Revised Common Lectionary (Semicontinuous)
1 Ôi, nàng ngồi cô đơn,
Dù xưa là thành đông đúc dân cư!
Nay là một quả phụ,
Xưa đầy quyền thế giữa các dân!
Xưa là nữ vương thống trị các thành,
Nay nô lệ, phải lao công cưỡng bách!
2 Nàng khóc thảm thiết thâu đêm,
Lệ đầm đìa đôi má.
Những kẻ xưa kia yêu mến nàng,
Nay không ai đến bên nàng với lời an ủi.
Bạn bè thảy đều phản bội,
Chúng trở thành những kẻ nghịch thù.
3 Giu-đa đi lưu đày,
Lắm nỗi thống khổ nhục nhằn.
Nàng ngồi than khóc giữa các dân,
Không nơi an nghỉ.
Mọi kẻ săn đuổi nàng,
Bắt được nàng khi nàng cùng đường túng quẫn.
4 Đường dẫn đến Si-ôn tang tóc,
Vì không người đến trong ngày lễ hội.
Mọi cổng thành vắng vẻ hoang vu,
Các thầy tế lễ thở than.
Các cô gái đồng trinh bị bắt đi nức nở,
Thân phận nàng, cay đắng xót xa.
5 Kẻ thù nàng hôm nay làm chủ,
Đối thủ nàng phè phỡn, sướng vui.
CHÚA đã đầy đọa nàng,
Vì cớ nàng gây nhiều tội ác.
Con cái nàng đi khuất,
Làm tù binh lê bước trước kẻ thù.
6 Sự vinh hiển của Thiếu Nữ Si-ôn thảy đều tan biến.
Các vua chúa nàng khác nào đàn nai
Không tìm ra đồng cỏ.
Họ đuối sức lê chân
Phải bước đi trước kẻ thù thúc đuổi.
19 Xin nhớ đến cảnh lưu đày khốn khổ của tôi,
Ngải cứu và cỏ đắng.
20 Tôi thật nhớ mãi,
Và lòng tôi chùn xuống.
21 Nhưng điều này tôi sực nhớ,
Do đó tôi hy vọng.
22 Vì cớ tình yêu thương thành tín của CHÚA, chúng tôi không bị tiêu diệt,[a]
Lòng thương xót của Ngài chẳng dứt.
23 Nhưng tươi mới luôn mỗi buổi sáng;
Sự thành tín của Ngài lớn thay!
24 Tôi tự nhủ: “CHÚA là phần sản nghiệp của tôi,
Do đó tôi hy vọng nơi Ngài.
25 CHÚA nhân từ đối với người trông đợi Ngài,
Đối với người tìm kiếm Ngài.
26 Tốt thay cho người yên lặng hy vọng nơi
Sự cứu giúp từ CHÚA!
Bài Ca Ly Hương
137 Chúng tôi ngồi bên các bờ sông tại Ba-by-lôn và khóc
Khi nhớ đến Si-ôn.
2 Chúng tôi treo đàn hạc mình
Trên các cành liễu ở đó.
3 Vì tại đó những kẻ bắt chúng tôi làm tù binh đòi chúng tôi phải hát;
Những kẻ áp bức chúng tôi muốn chúng tôi phải vui vẻ;
Chúng bảo: “Hãy hát cho chúng ta một trong những bài ca của Si-ôn.”
4 Làm sao chúng tôi có thể hát lên bài ca của CHÚA
Ở trên đất ngoại quốc?
5 Hỡi Giê-ru-sa-lem, nếu ta quên ngươi,
Nguyện tay phải ta quên tài năng nó đi;[a]
6 Nguyện lưỡi ta mắc cứng nơi vòm miệng
Nếu ta không nhớ đến Giê-ru-sa-lem;
Không đặt Giê-ru-sa-lem
Làm niềm vui tuyệt đỉnh của ta.
7 Lạy CHÚA, xin nhớ rằng
Trong ngày Giê-ru-sa-lem bị thất thủ,
Dân Ê-đôm đã nói: Hãy phá hủy,
Hãy phá hủy đến tận nền móng nó.
8 Này dân Ba-by-lôn[b] là dân sẽ bị hủy diệt,
Phước cho người báo oán ngươi
Bằng chính điều ngươi đã hại chúng ta;
9 Phước cho người bắt các con nhỏ của ngươi
Và đập chúng vào tảng đá.
Lời Chào Thăm
1 Tôi là Phao-lô, sứ đồ của Chúa Cứu Thế Giê-su do ý chỉ Đức Chúa Trời, với trách nhiệm rao truyền sự sống Đức Chúa Trời hứa ban cho chúng ta trong Chúa Cứu Thế Giê-su,
2 gửi Ti-mô-thê, con yêu dấu của ta. Nguyện xin Đức Chúa Trời là Cha và Chúa Cứu Thế Giê-su, Chúa chúng ta, ban cho con ân sủng, lòng thương xót và sự bình an của Ngài.
Phẩm Hạnh Của Đầy Tớ Chúa
3 Ta tạ ơn Đức Chúa Trời là Đấng ta phụng sự với lương tâm trong sạch như tổ phụ ta đã làm. Ta không bao giờ quên con mỗi khi ta khẩn nguyện ngày đêm; 4 nhớ dòng nước mắt của con, nên mong sớm gặp mặt con để được đầy dẫy niềm vui thỏa. 5 Ta cũng nhớ lại đức tin chân thành của con, là đức tin mà chính bà ngoại con là cụ Lô-ít, rồi đến mẹ con là bà Ơ-nít đã có trước con, và ta tin chắc con cũng đang có đức tin ấy. 6 Vì lý do đó, ta nhắc con khơi dậy ân tứ Đức Chúa Trời ban cho con khi ta đặt tay trên con. 7 Vì Đức Chúa Trời không ban cho chúng ta một tâm thần sợ hãi, nhưng ban cho chúng ta năng lực, tình yêu thương và tự chủ.
8 Vậy nên, con đừng hổ thẹn trong việc rao giảng về Chúa chúng ta, cũng chớ xấu hổ vì việc ta bị xiềng xích giam cầm vì Ngài nhưng hãy dựa vào quyền năng Đức Chúa Trời mà cùng ta chịu khổ vì Phúc Âm. 9 Đức Chúa Trời là Đấng Cứu Rỗi chúng ta. Ngài kêu gọi chúng ta trở nên dân thánh của Ngài, không phải vì công đức của chúng ta, nhưng do chính kế hoạch và ân sủng của Ngài. Từ trước vô cùng Đức Chúa Trời đã ban ân sủng đó cho chúng ta trong Chúa Cứu Thế Giê-su; 10 và ngày nay, ân sủng đó thể hiện qua sự giáng sinh của Chúa Cứu Thế Giê-su, Đấng Cứu Chuộc chúng ta. Chính Ngài đã hủy diệt quyền lực của sự chết và ban cho chúng ta Phúc Âm sáng chói về sự sống đời đời. 11 Đức Chúa Trời đã sai ta đi làm sứ đồ để loan báo và giảng dạy Phúc Âm. 12 Chính vì lý do đó mà ta chịu khổ như ngày nay. Tuy nhiên, ta chẳng bao giờ hổ thẹn vì ta biết Đấng ta đang tin, chắc chắn Ngài thừa khả năng bảo vệ điều ta ủy thác[a] cho đến Ngày Phán Xét sau cùng.
13 Những lời chân chính con nghe ta dạy, con hãy noi theo đó làm mẫu mực; cũng hãy đứng vững trong đức tin và tình yêu thương chúng ta nhận được trong Chúa Cứu Thế Giê-su. 14 Hãy nhờ Đức Thánh Linh đang ngự trong chúng ta mà giữ trọn những điều tốt lành đã được ủy thác cho con.
5 Các sứ đồ thưa với Chúa: “Xin Chúa thêm đức tin cho chúng con!”
6 Chúa đáp: “Nếu các con có đức tin như hạt cải, các con có thể bảo cây dâu này: ‘Hãy tự nhổ gốc lên và xuống trồng dưới biển!’ thì nó cũng vâng lệnh các con.
7 Ai trong các con có một đầy tớ đi cày hoặc đi chăn, khi nó ở ngoài đồng về, lại bảo nó: ‘Vào ngồi ăn ngay đi!’ 8 Chẳng phải các con bảo nó như thế này sao? ‘Hãy dọn cơm và thắt lưng hầu bàn cho ta ăn uống xong, rồi con hãy ăn uống?’ 9 Người chủ có cám ơn đầy tớ vì nó vâng lệnh không? 10 Các con cũng thế, khi làm xong những điều dặn bảo, hãy nói: ‘Chúng con là những đầy tớ vô dụng, chỉ làm bổn phận[a] của chúng con.’ ”
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)