Book of Common Prayer
97 Tôi yêu Kinh Luật Chúa biết bao,
Suốt ngày tôi suy gẫm luật ấy.
98 Các điều răn Chúa giúp tôi khôn ngoan hơn các kẻ thù tôi,
Vì các điều răn ấy luôn luôn ở cùng tôi.
99 Tôi sáng suốt hơn tất cả các thầy dạy tôi,
Vì tôi suy gẫm các lời chứng của Chúa.
100 Tôi hiểu biết hơn các bậc bô lão
Vì tôi gìn giữ các mạng lệnh của Chúa.
101 Tôi giữ chân tôi tránh mọi đường tà để gìn giữ lời Chúa.
102 Tôi không từ bỏ các phán quyết của Chúa
Vì chính Ngài đã dạy dỗ tôi.
103 Lời Chúa ngọt ngào cho khẩu vị tôi biết bao,
Ngọt hơn mật ong trong miệng.
104 Nhờ các mạng lệnh của Chúa tôi được sáng suốt,
Vì thế tôi ghét mọi đường lối giả dối.
105 Lời Chúa là ngọn đèn cho chân tôi,
Là ánh sáng cho đường lối tôi.
106 Tôi đã thề và sẽ giữ lời thề rằng
Tôi sẽ giữ các phán quyết công chính của Chúa.
107 Lạy CHÚA, tôi đau khổ rất nhiều,
Xin ban sức sống cho tôi theo như lời Chúa.
108 Lạy CHÚA, xin nhận tế lễ tình nguyện từ môi miệng tôi
Và dạy tôi các phán quyết của Ngài.
109 Mạng sống tôi thường bị nguy hiểm[a]
Nhưng tôi không quên Kinh Luật Chúa.
110 Những kẻ ác đặt bẫy hại tôi
Nhưng tôi không lìa bỏ các mạng lệnh của Chúa.
111 Lời chứng của Chúa là cơ nghiệp đời đời của tôi,
Vì chúng là niềm vui cho lòng tôi.
112 Tôi luôn chuyên tâm làm theo các quy luật của Chúa
Đến tận cùng.
113 Tôi ghét những kẻ hai lòng
Nhưng yêu mến Kinh Luật của Chúa.
114 Chính Ngài là nơi trú ẩn và là cái khiên bảo vệ tôi,
Tôi hy vọng nơi lời Chúa.
115 Hỡi những kẻ ác, hãy tránh xa ta
Để ta gìn giữ các điều răn của Đức Chúa Trời ta.
116 Xin nâng đỡ tôi như lời Chúa đã hứa để tôi được sống
Và không bị hổ thẹn về điều tôi hy vọng.
117 Xin hỗ trợ tôi để tôi được an toàn
Và luôn luôn làm theo quy luật của Chúa.
118 Ngài từ bỏ tất cả những kẻ đi xa lạc các quy luật Chúa
Vì sự giả dối của họ là vô ích.
119 Ngài coi mọi kẻ ác trên đất như cặn bã,
Vì thế tôi yêu mến các lời chứng của Chúa.
120 Thân thể tôi run rẩy vì sợ hãi Chúa,
Tôi cũng sợ sự phán xét của Ngài.
Lời Kêu Gọi Vâng Phục Chúa
81 Hãy lớn tiếng ca ngợi Đức Chúa Trời, là sức lực chúng ta;
Hãy reo hò vui vẻ cho Đức Chúa Trời của Gia-cốp.
2 Hãy bắt đầu âm nhạc, hãy đánh trống cơm,
Hãy khảy đàn hạc du dương hòa cùng đàn lia.
3 Hãy thổi tù và vào ngày trăng mới,
Và ngày trăng tròn để báo hiệu các ngày lễ của chúng ta.
4 Vì ấy là một quy luật cho Y-sơ-ra-ên,
Luật từ Đức Chúa Trời của Gia-cốp;
5 Một sắc luật[a] Ngài lập với Giô-sép
Khi Ngài đi ra đánh[b] nước Ai-cập;
Nơi mà tiếng nói tôi nghe nhưng không hiểu.[c]
6 Ta đã cất đi gánh nặng khỏi vai ngươi[d]
Và tay ngươi khỏi xách giỏ.
7 Khi gian truân, ngươi cầu khẩn và Ta giải cứu ngươi;
Ta đã đáp lời ngươi từ nơi bí ẩn của sấm sét;
Ta đã thử ngươi nơi mạch nước Mê-ri-ba. Sê-la
8 Hỡi dân Ta, hãy lắng tai nghe lời Ta khuyên;
Hỡi Y-sơ-ra-ên, ước gì ngươi lắng tai nghe Ta.
9 Chớ có một thần lạ nào giữa vòng các ngươi,
Cũng không được thờ lạy một thần ngoại quốc nào.
10 Chính Ta là CHÚA, Đức Chúa Trời ngươi;
Ta đã đem ngươi ra khỏi đất Ai-cập.
Hãy há to miệng ra, Ta sẽ đút đầy.
11 Nhưng dân Ta không nghe lời Ta;
Y-sơ-ra-ên không muốn vâng phục Ta.
12 Nên Ta để chúng nó đi theo tấm lòng ương ngạnh của chúng nó;
Theo mưu ý riêng của mình.
13 Ước gì dân Ta nghe Ta;
Ước gì Y-sơ-ra-ên đi theo đường lối Ta;
14 Thì Ta sẽ sớm chinh phục kẻ thù của chúng
Và đưa tay chống lại địch thủ của chúng nó.
15 Những kẻ ghét CHÚA sẽ phải quy phục Ngài[e]
Chúng sẽ phải quy phục[f] Ngài đời đời.
16 Nhưng Ngài sẽ lấy lúa mì tốt nhất để nuôi Y-sơ-ra-ên,[g]
Và lấy mật từ đá làm chúng thỏa dạ.[h]
Thơ A-sáp
82 Đức Chúa Trời ngự trong hội đồng Ngài;
Ngài phán xét giữa các thần.
2 Các ngươi sẽ xét xử bất công
Và thiên vị kẻ ác cho đến bao giờ? Sê-la
3 Hãy xét xử ngay thẳng cho những người yếu kém và kẻ mồ côi;
Hãy giữ lẽ công bình cho kẻ khốn cùng và người nghèo khó.
4 Hãy cứu vớt kẻ yếu kém và nghèo khổ;
Giải cứu họ khỏi tay những kẻ ác.
5 Các ngươi[i] không biết cũng không hiểu;
Các ngươi đi lại trong tối tăm;
Mọi nền tảng của quả đất đều xiêu vẹo.
6 Ta bảo: “Các ngươi là thần;
Tất cả các ngươi đều là con của Đấng Chí Cao;
7 Nhưng các ngươi sẽ chết như người phàm,
Sẽ ngã quỵ như một trong những vua chúa cai trị.”
8 Lạy Đức Chúa Trời, xin hãy đứng dậy và phán xét thế gian
Vì tất cả các dân tộc đều là cơ nghiệp của Ngài.
Mạc-đô-chê Được Vinh Hiển
6 Đêm ấy vua ngủ không được, nên truyền đem sách Sử Biên Niên vào đọc cho vua nghe. 2 Trong sách có nói đến việc Mạc-đô-chê báo cáo về Bích-than và Thê-rết, hai thái giám của vua thuộc đội vệ binh canh gác ngưỡng cửa, âm mưu ám hại vua A-suê-ru. 3 Vua phán hỏi: “Mạc-đô-chê có được vinh dự hay thăng chức gì về thành tích này không?” Các cận thần của vua tâu: “Tâu bệ hạ, chưa có gì cả.” 4 Vua hỏi: “Ai đứng ngoài sân vậy?” Vì Ha-man vừa bước vào sân ngoài của hoàng cung, định tâu xin vua cho treo cổ Mạc-đô-chê lên giá mà ông đã dựng sẵn. 5 Các cận thần vua tâu: “Tâu bệ hạ, tướng Ha-man đứng ngoài sân.” Vua truyền: “Hãy cho vào.”
6 Ha-man vừa bước vào thì vua hỏi: “Theo khanh, phải làm gì cho người mà Ta muốn tôn trọng?” Ha-man nghĩ thầm trong bụng: “Có ai mà vua muốn tôn trọng hơn ta đâu?” 7 Vậy Ha-man tâu với vua: “Đối với người mà bệ hạ muốn tôn trọng, 8 xin bệ hạ sai mang đến vương bào mà chính bệ hạ đã mặc, vương mã đầu có đội vương miện, mà chính bệ hạ đã cưỡi. 9 Xin bệ hạ sai giao vương bào và vương mã cho một trong các vị thượng quan cao cấp nhất của bệ hạ để vị thượng quan ấy mặc cho người mà bệ hạ muốn tôn trọng, rồi nâng người lên lưng ngựa, dẫn đi ngang qua quảng trường của kinh thành, vừa đi vừa hô to: ‘Hãy xem vua ban vinh dự cho người thế này đây!’ ”
10 Vua phán với Ha-man: “Hãy mau mau lấy vương bào và vương mã y như khanh đã nói, và thi hành như vậy đối với Mạc-đô-chê, người Do-thái làm việc tại triều. Chớ bỏ sót điều chi hết trong mọi điều khanh vừa nói.” 11 Thế là Ha-man đem vương bào và vương mã đến mặc cho Mạc-đô-chê và dẫn ông ngồi trên lưng ngựa đi ngang qua quảng trường của kinh thành, vừa đi vừa hô to: “Hãy xem vua ban vinh dự cho người thế này đây!”
12 Sau đó Mạc-đô-chê trở về triều, còn Ha-man vội vã về nhà, đầu trùm lại như để tang. 13 Ha-man thuật lại cho Xê-rết, vợ ông, và hết thảy bạn ông biết mọi điều xảy ra cho ông. Những người bạn khôn ngoan[a] này và Xê-rết, vợ ông, đều nói: “ông bắt đầu sa cơ thất thế với Mạc-đô-chê rồi. Nếu hắn đúng là dòng giống Do-thái, ông không thể thắng được hắn đâu. Ông chắc chắn sẽ thảm bại.”
14 Trong khi họ còn đang nói với Ha-man, các thái giám của vua đến và hối hả đưa Ha-man đi dự tiệc hoàng hậu Ê-xơ-tê dọn.
Phao-lô Hoạt Động Tại Ê-phê-sô
19 Khi A-bô-lô ở Cô-rinh-tô, Phao-lô theo con đường xuyên nội địa đến Ê-phê-sô. Gặp một số môn đệ tại đây, 2 ông hỏi họ: “Khi anh em tin đã nhận lãnh được Thánh Linh chưa?” Họ đáp: “Chúng tôi cũng chưa nghe nói có Thánh Linh nào cả!” 3 Ông hỏi: “Vậy anh em chịu phép báp-tem nào?” Họ đáp: “Phép báp-tem của Giăng.” 4 Phao-lô nói: “Giăng làm phép báp-tem ăn năn tội, nhưng ông đã bảo dân chúng phải tin Đấng đến sau mình, nghĩa là tin Đức Giê-su.” 5 Nghe vậy, họ đều chịu báp-tem nhân danh Chúa Giê-su. 6 Khi Phao-lô đặt tay trên họ, thì Thánh Linh giáng xuống trên các môn đệ đó, họ nói các tiếng lạ và lời tiên tri. 7 Số môn đệ ấy tổng cộng độ mười hai người đàn ông.
8 Phao-lô vào hội đường giảng cách dạn dĩ trong ba tháng, biện luận và thuyết phục người nghe về Nước Đức Chúa Trời. 9 Nhưng có một số người ngoan cố, không chịu tin còn xuyên tạc Đạo Chúa trước công chúng, nên ông bỏ họ, tập họp riêng các môn đệ hằng ngày thảo luận trong trường học của Ty-ra-nu. 10 Việc này tiếp tục hai năm, đến nỗi tất cả mọi người ở tỉnh Tiểu Á, cả người Do Thái lẫn người Hy Lạp, đều được nghe Đạo Chúa.
Sa-tan Cám Dỗ(A)
4 Đức Giê-su đầy dẫy Thánh Linh, từ sông Giô-đanh trở về và được Đức Thánh Linh đưa vào đồng hoang, 2 để chịu quỷ vương cám dỗ trong bốn mươi ngày. Trong những ngày đó, Ngài không ăn gì cả, nên đến cuối thời gian này, Ngài đói.
3 Quỷ vương nói với Ngài: “Nếu ông là Con Đức Chúa Trời, hãy bảo viên đá này biến thành bánh đi!”
4 Đức Giê-su đáp: “Kinh Thánh đã chép: ‘Người ta sống không phải chỉ nhờ bánh mà thôi.’ ”[a]
5 Đưa Đức Giê-su lên cao, quỷ vương chỉ cho Ngài xem tất cả các vương quốc trên thế giới[b] trong giây lát. 6 Quỷ vương hứa với Ngài: “Ta sẽ cho ông tất cả quyền uy và vinh quang của các vương quốc ấy, vì tất cả đã giao cho ta và ta muốn cho ai tùy ý. 7 Cho nên nếu ông quỳ lạy[c] ta, thì tất cả sẽ thuộc về ông.”
8 Nhưng Đức Giê-su đáp: “Kinh Thánh đã chép: ‘Hãy thờ lạy Chúa là Đức Chúa Trời ngươi, và chỉ phụng sự một mình Ngài mà thôi!’ ”[d]
9 Quỷ vương đem Ngài đến Giê-ru-sa-lem, để Ngài đứng trên nóc đền thờ và nói: “Nếu ông là Con Đức Chúa Trời, thì hãy nhảy xuống đi, vì Kinh Thánh chép:
10 ‘Chúa sẽ truyền cho các thiên sứ chăm lo cho ngươi
Bảo vệ ngươi,
11 Đỡ ngươi trên tay,
Kẻo chân ngươi vấp phải đá chăng!’ ”[e]
12 Đức Giê-su đáp: “Kinh Thánh đã chép: ‘Ngươi đừng thách thức Chúa là Đức Chúa Trời ngươi.’ ”[f]
13 Sau khi cám dỗ đủ cách, quỷ vương lìa khỏi Ngài, chờ cơ hội khác.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)