Book of Common Prayer
Tin Cậy Chúa Như Một Trẻ Thơ
Bài ca đi lên đền thánh của Ða-vít
1 Chúa ôi, lòng con không dám tự cao;
Mắt con chẳng dám kiêu kỳ;
Con không dám dự vào những việc lớn lao quá sức,
Hay tham dự vào những việc vượt quá khả năng mình.
2 Nhưng con đã tự trấn tĩnh và làm cho linh hồn mình lắng dịu,
Như trẻ thơ no sữa nép mình bên lòng mẹ;
Linh hồn con như một em bé vừa no sữa ở trong con.
3 Hỡi I-sơ-ra-ên, hãy hy vọng nơi Chúa,
Từ nay cho đến đời đời.
Cầu Xin Chúa Ban Phước Nơi Thánh
Bài ca đi lên đền thánh
1 Chúa ôi, xin Ngài nhớ lại Ða-vít,
Và những khổ nạn ông ấy đã chịu.
2 Thể nào ông ấy đã thề với Chúa,
Và nguyện với Ðấng Toàn Năng của Gia-cốp rằng,
3 “Chắc chắn con sẽ không vào nhà con;
Con sẽ không lên giường con để nghỉ;
4 Con sẽ không cho phép mình chợp mắt,
Hoặc cho mí mắt con sụp xuống ngủ,
5 Cho đến khi con tìm được một nơi cho Chúa,
Một chỗ ở cho Ðấng Toàn Năng của Gia-cốp.”
6 Kìa, chúng tôi đã nghe báo Rương Giao Ước đang ở Ép-ra-tha;
Người ta đã tìm được Rương ấy trong cánh đồng của Gia-a.
7 “Chúng ta hãy cùng nhau đến nơi Ngài ngự;
Chúng ta hãy cùng nhau thờ lạy nơi bệ chân Ngài.”
8 Chúa ôi, xin trỗi dậy để vào nơi nghỉ ngơi của Ngài;
Xin Ngài và Rương Giao Ước quyền năng của Ngài.
9 Nguyện các tư tế của Ngài mặc lấy đức công chính;
Nguyện những người thánh của Ngài cất tiếng reo mừng.
10 Vì cớ Ða-vít tôi tớ Ngài,
Xin đừng ngoảnh mặt khỏi người được xức dầu của Ngài.
11 Chúa đã thề với Ða-vít,
Một lời thề Ngài sẽ không rút lại:
“Ta sẽ đặt trên ngai ngươi một đứa con do ngươi sinh ra.
12 Nếu con cháu ngươi vâng giữ các giao ước Ta,
Và vâng giữ các chứng ngôn Ta dạy bảo,
Thì con cháu của chúng cũng sẽ ngồi trên ngai của ngươi mãi mãi.”
13 Quả thật Chúa đã chọn Si-ôn;
Ngài muốn nơi ấy làm nơi Ngài ngự.
14 “Ðây là nơi Ta nghỉ ngơi đời đời;
Nơi đây Ta sẽ ngự, vì Ta muốn nơi ấy.
15 Ta sẽ ban phước cho nó được dồi dào lương thực;
Ta sẽ cho những người nghèo của nó có cơm bánh no đầy.
16 Các tư tế của nó Ta sẽ mặc cho sự cứu rỗi;
Những người thánh của nó sẽ lớn tiếng ca mừng.
17 Tại đó Ta sẽ làm cho sừng của Ða-vít mọc lên;
Ta đã chuẩn bị một cây đèn cho người được xức dầu của Ta.
18 Ta sẽ mặc nỗi sỉ nhục cho quân thù của nó,
Nhưng vương miện trên đầu nó thì sẽ rạng ngời.”
Anh Chị Em Sống Hòa Thuận
Bài ca đi lên đền thánh của Ða-vít
1 Kìa, tốt đẹp thay và phước hạnh thay khi anh chị em[a] sống hòa thuận với nhau!
2 Ðiều ấy chẳng khác gì dầu quý báu từ trên đầu chảy xuống,
Chảy xuống râu,
Chảy xuống râu của A-rôn,
Rồi tiếp tục chảy xuống vạt áo ông.
3 Ðiều ấy giống như sương móc từ Núi Hẹt-môn sa xuống các rặng núi Si-ôn,
Vì tại đó Chúa ban phước,
Phước của sự sống đời đời.
Kêu Gọi Những Người Phục Vụ Ðền Thờ Ban Ðêm Ca Ngợi CHÚA
Bài ca đi lên đền thánh
1 Hỡi tất cả tôi tớ Chúa,
Những người phục vụ trong nhà Chúa ban đêm,
Xin hãy chúc tụng Chúa.
2 Xin đưa cao đôi tay quý vị lên trong nơi thánh và chúc tụng Chúa.
3 Nguyện Chúa, Ðấng dựng nên trời và đất, ban phước cho quý vị từ Si-ôn.
Ca Tụng Chúa và Nhận Xét về Thần Tượng
1 Hãy ca ngợi Chúa! Hãy ca ngợi danh Chúa!
Hỡi các tôi tớ Chúa, hãy ca ngợi Ngài.
2 Hỡi các bạn, những người đứng trong nhà Chúa,
Những người đứng trong sân đền thờ Ðức Chúa Trời chúng ta,
3 Hãy ca ngợi Chúa, vì Chúa thật tốt;
Hãy ca tụng danh Ngài, vì danh Ngài đáng kính yêu;
4 Vì Chúa đã chọn Gia-cốp cho Ngài,
I-sơ-ra-ên làm tài sản riêng của Ngài.
5 Vì tôi biết rằng Chúa thật vĩ đại;
Chúa của chúng ta vĩ đại hơn tất cả thần thánh của loài người.
6 Bất cứ điều gì Chúa muốn, Ngài làm điều ấy,
Bất kể trên trời hay dưới đất, trong lòng biển hay trong các vực sâu.
7 Ngài khiến mây trồi lên từ những nơi tận cùng trái đất;
Ngài làm cho sấm sét nổ vang khi trời đổ cơn mưa;
Ngài sai gió bay ra từ các kho lẫm của Ngài.
8 Ngài đánh hạ các con đầu lòng của Ai-cập,
Con của loài người và con của súc vật.
9 Hỡi Ai-cập, Ngài sai các dấu kỳ và phép lạ đến giữa ngươi,
Ðể trừng phạt Pha-ra-ôn và các tôi tớ của ông ta.
10 Ngài đánh bại nhiều dân tộc,
Và tiêu diệt các vua mạnh mẽ;
11 Si-hôn vua dân A-mô-ri, Óc vua Ba-san,
Và tất cả các vương quốc ở Ca-na-an.
12 Ngài ban xứ của họ để làm sản nghiệp,
Một sản nghiệp cho dân I-sơ-ra-ên của Ngài.
13 Chúa ôi, danh Ngài sẽ trường tồn mãi mãi;
Chúa ôi, công ơn Ngài sẽ được ghi nhớ từ đời nọ đến đời kia,
14 Vì Chúa sẽ xét đoán dân Ngài;
Ngài sẽ tỏ lòng thương xót đối với các tôi tớ Ngài.
15 Các thần tượng của các dân chẳng qua là bạc và vàng;
Chúng chỉ là sản phẩm do tay người làm ra.
16 Chúng có miệng mà chẳng nói;
Chúng có mắt mà chẳng thấy;
17 Chúng có tai mà chẳng nghe;
Không có chút hơi thở nào trong miệng chúng.
18 Nguyện những kẻ làm thần tượng sẽ trở nên như chúng,
Và những ai tin cậy vào thần tượng cũng giống như vậy.
19 Hỡi nhà I-sơ-ra-ên, hãy chúc tụng Chúa!
Hỡi nhà A-rôn, hãy chúc tụng Chúa!
20 Hỡi nhà Lê-vi, hãy chúc tụng Chúa!
Hỡi các bạn, những người kính sợ Chúa, hãy chúc tụng Chúa!
21 Hỡi những người sống ở Si-ôn, hãy chúc tụng Chúa, Ðấng ngự tại Giê-ru-sa-lem!
Hãy ca ngợi Chúa!
5 Dân Phi-li-tin cũng tập họp lại để giao tranh với dân I-sơ-ra-ên. Chúng có ba mươi ngàn xe chiến mã và sáu ngàn kỵ binh; còn dân thì đông như cát nơi bờ biển. Chúng kéo lên đóng trại tại Mích-mát, phía đông của Bết A-vên. 6 Khi dân I-sơ-ra-ên thấy mình bị nguy khốn vì bị quân thù vây chặt, họ trốn vào các hang động, các bụi rậm, các hốc đá, các mộ địa, và các hầm hố. 7 Một số khác đã vượt qua phía đông Sông Giô-đanh để lánh nạn trong miền Gát và miền Ghi-lê-át. Chỉ có Sau-lơ vẫn ở lại Ghinh-ganh. Tất cả những người theo ông đều run sợ.
8 Họ đợi bảy ngày theo thời hạn Sa-mu-ên đã ấn định, nhưng Sa-mu-ên vẫn chưa đến Ghinh-ganh. Bấy giờ dân quân bắt đầu bỏ Sau-lơ và đào ngũ. 9 Thấy vậy Sau-lơ bảo, “Hãy đem của lễ thiêu và các của lễ cầu an đến cho ta.” Rồi ông dâng của lễ thiêu. 10 Nhưng khi ông vừa dâng của lễ thiêu xong thì Sa-mu-ên đến. Sau-lơ đi ra để gặp cụ và chào cụ. 11 Sa-mu-ên hỏi, “Ngài đã làm gì vậy?”
Sau-lơ đáp, “Khi tôi thấy dân quân đã bắt đầu bỏ tôi và đào ngũ, còn cụ thì chưa đến đúng thời hạn đã ấn định trong khi quân Phi-li-tin đã tập họp nhau tại Mích-mát, 12 nên tôi nói, ‘Quân Phi-li-tin sắp sửa xuống tấn công ta ở Ghinh-ganh rồi, mà ta thì chưa cầu hỏi ý Chúa,’ vì vậy tôi cực chẳng đã phải dâng một của lễ thiêu.”
13 Bấy giờ Sa-mu-ên nói với Sau-lơ, “Ngài đã làm một điều thật điên rồ. Ngài đã không tuân giữ mạng lịnh của Chúa, Ðức Chúa Trời của ngài, truyền cho ngài. Ðáng lẽ Chúa sẽ làm cho vương quyền của ngài trên I-sơ-ra-ên được vững lập đời đời, 14 nhưng bây giờ vương quyền của ngài sẽ không được tiếp tục. Chúa đã tìm được cho Ngài một người đẹp lòng Ngài, và Chúa đã truyền cho người ấy sẽ chỉ huy trên toàn thể con dân Ngài, vì ngài đã không vâng giữ những gì Chúa đã truyền cho ngài.”
15 Ðoạn Sa-mu-ên đứng dậy, rời Ghinh-ganh đi đến Ghi-bê-a trong lãnh thổ của chi tộc Bên-gia-min. Sau-lơ điểm lại quân số đang ở với mình và thấy chỉ còn khoảng sáu trăm người.
Quân Ðội I-sơ-ra-ên Không Có Binh Khí Bằng Kim Loại
16 Sau-lơ, Giô-na-than con trai ông, và những người đang ở với họ đến trấn thủ tại Ghi-bê-a trong lãnh thổ của chi tộc Bên-gia-min; còn dân Phi-li-tin thì hạ trại tại Mích-mát. 17 Từ trong trại quân Phi-li-tin, ba đơn vị đột kích được phái đi: một đơn vị tiến vào con đường đến Óp-ra thuộc miền Su-anh, 18 một đơn vị khác tiến vào con đường đến Bết Hô-rôn, còn đơn vị thứ ba tiến vào con đường dọc theo biên giới, nhìn xuống Thung Lũng Xê-bô-im, về phía đồng hoang.
Quan Thái Giám Người Ê-thi-ô-pi Tin Chúa
26 Bấy giờ một vị thiên sứ của Chúa nói với Phi-líp rằng, “Hãy đứng dậy và đi xuống con đường dẫn về phía nam, tức con đường từ Giê-ru-sa-lem đi xuống Ga-xa.” Ðó là một con đường vắng vẻ.
27 Vậy Phi-líp đứng dậy và đi. Kìa, có một quan thái giám người Ê-thi-ô-pi, một triều thần của Can-đác nữ hoàng nước Ê-thi-ô-pi, là người cai quản tất cả kho tàng của bà; ông đã đến Giê-ru-sa-lem để thờ phượng. 28 Trên đường về ông ngồi trong xe và đọc sách của Tiên Tri Ê-sai.
29 Ðức Thánh Linh phán với Phi-líp, “Hãy tiến gần và theo kịp xe đó.” 30 Phi-líp chạy lại gần và nghe ông ấy đọc trong sách của Tiên Tri Ê-sai; ông hỏi, “Ngài có hiểu những gì ngài đọc đó không?”
31 Ông ấy đáp, “Làm sao tôi hiểu được, nếu không ai giảng giải cho tôi.” Rồi ông ấy mời Phi-líp lên xe ngồi với ông. 32 Vả, đoạn Kinh Thánh ông đang đọc là chỗ này,
“Như con chiên bị đưa đi làm thịt,
Như chiên con im lặng trước mặt thợ hớt lông,
Người chẳng hề mở miệng,
33 Trong khi Người chịu nhục, công lý dành cho Người bị tước đoạt.
Ai có thể lên tiếng gì trong thế hệ của Người?
Vì mạng sống Người bị cất đi khỏi đất.”
34 Quan thái giám hỏi Phi-líp, “Tôi xin hỏi ông, đấng tiên tri nói điều ấy để chỉ về ai, về ông ta hay về một người nào khác?”
35 Phi-líp mở miệng nói và bắt đầu từ chỗ Kinh Thánh đó giảng giải cho ông ấy về Ðức Chúa Jesus.
36 Trong khi xe chạy dọc đường, gặp chỗ có nước, quan thái giám nói, “Xem kìa, chỗ này có nước, có gì ngăn trở tôi chịu báp-têm không?”
37 Phi-líp đáp, “Nếu ngài hết lòng tin thì có thể được.”
Ông trả lời và nói, “Tôi tin rằng Ðức Chúa Jesus Christ là Con Ðức Chúa Trời.”[a]
38 Ông truyền cho xe dừng lại, rồi cả hai người, Phi-líp và quan thái giám, cùng bước xuống nước, và Phi-líp làm báp-têm cho ông.
39 Khi họ lên khỏi nước, Ðức Thánh Linh của Chúa cất Phi-líp đi mất; quan thái giám không thấy ông ấy nữa, và ông hớn hở tiếp tục cuộc hành trình của mình. 40 Còn Phi-líp, người ta thấy ông tại A-xô-tốt.[b] Ông rao giảng Tin Mừng cho tất cả các thành phố ông đi qua, cho đến khi ông đến Sê-sa-rê.
Phi-lát Kết Án Chúa
(Mat 27:15-26; Mác 15:6-15; Gg 18:39-19:16)
13 Phi-lát triệu tập các trưởng tế, các quan chức, và dân lại, 14 rồi nói với họ, “Các ngươi giải người này đến ta, vì cho rằng đương sự đã sách động quần chúng, và này, trước mặt các ngươi, ta đã hỏi cung đương sự và thấy người này không phạm tội như các ngươi đã tố cáo. 15 Cả Hê-rốt cũng thấy vậy, vì ông ấy đã giải trả đương sự lại chúng ta. Này, đương sự chẳng làm điều chi đáng chết. 16 Vậy ta sẽ cho đánh phạt đương sự, rồi thả ra.” [17 Số là vào mỗi kỳ lễ lớn, Phi-lát thường có lệ phóng thích cho họ một tù nhân.][a]
18 Nhưng họ đồng thanh la lớn, “Hãy giết hắn đi! Hãy thả Ba-ra-ba cho chúng tôi!” 19 Ba-ra-ba là kẻ đã bị tù vì tội dấy loạn trong thành và can tội sát nhân.
20 Nhưng Phi-lát muốn thả Ðức Chúa Jesus nên nói với họ một lần nữa. 21 Nhưng họ càng gào to, “Hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự! Hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự!”
22 Ông hỏi họ lần thứ ba, “Tại sao? Người này đã làm điều ác gì? Ta không thấy người này có tội gì đáng chết. Vậy ta sẽ cho đánh phạt đương sự, rồi thả ra.”
23 Nhưng họ cứ gào to hơn nữa, nhất định đòi phải đóng đinh Ngài cho được, và tiếng gào thét của họ đã thắng. 24 Vậy Phi-lát ra phán quyết thuận theo lời yêu cầu của họ. 25 Ông cho thả người họ yêu cầu, một kẻ đã bị tù vì tội dấy loạn và sát nhân, còn Ðức Chúa Jesus, ông trao nộp Ngài theo ý họ muốn.
Copyright © 2011 by Bau Dang