Old/New Testament
Giê-rê-mi Ở Lại Trong Xứ Giu-đa
40 CHÚA phán với Giê-rê-mi sau khi tướng Nê-bu A-đan, chỉ huy trưởng đoàn vệ sĩ, trả tự do cho ông tại Ra-ma, đang khi ông bị xiềng và cùng với cả đoàn dân từ thành Giê-ru-sa-lem và xứ Giu-đa trên đường lưu đày qua Ba-by-lôn.
2 Viên chỉ huy trưởng đoàn vệ sĩ dẫn Giê-rê-mi đi riêng ra và nói: “CHÚA, Đức Chúa Trời của ông, đã cảnh cáo trước, Ngài sẽ giáng tai họa xuống chốn này. 3 Và bây giờ Ngài đã giáng họa xuống. CHÚA đã thực hiện điều Ngài phán, vì dân chúng phạm tội với CHÚA, không chịu vâng lời Ngài. Vì thế mà việc này đã xảy ra. 4 Bây giờ tôi tháo xiềng ra khỏi tay ông. Nếu ông muốn qua Ba-by-lôn với tôi, mời ông đi, tôi sẽ lo liệu cho ông chu đáo. Còn nếu ông không muốn, thì đừng đi. Kìa, toàn cõi đất nước này ở trước mặt ông. Ông muốn đi nơi nào tùy ý.” 5 Giê-rê-mi chưa đáp lời, Nê-bu A-đan lại nói tiếp: “Hay là ông về với Ghê-đa-lia, con A-hi-cam, cháu Sa-phan. Hoàng thượng[a] vừa bổ nhiệm người làm tổng trấn các thành xứ Giu-đa. Ông có thể ở với Ghê-đa-lia và sống giữa dân mình. Hoặc ông thấy cần đi nơi nào khác thì cứ tùy nghi mà đi.”
Viên chỉ huy trưởng đoàn vệ sĩ cấp thực phẩm và vật dụng cho Giê-rê-mi rồi thả ông đi. 6 Giê-rê-mi đi về Mích-ba, ở với Ghê-đa-lia, con A-hi-cam, và sống giữa dân chúng còn lại trong xứ.
Tổng Trấn Ghê-đa-lia Khởi Sự Gây Dựng Cộng Đồng Giu-đa
7 Tất cả các sĩ quan chỉ huy các lực lượng ở vùng quê, cấp chỉ huy và quân lực của họ, đều nghe tin vua Ba-by-lôn đã lập Ghê-đa-lia, con A-hi-cam, làm tổng trấn trong nước, để cai trị những người gồm cả đàn ông, đàn bà, và trẻ con, thuộc thành phần nghèo khổ nhất trong xứ không bị đày qua Ba-by-lôn. 8 Các sĩ quan chỉ huy này gồm có Ích-ma-ên (con Nê-tha-nia), Giô-ha-nan và Giô-na-than (con Ca-rê-át), Sê-ra-gia (con Tan-hu-mết), các con trai của Ê-phai ở Nê-tô-pha, và Giê-xa-nia (con một người Ma-a-ca). Họ đem quân theo đến yết kiến Ghê-đa-lia tại Mích-ba. 9 Ghê-đa-lia, con A-hi-cam, cháu Sa-phan, dùng lời thề trấn an họ: “Anh em đừng ngại phục vụ người Ba-by-lôn. Anh em cứ ở trong nước, phục vụ vua Ba-by-lôn, rồi sẽ được an cư lạc nghiệp. 10 Tôi phải ở lại Mích-ba để đại diện cho anh em tiếp xúc với người Ba-by-lôn mỗi khi họ đến. Nhưng anh em được quyền thu hoạch rượu, các loại trái cây mùa hạ, dầu, và trữ trong lọ, bình. Hãy định cư trong các thành anh em đã chiếm đóng.”
11 Hết thảy những người Do Thái ở Mô-áp, Am-môn, Ê-đôm, và ở khắp các nước khác cũng nghe tin vua Ba-by-lôn đã chừa lại một số dân trong xứ Giu-đa, và đã lập Ghê-đa-lia, con A-hi-cam, cháu Sa-phan, cai trị họ. 12 Hết thảy những người Do Thái này tản mát khắp nơi đều trở về Giu-đa, đến yết kiến Ghê-đa-lia tại Mích-ba, và thu hoạch được một số lượng dồi dào rượu và trái cây mùa hạ.
Ghê-đa-lia Bị Ám Sát
13 Giô-ha-nan, con Ca-rê-át, và hết thảy các sĩ quan chỉ huy các lực lượng ở vùng thôn quê đến gặp Ghê-đa-lia tại Mích-ba, 14 và báo tin: “Chắc hẳn tổng trấn biết tin Ba-a-lít, vua Am-môn, đã sai Ích-ma-ên, con Nê-tha-nia, về ám sát tổng trấn?” Nhưng Ghê-đa-lia, con A-hi-cam, không tin lời họ.
15 Giô-ha-nan, con Ca-rê-át, cũng gặp kín Ghê-đa-lia tại Mích-ba và đề nghị: “Xin cho tôi thủ tiêu Ích-ma-ên, con Nê-tha-nia, mà không ai biết hết. Sao lại để cho nó ám sát tổng trấn, để rồi toàn dân Do Thái tụ họp chung quanh tổng trấn phải tản lạc, và dân còn sót lại trong xứ Giu-đa cũng chết mất?”
16 Nhưng Ghê-đa-lia, con A-hi-cam, can ngăn Giô-ha-nan, con Ca-rê-át: “Đừng làm vậy! Điều anh nói về Ích-ma-ên không đúng đâu!”
41 Tuy nhiên, đến tháng bảy, Ích-ma-ên, con Nê-tha-nia, cháu Ê-li-sa-ma, vốn dòng tôn thất, cũng là một trong các tướng lãnh của nhà vua, đem theo mười bộ hạ đến yết kiến tổng trấn Ghê-đa-lia, con A-hi-cam, tại Mích-ba. Trong khi họ cùng dùng bữa tại đó, 2 Ích-ma-ên, con Nê-tha-nia, và mười bộ hạ theo mình vụt đứng dậy, rút kiếm đâm chết Ghê-đa-lia, con A-hi-cam, cháu Sa-phan, là người vua Ba-by-lôn lập làm tổng trấn trong nước. 3 Ích-ma-ên cũng hạ sát luôn tất cả những người Do Thái hầu cận Ghê-đa-lia tại Mích-ba và những người lính Ba-by-lôn có mặt tại đó.
Cuộc Tàn Sát Lan Rộng
4 Ngày hôm sau, khi chưa ai biết về vụ ám sát tổng trấn Ghê-đa-lia, 5 có tám mươi người đến từ Si-chem, Si-lô, và Sa-ma-ri. Họ đã cạo râu, xé rách áo, và rạch da thịt. Họ mang theo tế lễ chay và nhũ hương để lên đền thờ dâng cho CHÚA. 6 Ích-ma-ên, con Nê-tha-nia, từ Mích-ba lên đón họ, vừa đi vừa khóc. Khi gặp họ, Ích-ma-ên ân cần: “Mời các ông ghé vào đây chào tổng trấn Ghê-đa-lia, con A-hi-cam.” 7 Vào được giữa thành, Ích-ma-ên và bộ hạ liền tàn sát họ và quăng thây xuống giếng. 8 Nhưng mười người trong nhóm nói với Ích-ma-ên: “Xin đừng giết chúng tôi, vì chúng tôi còn dự trữ lương thực giấu ngoài đồng: lúa mì, lúa mạch, dầu ô-liu và mật ong.” Vậy Ích-ma-ên tha, không giết họ chung với các bạn đồng hành. 9 Ích-ma-ên quăng thây của tất cả những người anh ta tàn sát xuống một hồ to do vua A-sa đào để phòng thủ trong khi nguy cơ chiến tranh với Ba-i-sa, vua Y-sơ-ra-ên, đe dọa. Ích-ma-ên, con Nê-tha-nia, lấy thây người lấp đầy hồ.
10 Ích-ma-ên bắt tất cả những người còn lại tại Mích-ba, gồm các công chúa và hết thảy dân chúng mà tướng Nê-bu-xa-ra-đan, chỉ huy trưởng quân sự, chừa lại ở Mích-ba, dưới quyền cai trị của Ghê-đa-lia, con A-hi-cam. Ích-ma-ên, con Nê-tha-nia, bắt họ, dẫn đi về hướng Am-môn.
11 Giô-ha-nan, con Ca-rê-át, và tất cả các sĩ quan đi theo ông nghe về mọi việc tàn ác Ích-ma-ên, con Nê-tha-nia, đã làm. 12 Họ liền tập họp toàn thể lực lượng, đi đánh Ích-ma-ên, con Nê-tha-nia. Họ đuổi kịp anh ta gần ao lớn ở Ghi-bê-ôn. 13 Hết thảy đoàn dân bị Ích-ma-ên dẫn đi đều mừng rỡ khi họ nhìn thấy Giô-ha-nan, con Ca-rê-át, và tất cả các sĩ quan đi cùng với ông. 14 Tất cả những người bị Ích-ma-ên bắt dẫn đi khỏi Mích-ba đều quay lại, chạy về phía Giô-ha-nan, con Ca-rê-át. 15 Nhưng Ích-ma-ên, con Nê-tha-nia, cùng với tám bộ hạ, thoát khỏi tay Giô-ha-nan, và trốn qua xứ Am-môn.
Trốn Qua Ai-cập
16 Hết thảy người còn lại bị Ích-ma-ên, con Nê-tha-nia, bắt đi khỏi Mích-ba sau khi anh ta ám sát Ghê-đa-lia, con A-hi-cam, gồm có binh sĩ, đàn bà, trẻ con, và thái giám. Giô-ha-nan, con Ca-rê-át, và tất cả các sĩ quan đi theo ông dẫn hết thảy những người này ra khỏi Ghi-bê-ôn. 17 Họ tiếp tục đi, và dừng lại tại Ghê-rút Kim-ham, gần Bết-lê-hem, trên đường xuống Ai-cập. 18 Họ sợ quân Canh-đê vì Ích-ma-ên, con Nê-tha-nia, đã ám sát Ghê-đa-lia, con A-hi-cam, là người vua Ba-by-lôn đã lập làm tổng trấn trong nước.
Dân Chúng Xin Giê-rê-mi Cầu Hỏi Ý Chúa
42 Tất cả các sĩ quan chỉ huy, kể cả Giô-ha-nan, con Ca-rê-át, và Giê-xa-nia, con Hô-sa-gia, và toàn thể dân chúng, thượng lưu hay thấp hèn, 2 đều đến nài nỉ tiên tri Giê-rê-mi: “Chúng tôi van ông! Xin ông nhậm lời chúng tôi. Xin ông cầu khẩn CHÚA, Đức Chúa Trời của ông, cho chúng tôi, cho tất cả những người còn sót lại này. Như chính mắt ông thấy, chúng tôi xưa vốn đông đảo, nhưng bây giờ chỉ còn lại một số ít thôi. 3 Xin ông cầu khẩn CHÚA, Đức Chúa Trời của ông, dạy chúng tôi biết phải đi đường nào và phải làm điều gì.”
4 Tiên tri Giê-rê-mi đáp: “Được rồi! Ta sẽ cầu khẩn CHÚA, Đức Chúa Trời của các ngươi để biết mọi điều CHÚA phán dạy. Ta sẽ không giữ lại một điều nào cả.”
5 Họ liền thề: “Cầu xin CHÚA chân thật và thành tín làm chứng rằng Ngài sẽ trừng phạt chúng tôi nếu chúng tôi không làm y theo mọi điều CHÚA, Đức Chúa Trời của ông, sai ông truyền lại cho chúng tôi. 6 Chúng tôi đã nhờ ông cầu khẩn Ngài. Dù muốn dù không, chúng tôi xin vâng lời CHÚA, Đức Chúa Trời của chúng tôi, để được phúc lành. Phải, chúng tôi sẽ vâng theo lời CHÚA, Đức Chúa Trời của chúng tôi.”
CHÚA Đáp Lời Giê-rê-mi Cầu Xin
7 Mười ngày sau, CHÚA phán với Giê-rê-mi. 8 Ông triệu tập Giô-ha-nan, con Ca-rê-át, tất cả các sĩ quan chỉ huy, và toàn thể dân chúng, từ cao sang đến thấp hèn. 9 Ông nói: “Các ngươi có nhờ tôi trình dâng lên CHÚA, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, lời cầu xin của các ngươi. Đây là lời Ngài phán: 10 ‘Nếu các ngươi bằng lòng sống trong đất nước này, Ta sẽ không phá đổ, nhưng Ta sẽ xây dựng các ngươi; Ta sẽ không bứng gốc, nhưng Ta sẽ vun trồng các ngươi. Ta đau lòng vì tai họa Ta đã giáng xuống các ngươi. 11 Đừng sợ vua Ba-by-lôn mà các ngươi hiện đang sợ. Đừng sợ nữa.’ ” CHÚA phán: “Vì Ta ở với các ngươi. Ta sẽ cứu giúp các ngươi, Ta sẽ giải cứu các ngươi ra khỏi tay vua. 12 Ta sẽ thương xót các ngươi, khiến cho vua cũng thương xót các ngươi và cho các ngươi ở lại trong đất nước mình.
13 Còn nếu các ngươi không vâng lời CHÚA, Đức Chúa Trời các ngươi, nếu các ngươi tiếp tục nói: ‘Chúng tôi không muốn sống trong xứ này; 14 không đâu! nhưng chúng tôi sẽ đi xuống Ai-cập, nơi đó chúng tôi sẽ không thấy chiến tranh, không nghe tù và thổi, cũng không đói khát thức ăn; chúng tôi muốn sống tại đó,’ 15 thì các ngươi là những người còn sống sót trong xứ Giu-đa, hãy lắng nghe lời CHÚA. CHÚA Vạn Quân, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: ‘Nếu các ngươi quyết định đi xuống Ai-cập, trú ngụ tại đó, 16 thì gươm đao mà các ngươi sợ sẽ bắt kịp các ngươi trong xứ Ai-cập, và đói kém mà các ngươi lo ngại cũng sẽ bám sát các ngươi tại Ai-cập, và các ngươi sẽ chết tại đó. 17 Tất cả những người nào quyết định đi xuống Ai-cập trú ngụ tại đó, sẽ chết vì gươm dao, đói kém và bệnh dịch. Không một người nào sống sót, không một người nào thoát khỏi tai họa Ta sẽ giáng xuống chúng.’ ” 18 CHÚA Vạn Quân, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: “Như Ta đã trút cơn giận và cơn thịnh nộ Ta xuống dân cư thành Giê-ru-sa-lem thể nào, Ta cũng sẽ trút cơn thịnh nộ Ta xuống các ngươi khi các ngươi đi xuống Ai-cập. Người ta sẽ chửi rủa, kinh tởm các ngươi, dùng các ngươi làm câu rủa độc, lời nhục mạ. Các ngươi sẽ không bao giờ được nhìn lại chốn này nữa.
19 Các ngươi là những người còn sống sót trong xứ Giu-đa, CHÚA đã phán dạy các ngươi: ‘Đừng đi xuống Ai-cập.’ Các ngươi biết rõ ngày nay ta đã cảnh cáo các ngươi. 20 Các ngươi đã liều mạng tự dối mình khi các ngươi sai ta đến với CHÚA, Đức Chúa Trời của các ngươi: ‘Xin ông cầu khẩn CHÚA, Đức Chúa Trời của chúng ta giùm chúng tôi, rồi truyền cho chúng tôi biết mọi điều CHÚA phán dạy chúng tôi. Chúng tôi sẽ vâng theo.’ 21 Ngày nay ta đã trình bày cho các ngươi, nhưng các ngươi không chịu vâng lời CHÚA, Đức Chúa Trời của các ngươi, không chịu làm theo mọi điều Ngài đã sai ta nói lại với các ngươi. 22 Vậy bây giờ, các ngươi hãy biết chắc rằng các ngươi sẽ chết vì gươm đao, đói kém, và bệnh dịch tại chính nơi mà các ngươi ước ao đi đến để trú ngụ.”
4 Vậy, chúng ta hãy kính sợ kẻo có ai trong anh chị em bị rớt lại trong khi lời hứa cho vào sự an nghỉ của Ngài vẫn còn hiệu lực. 2 Vì chúng ta cũng được nghe truyền giảng Phúc Âm như họ được nghe ngày trước, nhưng sứ điệp họ nghe chẳng có lợi ích gì vì họ đã không kết hợp với đức tin khi nghe. 3 Còn chúng ta đã tin cậy nên được vào sự an nghỉ, đúng như Ngài đã phán:
“Ta đã thề trong cơn thịnh nộ:
‘Chúng sẽ chẳng được vào sự an nghỉ Ta.’ ”
Dù công việc của Ngài đã hoàn tất từ khi sáng tạo vũ trụ.
4 Trong Kinh Thánh có chỗ nói về ngày thứ bảy như sau: “Và ngày thứ bảy, Đức Chúa Trời nghỉ tất cả các công việc mình.”
5 Cũng vấn đề này, Ngài lại phán: “Chúng sẽ chẳng được vào sự an nghỉ Ta.”
6 Vậy vẫn còn một số người sẽ được vào sự an nghỉ đó, và những người trước kia được nghe Tin Mừng nhưng không được vào đó vì không vâng phục, 7 nên Đức Chúa Trời lại ấn định một ngày khác gọi là “ngày nay,” vì sau một thời gian dài Ngài phán dạy qua Đa-vít như đã nói ở trên:
“Ngày nay, nếu các ngươi nghe tiếng Ngài
Thì đừng cứng lòng.”
8 Nếu Giô-suê thật cho họ an nghỉ, thì sau khi đó Đức Chúa Trời đã không phán về một ngày khác. 9 Thế thì vẫn còn sự an nghỉ ngày thứ bảy cho dân Đức Chúa Trời, 10 vì người nào vào sự an nghỉ đó thì nghỉ các công việc mình cũng như Đức Chúa Trời đã nghỉ công việc của Ngài.
11 Vậy, chúng ta hãy gắng sức vào sự an nghỉ đó, để không một ai sa ngã vì theo gương những kẻ không vâng phục.
12 Vì lời của Đức Chúa Trời là lời sống và đầy năng lực, sắc bén hơn mọi gươm hai lưỡi, xuyên thấu, đến nỗi phân chia hồn với linh, khớp với tủy, xét đoán các tư tưởng, và ý định trong lòng người.
13 Không có tạo vật nào che giấu được Đấng Tạo Hóa, nhưng tất cả đều trần trụi và phơi bày trước mắt Ngài là Đấng chúng ta phải báo cáo mọi việc.
14 Vậy, vì chúng ta có vị thượng tế vĩ đại đã vượt qua các tầng trời là Đức Giê-su, Con Đức Chúa Trời, nên chúng ta hãy giữ vững niềm tin; 15 vì chúng ta không có một vị thượng tế chẳng có thể cảm thông sự yếu đuối chúng ta, nhưng vị thượng tế này đã chịu cám dỗ đủ mọi mặt cũng như chúng ta song không hề phạm tội. 16 Vậy, chúng ta hãy vững lòng đến gần ngai ân sủng, để được thương xót và tìm được ân sủng có thể giúp đỡ chúng ta kịp thời.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)