi khuất,
Làm tù binh lê bước trước kẻ thù.
6 Sự vinh hiển của Thiếu Nữ Si-ôn thảy đều tan biến.
Các vua chúa nàng khác nào đàn nai
Không tìm ra đồng cỏ.
Họ đuối sức lê chân
Phải bước đi trước kẻ thù thúc đuổi.
7 Trong ngày lưu đày khốn khổ, nhục nhằn,
Giê-ru-sa-lem nhớ lại mọi kho tàng quý báu,
Từ thuở xa xưa.
Khi dân nàng rơi vào tay quân địch,
Không ai giúp đỡ nàng.
Kẻ thù nhìn nàng, ngạo nghễ,
Chúng cười nàng sụp đổ tan tành.
8 Giê-ru-sa-lem đã phạm tội trọng,
Nên nàng phải trở thành một thứ trò cười.
Mọi kẻ xưa kính trọng nàng, nay khinh dể cười chê,
Vì chúng nhìn thấy nàng mình trần thân trụi.
Chính nàng cũng rên rỉ,
Và che mặt quay đi.
9 Váy nàng nhơ nhớp,
Vì nàng chẳng hề nghĩ đến tương lai,
Cho nên nàng đã rơi xuống thấp, thấp tận cùng đất đen;
Nay không ai an ủi nàng.
“Lạy CHÚA, xin đoái xem chúng con đau thương khốn khổ,
Vì quân thù đắc thắng vênh vang!”
10 Kẻ thù đã giang tay cướp đoạt,
Lấy hết mọi báu vật kho tàng.
Nàng cũng nhìn thấy quân ngoại xâm
Lấn vào đền thánh.
Dù chính Ngài đã cấm chúng
Không được vào nơi hội của Ngài.
11 Toàn dân nàng rên xiết
Đi tìm bánh nuôi thân.
Họ mang cả báu vật đổi lấy thức ăn,
Hầu mạng mình được sống.
“Lạy CHÚA, xin đoái xem,
Chúng con bị khinh chê, tủi hổ dường nào!”
12 “Này những kẻ qua đường,
Hãy đến đây, nhìn kỹ mà xem,
Có nỗi khổ nào bằng nỗi khổ,
Tôi đang gánh chịu bởi CHÚA,
Trong ngày Ngài giận dữ,
Ngài đã giáng trên tôi?
13 Từ trên cao Ngài cho lửa trời giáng xuống,
Giáng sâu vào đến xương cốt của tôi.
Dưới chân tôi, Ngài cho bủa lưới,
Khiến tôi quay ngược lại đằng sau.
Ngài bỏ tôi một mình, cô quạnh,
Suốt cả ngày, đau đớn hao mòn.
14 Ngài theo dõi lỗi lầm tôi vấp phạm,[a]
Bàn tay Ngài buộc chặt tội ác tôi;
Tội lỗi tôi thành gông cùm đeo cổ,
Ngài khiến sức tôi ngày một mỏi mòn.
Chúa phó tôi vào tay quân cường bạo,
Quân thù nghịch, tôi không thể đối đầu.
15 Những dũng sĩ của tôi,
Ngài chất lại thành đống như bó lúa.
Chúa nhóm quân thù
Đến nghiền nát các chàng trai.
Nàng trinh nữ Giu-đa đã bị Chúa chà đạp
Như thể ép nho trong bồn rượu.
16 Vì cớ mọi sự đó mà tôi khóc lóc,
Nước mắt đầm đìa.
Nhưng không ai gần tôi để mà an ủi,
Không ai đem lại sức sống cho tôi.
Con cái tôi đơn côi, sửng sốt,
Vì kẻ thù đắc thắng tràn lan.”
17 Si-ôn đã giơ tay lên cầu cứu,
Nhưng không ai đến an ủi nàng.
CHÚA ra lệnh cho các nước láng giềng
Trở nên thù địch của nhà Gia-cốp.
Giê-ru-sa-lem đã thành
Một thứ trò cười giữa vòng chúng.
18 CHÚA là Đấng công bình,
Chính tôi là người phản nghịch.
Hỡi các dân tộc, hãy lắng tai nghe,
Hãy nhìn xem nỗi khổ đau tôi đang chịu đựng.
Các con trai và con gái tôi
Đã bị lưu đày.
19 Tôi kêu cầu những người đồng bạn,
Chúng lừa gạt tôi, chúng phản bội tôi rồi.
Các thầy tế lễ và các trưởng lão của tôi
Ngã gục trong thành phố,
Khi cố sức tìm thức ăn
Hầu kéo dài mạng sống.
20 “Lạy CHÚA, xin đoái xem con khốn khổ chừng nào,
Lòng dạ con bối rối bất an,
Tâm hồn con điêu đứng, loạn cuồng,
Vì con phản nghịch, cứng đầu, cứng cổ.
Bên ngoài, gươm giáo giết hại,
Bên trong, chết chóc tràn lan.
21 Xin Chúa nghe con rên xiết,
Không ai an ủi cho con.
Kẻ thù nghe tin con khốn khổ,
Chúng reo mừng vì Ngài đã trừng phạt con,
Xin giáng xuống chúng ngày tai họa mà Ngài từng rao báo,
Hầu cho chúng cũng đồng khốn khổ như con.
22 Nguyện trước mặt Ngài, chúng lộ ra gian ác.
Xin Ngài trừng phạt chúng nặng nề.
Như con đã bị Ngài mạnh tay đối xử,
Vì sự cứng đầu phản nghịch của con.
Con đã than thở nhiều,
Và tim con trở nên héo hắt.”
2 Ôi, vì đâu Chúa nổi giận lôi đình,
Làm Thiếu Nữ Si-ôn tối mày tối mặt!
Từ trời cao Ngài quăng
Sự vinh hiển của Y-sơ-ra-ên xuống đất.
Ngài chẳng màng nhớ đến bệ chân Ngài
Trong ngày Ngài nổi cơn thịnh nộ.
2 Chúa hủy diệt không chút xót thương,
Mọi đồng cỏ cư dân nhà Gia-cốp.
Với lòng giận dữ, Ngài phá tan
Các đồn lũy của nàng Thiếu Nữ Giu-đa.
Ngài hạ xuống sát đất, Ngài lăng nhục
Cả vương quốc lẫn vua chúa.
3 Trong cơn lửa giận, Ngài bẻ gẫy
Tất cả mọi sừng, sức mạnh của Y-sơ-ra-ên.
Ngài rút tay hữu lại,
Cho quân thù xông tới.
Trong vòng Gia-cốp, Ngài đốt cháy lên một ngọn lửa hừng,
Thiêu nuốt mọi vật chung quanh.
4 Ngài giương cung lên như người cừu địch,
Tay hữu giơ ra trong tư thế sẵn sàng.
Không khác kẻ thù, Ngài cho sát hại
Các trang tuấn kiệt đáng chiêm ngưỡng.
Ngài trút cơn giận như trút lửa,
Xuống trại quân Thiếu Nữ Si-ôn.
5 Chúa trở thành thù nghịch,
Ngài hủy diệt Y-sơ-ra-ên.
Ngài hủy diệt các thành trì, dinh thự,
Ngài phá đổ các đồn lũy, tháp canh.
Ngài gia tăng trong cả xứ Giu-đa
Cảnh khóc than và tang tóc thương đau.
6 Ngài hủy phá cả lều lẫn vườn,
Ngài triệt hạ cả nhà hội họp.
Tại Si-ôn, CHÚA làm cho quên ngày Sa-bát
Lẫn ngày lễ hội.
Trong cơn phẫn nộ, Ngài loại bỏ
Cả vua lẫn thầy tế lễ.
7 Chúa từ khước bàn thờ Ngài,
Khinh dể luôn đền thánh.
Ngài phó vào tay kẻ thù
Các thành trì, dinh thự.
Chúng hò hét trong nhà của CHÚA
Như trong ngày lễ hội mừng vui.
8 CHÚA quyết định phá đổ
Các thành trì bao bọc Thiếu Nữ Si-ôn.
Ngài giăng dây đo thành,
Ngài hủy diệt không chút nương tay.
Ngài khiến cho cả thành trong, lũy ngoài than khóc,
Cả hai cùng ảm đạm thê lương.
9 Cổng thành lún sâu xuống đất,
Ngài phá tung, Ngài đập nát then cài.
Vua và các thủ lĩnh bị đày đi biệt xứ,
Luật pháp cũng chẳng còn.
Ngay cả các tiên tri
Cũng không được CHÚA cho khải tượng.
10 Các trưởng lão của Thiếu Nữ Si-ôn
Im lặng ngồi trên mặt đất.
Họ rải bụi lên đầu,
Quanh mình họ quấn áo tang sô.
Các cô gái đồng trinh thành Giê-ru-sa-lem,
Cúi đầu sát đất.
11 Mắt tôi hao mòn vì suối lệ,
Lòng dạ tôi rối loạn.
Tâm can tôi tuôn tràn mặt đất,
Vì con gái dân tôi bị hủy diệt,
Vì trẻ em và trẻ sơ sinh
Ngất đi giữa đường phố, quảng trường.
12 Chúng không ngừng hỏi mẹ:
“Thức ăn đâu? Thức uống ở đâu?”
Giữa lúc chúng ngất đi như người bị thương
Ngoài đường phố,
Trong khi chúng trút hơi tàn
Trong vòng tay người mẹ thân yêu.
13 Ta có chứng cớ gì nói với ngươi?
Ta ví ngươi với ai,
Hỡi Giê-ru-sa-lem?
Ta so sánh ngươi với ai,
Để có thể an ủi ngươi,
Hỡi Si-ôn?
Vì sự đổ nát ngươi nặng nề như sự thất bại của biển cả,
Ai có thể chữa lành ngươi?
14 Các tiên tri ngươi đã xem cho ngươi
Những sự hiện thấy giả dối và lừa đảo.
Họ không vạch trần tội lỗi ngươi
Để phục hồi vận mạng ngươi.
Nhưng họ lại xem cho ngươi
Những sự hiện thấy giả dối và gạt gẫm.
15 Những kẻ qua lại trên đường cái
Phủi tay chế nhạo ngươi.
Chúng xuýt xoa, lắc đầu,
Nhạo báng Giê-ru-sa-lem;
“Có phải đây là thành phố mà người ta gọi là:
‘Đẹp đẽ trọn vẹn,
Niềm vui của cả thế giới’ không?”
16 Mọi kẻ thù địch ngươi
Hả toác miệng chọc ngươi.
Chúng xuýt xoa, nghiến răng
Chúng thét lên: “Chúng ta đã hủy diệt nó!
A! Đây chính là ngày chúng ta trông đợi!
Chúng ta đã đạt tới đích! Chúng ta đã thấy tận mắt!”
17 CHÚA đã thi hành điều Ngài dự định.
Ngài đã thực hiện lời Ngài cảnh cáo.
Như Ngài đã truyền dạy từ những ngày xa xưa,
Ngài phá đổ, chẳng xót thương.
Ngài khiến kẻ thù vui mừng vì cớ ngươi.
Ngài nâng cao sừng kẻ địch ngươi.
18 Hãy dốc lòng
Kêu cầu với Chúa,
Hỡi Si-ôn có tường thành vây quanh!
Hãy để giọt lệ ngươi trào tuôn như thác nước,
Ngày và đêm!
Ngươi chớ nghỉ yên!
Con ngươi của mắt ngươi chớ nín lặng!
19 Hãy chỗi dậy, kêu cầu trong đêm tối,
Vào mỗi đầu canh!
Hãy trút đổ lòng ngươi ra như nước,
Trước sự hiện diện của Chúa!
Hãy giơ tay lên cầu khẩn Ngài
Vì sự sống của con cái ngươi!
Chúng ngất đi vì đói
Ở mọi góc đường.
20 Hỡi CHÚA, xin đoái xem
Ngài trừng phạt ai nặng nề dường này!
Lẽ nào đàn bà phải ăn thịt bông trái của dạ mình?
Ăn thịt con cái mà họ nâng niu?
Lẽ nào thầy tế lễ và nhà tiên tri phải chịu sát hại ngay trong đền thờ Chúa?
21 Trẻ và già
Nằm la liệt trên mặt đất, ngoài đường phố.
Con trai và con gái tôi
Ngã gục dưới lưỡi gươm.
Ngài sát hại trong ngày Ngài nổi giận.
Ngài tàn sát, chẳng xót thương.
22 Ngài nhóm họp như trong ngày lễ trọng thể,
Những kẻ chung quanh làm tôi khiếp sợ.
Và trong ngày CHÚA nổi giận,
Không ai thoát khỏi hoặc sống sót.
Những kẻ tôi nâng niu và nuôi nấng,
Kẻ thù địch tiêu nuốt hết!
Vai Trò Của Kinh Luật Môi-se
10 Kinh Luật chỉ là cái bóng của những việc tốt lành sắp đến, chứ không phải là thực thể của sự vật, nên chẳng bao giờ làm cho những người đến gần để thờ phượng được toàn hảo bằng cách cứ tiếp tục dâng cùng một thứ sinh tế năm này sang năm khác. 2 Nếu được, thì họ đã chấm dứt việc dâng tế lễ rồi, vì người thờ phượng tất đã được thanh tẩy một lần đủ cả, đâu còn ý thức mình có tội nữa! 3 Nhưng các tế lễ đó hằng năm nhắc nhở về tội lỗi, 4 vì không thể nào dùng huyết bò đực và dê đực mà cất bỏ tội lỗi được.
5 Vậy nên, khi vào trần gian, Chúa Cứu Thế đã tuyên bố:
“Chúa không muốn sinh tế, lễ vật
Nhưng đã chuẩn bị một thân thể cho tôi,
6 Chúa chẳng bằng lòng
Tế lễ thiêu hay sinh tế chuộc tội.
7 Bấy giờ, tôi nói: ‘Đây, tôi đến; trong Kinh Sách đã chép về tôi.’
Lạy Đức Chúa Trời, tôi đến để thực hành ý định của Ngài.”
8 Trước hết, Ngài nói Chúa không muốn cũng chẳng bằng lòng sinh tế, lễ vật, tế lễ thiêu, hay sinh tế chuộc tội, là những điều phải dâng hiến theo Kinh Luật. 9 Rồi Ngài tiếp: “Đây, tôi đến để thực hành ý định của Chúa.” Ngài dẹp bỏ điều trước để thiết lập điều sau. 10 Theo ý định ấy, chúng ta được thánh hóa nhờ sự dâng hiến thân thể của Chúa Cứu Thế Giê-su một lần đầy đủ tất cả.
11 Một bên, các thượng tế đứng phụng vụ ngày này qua ngày khác, dâng cùng một thứ sinh tế không có khả năng cất bỏ tội lỗi. 12 Bên kia, một Đấng dâng chỉ một sinh tế chuộc tội cho đến đời đời, rồi ngự trị bên phải Đức Chúa Trời. 13 Từ đó, Ngài chờ đợi cho đến khi các kẻ thù nghịch bị làm bệ dưới chân Ngài. 14 Vì dâng một tế lễ duy nhất, Ngài làm hoàn hảo vĩnh viễn những người được thánh hóa.
15 Đức Thánh Linh cũng xác chứng điều này với chúng ta, vì sau khi phán:
16 “Đây là giao ước Ta sẽ thiết lập với họ,
Sau thời kỳ đó, Chúa phán,
Ta sẽ đặt Kinh Luật ta trong lòng họ
Và ghi khắc vào tâm trí họ.”
17 Ngài tiếp:
“Ta sẽ chẳng bao giờ nhớ lại tội lỗi họ
Và các việc gian ác của họ nữa!”
18 Nơi nào tội lỗi đã được tha thứ, thì không còn dâng tế lễ đền tội nữa.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)