Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

M’Cheyne Bible Reading Plan

The classic M'Cheyne plan--read the Old Testament, New Testament, and Psalms or Gospels every day.
Duration: 365 days
New Vietnamese Bible (NVB)
Version
Sáng Thế 20

Áp-ra-ham Và A-bi-mê-léc

20 Từ đó, Áp-ra-ham tiến xuống phía nam, đến vùng Nê-ghép và cư ngụ giữa Ka-đe và Su-rơ. Ông ở tại Ghê-ra một thời gian, ông nói với người ta về Sa-ra, vợ ông: “Nàng là em gái tôi.” nên A-bi-mê-léc vua xứ Ghê-ra cho người đến đón Sa-ra.

Nhưng đêm ấy, Đức Chúa Trời đến báo mộng cho A-bi-mê-léc: “Ngươi phải chết vì người đàn bà ngươi lấy đã có chồng!”

Vì A-bi-mê-léc chưa đến gần nàng nên ông nói: “Không lẽ CHÚA tiêu diệt một nước vô tội? Áp-ra-ham đã nói ‘Nàng là em gái tôi’. Nàng cũng xác nhận: ‘Áp-ra-ham là anh tôi.’ Con làm điều này với lòng ngay thẳng và với bàn tay thanh sạch.”

Trong giấc mộng, Đức Chúa Trời đáp: “Phải, Ta biết ngươi làm với lòng ngay thẳng nên Ta ngăn ngươi phạm tội với Ta và không cho ngươi động đến nàng. Bây giờ hãy trả vợ người lại, người là một tiên tri, người sẽ cầu nguyện cho ngươi và ngươi sẽ được sống. Nếu ngươi không trả nàng lại thì chắc chắn ngươi và mọi kẻ thuộc về ngươi sẽ chết!”

A-bi-mê-léc dậy sớm, triệu tập tất cả quần thần và thuật cho họ nghe mọi việc, ai nấy đều khiếp sợ. A-bi-mê-léc mời Áp-ra-ham đến, và nói: “Ngươi làm gì cho chúng ta vậy? Ta đã làm gì xấu đối với ngươi đến nỗi ngươi làm cho ta và nước ta mắc tội lớn như vậy?” 10 A-bi-mê-léc nói với Áp-ra-ham: “Ngươi đã làm cho ta điều mà ngươi không nên làm. Lý do nào khiến ngươi làm như thế?”

11 Áp-ra-ham đáp: “Tôi tưởng nơi này chắc không có người kính sợ Chúa, e vì cớ vợ tôi mà có người sẽ giết tôi đi. 12 Thật ra, nàng cũng là em tôi, một cha khác mẹ, nhưng tôi cưới nàng làm vợ. 13 Khi Chúa làm tôi đi lưu lạc xa nhà cha tôi, tôi bảo nàng: ‘Đây là cách nàng có thể bày tỏ tình yêu đối với ta, ấy là đi đến đâu nàng cũng hãy nói ta là anh của nàng.’ ”

14 A-bi-mê-léc đem tặng cho Áp-ra-ham nhiều chiên bò, tôi trai tớ gái và giao trả Sa-ra lại cho ông. 15 Vua bảo: “Đất ta ở trước mặt ngươi, nơi nào ngươi thích thì cứ định cư ở đó.”

16 Rồi vua quay lại Sa-ra: “Đây, ta trả cho anh ngươi một ngàn nén bạc để bồi thường danh dự ngươi trước mặt mọi người ở với ngươi, danh dự ngươi được hoàn toàn phục hồi trước mặt mọi người.”

17 Áp-ra-ham cầu nguyện với Đức Chúa Trời, Ngài chữa lành cho A-bi-mê-léc, vợ vua, và các đầy tớ gái để họ có thể sinh sản được, 18 CHÚA đã đóng dạ con của toàn nhà A-bi-mê-léc khi vua bắt Sa-ra, vợ của Áp-ra-ham.

Ma-thi-ơ 19

Chúa Giê-su Dạy Về Vấn Đề Ly Dị(A)

19 Khi Đức Giê-su dạy xong những điều ấy, Ngài rời xứ Ga-li-lê và đi đến miền Giu-đê, bên kia sông Giô-đanh. Nhiều đoàn dân đông đi theo Ngài; ở đó Ngài chữa bệnh cho họ.

Những người Pha-ri-si đến hỏi để thử Ngài: “Thưa Thầy, một người có được phép ly dị vợ vì bất cứ lý do nào không?”

Ngài đáp: “Các ông chưa đọc Kinh Thánh rằng: ‘Từ ban đầu, Đấng Tạo Hóa tạo nên người nam và người nữ.’ ”[a] Ngài tiếp, “Vì vậy, người nam sẽ lìa cha mẹ để kết hợp với vợ mình, hai người sẽ trở nên một thân sao?[b] Thế thì, vợ chồng không còn là hai nữa, mà là một. Vậy những người Đức Chúa Trời đã phối hợp, thì loài người không được phân rẽ.”

Những người Pha-ri-si lại hỏi: “Thế tại sao Môi-se đã truyền: ‘Hãy trao cho vợ một tờ giấy ly dị rồi để nàng đi!’ ”

Ngài phán: “Vì lòng dạ các ông chai đá, nên Môi-se đã cho phép ly dị vợ, chớ từ ban đầu không có như thế. Ta nói cho các ông rõ: Trừ trường hợp vợ gian dâm, nếu ai ly dị vợ mà cưới người khác, người ấy phạm tội ngoại tình.”

10 Các môn đệ thưa: “Nếu chỉ có lý do đó để chồng bỏ vợ, thì thà đừng cưới vợ còn hơn.”

11 Nhưng Ngài đáp: “Không phải ai cũng nhận được điều này nhưng chỉ những người được Đức Chúa Trời ban ơn. 12 Có những người hoạn từ khi lọt lòng mẹ, có người hoạn bởi người ta và cũng có người tự hoạn lấy vì Nước Thiên Đàng. Ai có thể nhận được gì, thì hãy nhận.”

Chúa Giê-su Ban Phước Cho Trẻ Con(B)

13 Lúc đó, người ta đem trẻ con đến để Chúa đặt tay cầu nguyện, nhưng các môn đệ quở trách họ.

14 Đức Giê-su phán: “Cứ để con trẻ đến cùng Ta, đừng ngăn cản chúng, vì Nước Thiên Đàng dành cho những người giống như con trẻ.” 15 Ngài đặt tay trên các em và rời khỏi nơi đó.

Người Giàu Có(C)

16 Có một người đến hỏi Đức Giê-su: “Thưa thầy tôi phải làm điều thiện nào để được sự sống vĩnh phúc?”

17 Ngài đáp: “Tại sao anh hỏi Ta về việc thiện? Chỉ có một Đấng Toàn Thiện mà thôi. Nếu muốn được sự sống ấy hãy giữ các điều răn.”

18 Người đó lại hỏi: “Những điều răn nào?” Đức Giê-su đáp: “Đừng giết người, đừng ngoại tình, đừng trộm cắp, và đừng làm chứng dối. 19 Hãy hiếu kính cha mẹ và yêu thương người lân cận như chính mình.”[c]

20 Chàng thanh niên ấy thưa: “Tôi đã giữ tất cả những điều răn này, còn thiếu điều nào nữa?”

21 Đức Giê-su bảo: “Nếu anh muốn được toàn hảo, hãy đi bán hết tài sản, đem cho người nghèo, anh sẽ có kho tàng trên trời, và hãy đến theo Ta.”

22 Nghe nói thế, chàng thanh niên buồn rầu bỏ đi vì có rất nhiều tài sản.

23 Bấy giờ, Đức Giê-su phán cùng các môn đệ của Ngài: “Thật, Ta bảo các con, người giàu thật khó vào Nước Thiên Đàng. 24 Ta cũng cho các con biết: Lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Đức Chúa Trời.”

25 Các môn đệ nghe thế vô cùng kinh ngạc, nên hỏi: “Thế thì ai có thể được cứu rỗi?”

26 Đức Giê-su nhìn các môn đệ phán: “Với loài người, việc này không ai làm nổi, nhưng với Đức Chúa Trời mọi việc đều được cả.”

27 Bấy giờ Phê-rơ lên tiếng thưa rằng: “Phần chúng con đã từ bỏ mọi sự để theo Thầy, chúng con sẽ được gì?”

28 Đức Giê-su phán cùng họ: “Thật, Ta bảo các con, trong kỳ tái tạo lại mọi sự, khi Con Người ngồi trên ngai vinh quang của Ngài, các con, những kẻ theo Ta, cũng sẽ ngồi trên mười hai ngai cai trị mười hai bộ tộc Y-sơ-ra-ên. 29 Và ai từ bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con cái, ruộng đất vì cớ danh ta sẽ được nhận gấp trăm lần hơn và thừa hưởng sự sống vĩnh phúc. 30 Nhưng nhiều người đang đứng đầu sẽ trở nên cuối, và những người cuối trở nên đầu.”

Nê-hê-mi 9

Lễ Sám Hối

Ngày hai mươi bốn tháng ấy, dân Y-sơ-ra-ên họp lại, kiêng ăn, quấn vải thô,[a] rải bụi đất lên đầu.[b] Những người thuộc gốc Y-sơ-ra-ên phân rẽ với hết thảy những người ngoại quốc. Họ đứng và xưng nhận tội lỗi của chính mình, và sự gian ác của tổ phụ mình. Họ đứng nguyên tại chỗ, đọc Kinh Luật của CHÚA suốt một phần tư ngày,[c] rồi họ xưng tội và thờ phượng CHÚA thêm một phần tư ngày nữa. Giê-sua, Ba-ni, Cát-mi-ên, Sê-ba-nia, Bun-ni, Sê-rê-bia, Ba-ni, và Kê-na-nia đứng trên bực cao của người Lê-vi, và lớn tiếng kêu cầu CHÚA. Kế đến, những người Lê-vi là Giê-sua, Cát-mi-ên, Ba-ni, Ha-sáp-nia, Sê-rê-bia, Hô-đi-gia, Sê-ba-nia (hoặc Sê-van-gia), và Phê-ta-hia (hoặc Phê-ta-gia) nói:

“Xin chúng ta cùng đứng lên ca tụng CHÚA:
    Từ đời này qua đời kia,
Nguyện xin mọi người ca tụng danh vinh hiển của Ngài,
    Là danh được tôn cao trên cả mọi lời chúc tụng, ngợi khen!

Cầu Nguyện Xưng Tội

Lạy CHÚA, chính Ngài là Đấng duy nhất!
    Ngài dựng nên các tầng trời,
Các tầng trời cao ngất,
    Cùng với các thiên binh,
Đất và mọi vật trên đất,
    Biển và mọi vật trong biển,
Ngài bảo tồn tất cả,
    Và các thiên binh tôn thờ Ngài.
Chính Ngài là CHÚA, là Đức Chúa Trời,
    Là Đấng chọn Áp-ra-ham,
Ngài đem ông ra khỏi U-rơ xứ Canh Đê,
    Và đặt tên ông là Áp-ra-ham.
Khi Chúa thấy lòng ông trung thành với Ngài,
    Ngài lập giao ước với ông,
Và hứa ban đất của dân Ca-na-an,
    Dân Hê-tít, dân A-mô-rít,
Dân Phê-rê-sít, dân Giê-bu-sít, và dân Ghi-rê-ga-sít (hoặc Ghia-gát),
    Cho dòng dõi ông.
Chúa thực hiện lời Ngài hứa,
    Vì Ngài trung tín.
Chúa thấy nổi thống khổ của tổ tiên chúng con tại Ai-cập,
    Ngài nghe tiếng kêu van của họ bên Biển Đỏ,[d]
10 Chúa thực hiện dấu kỳ phép lạ
    Chống lại Pha-ra-ôn, quần thần và toàn dân trong lãnh thổ người,
Vì Chúa biết chúng cư xử ngang ngược
    Với tổ phụ chúng con,
Vậy uy danh Chúa vang lừng[e]
    Cho đến ngày nay,
11 Chúa phân rẽ biển trước mặt họ,
    Họ đi ngang qua biển như trên đất khô.
Nhưng Chúa ném kẻ đuổi theo họ vào biển sâu,
    Như ném đá vào dòng nước lũ.
12 Ban ngày, Chúa dựng trụ mây dẫn dắt họ,
    Ban đêm, Ngài dựng trụ lửa
    Soi sáng nẻo đường họ phải noi theo.
13 Chúa giáng lâm trên núi Si-nai,
    Từ trời cao Ngài phán với họ,
Ngài ban cho họ
    Sắc luật ngay thẳng,
Sắc lệnh chân thật,
    Quy luật và điều răn tốt lành.
14 Chúa cho họ biết
    Về ngày Sa-bát thánh của Ngài,
Chúa truyền dạy họ điều răn, quy luật, và sắc lệnh
    Qua Môi-se, tôi tớ Ngài.
15 Ngài ban bánh từ trời khi họ đói,
    Ngài cho nước văng ra từ tảng đá khi họ khát,
Chúa bảo họ vào chiếm lấy đất
    Ngài đã giơ tay lên thề[f] ban cho họ.
16 Nhưng tổ phụ chúng con ương ngạnh, cứng cổ,
    Không tuân giữ điều răn Chúa.
17 Họ không chịu vâng lời,
    Cũng không nhớ đến các phép lạ
    Ngài thực hiện ngay giữa họ,
Nhưng lại cứng cổ, lập người lãnh đạo
    Đưa họ về kiếp sống nô lệ tại Ai-cập.
Nhưng Chúa là Đức Chúa Trời rộng lượng tha thứ,
    Khoan dung và nhân từ,
    Nhẫn nại và giàu lòng yêu thương,
    Ngài không từ bỏ họ.
18 Ngay cả khi họ tự đúc cho mình
    Một con bê đực bằng kim loại,
Rồi tuyên bố: ‘Đây là thần của ngươi,
    Thần đem ngươi ra khỏi xứ Ai-cập,’
    Họ khinh thường Chúa quá đổi,
19 Chúa vẫn giàu lòng thương xót,
    Ngài không bỏ mặc họ trong sa mạc.
Trụ mây không rời khỏi họ,
    Nhưng tiếp tục dẫn đường họ vào ban ngày,
Và ban đêm trụ lửa
    Tiếp tục soi sáng lối họ phải đi.
20 Chúa ban Thần Linh chân thiện dạy dỗ họ,
    Ngài không cất bánh ma-na khỏi miệng họ,
    Ngài cho họ nước uống trong cơn khát.
21 Chúa nuôi nấng họ suốt bốn mươi năm,
    Nơi sa mạc họ không thiếu thốn chi,
Áo họ không sờn rách,
    Chân họ không sưng phù.
22 Chúa ban cho họ các vương quốc và các dân tộc,
    Ngài chia đất làm biên giới[g] cho họ:
Họ chiếm hữu đất của Si-hôn, vua Hết-bôn,
    Và đất của Óc, vua Ba-san.
23 Chúa khiến con cháu họ sinh sôi nẩy nở,
    Đông như sao trên trời,
Ngài đưa họ vào xứ
    Mà Ngài có truyền bảo tổ phụ họ vào chiếm hữu.
24 Con cháu họ vào chiếm hữu đất,
    Ngài bắt phục trước mặt họ;
Dân cư trong xứ, người Ca-na-an, Ngài phó vào tay họ;
    Các vua chúa và dân cư trong đất,
    Ngài cho họ tùy ý đối xử.
25 Họ chiếm thành kiên cố,
    Đất phì nhiêu,
Họ chiếm nhà cửa đầy những vật dụng tốt đẹp,
    Bể chứa nước đục sẵn, vườn nho, vườn ô-liu,
    Và cây ăn quả rất nhiều.
Họ ăn no nê, họ trở nên béo tốt,
    Họ thỏa thích trong sự nhân từ lớn lao của Chúa.
26 Dù vậy, họ lại bất tuân lệnh Chúa,
    Phản nghịch Ngài,
    Họ ném bỏ luật pháp Chúa ra phía sau,[h]
Họ giết các tiên tri của Chúa,
    Là những người cảnh cáo họ để đem họ về với Chúa.
    Họ khinh thường Chúa quá đổi.
27 Vì thế, Chúa phó họ vào tay quân thù,
    Quân thù áp bức họ,
Trong cơn gian truân họ kêu xin Chúa,
    Từ trời cao Chúa nghe họ,
Chúa thương xót vô biên, Chúa ban cho họ những vị cứu tinh;
    Giải cứu họ khỏi tay quân thù.
28 Tuy nhiên, vừa mới hưởng được cảnh an nhàn,
    Họ lại phạm tội với Chúa,[i]
Cho nên Chúa bỏ mặc họ rơi vào tay kẻ thù,
    Kẻ thù thống trị họ, họ lại kêu xin Chúa,
Từ trời cao Chúa nghe và giải cứu họ bao nhiêu lần,
    Vì Chúa thương xót họ.
29 Chúa cảnh cáo họ, Ngài muốn họ quay về với Kinh Luật Ngài,
    Nhưng họ ngang ngược,
    Không tuân theo điều răn Chúa,
Họ vi phạm quy luật Ngài,
    Là điều lệ mà người nào vâng giữ sẽ được sống,
Nhưng họ kênh vai ra,
    Cứng cổ lại, không chịu tuân theo.
30 Chúa nhẫn nhục chịu đựng họ
    Suốt bao nhiêu năm,
Chúa cảnh cáo họ qua Thần Linh của Ngài,
    Qua các vị tiên tri,
Nhưng họ không quan tâm,
    Chúa đành phải phó họ vào tay các dân tộc địa phương.
31 Tuy nhiên, vì lòng thương xót vô biên của Chúa,
    Ngài không tận diệt họ, Ngài cũng không từ bỏ họ,
    Vì Ngài là Đức Chúa Trời khoan dung và nhân từ.
32 Và giờ đây, ôi lạy Đức Chúa Trời của chúng con,
    Là Đức Chúa Trời vĩ đại, uy quyền, đáng kính sợ,
    Là Đấng giữ giao ước và tình yêu trung kiên,
Xin Ngài đừng coi nhẹ tất cả những hoạn nạn
    Ngài giáng xuống chúng con, các vua chúa chúng con,
    Các thầy tế lễ và các vị tiên tri chúng con,
Các tổ phụ chúng con, và toàn thể con dân Ngài,
    Từ thời các vua A-si-ri cho đến ngày nay.
33 Chúa thật công bằng
    Trong mọi việc xảy ra cho chúng con,
Vì Ngài đối xử thành tín,
    Trong khi chúng con làm điều ác.
34 Thật các vua chúa,
    Các thầy tế lễ và các tổ phụ chúng con
Không tuân giữ sắc lệnh Ngài,
    Cũng không quan tâm đến các điều răn và lời cảnh cáo
    Ngài ban truyền cho họ.
35 Ngay cả khi họ còn vương quốc,
    Và hưởng phước lành đầy dẫy Ngài ban cho.
    Trong vùng đất rộng rãi phì nhiêu
Ngài ban cho họ, họ cũng không thờ phượng Chúa,
    Cũng không từ bỏ công việc gian ác mình.
36 Vì thế ngày nay, chúng con làm nô lệ,
    Ngay trên mảnh đất Ngài ban cho tổ phụ của chúng con,
Để thụ hưởng hoa quả và sự mầu mỡ của đất,
    Thật vậy, chúng con làm nô lệ trên đất ấy.
37 Hoa màu của đất này dồn vào tay các vua
    Ngài đặt lên cai trị chúng con vì tội lỗi chúng con,
Các vua này cầm quyền trên thân thể chúng con,
    Và tự tiện sử dụng súc vật của chúng con.
    Chúng con khổ nhục vô cùng.

38 Dù vậy, chúng con đồng ý lập giao ước bền chặt. Văn kiện có đóng ấn của các nhà lãnh đạo, người Lê-vi, và các thầy tế lễ của chúng con.”

Công Vụ 19

Phao-lô Hoạt Động Tại Ê-phê-sô

19 Khi A-bô-lô ở Cô-rinh-tô, Phao-lô theo con đường xuyên nội địa đến Ê-phê-sô. Gặp một số môn đệ tại đây, ông hỏi họ: “Khi anh em tin đã nhận lãnh được Thánh Linh chưa?” Họ đáp: “Chúng tôi cũng chưa nghe nói có Thánh Linh nào cả!” Ông hỏi: “Vậy anh em chịu phép báp-tem nào?” Họ đáp: “Phép báp-tem của Giăng.” Phao-lô nói: “Giăng làm phép báp-tem ăn năn tội, nhưng ông đã bảo dân chúng phải tin Đấng đến sau mình, nghĩa là tin Đức Giê-su.” Nghe vậy, họ đều chịu báp-tem nhân danh Chúa Giê-su. Khi Phao-lô đặt tay trên họ, thì Thánh Linh giáng xuống trên các môn đệ đó, họ nói các tiếng lạ và lời tiên tri. Số môn đệ ấy tổng cộng độ mười hai người đàn ông.

Phao-lô vào hội đường giảng cách dạn dĩ trong ba tháng, biện luận và thuyết phục người nghe về Nước Đức Chúa Trời. Nhưng có một số người ngoan cố, không chịu tin còn xuyên tạc Đạo Chúa trước công chúng, nên ông bỏ họ, tập họp riêng các môn đệ hằng ngày thảo luận trong trường học của Ty-ra-nu. 10 Việc này tiếp tục hai năm, đến nỗi tất cả mọi người ở tỉnh Tiểu Á, cả người Do Thái lẫn người Hy Lạp, đều được nghe Đạo Chúa.

Các Con Trai Của Sê-va

11 Đức Chúa Trời dùng tay Phao-lô làm những việc quyền năng phi thường, 12 đến nỗi người ta đem khăn tay hoặc khăn choàng ông đã dùng đặt lên người bệnh thì các chứng bệnh đều được chữa lành và các tà linh bị trục xuất. 13 Có mấy người Do Thái đi từ nơi này đến nơi khác trừ quỷ, cũng thử dùng Danh Chúa Giê-su để trừ tà linh. Họ bảo quỷ: “Ta trục xuất nhà ngươi nhân danh Đức Giê-su mà Phao-lô truyền giảng!” 14 Đó là bảy con trai của Sê-va, một thượng tế Do Thái, đã làm như thế. 15 Nhưng quỷ đáp: “Ta biết Đức Giê-su và cũng rõ Phao-lô, nhưng các ngươi là ai?” 16 Người bị quỷ ám xông vào khống chế và áp đảo cả bọn đến nỗi họ phải bỏ nhà ấy chạy trốn, mình mẩy trần truồng và đầy thương tích.

17 Tất cả người Do Thái và Hy Lạp trong thành Ê-phê-sô biết việc ấy đều khiếp sợ và Danh Chúa Giê-su càng được tôn kính. 18 Nhiều tín đồ đến, công khai xưng tội và kể ra các việc họ đã làm. 19 Một số đông người từng thực hành ma thuật đã gom góp sách phù chú và đốt đi trước mặt công chúng. Các sách này trị giá tổng cộng đến năm mươi ngàn miếng bạc. 20 Vậy nhờ năng lực Chúa, Đạo Ngài ngày càng tăng trưởng và vững mạnh.

Vụ Rối Loạn Tại Ê-phê-sô

21 Sau các việc đó, Phao-lô quyết định trong lòng sẽ đi qua Ma-xê-đoan và A-chai để về Giê-ru-sa-lem. Ông nói: “Sau khi về đó, tôi cũng phải đến thăm Rô-ma.” 22 Ông sai hai người phụ tá là Ti-mô-thê và Ê-rát đi trước qua Ma-xê-đoan, trong khi ông còn ở lại Tiểu Á thêm một thời gian.

23 Bấy giờ, một cuộc náo loạn lớn xảy ra tại Ê-phê-sô vì Đạo Chúa. 24 Một người thợ bạc tên Đê-mê-triu chuyên làm các điện thờ nữ thần Ác-tê-mít bằng bạc, đem lại nguồn lợi lớn cho giới thợ bạc. 25 Ông triệu tập toàn thể thợ bạc và những người đồng nghiệp, và bảo: “Thưa các đồng nghiệp, các bạn đã biết nhờ nghề này mà chúng ta được giàu có. 26 Chính các bạn cũng đã nghe và thấy rằng tên Phao-lô này dám bảo: Các thần tượng do tay người làm ra không phải là thần. Nó thuyết phục được nhiều người, không những ở thành Ê-phê-sô mà gần khắp cả Tiểu Á nữa. 27 Chẳng những chúng ta sợ nghề nghiệp mình bị bêu riếu, lại còn có nguy cơ Đền thờ của đại nữ thần Ác-tê-mít cũng sẽ bị khinh dể, và đại danh của nữ thần được mọi người trong cả Tiểu Á và toàn thế giới tôn thờ cũng sẽ bị tiêu tan!”

28 Nghe những lời ấy, họ nổi giận, hét lên: “Vĩ đại thay nữ thần Ác-tê-mít của người Ê-phê-sô!” 29 Cả thành phố đều rối loạn. Người ta cùng nhau ào ào chạy vào hý trường, kéo theo Gai-út và A-ri-tạc, hai người Ma-xê-đoan bạn đồng hành của Phao-lô.

30 Phao-lô định vào giáp mặt đám đông nhưng các môn đệ Chúa ngăn cản. 31 Vài nhà lãnh tụ Tiểu Á là bạn của Phao-lô cũng sai người đến khuyên ông đừng mạo hiểm vào hý trường.

32 Đám đông thật là hỗn loạn: Người hô thế này, kẻ gào thế khác. Phần đông cũng chẳng hiểu vì lý do nào mình đến tụ họp. 33 Một số người từ đám đông chỉ dẫn cho A-léc-xan-đơ nên nói gì vì người Do Thái đẩy ông ra đứng trước. A-léc-xan-đơ lấy tay ra hiệu, định tự bào chữa trước công chúng 34 Nhưng vừa nhận ra ông là người Do Thái, đoàn dân đồng thanh hô lớn trong suốt hai tiếng đồng hồ: “Nữ thần Ác-tê-mít của người Ê-phê-sô vĩ đại thay!”

35 Tổng thư ký thành phố trấn an đoàn dân và bảo: “Đồng bào Ê-phê-sô! Ai lại không biết thành phố Ê-phê-sô có nhiệm vụ canh giữ đền thờ đại nữ thần Ác-tê-mít và tượng của nữ thần đã từ trời giáng xuống sao? 36 Vậy, vì không ai chối cãi được điều đó, nên đồng bào nên bình tĩnh, đừng làm gì vội vã! 37 Đồng bào đã giải mấy người này đến đây, nhưng họ không có trộm cắp của đền thờ cũng không phạm thượng đến nữ thần của đồng bào! 38 Vậy, nếu Đê-mê-triu và các đồng nghiệp muốn kiện cáo ai thì đã có các tòa án và các thẩm phán, cứ để họ đưa nhau ra tòa! 39 Nếu đồng bào còn đòi hỏi điều gì, thì xin giải quyết tại hội đồng hợp pháp. 40 Vì thật ra, chúng ta có cơ nguy bị tố cáo về tội nổi loạn vì vụ tập họp đông đảo hôm nay mà không có lý do nào biện minh được.” 41 Nói xong, viên tổng thư ký giải tán đám đông.

New Vietnamese Bible (NVB)

New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)