Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

M’Cheyne Bible Reading Plan

The classic M'Cheyne plan--read the Old Testament, New Testament, and Psalms or Gospels every day.
Duration: 365 days
New Vietnamese Bible (NVB)
Version
Giô-suê 8

Tiêu Diệt Thành A-hi

Lúc ấy, CHÚA phán bảo Giô-suê: “Con đừng sợ cũng đừng nản lòng. Con hãy đem toàn dân theo con, kéo lên tấn công A-hi. Vì Ta đã giao nạp vào tay con vua của A-hi, dân chúng, thành và lãnh thổ nó. Con hãy đối xử với A-hi như đối xử với Giê-ri-cô và vua nó, chỉ khác một điều là lần này các ngươi được lấy các chiến lợi phẩm và gia súc về cho mình. Con hãy mai phục đằng sau thành.”

Vậy, Giô-suê và toàn thể quân đội ra đi tấn công A-hi. Ông chọn 30,000 chiến sĩ tinh nhuệ nhất và sai họ xuất quân ban đêm cùng truyền lệnh: “Này! Các ngươi phải mai phục đằng sau thành. Đừng đi quá xa thành. Tất cả phải trong thế ứng chiến. Ta và tất cả quân đội ta sẽ tiến đánh mặt tiền thành. Khi địch ra khỏi thành đánh lại chúng ta như chúng đã làm hôm trước, chúng ta sẽ bỏ chạy. Địch sẽ đuổi theo chúng ta cho đến khi nào chúng ta đã dụ chúng ra khỏi thành, vì chúng sẽ nói: ‘Chúng đang chạy trốn chúng ta như lần trước.’ Vậy, khi chúng ta chạy trốn trước mặt chúng, các ngươi phải vùng dậy ra khỏi nơi mai phục và chiếm thành. CHÚA, Đức Chúa Trời của các ngươi sẽ giao thành ấy vào tay các ngươi. Chiếm thành xong, các ngươi hãy phóng hỏa đốt thành ấy. Hãy tuân hành mệnh lệnh của CHÚA. Đây là lệnh ta truyền cho các ngươi.”

Giô-suê sai cánh quân ấy ra đi. Họ đến nơi mai phục và nằm đợi giữa Bê-tên và A-hi, phía tây thành A-hi. Tối hôm ấy, Giô-suê ở với dân chúng.

10 Sáng hôm sau, Giô-suê dậy sớm điểm quân rồi cùng với các nhà lãnh đạo Y-sơ-ra-ên đi trước quân đội tiến lên A-hi. 11 Toàn quân theo Giô-suê đều tiến lên gần thành, và đến ngay trước mặt thành. Rồi hạ trại phía bắc A-hi; có cái trũng chạy giữa họ và A-hi. 12 Giô-suê đã cho 5,000 quân mai phục giữa Bê-tên và A-hi về phía tây của thành này. 13 Toàn thể quân đội đều bố trí sẵn sàng, tất cả binh sĩ trong trại phía bắc thành phố cũng như cánh quân mai phục phía tây. Đêm ấy, Giô-suê tiến vào trũng.

14 Thấy vậy, vua của A-hi và tất cả dân trong thành vội vã kéo ra khi trời vừa sáng để giáp trận với quân Y-sơ-ra-ên tại một địa điểm có thể nhìn xuống A-ra-ba, nhưng vua A-hi không ngờ có quân mai phục phía sau thành. 15 Giô-suê và quân Y-sơ-ra-ên để cho địch đẩy lui và chạy trốn về hướng sa mạc. 16 Tất cả những người nam trong thành A-hi đều được huy động rượt đuổi quân thù. Họ đuổi theo Giô-suê và bị dụ ra xa thành. 17 Không còn một người nam nào ở lại trong thành A-hi hay Bê-tên. Tất cả đều đuổi theo quân Y-sơ-ra-ên, bỏ ngỏ thành.

18 Lúc ấy, CHÚA phán bảo Giô-suê: “Con hãy đưa ngọn giáo con cầm trong tay hướng về A-hi vì Ta sẽ giao thành vào tay con.” 19 Vừa đưa tay lên, phục binh nhanh chân đứng dậy chạy vào chiếm đóng và lập tức phóng hỏa thành.

20 Quân A-hi quay lại nhìn thấy khói từ thành bốc lên trời, nhưng họ không cách nào trốn thoát, chạy về hướng nào cũng không được vì quân Y-sơ-ra-ên đang chạy trốn về phía sa mạc đã quay lại phản công quân địch rượt đuổi mình. 21 Vì khi Giô-suê và toàn quân Y-sơ-ra-ên thấy phục binh đã chiếm được thành và thấy luồng khói bốc lên thì họ quay lại tấn công quân A-hi. 22 Cánh quân mai phục cũng kéo ra ngoài thành đánh quân A-hi nên quân A-hi bị vây chính giữa, còn quân Y-sơ-ra-ên tiến đánh cả hai mặt. Quân Y-sơ-ra-ên tàn sát địch không còn một người nào sống hay đào thoát. 23 Nhưng quân Y-sơ-ra-ên bắt sống vua A-hi đem về cho Giô-suê.

24 Khi quân Y-sơ-ra-ên đã giết xong tất cả dân thành A-hi, người ngoài đồng, người trong sa mạc mà họ đã săn đuổi. Khi tất cả đã ngã chết dưới lưỡi gươm đến người cuối cùng, quân Y-sơ-ra-ên quay lại A-hi và dùng gươm giết những kẻ còn ở trong thành. 25 Số người ngã chết hôm ấy là 12,000 người, cả nam lẫn nữ, tức là toàn dân A-hi. 26 Vì Giô-suê không thu lại cây giáo tay ông đã đưa ra cho đến khi tuyệt diệt toàn dân A-hi. 27 Nhưng dân Y-sơ-ra-ên bắt các bày gia súc đem về và cướp đoạt tài sản trong thành y như CHÚA đã chỉ định cho Giô-suê.

28 Vậy, Giô-suê phóng hỏa làm cho nó thành một đống đổ nát điêu tàn vĩnh viễn cho đến ngày nay. 29 Ông treo vua của A-hi trên cây cho đến chiều tối. Khi mặt trời lặn, Giô-suê sai đem xác vua xuống khỏi cây và liệng xuống tại lối vào cổng thành. Người ta chất trên xác ấy một đống đá lớn, vẫn còn cho đến ngày nay.

Tái Lập Giao Ước Tại Núi Ê-banh

30 Giô-suê xây một bàn thờ cho CHÚA, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, trên núi Ê-banh 31 theo lệnh của Môi-se, đầy tớ của CHÚA, đã truyền lại cho Y-sơ-ra-ên. Ông xây bàn thờ ấy đúng theo điều sách luật Môi-se đã quy định, xây bằng đá nguyên khối, không dùng khí cụ bằng sắt. Người ta dâng cho CHÚA các tế lễ thiêu và các tế lễ cầu an. 32 Tại đó, trước mặt dân Y-sơ-ra-ên, Giô-suê chép trên đá Kinh Luật của Môi-se như người đã ghi. 33 Toàn dân Y-sơ-ra-ên, công dân cũng như ngoại kiều, đều cùng các trưởng lão, quan chức và thẩm phán đứng hai bên Rương Giao Ước của CHÚA đối diện với những người khiêng Rương tức là các thầy tế lễ người Lê-vi. Phân nửa dân chúng đứng đối ngang núi Ga-ri-xim, và phân nửa đối ngang núi Ê-banh như Môi-se, tôi tớ CHÚA đã long trọng truyền bảo khi ông ra chỉ thị chúc phước cho dân Y-sơ-ra-ên.

34 Sau đó, Giô-suê đọc tất cả những lời trong Kinh Luật, chúc phước cũng như rủa sả, đúng như đã ghi trong Sách Kinh Luật. 35 Không một lời nào Môi-se đã truyền dạy mà Giô-suê không đọc trước mặt toàn dân Y-sơ-ra-ên, kể cả phụ nữ, trẻ con, cũng như các ngoại kiều đang sống giữa họ.

Thánh Thi 139

Thơ Đa-vít Cho Nhạc Trưởng

139 CHÚA ôi, Ngài đã xem xét
    Và biết tôi.
Ngài biết khi tôi ngồi, lúc tôi đứng dậy;
    Từ xa Ngài đã nhận thấy tư tưởng tôi.
Ngài thấy rõ con đường tôi đi, lúc tôi nằm nghỉ;
    Mọi đường lối tôi Ngài đều quen thuộc.
Vì trước khi lưỡi tôi nói ra một tiếng,
    Kìa, CHÚA đã biết tất cả rồi.
Ngài bao phủ tôi phía trước lẫn phía sau,
    Ngài đặt tay bảo vệ tôi.
Sự hiểu biết của Ngài thật quá diệu kỳ cho tôi;
    Cao quá để tôi đạt đến được.
Tôi sẽ đi đâu xa khỏi thần Chúa?
    Tôi sẽ trốn đâu khỏi mặt Ngài?
Nếu tôi lên trời, Ngài đang ở đó;
    Nếu tôi nằm dưới Âm Phủ, kìa, Ngài cũng có ở đó.
Nếu tôi cất cánh bay về phía hừng đông
    Hay ở nơi cực tây của biển cả;
10 Tại đó, tay Ngài cũng dẫn dắt tôi;
    Cánh tay phải của Ngài sẽ nắm giữ tôi.
11 Nếu tôi nói, chắc chắn bóng tối sẽ che giấu tôi,
    Ánh sáng sẽ trở nên đêm tối chung quanh tôi;
12 Nhưng chính bóng tối sẽ không tối đối với Ngài;
    Ban đêm cũng sáng như ban ngày;
    Bóng tối như ánh sáng đối với Ngài.
13 Vì chính Chúa tạo nên tạng phủ tôi;
    Ngài dệt thành tôi trong lòng mẹ tôi.
14 Tôi cảm tạ Chúa vì tôi đã được tạo nên một cách đáng sợ và diệu kỳ;
    Các công việc của Chúa thật diệu kỳ,
    Linh hồn tôi biết rõ lắm.[a]
15 Xương cốt tôi không giấu được Chúa
    Khi tôi được tạo nên trong nơi bí ẩn;
Được kết thành một cách tinh vi ở nơi sâu của đất.
16     Mắt Chúa thấy thể chất vô hình của tôi;
Tất cả các ngày định cho tôi
    Đã được ghi vào sổ của Chúa
    Trước khi chưa có một ngày nào trong số các ngày ấy.
17 Lạy Đức Chúa Trời, các tư tưởng Chúa thật quý báu cho tôi thay;
    Số lượng chúng lớn biết bao!
18 Nếu tôi đếm các tư tưởng ấy,
    Thì chúng nhiều hơn cát.
Khi tôi thức dậy
    Tôi vẫn còn ở cùng Ngài.[b]
19 Lạy Đức Chúa Trời, ước gì Ngài diệt kẻ ác,
    Và những kẻ khát máu lìa xa tôi;
20 Là kẻ nói điều ác nghịch Chúa;
    Những kẻ thù nói xấu danh Ngài.[c]
21 Lạy CHÚA, tôi há chẳng ghét những kẻ ghét Chúa ư?
    Và chẳng ghê tởm những kẻ chống nghịch Ngài sao?
22 Tôi hoàn toàn ghét chúng;
    Coi chúng như kẻ thù.
23 Lạy Đức Chúa Trời, xin xem xét tôi và biết lòng tôi;
    Xin thử tôi và biết tư tưởng tôi.
24 Xin Chúa nhìn xem tôi có đường lối ác nào chăng;
    Và xin hướng dẫn tôi trong đường đời đời.

Giê-rê-mi 2

CHÚA Chăm Sóc Y-sơ-ra-ên

CHÚA phán với tôi:

“Hãy đi rao báo vào tai thành Giê-ru-sa-lem: CHÚA phán như vầy:

‘Ta còn nhớ lòng chung thủy của ngươi trong tuổi đang thì,
    Tình yêu của ngươi khi là cô dâu mới,
Thể nào con theo Ta nơi sa mạc,
    Nơi đất không gieo trồng.
Y-sơ-ra-ên vốn là dân thánh, thuộc riêng về CHÚA,
    Là trái đầu mùa của hoa lợi Ngài.
Mọi kẻ nào ăn nuốt dân ấy đều bị kết tội,
    Mắc phải tai họa.’ ”
Đấy là lời của CHÚA.

Tội Lỗi Các Tổ Phụ

Hỡi nhà Gia-cốp và toàn thể các bộ tộc nhà Y-sơ-ra-ên,
    Hãy nghe lời của CHÚA,

CHÚA phán như vầy:

“Tổ phụ các ngươi có tìm thấy lỗi gì nơi Ta,
    Mà đã lìa xa Ta,
Đi theo các thần phù phiếm,
    Để rồi chính chúng cũng trở thành phù phiếm?
Chúng chẳng hề tự hỏi: ‘CHÚA đâu rồi?
    Chính Ngài đã đem chúng ta lên khỏi xứ Ai-cập,
Dẫn chúng ta đi ngang qua sa mạc,
    Là vùng đất hoang dã đầy hầm hố,
Đất khô cằn và âm u,
    Đất không người qua lại, cũng chẳng có người ở.’
Ta đem các ngươi đến vùng đất màu mỡ này,
    Cho các ngươi hưởng hoa lợi cùng mọi điều tốt đẹp trong xứ.
Nhưng các ngươi đã đến và làm ô uế đất Ta,
    Các ngươi đã biến sản nghiệp Ta thành vật gớm ghiếc.
Các thầy tế lễ chẳng hề tự hỏi:
    CHÚA đâu rồi?’
Các nhà chuyên giải Kinh Luật chẳng biết Ta,
    Các nhà lãnh đạo chống nghịch Ta,
Các tiên tri nhân danh Ba-anh nói tiên tri,
    Và đi theo các thần không giúp ích chi.”

CHÚA Buộc Tội Dân Ngài

Đây là lời của CHÚA:
“Vì thế cho nên Ta tiếp tục buộc tội các ngươi,
    Và con cháu các ngươi nữa.
10 Hãy băng qua đảo Kít-tim[a] mà xem,
    Hãy sai người đến Kê-đa[b] và dò xét kỹ càng,
    Xem việc thể này có từng xảy ra chưa.
11 Có dân nào thay đổi thần của mình,
    Dù các thần đó không phải là thần?
Nhưng dân Ta đã trao sự vinh hiển của mình
    Để đổi lấy thần không ích chi!”
12 Đây là lời của CHÚA:
“Hỡi các tầng trời, hãy kinh ngạc về việc này,
    Hãy khiếp đảm, hãy tiêu điều cùng cực!
13 Vì dân Ta đã phạm hai tội ác:
Chúng đã lìa bỏ Ta,
    Là nguồn nước trào tuôn,
Và tự đào cho mình những bể chứa nước,
    Những bể nứt nẻ không chứa nước được.

Hậu Quả Của Tội Bất Trung

14 Y-sơ-ra-ên có phải là một tên nô lệ, hoặc một kẻ tôi đòi sinh ra trong nhà chủ không?
    Thế tại sao nó lại trở thành của cướp bóc?
15 Sư tử tơ gầm rống
    Vang dậy chống lại nó:
Chúng gây cho đất nước nó tan hoang,
    Các thành phố nó bị thiêu rụi, không người ở.
16 Ngay cả dân thành Nốp và Tác-pha-nết
    Cũng đã từng đập bể đầu ngươi.
17 Phải chăng ngươi đã tự chuốc lấy cho mình mọi điều ấy,
    Vì ngươi đã lìa bỏ CHÚA, Đức Chúa Trời ngươi,
    Đang khi Ngài dẫn dắt ngươi trên đường sao?
18 Bây giờ ngươi đi xuống Ai-cập,
    Uống nước sông Ninh, được ích gì?
Ngươi đi qua xứ A-si-ri,
    Uống nước sông Ơ-phơ-rát, có lợi chi?”
19 Đây là lời của CHÚA Vạn Quân:
“Chính tội ác ngươi sẽ sửa phạt ngươi,
    Chính sự bội giáo ngươi sẽ khiển trách ngươi.
Hãy nhận biết thấm thía rằng
    Khi ngươi lìa bỏ CHÚA, Đức Chúa Trời ngươi,
Và không có lòng kính sợ Ta,
    Đó là điều xấu xa và cay đắng là dường nào!”

Tội Ác Bị Trừng Phạt

20 “Này, từ lâu ngươi đã bẻ ách, bứt dây,
    Ngươi nói: ‘Tôi không muốn phục vụ.’
Thật vậy, trên mỗi đồi cao, dưới mỗi gốc cây rậm lá,
    Ngươi cúi khòm xuống, bán dâm.
21 Ta đã trồng ngươi, thuộc giống nho đỏ thắm, chọn lọc,
    Toàn là giống thuần chủng,
Thế mà ngươi lại đổi thành
    Cây nho lạ, hôi tanh!
22 Dù ngươi có tắm gội bằng xà phòng,
    Rửa mình nhiều lần trong nước tro,
    Dấu vết tội ác ngươi vẫn sờ sờ trước mắt Ta,”
Đấy là lời của
CHÚA Vạn Quân.
23 “Sao ngươi dám nói: ‘Tôi không bị ô uế,
    Tôi không có đi theo thần Ba-anh.’
Hãy xem đường lối ngươi nơi thung lũng,
    Hãy nhận biết điều ngươi đã làm:
Ngươi khác nào lạc đà cái tơ nhanh nhẹn,
    Dấu chân quấn quýt vào nhau;
24 Khác nào lừa cái rừng quen sống trong sa mạc,
    Hít gió khi động đực,
    Trong lúc này, ai có thể kìm hãm nó được?
Lừa đực nào tìm nó khỏi phải mệt nhọc,
    Vì sẽ gặp được nó trong tháng nó động đực.
25 Đừng cho chân ngươi phải đi trần,
    Cũng đừng cho cổ họng ngươi phải khát.
Nhưng ngươi nói: ‘Để mặc tôi.
    Tôi đã trót yêu thần lạ,
    Tôi phải đi theo chúng.’
26 Như tên trộm xấu hổ khi bị bắt quả tang,
    Dòng dõi nhà Y-sơ-ra-ên,
Gồm cả dân chúng, các vua quan,
    Các thầy tế lễ, và các tiên tri, cũng xấu hổ dường ấy.
27 Chúng nói với gỗ: ‘Người là cha tôi.’
    Và với đá: ‘Người sanh ra tôi.’
Thật chúng đã quay lưng lại với Ta,
    Thay vì quay mặt.
Nhưng khi gặp hoạn nạn, chúng lại nói:
    ‘Xin đến cứu giúp chúng con!’
28 Thế các thần mà ngươi đã tự làm cho mình ở đâu?
    Hãy để chúng đến cứu giúp ngươi
    Trong giờ hoạn nạn,
Nếu chúng cứu giúp được!
    Vì ngươi, hỡi Giu-đa,
Ngươi có bao nhiêu thành là có bấy nhiêu thần!”

Y-sơ-ra-ên Ngoan Cố

29 Đây là lời của CHÚA:

“Các ngươi còn khiếu nại gì nữa?
    Hết thảy các ngươi đều phạm tội phản nghịch Ta.
30 Ta đánh phạt con cái các ngươi thật phí công,
    Chúng chẳng chịu sửa dạy.
Gươm các ngươi đã giết hại các tiên tri
    Như sư tử vồ mồi.”

31 Hỡi thế hệ này, hãy lắng nghe lời của CHÚA:

“Đối với dân Y-sơ-ra-ên, có phải Ta là sa mạc,
    Hoặc vùng đất tối tăm dày đặc không?
Thế sao dân Ta lại nói: ‘Chúng tôi tự làm chủ lấy,
    Chúng tôi không đến với Ngài nữa.’
32 Có trinh nữ nào quên vòng vàng của mình,
    Hoặc cô dâu nào quên áo cưới của mình không?
Thế nhưng dân Ta đã quên Ta
    Từ những ngày không thể đếm được!
33 Thật ngươi đã khéo sắp xếp lối đi để đeo đuổi đường tình ái.
    Ngươi còn dạy đường lối ngươi cho cả những người đàn bà xấu nết!
34 Áo quần ngươi cũng vấy máu
    Của người nghèo vô tội,
    Dù ngươi đã không bắt gặp họ đập cửa xông vào nhà.
Tuy nhiên, bất kể mọi điều ấy,
35     Ngươi vẫn nói: ‘Tôi vô tội,
    Chắc chắn Ngài không còn giận tôi nữa.’
Này, Ta sẽ xét xử ngươi,
    Vì ngươi nói: ‘Tôi không phạm tội.’
36 Thật ngươi đã tự hạ thấp giá trị mình
    Khi ngươi thay đổi hướng đi.
A-si-ri đã làm cho ngươi xấu hổ thể nào,
    Ai-cập cũng sẽ làm cho ngươi xấu hổ thể ấy.
37 Ngươi sẽ rời khỏi chốn ấy,
    Hai tay ôm lấy đầu,
CHÚA đã từ bỏ những kẻ ngươi nương nhờ,
    Chúng sẽ chẳng giúp ích gì cho ngươi.”

Ma-thi-ơ 16

Xin Điềm Lạ(A)

16 Người Pha-ri-si và Sa-đu-sê đến xin Đức Giê-su cho họ xem một dấu lạ từ trời để thử Ngài.

Nhưng Ngài trả lời: “Khi chiều xuống các ông nói rằng: ‘Chiều ráng đỏ thì trời nắng.’[a] Vào buổi sáng sớm, các ông nói: ‘Sáng ráng đỏ thì trời mưa.’[b] Các ông biết nhìn bầu trời để tiên đoán thời tiết, nhưng sao lại không biết phân biệt các dấu lạ của thời đại? Thế hệ gian ác và bất trung này tìm kiếm một dấu lạ, nhưng sẽ không được dấu lạ nào ngoại trừ dấu lạ của Giô-na.” Thế rồi Ngài lìa họ mà đi.

Men Người Pha-ri-si Và Sa-đu-sê(B)

Khi qua bên kia bờ hồ, các môn đệ quên đem bánh theo. Đức Giê-su bảo: “Hãy cẩn thận, coi chừng men của người Pha-ri-si và Sa-đu-sê.”

Các môn đệ nói với nhau: “Tại chúng ta không đem bánh theo.”

Đức Giê-su biết thế và bảo: “Hỡi những kẻ ít đức tin! Sao lại nói với nhau rằng mình không đem theo bánh? Các con chưa hiểu sao? Các con không nhớ năm cái bánh cho năm ngàn người ăn sao? Các con thu được bao nhiêu giỏ bánh thừa? 10 Hay bảy cái bánh cho bốn ngàn người ăn; các con thu được bao nhiêu giỏ bánh thừa? 11 Sao các con không hiểu rằng Ta không nói về bánh? Hãy coi chừng men của người Pha-ri-si và Sa-đu-sê.” 12 Lúc ấy các môn đệ mới hiểu rằng Ngài không bảo coi chừng về men làm bánh nhưng về sự dạy dỗ của người Pha-ri-si và Sa-đu-sê.

Phê-rơ Tuyên Xưng Đức Giê-su(C)

13 Khi Đức Giê-su vào địa phận Sê-sa-rê Phi-líp, Ngài hỏi các môn đệ: “Theo như người ta nói thì Con Người là ai?”

14 Các môn đệ thưa: “Một số người nói Thầy là Giăng Báp-tít, một số khác nói là Ê-li, một số khác nói là Giê-rê-mi hay một tiên tri nào đó.”

15 Ngài hỏi các môn đệ: “Còn chính các con thì cho rằng Ta là ai?”

16 Si-môn Phê-rơ thưa: “Thầy là Chúa Cứu Thế, Con Đức Chúa Trời hằng sống.”

17 Đức Giê-su phán: “Phước cho con, Si-môn con Giô-na! Vì không phải xác thịt và huyết bày tỏ cho con, mà chính Cha Ta ở trên trời.” 18 Còn Ta, Ta bảo con: “Con là Phê-rơ, Ta sẽ xây dựng Hội Thánh Ta trên vầng đá này và các cửa Âm Phủ sẽ không thắng nổi hội đó. 19 Ta sẽ cho con chìa khóa của Nước Thiên Đàng; bất cứ điều gì con buộc dưới đất, điều đó cũng sẽ được buộc ở trên trời; bất cứ điều gì con mở dưới đất, điều đó cũng sẽ được mở ở trên trời.” 20 Sau đó Ngài truyền lệnh cho các môn đệ không được tiết lộ Ngài là Chúa Cứu Thế.

Đức Giê-su Báo Trước Về Sự Chết Và Sống Lại Của Ngài(D)

21 Từ đó, Đức Giê-su bắt đầu bày tỏ cho các môn đệ biết rằng Ngài phải đi lên Giê-ru-sa-lem và phải chịu nhiều đau khổ bởi các trưởng lão, các thượng tế và các giáo sư Kinh Luật; Ngài phải bị giết, đến ngày thứ ba, Ngài sẽ sống lại.

22 Phê-rơ đem Ngài riêng ra và nói: “Chúa ơi, Đức Chúa Trời nào nỡ vậy! Thầy sẽ không bị như thế đâu!”

23 Nhưng Đức Giê-su quay lại bảo Phê-rơ: “Hỡi Sa-tan, hãy lui ra sau Ta. Con làm cớ vấp phạm cho Ta, vì con không nghĩ đến việc của Đức Chúa Trời, mà chỉ nghĩ đến việc của loài người.”

24 Kế đó, Đức Giê-su phán với các môn đệ: “Nếu người nào muốn theo Ta, hãy từ bỏ chính mình, vác thập tự giá mình và theo Ta.[c] 25 Vì hễ ai muốn cứu sự sống mình thì sẽ mất, nhưng ai vì Ta mà mất sự sống thì sẽ tìm lại được. 26 Vì người nào dù được cả thế giới mà mất linh hồn mình, người ấy được ích gì? Hay có ai lấy gì để đánh đổi được linh hồn mình không? 27 Vì Con Người sẽ trở lại trong vinh quang của Cha Ngài cùng với các thiên sứ. Bấy giờ, Ngài sẽ báo trả cho mỗi người tùy theo công việc họ làm. 28 Thật, Ta bảo các con, một vài người đang đứng tại đây sẽ không chết trước khi thấy Con Người đến trong nước Ngài.”

New Vietnamese Bible (NVB)

New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)