Book of Common Prayer
Lời Cầu Xin Chúa Cứu Khỏi Chết
Thánh thi của con cháu Cô-ra
Theo điệu “Ai Ca”
Do Hê-man trong dòng họ Ê-xơ-ra soạn cho Trưởng Ban Nhạc để giáo huấn
1 Lạy Chúa, Ðức Chúa Trời, Ðấng Giải Cứu của con,
Ngày và đêm con kêu cầu trước thánh nhan Ngài.
2 Nguyện lời cầu nguyện của con thấu đến trước mặt Ngài;
Xin nghiêng tai Ngài nghe tiếng kêu cầu của con,
3 Vì linh hồn con đang dẫy đầy hoạn nạn,
Và mạng sống con đang cận kề âm phủ.
4 Con bị xem như kẻ sắp đi vào huyệt mả;
Contrở thành một kẻ chẳng còn chút sức lực nào;
5 Con bị lãng quên như những người đã chết,
Như những kẻ đã nằm trong phần mộ từ lâu,
Những kẻ Ngài không còn nhớ đến nữa,
Và như những người đã bị dứt bỏ khỏi tay Ngài.
6 Ngài đã bỏ con vào một huyệt sâu không đáy,
Vào chỗ cực kỳ tối tăm trong nơi tận cùng sâu thẳm.
7 Cơn thịnh nộ của Ngài đã giáng trên con;
Ngài đã phủ trên con tất cả các đợt sóng của Ngài. (Sê-la)
8 Ngài đã làm cho những người thân quen của con xa lánh con;
Ngài đã khiến con thành một đối tượng để họ ghê tởm;
Con đã bị cô lập và không còn lối thoát.
9 Mắt con thẫn thờ vì sầu khổ;
Chúa ôi, hằng ngày con kêu cầu Ngài;
Con đưa đôi tay con lên và hướng về Ngài.
10 Chẳng lẽ Ngài sẽ thực hiện phép lạ cho những người đã chết sao?
Những linh hồn đã xuất ra rồi lẽ nào còn có thể trỗi dậy để ca ngợi Ngài sao?[a]
(Sê-la)
11 Tình thương của Ngài có thể được công bố trong phần mộ sao?
Ðức thành tín của Ngài sẽ được giảng ra trong nơi người ta bị hủy diệt sao?
12 Cõi u minh làm sao biết được những việc diệu kỳ của Ngài?
Ðức công chính của Ngài há sẽ được biết đến trong cõi của những kẻ đã bị lãng quên sao?
13 Còn con, Chúa ôi, con kêu cầu Ngài;
Vừa sớm tinh sương con dâng lời cầu nguyện lên trước thánh nhan Ngài.
14 Chúa ôi, sao Ngài nỡ từ bỏ con?
Sao Ngài nỡ ẩn mặt Ngài khỏi con?
15 Con đã bị đau đớn và gần chết từ thời niên thiếu;
Con bị những trận đòn kinh hoàng của Ngài nên đâm ra tuyệt vọng.
16 Cơn giận phừng phừng của Ngài đã giáng trên con;
Những cơn hãi hùng của Ngài đã tàn phá con.
17 Những điều ấy bao phủ con như nước lụt tràn ngập cả ngày;
Chúng cứ cùng nhau vây chặt lấy con.
18 Ngài đã làm cho người yêu của con và bạn bè con xa lánh con;
Người quen của con bây giờ chỉ là bóng tối.
Sự An Ninh của Người Tin Cậy CHÚA
1 Người nào ở nơi kín đáo của Ðấng Tối Cao
Sẽ được hằng ở dưới bóng của Ðấng Toàn Năng.
2 Tôi thưa với Chúa rằng,
“Ngài là nơi ẩn náu của con và là thành trì của con;
Ngài là Ðức Chúa Trời của con; con tin cậy nơi Ngài.”
3 Thật vậy Ngài sẽ giải cứu bạn khỏi cạm bẫy nguy hiểm[a]
Và khỏi ôn dịch chết người.
4 Ngài sẽ lấy lông Ngài bao phủ bạn;
Dưới cánh Ngài bạn sẽ tìm được nơi nương náu an toàn.
Ðức thành tín Ngài là thuẫn khiên và mộc che của bạn.
5 Bạn sẽ chẳng sợ dù sự khủng bố xảy đến ban đêm,[b]
Hoặc tên bay ban ngày,[c]
6 Hoặc ôn dịch lan truyền trong đêm khuya,
Hoặc sự hủy diệt tàn phá lúc giữa trưa.[d]
7 Hằng ngàn người có thể ngã xuống bên cạnh bạn,
Hằng vạn người gục ngã bên phải bạn,
Nhưng nguy hiểm sẽ chẳng đến gần bạn.
8 Bạn sẽ nhìn thấy tận mắt mình;
Bạn sẽ thấy kẻ ác bị báo trả.
9 Vì bạn đã lấy Chúa làm nơi nương náu mình,
Lấy Ðấng Tối Cao làm nơi trú ngụ mình,
10 Nên sẽ chẳng có tai họa gì xảy đến với bạn,
Cũng chẳng có ôn dịch nào tới gần nhà[e] bạn;
11 Vì Ngài sẽ ra lịnh cho các thiên sứ Ngài gìn giữ bạn,
Ðể bảo vệ bạn trong mọi đường bạn đi.
12 Các thiên sứ sẽ nâng bạn trên đôi tay họ,
Kẻo chân bạn vấp phải đá chăng.
13 Bạn sẽ giẫm lên sư tử và rắn hổ mang;
Bạn sẽ chà đạp dưới chân sư tử tơ và rắn độc.[f]
14 Vì người ấy yêu kính Ta, nên Ta sẽ giải cứu người ấy;
Ta sẽ đặt người ấy lên nơi cao,[g] vì người ấy biết danh Ta.
15 Khi người ấy kêu cầu Ta, Ta sẽ đáp lời người ấy;
Trong lúc nguy nan, Ta sẽ ở cùng người ấy;
Ta sẽ giải cứu người ấy và làm cho người ấy được tôn trọng.
16 Ta sẽ cho người ấy được thỏa lòng sống lâu,
Và chỉ cho người ấy ơn cứu rỗi của Ta.
Ca Ngợi Lòng Tốt của CHÚA
Bài ca trong ngày Sa-bát
1 Lạy Ðấng Tối Cao, thật tốt đẹp biết bao khi chúng con tạ ơn Chúa và ca ngợi danh Ngài,
2 Khi buổi sáng chúng con ca tụng lòng thương xót của Ngài,
Còn buổi tối chúng con ca ngợi đức thành tín của Ngài,
3 Cùng với thập huyền cầm và đàn lia,
Hòa với hạc cầm trỗi nhạc vang lừng,
4 Vì Chúa ôi, Ngài đã làm cho con vui mừng vì công việc Ngài;
Những công việc của tay Ngài khiến cho con phải cất tiếng hoan ca.
5 Chúa ôi, những công việc của Ngài thật lớn lao thay;
Những tư tưởng của Ngài thật vô cùng sâu sắc.
6 Kẻ gàn dở không sao biết được;
Kẻ dại khờ chẳng hiểu thấu đâu.
7 Dẫu những kẻ gian ác mọc lên nhiều như cỏ,
Và những kẻ làm những việc trái đạo lý được hưng thịnh một thời,
Nhưng rồi chúng sẽ bị diệt vong vĩnh viễn.
8 Còn Ngài, Chúa ôi,
Ngài cứ được tôn cao đến đời đời.
9 Vì kìa, Chúa ôi, những kẻ thù nghịch Ngài,
Vì kìa, những kẻ thù nghịch Ngài sẽ bị diệt vong;
Tất cả những kẻ làm những việc trái đạo lý sẽ bị tan tác.
10 Nhưng Ngài đã nhấc sừng con cao lên như sừng bò rừng;
Con đã được xức bằng dầu mới.
11 Mắt con đã chứng kiến cảnh những kẻ thù của con bị bại;
Tai con đã nghe tiếng than khóc của những kẻ gian ác chống lại con.
12 Người ngay lành sẽ hưng thịnh như cây chà là tươi tốt;
Người ấy sẽ lớn mạnh như cây bá hương ở Li-băng.
13 Họ được trồng trong khuôn viên của nhà Chúa;
Họ sẽ đâm chồi nảy lộc trong sân đền thờ Ðức Chúa Trời chúng ta.
14 Dù đến tuổi cao niên họ vẫn còn ra trái;
Họ vẫn tràn trề nhựa sống và rất đỗi xanh tươi.
15 Ðiều đó chứng tỏ rằng Chúa vẫn luôn luôn chính trực;
Ngài là vầng đá của tôi,
Và không có điều chi bất chính trong Ngài.
Mười Hai Thám Tử Dọ Thám Xứ Ca-na-an
13 Chúa phán với Môi-se, 2 “Hãy sai các thám tử vào do thám xứ Ca-na-an, xứ Ta sẽ ban cho dân I-sơ-ra-ên. Cứ mỗi chi tộc các ngươi sẽ phái một người. Người ấy phải là một người lãnh đạo trong chi tộc mình.”
3 Vậy Môi-se sai họ từ Ðồng Hoang Pa-ran ra đi, theo như lệnh Chúa đã truyền. Tất cả thám tử ấy đều là những người lãnh đạo trong dân I-sơ-ra-ên.
21 Vậy họ đi lên và do thám xứ. Họ đi từ Ðồng Hoang Xin cho đến Rê-hốp, gần Lê-bô Ha-mát. 22 Họ đi vào miền nam, rồi đến Hếp-rôn, nơi có A-hi-man, Sê-sai, và Tanh-mai, là các con cháu của A-nác ở đó –Thành Hếp-rôn đã được xây dựng bảy năm trước thành Xô-an ở Ai-cập– 23 Họ đi đến Khe Ếch-côn và tại đó họ chặt một nhánh nho có một chùm nho mà phải cần hai người khiêng bằng sào. Họ cũng hái một ít trái lựu và trái vả mang theo nữa. 24 Nơi đó được gọi là Khe Ếch-côn,[a] vì chùm nho mà người I-sơ-ra-ên đã chặt ở đó.
Báo Cáo của Các Thám Tử
25 Sau bốn mươi ngày do thám xứ, họ trở về. 26 Họ đến với Môi-se, A-rôn, và cả hội chúng I-sơ-ra-ên tại Ca-đe trong Ðồng Hoang Pa-ran. Họ báo cáo cho những vị ấy và cho toàn thể hội chúng I-sơ-ra-ên về cuộc dọ thám. Họ cũng chỉ cho mọi người xem những trái cây của xứ mà họ đã mang về. 27 Họ nói với Môi-se,[b] “Chúng tôi đã đến xứ ông sai chúng tôi đi. Ðó là một xứ đượm sữa và mật, và đây là những trái cây của xứ ấy. 28 Tuy nhiên dân sống ở đó thật hùng mạnh, các thành phố của họ đều có tường lũy kiên cố và rất lớn. Ngoài ra chúng tôi cũng thấy có con cháu của A-nác ở đó nữa. 29 Dân A-ma-léc sống ở miền nam; dân Hít-ti, dân Giê-bu-si, và dân A-mô-ri sống ở miền đồi núi; còn dân Ca-na-an sống ở ven biển và dọc theo Sông Giô-đanh.”
30 Bấy giờ Ca-lép làm cho dân yên lặng trước mặt Môi-se, ông nói, “Xin chúng ta hãy đi lên và chiếm lấy xứ ấy ngay, vì chúng ta có thừa sức để thắng.”
Người Do-thái Sẽ Bị Phán Xét Dù Ðã Ðược Cắt Bì
25 Thật vậy phép cắt bì rất có giá trị nếu bạn giữ trọn Luật Pháp; nhưng nếu bạn là người vi phạm Luật Pháp thì dù đã được cắt bì, bạn cũng trở nên như người không được cắt bì thôi. 26 Như vậy nếu một người không được cắt bì nhưng vâng giữ những đòi hỏi của Luật Pháp thì tuy không được cắt bì nhưng người ấy chẳng thể được xem như đã được cắt bì rồi sao?
27 Vậy những người không được cắt bì trên thân xác nhưng luôn vâng giữ Luật Pháp sẽ xét đoán bạn là người có văn bản của Luật Pháp và được cắt bì, vì bạn đã vi phạm Luật Pháp. 28 Vì một người chỉ có bề ngoài là người Do-thái thì không phải là người Do-thái thật; cũng thế, sự cắt bì chỉ ở bên ngoài và trên thân xác, sự cắt bì đó không phải là sự cắt bì thật. 29 Nhưng một người bên trong là người Do-thái mới thật sự là người Do-thái. Sự cắt bì thật là sự cắt bì trong lòng, bằng Ðức Thánh Linh,[a] chứ không bằng văn tự. Một người như thế sẽ được khen ngợi không phải từ loài người, nhưng từ Ðức Chúa Trời.
Người Do-thái Sẽ Bị Phán Xét Dù Ðã Có Lời Chúa
3 Vậy thì làm người Do-thái có ích gì chăng? Hoặc được cắt bì có lợi gì chăng?
2 Có ích lợi nhiều lắm. Có giá trị đủ mọi mặt. Trước hết người Do-thái được Ðức Chúa Trời ủy thác Lời Ngài[b] cho họ.
3 Nếu có một số người bất trung thì sao? Liệu sự vô tín của họ sẽ vô hiệu hóa sự thành tín của Ðức Chúa Trời chăng?
4 Chẳng hề như vậy! Dù mọi người đều dối trá, Ðức Chúa Trời vẫn luôn luôn chân thật, như có chép rằng,
“Hầu Chúa luôn luôn đúng mỗi khi Ngài tuyên phán,
Và luôn luôn đắc thắng mỗi khi Ngài phán xét.”
5 Nhưng nếu sự bất chính của chúng ta làm cho sự công chính của Ðức Chúa Trời được thể hiện rõ ràng hơn, thì chúng ta sẽ nói làm sao? Có phải Ðức Chúa Trời bất công khi Ngài giáng cơn thịnh nộ trên chúng ta chăng? (Tôi nói theo cách của người đời thường nói.)
6 Chẳng hề như vậy! Vì nếu thế làm sao Ðức Chúa Trời có thể xét đoán thế gian được?
7 Còn nếu nhờ vào sự dối trá của tôi mà đức chân thật của Ðức Chúa Trời được nổi bật lên, quy vinh hiển về cho Ngài, thì tại sao tôi còn bị kết án như một kẻ tội lỗi?
8 Nếu như thế là đúng thì tại sao “Chúng ta không cứ làm điều ác đi để được điều thiện” như mấy kẻ đã vu khống chúng tôi, bảo rằng chúng tôi đã nói như vậy? Họ bị định tội là đáng lắm!
Người Mắc Nợ Nhẫn Tâm
21 Bấy giờ Phi-rơ đến và hỏi Ngài, “Lạy Chúa, nếu anh em con có lỗi với con, con sẽ tha thứ cho người ấy mấy lần? Có phải đến bảy lần không?”
22 Ðức Chúa Jesus trả lời ông, “Ta không nói với ngươi đến bảy lần đâu, nhưng đến bảy mươi lần bảy. 23 Vì vương quốc thiên đàng có thể ví như vua kia muốn tính sổ với các tôi tớ ông. 24 Khi ông bắt đầu tính sổ, người ta dẫn đến một người mắc nợ ông mười ngàn ta-lâng.[a] 25 Nhưng vì người ấy chẳng có gì để trả nợ, nên chủ truyền bán chính người ấy, vợ, con, và tất cả tài sản của người ấy để trả nợ.
26 Người đầy tớ ấy quỳ xuống trước mặt ông, lạy, và van xin rằng, ‘Lạy chúa, xin hoãn lại cho tôi, tôi sẽ trả hết nợ.’ 27 Chủ động lòng thương xót, thả người ấy ra về, và tha luôn số nợ.
28 Nhưng khi đầy tớ ấy ra về, người ấy gặp một người bạn cùng làm đầy tớ với hắn, người ấy mắc nợ hắn một trăm đơ-na-ri;[b] hắn túm lấy người ấy, bóp cổ người ấy, và nói, ‘Hãy trả nợ cho ta.’
29 Người ấy sấp mình xuống nơi chân hắn và năn nỉ, ‘Xin ông làm ơn hoãn lại cho tôi. Tôi sẽ trả hết nợ cho ông.’ 30 Nhưng hắn nhất định không chịu, bỏ đi, và bắt người ấy bỏ tù cho đến khi trả xong nợ.
31 Khi các đồng bạn của hắn thấy sự việc như vậy, họ rất buồn và đến báo cho vua mọi sự đã xảy ra. 32 Vua truyền lịnh triệu hắn đến và phán, ‘Hỡi tên đầy tớ gian ác kia, ta đã tha tất cả nợ cho ngươi vì ngươi van xin ta. 33 Tại sao ngươi không thương xót đồng bạn của ngươi như ta đã thương xót ngươi?’ 34 Vua nổi giận và truyền đem hắn giam vào ngục để hình phạt cho đến khi hắn trả xong số nợ.
35 Cha Ta trên trời cũng sẽ đối xử với các ngươi như vậy, nếu mỗi người trong các ngươi không hết lòng tha thứ anh chị em mình.”
Copyright © 2011 by Bau Dang