Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

Book of Common Prayer

Daily Old and New Testament readings based on the Book of Common Prayer.
Duration: 861 days
Bản Dịch 2011 (BD2011)
Version
Thánh Thi 87

Vinh Hạnh của Cư Dân Si-ôn

Một thi ca của con cháu Cô-ra

Chúa lập nền cho thành của Ngài trên núi thánh.
Chúa yêu mến các cổng thành của Si-ôn hơn mọi nơi cư trú của Gia-cốp.
Hỡi thành của Ðức Chúa Trời,
Thiên hạ đã nói nhiều điều vinh hiển về ngươi. (Sê-la)

Khi tôi nhắc đến Ai-cập[a] và Ba-by-lôn cho những ai biết tôi,
Hoặc đề cập đến Phi-li-tin, Ty-rơ, với Ê-thi-ô-pi,
Thì người ta bảo, “Người này đã sinh trưởng tại Si-ôn đó!”[b]

Thật vậy Si-ôn sẽ được trầm trồ khen ngợi rằng,
“Người này và người nọ đã sinh trưởng trong thành ấy!”
Chính Ðấng Tối Cao sẽ làm cho thành ấy được vững bền.
Chúa sẽ ghi vào sổ hộ tịch của các dân rằng,
“Người này đã sinh ra tại Si-ôn.”[c] (Sê-la)
Rồi những ca sĩ và nhạc sĩ sẽ nói,
“Tất cả nguồn cảm hứng của tôi đều phát xuất từ Si-ôn.”

Thánh Thi 90

TẬP THỨ TƯ

(Bài 90-106)

Ðức Chúa Trời Luôn Hằng Hữu Còn Nhân Loại Chỉ Tạm Thời

Bài cầu nguyện của Môi-se, người của Ðức Chúa Trời

Lạy Chúa, Ngài là nơi cư trú của chúng con trải qua mọi thế hệ.
Trước khi núi non thành hình,
Trước khi Ngài tạo thành trái đất và thế gian,
Từ vô cực quá khứ đến vô cực tương lai Ngài là Ðức Chúa Trời.

Ngài làm cho loài người trở về cát bụi và phán rằng,
“Hỡi con cái loài người, hãy trở về.”
Vì một ngàn năm trước mắt Ngài tựa như ngày hôm qua, đã qua rồi,
Hoặc như một canh đêm.

Ngài làm cho đời người trôi nhanh như dòng nước lũ,
Thoáng qua như một giấc ngủ.
Ðời người như cỏ mọc ban mai,
Sáng sớm chúng mọc lên và xanh tươi,
Chiều lại chúng héo khô và tàn tạ.

Thật vậy đời sống chúng con chóng tàn vì cơn giận của Ngài.
Chúng con kinh hãi vì cơn thịnh nộ của Ngài.
Ngài đã để những tội lỗi chúng con trước mặt Ngài,
Các tội bí mật chúng con trong ánh sáng của thánh nhan Ngài.

Những ngày chúng con qua đi dưới cơn giận của Ngài;
Những năm chúng con kết thúc như một tiếng thở dài.
10 Tuổi tác chúng con đến được bảy mươi,
Còn nếu mạnh khỏe thì đến tám mươi,
Nhưng niềm kiêu hãnh của chúng chẳng qua là lao khổ và buồn thảm;
Vì đời sống chóng qua, rồi chúng con bay mất đi.
11 Ai biết được sức mạnh của cơn giận Ngài?
Ngài càng nổi cơn thịnh nộ, thì chúng con càng khiếp sợ Ngài.
12 Xin dạy chúng con biết đếm số ngày chúng con,
Để chúng con được lòng khôn ngoan.

13 Xin trở lại, Chúa ôi;
Ngài còn giận chúng con đến bao lâu nữa?
Xin dủ lòng thương xót các tôi tớ Ngài.
14 Mỗi buổi sáng xin cho chúng con được no nê bằng ơn thương xót của Ngài,
Ðể chúng con được hân hoan và vui thỏa trọn những ngày của mình.
15 Xin ban cho chúng con niềm vui để bù lại những ngày Ngài phó chúng con cho hoạn nạn,
Và những năm chúng con thấy nỗi bất hạnh.

16 Nguyện công việc của Ngài được tỏ ra cho các tôi tớ Ngài.
Nguyện vinh quang của Ngài tỏa rạng trên con cháu họ.
17 Nguyện phước hạnh của Chúa, Ðức Chúa Trời của chúng con, tuôn đổ trên chúng con.
Cầu xin Ngài lập vững công việc của tay chúng con;
Thật vậy xin lập vững công việc của tay chúng con.

Thánh Thi 136

Cảm Tạ Chúa vì Tình Thương của Ngài

Hãy cảm tạ Chúa vì Ngài rất tốt,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
Hãy cảm tạ Thần của các thần,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
Hãy cảm tạ Chúa của các chúa,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.

Ngài là Ðấng duy nhất làm những việc lạ lùng,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
Ðấng dùng sự khôn ngoan dựng nên các tầng trời,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
Ðấng trải đất ra trên các luồng nước biển,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
Ðấng dựng nên những vì sáng lớn,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời,
Mặt trời để chi phối ban ngày,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời,
Mặt trăng và các ngôi sao để chi phối ban đêm,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
10 Ðấng đánh hạ các con đầu lòng của Ai-cập,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
11 Ðấng đem dân I-sơ-ra-ên ra khỏi xứ ấy,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời,
12 Bằng bàn tay quyền năng và cánh tay đưa ra,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
13 Ðấng rẽ Hồng Hải ra làm hai,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
14 Ðấng đem dân I-sơ-ra-ên đi qua giữa biển ấy,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời,
15 Nhưng Ngài lật đổ Pha-ra-ôn và đạo quân vua ấy xuống Hồng Hải,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
16 Ðấng dẫn dắt dân Ngài đi qua đồng hoang,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
17 Ðấng đánh bại các vua lớn,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời,
18 Và tiêu diệt những vua mạnh,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời,
19 Ðó là Si-hôn vua dân A-mô-ri,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời,
20 Và Óc vua Ba-san,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời,
21 Rồi ban xứ của họ để làm sản nghiệp,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời,
22 Tức làm sản nghiệp cho I-sơ-ra-ên tôi tớ Ngài,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.

23 Ðấng nhớ đến thân phận thấp hèn của chúng ta,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời,
24 Và giải cứu chúng ta khỏi những kẻ thù của chúng ta,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
25 Ðấng ban thực phẩm cho mọi loài xác thịt,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
26 Hãy cảm tạ Ðức Chúa Trời của các tầng trời,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.

Sáng Thế 29:1-20

Gia-cốp Ðến Nhà La-ban

29 Gia-cốp tiếp tục cuộc hành trình và đến xứ của dân phương đông. Chàng ngước mắt nhìn và thấy một cái giếng trong đồng, và kìa, có ba bầy chiên đang nằm cạnh giếng, vì người ta cho chiên uống nước tại giếng đó. Miệng giếng bị đậy bằng một phiến đá lớn. Khi tất cả các bầy chiên đã tụ tập đông đủ tại đó, người ta lăn phiến đá khỏi miệng giếng để chiên uống nước, xong họ lăn phiến đá đậy miệng giếng lại. Gia-cốp hỏi họ, “Thưa anh em, anh em từ đâu đến đây?”

Họ đáp, “Chúng tôi từ Cha-ran đến.”

Chàng hỏi tiếp, “Các anh em có biết ông La-ban cháu của cụ Na-hô không?”

Họ trả lời, “Chúng tôi biết ông ấy.”

Chàng lại hỏi, “Ông ấy mạnh khỏe không?”

Họ đáp, “Ông ấy mạnh khỏe. Nầy, Ra-chên con gái ông ấy đang dẫn bầy chiên đến kìa.”

Chàng nói, “Trời hãy còn sớm, chưa tới giờ nhóm họp các bầy chiên lại. Anh em hãy cho chiên uống nước, xong rồi dẫn chúng đi ăn cỏ lại đi.”

Nhưng họ trả lời, “Chúng tôi không thể cho chiên mình uống trước được. Chúng tôi phải đợi các bầy chiên kia đến đông đủ, rồi mới lăn phiến đá chận miệng giếng ra, bấy giờ mới có thể cho các bầy chiên uống nước.”

Ðang khi chàng nói chuyện với họ, Ra-chên dẫn bầy chiên của cha nàng đến, vì nàng là một người nữ chăn chiên. 10 Gia-cốp vừa trông thấy Ra-chên, con gái của La-ban cậu chàng, và bầy chiên của La-ban cậu chàng, thì Gia-cốp lại gần và lăn phiến đá đậy miệng giếng ra cho bầy chiên của La-ban cậu chàng uống nước. 11 Ðoạn Gia-cốp hôn Ra-chên rồi bật khóc. 12 Gia-cốp nói cho Ra-chên biết chàng là cháu của cha nàng và là con trai của Rê-be-ca. Nàng liền chạy báo tin cho cha nàng hay. 13 Khi La-ban nghe báo rằng con trai của em gái ông đến, ông vội vàng chạy ra gặp chàng, ôm lấy chàng và hôn, rồi đưa chàng về nhà mình. Chàng kể lại cho La-ban biết mọi chuyện. 14 Nghe vậy La-ban bảo chàng, “Cháu đúng là cốt nhục của cậu rồi.” Sau đó chàng ở lại với ông một tháng.

Gia-cốp Kết Hôn với Lê-a và Ra-chên

15 La-ban nói với Gia-cốp, “Chẳng lẽ cháu là bà con của cậu mà cháu sẽ làm việc cho cậu không công sao? Cháu hãy nói cho cậu biết cháu muốn cậu trả tiền công cho cháu như thế nào?” 16 Lúc ấy La-ban có hai con gái; cô chị tên Lê-a và cô em tên Ra-chên. 17 Cặp mắt của Lê-a hơi yếu, nhưng Ra-chên thì xinh đẹp cả dáng người lẫn gương mặt. 18 Lúc ấy Gia-cốp đã yêu Ra-chên, nên chàng nói, “Vì Ra-chên con gái út của cậu, cháu sẽ làm việc cho cậu bảy năm.”

19 La-ban bèn nói, “Thà cậu gả nó cho cháu còn hơn gả cho người khác. Hãy ở lại đây với cậu.” 20 Vậy Gia-cốp làm việc bảy năm để được Ra-chên, nhưng vì yêu nàng nên chàng coi bảy năm như chỉ vài ngày.

Rô-ma 14

Khoan Dung với Người Kém Ðức Tin

14 Hãy tiếp nhận những người kém đức tin; đừng cả quyết những gì còn tranh cãi. Có người tin rằng mình có quyền ăn bất cứ món gì trong khi người yếu đuối cho rằng chỉ nên ăn rau mà thôi. Người ăn đừng khinh dể người không ăn, và người không ăn đừng xét đoán người ăn, vì Ðức Chúa Trời đã chấp nhận người ấy. Bạn là ai mà xét đoán tôi tớ của người khác? Nó đứng hay ngã là việc của chủ nó, và nó sẽ đứng, vì Chúa có quyền làm cho nó đứng.

Có người cho rằng ngày này tốt hơn ngày kia, trong khi người khác cho rằng mọi ngày đều như nhau. Trong trí mỗi người tin như thế nào, hãy cứ giữ như thể ấy. Người giữ ngày giữ ngày vì muốn tôn kính Chúa; người ăn ăn vì muốn tôn kính Chúa, bởi người ấy tạ ơn Ðức Chúa Trời; người không ăn không ăn vì muốn tôn kính Chúa, và người ấy tạ ơn Ðức Chúa Trời. Vì không ai trong chúng ta sống cho mình, và không ai trong chúng ta chết cho mình. Thật vậy, nếu chúng ta sống, chúng ta sống cho Chúa, hoặc nếu chúng ta chết, chúng ta chết cho Chúa; cho nên dù sống hay chết, chúng ta đều thuộc về Chúa cả. Chính vì thế mà Ðấng Christ đã chết và đã sống lại, để Ngài có thể làm Chúa của cả kẻ chết lẫn người sống.

10 Thế thì bạn ơi, tại sao bạn xét đoán anh chị em mình? Hay bạn ơi, tại sao bạn khinh dể anh chị em mình? Vì tất cả chúng ta đều sẽ ứng hầu trước tòa phán xét của Ðức Chúa Trời,[a] 11 như có chép,

“Chúa phán, ‘Thật như Ta hằng sống, mọi đầu gối sẽ quỳ xuống trước mặt Ta,Ê-sai 49:18
Và mọi lưỡi sẽ chúc tụng Ðức Chúa Trời.’Ê-sai 45:23 LXX

12 Thế thì mỗi người sẽ trả lời về chính mình với Ðức Chúa Trời.

Ðừng Gây Cớ Vấp Ngã cho Anh Chị Em Cùng Ðức Tin

13 Vậy chúng ta đừng xét đoán nhau nữa, nhưng thà hãy quyết định như thế này: tôi sẽ không để vật vấp chân hay cớ vấp ngã trước mặt anh chị em tôi.

14 Trong Chúa là Ðức Chúa Jesus, tôi biết và được thuyết phục để tin rằng không có vật gì tự nó là ô uế, nhưng nó trở thành ô uế cho ai khi người ấy nghĩ nó là ô uế mà thôi.

15 Nếu vì miếng ăn mà bạn gây cho anh chị em mình đau buồn, bạn đâu còn cư xử theo tình yêu nữa. Xin đừng để việc ăn uống hủy hoại người mà Ðấng Christ đã chết thay. 16 Vậy đừng để những việc tốt đẹp của anh chị em bị gièm chê, 17 vì vương quốc Ðức Chúa Trời không phải ở việc ăn uống, mà là công chính, bình an, và vui vẻ trong Ðức Thánh Linh. 18 Vì ai theo cách ấy mà phục vụ Ðấng Christ thì sẽ được Ðức Chúa Trời vui lòng và người ta quý trọng. 19 Thế thì chúng ta hãy đeo đuổi những gì đem lại hòa thuận và gây dựng cho nhau.

20 Ðừng vì miếng ăn mà phá hoại công việc của Ðức Chúa Trời. Thật ra mọi vật đều thanh sạch, nhưng nếu ăn mà gây cớ vấp ngã cho người khác là sai rồi. 21 Tốt nhất là không ăn thịt, không uống rượu, hay làm việc gì có thể gây cớ vấp ngã cho anh chị em mình.

22 Bạn tin như thế nào, hãy giữ như thể ấy trước mặt Ðức Chúa Trời. Phước cho người không lên án chính mình về những gì mình đã chấp nhận. 23 Nếu ai ăn mà còn nghi ngờ, người ấy đã bị lên án rồi, vì đã không hành động theo đức tin, vì hễ điều chi không ra từ đức tin là tội lỗi.

Giăng 8:47-59

47 Ai thuộc về Ðức Chúa Trời thì nghe lời Ðức Chúa Trời. Vì lẽ đó nên các ngươi không nghe, bởi các ngươi không thuộc về Ðức Chúa Trời.”

48 Người Do-thái trả lời và nói với Ngài, “Chúng tôi đã chẳng nói rằng Thầy là người Sa-ma-ri và bị quỷ ám, không đúng sao?”

49 Ðức Chúa Jesus đáp, “Ta không bị quỷ ám, nhưng Ta tôn kính Cha Ta, còn các ngươi làm nhục Ta. 50 Ta không tìm vinh hiển cho mình, có một Ðấng tìm và xét đoán. 51 Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, nếu ai vâng giữ lời Ta, người ấy sẽ không bao giờ thấy sự chết.”

52 Bấy giờ người Do-thái nói với Ngài, “Bây giờ chúng tôi biết rằng Thầy đã bị quỷ ám. Áp-ra-ham đã chết, các vị tiên tri cũng thế, vậy mà Thầy lại nói, ‘Nếu ai vâng giữ lời Ta, người ấy sẽ không bao giờ nếm trải sự chết.’ 53 Chẳng lẽ Thầy lớn hơn tổ phụ chúng tôi là Áp-ra-ham, một người đã chết rồi sao? Các vị tiên tri cũng đã chết rồi. Thầy tự cho mình là ai?”

54 Ðức Chúa Jesus đáp, “Nếu Ta tôn vinh mình thì vinh hiển đó chẳng ra gì, nhưng Cha Ta tôn vinh Ta. Ngài là Ðấng các ngươi vẫn xưng là Ðức Chúa Trời của mình; 55 nhưng các ngươi không biết Ngài, còn Ta biết Ngài. Nếu Ta nói Ta không biết Ngài, Ta sẽ trở thành một kẻ nói dối như các ngươi, nhưng Ta biết Ngài và vâng giữ lời Ngài. 56 Tổ phụ các ngươi là Áp-ra-ham vui mừng mong thấy ngày của Ta; bây giờ ông đã thấy và vui mừng.”

57 Người Do-thái nói với Ngài, “Thầy chưa được năm mươi tuổi mà đã thấy Áp-ra-ham sao?”

58 Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, trước khi Áp-ra-ham sinh ra, Ta đã hiện hữu.”

59 Nghe vậy họ lượm đá để ném Ngài, nhưng Ðức Chúa Jesus lánh đi và ra khỏi đền thờ.

Bản Dịch 2011 (BD2011)

Copyright © 2011 by Bau Dang