Book of Common Prayer
Thơ Dạy Dỗ Của Hê-man, Người Ếch-ra-hit
88 Kính lạy CHÚA, Đức Chúa Trời, Đấng Cứu Rỗi tôi;
Suốt ngày đêm, tôi cầu khẩn trước mặt Ngài.
2 Nguyện lời cầu nguyện tôi đến trước mặt Chúa;
Xin Ngài nghiêng tai nghe lời cầu khẩn của tôi.
3 Vì linh hồn tôi đầy những hoạn nạn;
Mạng sống tôi bị đưa xuống gần Âm Phủ.[a]
4 Tôi bị xem như những người sắp đi xuống huyệt mả;
Tôi như người không còn sức lực;[b]
5 Như người bị bỏ riêng giữa những người chết,
Như người bị giết nằm trong mộ phần,
Kẻ mà Chúa không còn nhớ đến nữa;
Là người bị dứt bỏ khỏi bàn tay chăm sóc của Ngài.
6 Ngài đã đặt tôi tận đáy vực sâu,
Nơi tối tăm và sâu thẳm.
7 Cơn thịnh nộ Ngài đè nặng trên tôi;
Những cơn sóng của Ngài tràn ngập tôi. Sê-la
8 Ngài làm những kẻ quen biết tôi xa lánh tôi;
Ngài làm tôi thành vật ghê tởm cho họ.
Tôi bị vây kín, không lối thoát ra.
9 Mắt tôi mòn mỏi vì sầu khổ;
Lạy CHÚA, suốt ngày tôi cầu khẩn Ngài,
Tôi giơ tay cầu xin Ngài.
10 Ngài há có làm phép lạ cho người chết ư?
Há bóng ma nào đứng dậy ca ngợi Ngài sao? Sê-la
11 Tình yêu thương của Ngài nào có được công bố nơi mồ mả,
Sự thành tín Ngài nào ở chỗ hủy diệt chăng?
12 Các phép lạ của Ngài có được biết đến ở nơi âm giới tối tăm[c] sao?
Và những việc công chính của Ngài có được biết đến ở vùng đất bị quên lãng chăng?
13 Còn tôi, lạy CHÚA, tôi kêu cầu Ngài;
Mỗi buổi sáng lời cầu nguyện tôi đến trước mặt Ngài.
14 Lạy CHÚA, sao Ngài từ bỏ tôi?
Sao Ngài lánh mặt Ngài cùng tôi?
15 Từ thời niên thiếu tôi đã bị đau khổ và hòng chết;
Tôi bị kinh hoàng và tuyệt vọng.[d]
16 Cơn thịnh nộ Ngài tràn ngập tôi,
Cơn kinh hoàng của Ngài hủy diệt tôi.
17 Suốt ngày những điều ấy vây quanh tôi như nước lũ,
Chúng bao phủ tôi mọi bề.
18 Chúa khiến bè bạn và người thân yêu xa lánh tôi;
Bóng tối tăm trở thành bạn hữu thân cận.
Đức Chúa Trời Là Đấng Bảo Vệ Chúng Ta
91 Người nào ở trong nơi trú ẩn của Đấng Chí Cao
Sẽ được che chở[a] dưới bóng của Đấng Toàn Năng.
2 Tôi nói về CHÚA rằng: Ngài là Đức Chúa Trời tôi, là nơi trú ẩn và thành lũy của tôi,
Tôi tin cậy nơi Ngài.
3 Vì Ngài sẽ giải cứu ngươi thoát khỏi bẫy chim,
Thoát khỏi dịch lệ hủy diệt.
4 Ngài sẽ lấy lông Ngài mà che chở ngươi
Và dưới cánh Ngài ngươi sẽ tìm được nơi trú ẩn.
Lòng thành tín Ngài là cái khiên, cái mộc bảo vệ ngươi.
5 Ngươi sẽ không sợ sự kinh hoàng vào ban đêm
Hay tên bắn lúc ban ngày;
6 Hoặc dịch lệ lan đến trong tối tăm
Hay sự hủy diệt tàn phá lúc giữa trưa.
7 Hàng ngàn người sẽ gục ngã bên cạnh ngươi,
Hàng vạn người ngã bên phải ngươi,
Nhưng tai họa sẽ không đến gần ngươi.
8 Ngươi chỉ lấy mắt nhìn xem
Và sẽ thấy kẻ ác bị báo trả.
9 Lạy CHÚA, vì Ngài là nơi trú ẩn của tôi,
Lạy Đấng Chí Cao, Ngài đã lập nơi cư trú của Ngài;
10 Nên sẽ chẳng có tai họa gì xảy đến ngươi
Và tai họa[b] sẽ không đến gần nhà[c] ngươi.
11 Vì Ngài sẽ truyền lệnh cho thiên sứ coi sóc ngươi,
Bảo vệ ngươi trong mọi đường lối ngươi.
12 Thiên sứ sẽ nâng đỡ ngươi trên tay
Để chân ngươi không vấp phải hòn đá.
13 Ngươi sẽ bước đi trên sư tử và rắn hổ mang;
Còn sư tử tơ và rắn độc ngươi sẽ giày đạp dưới chân.
14 Vì người yêu mến Ta nên ta giải cứu người;
Vì người biết danh Ta nên ta bảo vệ người.
15 Người sẽ cầu khẩn Ta, Ta sẽ trả lời người;
Gặp lúc gian truân Ta sẽ ở cùng người,
Giải cứu người và làm vinh hiển người.[d]
16 Ta sẽ cho người thỏa dạ sống lâu
Và chỉ cho người thấy sự cứu rỗi Ta.
Thánh Thi. Bài Hát Cho Ngày Sa-bát
92 Cảm tạ CHÚA là một điều tốt lành;
Lạy Đấng Chí Cao, ca tụng Danh Ngài là điều tốt đẹp;
2 Buổi sáng rao truyền tình yêu thương của Chúa,
Buổi tối ca ngợi đức thành tín của Ngài;
3 Bằng nhạc khí mười dây cùng đàn lia,
Hợp với giai điệu và đàn hạc.
4 Vì, lạy CHÚA, việc quyền năng của Ngài làm tôi vui mừng;
Các việc của tay Ngài làm tôi hớn hở hoan ca.
5 Lạy CHÚA, công việc của Ngài vĩ đại biết bao!
Tư tưởng Ngài sâu sắc biết dường nào!
6 Kẻ u mê không biết được
Và người ngu dại cũng không hiểu nổi.
7 Dù cho kẻ ác mọc lên như cỏ;
Mọi kẻ bất lương phát đạt;
Ấy là để chúng bị hủy diệt đời đời.
8 Nhưng lạy CHÚA, chính Ngài là Đấng Tối Cao[e] đời đời.
9 Lạy CHÚA, vì kìa, những kẻ thù Ngài;
Vì kìa, những kẻ thù Ngài sẽ bị hủy diệt;
Mọi kẻ làm ác sẽ chạy tán loạn.
10 Ngài đã làm cho sừng tôi giương cao[f] như sừng con bò rừng;
Tôi được xức bằng dầu mới.
11 Mắt tôi thấy kẻ thù tôi bị thất bại,
Tai tôi đã nghe tiếng than khóc của kẻ ác chống nghịch tôi.[g]
12 Người công chính sẽ lớn mạnh như cây chà là,
Sẽ mọc lên như cây tùng ở Li-ban;
13 Họ được trồng trong nhà CHÚA,
Lớn mạnh trong sân của Đức Chúa Trời chúng ta.
14 Dù đến tuổi già vẫn sinh bông trái,
Được mạnh khỏe và xanh tươi,
15 Để cho thấy CHÚA là ngay thẳng,
Ngài là tảng đá của tôi và trong Ngài không có sự bất công.
Người Do Thái Được Phép Chống Cự
8 Ngay hôm ấy, vua A-suê-ru ban cho hoàng hậu Ê-xơ-tê tài sản của Ha-man, kẻ thù dân Do-thái. Mạc-đô-chê được ra mắt vua, vì Ê-xơ-tê có tỏ cho vua biết ông liên hệ với bà như thế nào. 2 Vua tháo nhẫn có ấn của vua, mà vua đã lấy lại từ Ha-man, trao cho Mạc-đô-chê. Hoàng hậu Ê-xơ-tê lập Mạc-đô-chê quản lý tài sản của Ha-man.
3 Hoàng hậu Ê-xơ-tê lại tâu cùng vua. Bà phủ phục dưới chân vua, vừa khóc vừa nài xin vua hủy bỏ điều ác mà Ha-man, thuộc dòng A-gát, sắp đặt để hại dân Do-thái. 4 Vua đưa vương trượng bằng vàng ra cho hoàng hậu Ê-xơ-tê, bà chỗi dậy, đứng trước mặt vua, 5 và tâu: “Nếu bệ hạ đẹp lòng, nếu thiếp được ơn trước mặt bệ hạ, xin bệ hạ ban sắc lệnh hủy bỏ các văn thư do Ha-man, con Ha-mê-đa-tha dòng A-gát, âm mưu viết ra để giết hại dân Do-thái trong khắp các tỉnh của bệ hạ. 6 Vì làm sao thiếp có thể chịu nổi cảnh nhìn thấy thảm họa xảy đến cho dân tộc thiếp? Làm sao thiếp có thể chịu nổi cảnh nhìn thấy dòng họ thiếp bị tiêu diệt?”
7 Vua A-suê-ru phán với hoàng hậu Ê-xơ-tê và Mạc-đô-chê người Do-thái: “Này ta đã ban tài sản của Ha-man cho Ê-xơ-tê, còn Ha-man đã bị treo cổ rồi vì hắn có ý định hại dân Do-thái. 8 Về phần hai khanh, hãy nhân danh ta viết chiếu cho dân Do-thái theo ý các khanh cho là phải, và hãy đóng ấn bằng nhẫn của ta, vì công văn nào ký tên vua và đóng ấn bằng nhẫn vua không thể hủy bỏ được.”
15 Mạc-đô-chê rời hoàng cung, mình mặc triều phục màu tím và trắng, đầu đội mão miện bằng vàng lộng lẫy, với áo khoác dài bằng vải lanh mịn màu đỏ tía. Thành Su-san reo vang tiếng vui mừng. 16 Dân Do-thái có được sự mừng rỡ, vui vẻ,[a] và vinh dự. 17 Trong khắp các tỉnh và khắp các thành, nơi nào chỉ thị và sắc lệnh của vua được ban hành, người Do-thái đều vui mừng rộn rã, mở tiệc và nghỉ lễ. Nhiều người thuộc các dân tộc bản xứ theo đạo Do-thái, vì họ sợ người Do-thái.
Vụ Rối Loạn Tại Ê-phê-sô
21 Sau các việc đó, Phao-lô quyết định trong lòng sẽ đi qua Ma-xê-đoan và A-chai để về Giê-ru-sa-lem. Ông nói: “Sau khi về đó, tôi cũng phải đến thăm Rô-ma.” 22 Ông sai hai người phụ tá là Ti-mô-thê và Ê-rát đi trước qua Ma-xê-đoan, trong khi ông còn ở lại Tiểu Á thêm một thời gian.
23 Bấy giờ, một cuộc náo loạn lớn xảy ra tại Ê-phê-sô vì Đạo Chúa. 24 Một người thợ bạc tên Đê-mê-triu chuyên làm các điện thờ nữ thần Ác-tê-mít bằng bạc, đem lại nguồn lợi lớn cho giới thợ bạc. 25 Ông triệu tập toàn thể thợ bạc và những người đồng nghiệp, và bảo: “Thưa các đồng nghiệp, các bạn đã biết nhờ nghề này mà chúng ta được giàu có. 26 Chính các bạn cũng đã nghe và thấy rằng tên Phao-lô này dám bảo: Các thần tượng do tay người làm ra không phải là thần. Nó thuyết phục được nhiều người, không những ở thành Ê-phê-sô mà gần khắp cả Tiểu Á nữa. 27 Chẳng những chúng ta sợ nghề nghiệp mình bị bêu riếu, lại còn có nguy cơ Đền thờ của đại nữ thần Ác-tê-mít cũng sẽ bị khinh dể, và đại danh của nữ thần được mọi người trong cả Tiểu Á và toàn thế giới tôn thờ cũng sẽ bị tiêu tan!”
28 Nghe những lời ấy, họ nổi giận, hét lên: “Vĩ đại thay nữ thần Ác-tê-mít của người Ê-phê-sô!” 29 Cả thành phố đều rối loạn. Người ta cùng nhau ào ào chạy vào hý trường, kéo theo Gai-út và A-ri-tạc, hai người Ma-xê-đoan bạn đồng hành của Phao-lô.
30 Phao-lô định vào giáp mặt đám đông nhưng các môn đệ Chúa ngăn cản. 31 Vài nhà lãnh tụ Tiểu Á là bạn của Phao-lô cũng sai người đến khuyên ông đừng mạo hiểm vào hý trường.
32 Đám đông thật là hỗn loạn: Người hô thế này, kẻ gào thế khác. Phần đông cũng chẳng hiểu vì lý do nào mình đến tụ họp. 33 Một số người từ đám đông chỉ dẫn cho A-léc-xan-đơ nên nói gì vì người Do Thái đẩy ông ra đứng trước. A-léc-xan-đơ lấy tay ra hiệu, định tự bào chữa trước công chúng 34 Nhưng vừa nhận ra ông là người Do Thái, đoàn dân đồng thanh hô lớn trong suốt hai tiếng đồng hồ: “Nữ thần Ác-tê-mít của người Ê-phê-sô vĩ đại thay!”
35 Tổng thư ký thành phố trấn an đoàn dân và bảo: “Đồng bào Ê-phê-sô! Ai lại không biết thành phố Ê-phê-sô có nhiệm vụ canh giữ đền thờ đại nữ thần Ác-tê-mít và tượng của nữ thần đã từ trời giáng xuống sao? 36 Vậy, vì không ai chối cãi được điều đó, nên đồng bào nên bình tĩnh, đừng làm gì vội vã! 37 Đồng bào đã giải mấy người này đến đây, nhưng họ không có trộm cắp của đền thờ cũng không phạm thượng đến nữ thần của đồng bào! 38 Vậy, nếu Đê-mê-triu và các đồng nghiệp muốn kiện cáo ai thì đã có các tòa án và các thẩm phán, cứ để họ đưa nhau ra tòa! 39 Nếu đồng bào còn đòi hỏi điều gì, thì xin giải quyết tại hội đồng hợp pháp. 40 Vì thật ra, chúng ta có cơ nguy bị tố cáo về tội nổi loạn vì vụ tập họp đông đảo hôm nay mà không có lý do nào biện minh được.” 41 Nói xong, viên tổng thư ký giải tán đám đông.
Người Bị Quỷ Ám(A)
31 Đức Giê-su xuống Ca-pha-na-um, một thành phố thuộc vùng Ga-li-lê. Đến ngày Sa-bát, Ngài dạy dỗ dân chúng.[a] 32 Họ ngạc nhiên khi nghe Ngài dạy, vì lời Ngài đầy quyền uy.
33 Trong hội đường có một người đàn ông bị tà linh[b] ám, la lớn lên: 34 “Lạy Đức Giê-su, người Na-xa-rét, chúng tôi có can hệ gì với Ngài? Ngài đến để hủy diệt chúng tôi sao? Chúng tôi biết Ngài là ai, Ngài là Đấng Thánh của Đức Chúa Trời!”
35 Đức Giê-su quở trách nó: “Im đi! Hãy xuất khỏi người này!” Quỷ vật nhào người ấy giữa đám đông, rồi xuất khỏi, nhưng không gây thương tích gì.
36 Mọi người đều kinh ngạc và hỏi nhau: “Đạo gì vậy? Vì Ngài lấy quyền uy và năng lực, ra lệnh cho các tà linh, thì chúng liền xuất.” 37 Tin đồn về Ngài loan truyền khắp các vùng lân cận.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)