Book of Common Prayer
Thơ Của Con Cháu Cô-rê,
87 Ngài đã đặt nền móng của Ngài trên các núi thánh;
2 CHÚA yêu mến các cổng của Si-ôn
Hơn mọi nơi cư trú của Gia-cốp.
3 Hỡi thành của Đức Chúa Trời,
Những điều vinh quang về ngươi đã được nói đến. Sê-la
4 Ta sẽ nhắc đến Ra-háp,[a] Ba-by-lôn
Là những nước nhận biết ta;
Kìa, Phi-li-tin, Ty-rơ cùng Ê-thi-ô-bi;
Chúng nói rằng: người này sinh ở Si-ôn.
5 Người ta sẽ nói về Si-ôn rằng:
Người này, kẻ kia sinh trưởng tại đây;
Và chính Đấng Chí Cao sẽ thiết lập Si-ôn.
6 CHÚA sẽ ghi tên các dân vào sổ:
“Người này sinh tại Si-ôn.” Sê-la
7 Những ca sĩ cũng như vũ công đều nói:
“Mọi nguồn cảm hứng của tôi đều ở trong ngươi.”
Đức Chúa Trời Đời Đời Và Loài Người Ngắn Ngủi
90 Lạy Chúa, Ngài là nơi cư trú[a] của chúng tôi đời đời.
2 Trước khi núi non được sinh ra;
Trái đất và thế gian được tạo nên;
Từ trước vô cùng cho đến đời đời, Ngài là Đức Chúa Trời.
3 Chúa khiến con người trở về với bụi đất;
Ngài phán: Hỡi loài người, hãy trở về bụi đất.[b]
4 Vì một ngàn năm trước mắt Chúa
Giống như một ngày hôm trước đã trôi qua,
Như một canh trong đêm.
5 Ngài khiến chúng nó trôi đi như dòng nước lũ;
Đời chúng nó như một giấc ngủ;[c]
Như cỏ mọc xanh tươi lúc ban mai;
6 Buổi sáng cỏ nảy nở và tốt tươi;
Đến chiều chúng tàn phai và khô héo.
7 Thật vậy, chúng tôi bị hủy diệt vì cơn giận Chúa;
Bị kinh hoàng vì cơn thịnh nộ của Ngài.
8 Ngài đặt sự gian ác chúng tôi trước mặt Ngài;
Để những tội lỗi bí mật của chúng tôi trong ánh sáng trước mặt Ngài.
9 Bởi cơn thịnh nộ của Ngài mọi ngày chúng tôi đều qua đi;
Các năm chúng tôi kết thúc như tiếng thở dài.
10 Tuổi tác chúng tôi thọ được bảy mươi,
Nếu mạnh khỏe thì tám mươi,
Nhưng sự kiêu căng của chúng chỉ là lao khổ và buồn thảm;
Vì đời sống thoáng qua, rồi chúng tôi bay mất đi.
11 Ai biết được năng lực của cơn giận Chúa?
Ai hiểu được hậu quả[d] của cơn thịnh nộ Ngài?[e]
12 Vậy, xin dạy chúng tôi biết đếm các ngày chúng tôi,
Để chúng tôi được lòng khôn ngoan.
13 Lạy CHÚA, xin hãy trở lại,[f] Ngài còn giận đến bao giờ?
Xin thương xót các tôi tớ Ngài.
14 Mỗi buổi sáng xin cho chúng tôi được thỏa lòng trong tình yêu thương của Ngài;
Để chúng tôi được hân hoan ca hát và vui mừng suốt đời.
15 Xin cho chúng tôi được vui mừng tương ứng với số ngày mà chúng tôi chịu hoạn nạn;
Tương ứng với số năm mà chúng tôi bị tai họa.
16 Xin cho các tôi tớ Chúa thấy những công việc Ngài,
Và con cháu họ thấy quyền năng vinh quang Ngài.
17 Nguyện xin ân huệ của Đức Chúa Trời chúng tôi ở trên chúng tôi.
Xin Ngài thiết lập vững vàng công việc tay chúng tôi.
Vâng, xin Ngài thiết lập vững vàng công việc tay chúng tôi làm.
Bài Ca Cảm Tạ
136 Hãy cảm tạ CHÚA vì Ngài là thiện;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
2 Hãy cảm tạ Đức Chúa Trời của các thần;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
3 Hãy cảm tạ CHÚA của các chúa;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
4 Chỉ một mình Ngài đã làm những phép lạ lớn lao;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
5 Bởi sự hiểu biết, Ngài đã tạo ra các tầng trời;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
6 Ngài trải đất ra trên nước;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
7 Ngài tạo ra các nguồn sáng lớn;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
8 Mặt trời cai trị ban ngày;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
9 Mặt trăng và các ngôi sao cai trị ban đêm;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
10 Ngài đã đánh chết các con đầu lòng của người Ai-cập;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
11 Và đem người Y-sơ-ra-ên ra khỏi vòng dân ấy;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
12 Với bàn tay mạnh mẽ và cánh tay giương ra;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
13 Ngài rẽ đôi Biển Đỏ;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
14 Đem Y-sơ-ra-ên đi ngang qua biển ấy;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
15 Nhưng Ngài đánh đổ Pha-ra-ôn và đạo binh người xuống Biển Đỏ;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
16 Ngài đã dẫn dân Ngài đi qua sa mạc;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
17 Ngài đã đánh bại các vua lớn;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
18 Ngài giết chết các vua danh tiếng;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
19 Như Si-hôn, vua của người A-mô-rít;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
20 Óc, vua của Ba-san;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
21 Ngài ban đất của chúng nó cho dân Ngài làm sản nghiệp;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
22 Tức là sản nghiệp cho Y-sơ-ra-ên, tôi tớ Ngài;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
23 Ngài nhớ đến sự thấp hèn của chúng tôi;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
24 Ngài giải cứu chúng tôi khỏi các kẻ thù;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
25 Ngài ban thực phẩm cho mọi sinh vật;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
26 Hãy cảm tạ Đức Chúa Trời trên trời;
Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời.
1 Đây là lời CHÚA phán với Ô-sê, con trai Bê-ê-ri, dưới triều các vua Ô-xia, Giô-tham, A-cha và Ê-xê-chia, nước Giu-đa, và triều vua Giê-rô-bô-am, con trai Giô-ách, nước Y-sơ-ra-ên.
Gia Đình Tiên Tri Ô-sê
2 CHÚA khởi sự phán với Ô-sê như sau: “Ngươi hãy đi lấy một người vợ gian dâm, sanh ra con cái gian dâm, vì đất nước này phạm tội gian dâm rất nặng, lìa bỏ CHÚA.” 3 Thế là Ô-sê đi cưới Gô-me, con gái Đíp-la-im. Nàng thụ thai và sanh cho ông một bé trai. 4 CHÚA bảo Ô-sê: “Ngươi hãy đặt tên nó là Ghít-rê-ên, vì chẳng còn bao lâu nữa, Ta sẽ phạt dòng họ Giê-hu về tội đổ máu tại Ghít-rê-ên, và Ta sẽ chấm dứt vương quốc Y-sơ-ra-ên. 5 Rồi đây, trong ngày ấy, Ta sẽ bẻ gãy cung của Y-sơ-ra-ên tại thung lũng Ghít-rê-ên.” 6 Nàng lại thụ thai và sanh một bé gái. CHÚA bảo ông: “Ngươi hãy đặt tên nó là Lô-ru-ha-ma, vì Ta sẽ không còn thương xót dân Y-sơ-ra-ên nữa; trái lại, Ta sẽ cất lòng thương xót Ta xa khỏi chúng. 7 Nhưng Ta sẽ thương xót dân Giu-đa, và Ta sẽ giải cứu chúng, bởi chính Ta là CHÚA, Đức Chúa Trời của chúng. Ta sẽ không dùng cung hoặc gươm, chiến trận, ngựa chiến hoặc kỵ binh, mà giải cứu chúng.” 8 Sau khi dứt sữa Lô-ru-ha-ma, Gô-me thụ thai, và sanh một bé trai. 9 CHÚA bảo: “Ngươi hãy đặt tên nó là Lô-Am-mi, vì dân tộc các ngươi không còn là dân Ta nữa, và Ta không còn là Đức Chúa Trời của các ngươi nữa.”
Hy Vọng Cho Dân Y-sơ-ra-ên
10 Tuy nhiên, sẽ có ngày dân số Y-sơ-ra-ên đông đảo như cát bờ biển, không thể lường, cũng không thể đếm được. Đến lúc ấy, thay vì bảo chúng: “Các ngươi không còn là dân Ta nữa,” Ta sẽ gọi chúng là “con cái của Đức Chúa Trời hằng sống.” 11 Dân Giu-đa và dân Y-sơ-ra-ên sẽ tụ họp lại, cùng nhau chọn chung một vị lãnh tụ, và chiếm lại đất nước, vì đó sẽ là một ngày trọng đại tại thung lũng Ghít-rê-ên.
2 “Hãy gọi anh em các ngươi là ‘Dân Ta,’ và chị em các ngươi là ‘Được thương xót.’
Phao-lô Qua Ma-xê-đoan Và Hy Lạp
20 Khi cuộc rối loạn đã êm, Phao-lô triệu tập các môn đệ Chúa, khích lệ họ rồi từ giã, lên đường đi Ma-xê-đoan. 2 Ông đi qua các vùng này, dùng nhiều sứ điệp khích lệ anh em tín hữu. 3 Đến Hy Lạp, ông ở lại ba tháng. Đang chuẩn bị đáp tàu đi về Sy-ri, ông khám phá được âm mưu của người Do Thái hại ông, nên ông quyết định đi đường bộ trở về qua ngả Ma-xê-đoan. 4 Cùng đi có Sô-ba-tê, con Phi-ru, người Bê-rê; A-ri-tạc, Sê-cung-đu, người Tê-sa-lô-ni-ca, Gai-út, người Đẹt-bơ; Ti-mô-thê, Ti-chi-cơ và Trô-phim ở Tiểu Á. 5 Họ đi trước và đợi chúng tôi tại Trô-ách. 6 Sau lễ Bánh Không Men, chúng tôi xuống tàu tại Phi-líp, năm ngày sau, gặp họ tại Trô-ách, chúng tôi ở lại đây một tuần lễ.
Đi Trô-ách
7 Vào ngày thứ nhất trong tuần lễ, chúng tôi họp nhau ăn bữa tiệc tương giao.[a] Phao-lô giảng luận cho anh em tín hữu. Vì hôm sau phải lên đường, nên ông tiếp tục giảng cho đến nửa đêm. 8 Trong phòng họp trên lầu có đốt nhiều đèn. 9 Một thanh niên tên Ơ-tích ngồi trên thành cửa sổ ngủ gục trong khi Phao-lô giảng dài. Vì ngủ say quá, nên anh từ trên tầng thứ ba té xuống. Người ta đỡ dậy, thấy anh đã chết rồi. 10 Nhưng Phao-lô đi xuống, nằm sấp người trên anh, ôm anh rồi bảo: “Đừng sợ! Linh hồn còn ở trong người!” 11 Phao-lô lên lầu bẻ bánh ăn và tiếp tục giảng luận đến sáng mới lên đường. 12 Người ta đưa thanh niên ấy về nhà, thấy còn sống nên được an ủi nhiều.
Đến Mi-lê
13 Chúng tôi đi trước, đáp tàu qua A-sốt, chờ đón Phao-lô; vì ông định đi đường bộ nên đã xếp đặt như thế. 14 Gặp nhau tại A-sốt, chúng tôi đón ông xuống tàu qua My-ti-len. 15 Hôm sau, rời bến My-ti-len, tàu chúng tôi đến ngang đảo Chi-ô, đi được một ngày, ghé vào cảng Sa-mốt. Tàu chạy thêm một ngày nữa thì đến Mi-lê. 16 Phao-lô đã quyết định đi qua Ê-phê-sô chứ không ghé lại để khỏi mất thì giờ tại Tiểu Á. Ông cố đi gấp để nếu được, có thể về đến Giê-ru-sa-lem cho kịp lễ Ngũ Tuần.
Chúa Chữa Lành Nhiều Bệnh Tật(A)
38 Đức Giê-su đứng dậy, rời hội đường, đến nhà Si-môn. Bấy giờ bà gia Si-môn đang bị sốt nặng. Người ta xin Ngài chữa bệnh cho bà. 39 Ngài đến đứng bên bà, quở bệnh sốt, cơn sốt biến mất, bà liền đứng dậy phục vụ họ.
40 Khi mặt trời sắp lặn, dân chúng đem đến cho Ngài nhiều người đau đủ các chứng bệnh, Ngài đặt tay trên từng người chữa lành cho họ. 41 Các quỷ cũng xuất khỏi nhiều người và la lớn: “Ngài là Con Đức Chúa Trời!” Nhưng Ngài quở trách chúng, không cho chúng nói vì chúng biết Ngài là Chúa Cứu Thế.
42 Vào lúc rạng đông, Đức Giê-su đi ra một nơi thanh vắng. Dân chúng đi tìm Ngài, khi gặp được, họ cố giữ Ngài lại, không cho rời họ. 43 Nhưng Ngài bảo: “Ta phải truyền giảng Phúc Âm về Nước Đức Chúa Trời cho các thành khác nữa, đó là lý do Ta được sai đến.” 44 Ngài tiếp tục truyền giảng Phúc Âm trong các hội đường Giu-đê.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)