Revised Common Lectionary (Complementary)
Cảm Tạ Chúa vì Ðược Giải Cứu và Thoát Chết
Thơ của Ða-vít
Bài ca trong Lễ Cung Hiến Nhà CHÚA
1 Chúa ôi, con tôn ngợi Ngài, vì Ngài đã nhấc con lên,
Và không để cho những kẻ chống nghịch con được dịp vui mừng vì cớ con.
2 Lạy Chúa, Ðức Chúa Trời của con,
Con cầu xin Ngài giúp đỡ, và Ngài đã chữa lành con.
3 Chúa ôi, Ngài đã đem linh hồn con ra khỏi cõi người chết;[a]
Ngài đã giữ con được sống, để con không bị xuống vực sâu.
4 Hỡi các thánh đồ của Ngài, hãy ca hát tôn ngợi Chúa,
Hãy dâng những lời cảm tạ lên danh thánh của Ngài;
5 Vì cơn giận của Ngài chỉ có vài giây phút,
Nhưng ân huệ của Ngài dài trọn cả đời.
Sự than khóc chỉ tạm trú qua đêm,
Nhưng sự vui mừng sẽ đến vào buổi sáng.
6 Về phần con, trong khi được thịnh vượng, con nói rằng,
“Tôi sẽ không bao giờ bị rúng động.”
7 Chúa ôi, nhờ ân huệ của Ngài, Ngài lập con vững vàng như một ngọn núi;
Nhưng khi nào Ngài ẩn mặt, con liền bị khủng hoảng ngay.
8 Chúa ôi, con kêu cầu Ngài,
Con hướng về Chúa và cầu khẩn:
9 “Ðể con bị đổ máu, để con phải đi xuống vực sâu, nào có lợi gì chăng?
Chẳng lẽ tro bụi sẽ ca ngợi Ngài sao?
Chúng há sẽ rao truyền đức thành tín của Ngài ư?
10 Chúa ôi, xin dủ nghe con và thương xót con;
Chúa ôi, cầu xin Ngài luôn làm Ðấng giúp đỡ con.”
11 Ngài đã biến nỗi sầu thảm của con thành điệu nhảy múa;
Ngài đã cởi áo tang của con và mặc cho con bằng niềm vui,
12 Ðể linh hồn con ca ngợi Ngài, vì không thể nín lặng được.
Lạy Chúa, Ðức Chúa Trời của con, con sẽ cảm tạ Ngài mãi mãi.
12 Bấy giờ người đàn bà lại nói, “Xin cho nữ tỳ của ngài nói thêm vài lời nầy nữa với đức vua, chúa thượng của nữ tỳ của ngài.”
Vua bảo, “Hãy nói đi.”
13 Người đàn bà nói, “Tại sao ngài lại dự tính làm một việc có hại cho dân của Ðức Chúa Trời như vậy? Ðức vua phán quyết về việc của tôi như thế thì đức vua cũng đã tự kết án mình rồi, khi đức vua không cho phép đứa con bị trục xuất của ngài trở về nhà. 14 Rồi đây chắc chắn mỗi chúng ta sẽ qua đời, giống như nước đổ xuống đất, không thể nào hốt lại được. Ðức Chúa Trời không cất mạng sống của ai, nhưng Ngài có kế hoạch để những kẻ bị Ngài trục xuất không bị xa cách Ngài mãi mãi. 15 Bây giờ tôi đã đến đây thưa với đức vua, chúa thượng của tôi, việc nầy của tôi, vì người ta đã làm cho tôi lo sợ. Số là nữ tỳ của ngài tự nhủ, ‘Mình phải đến tâu với đức vua, biết đâu đức vua sẽ đáp ứng nguyện vọng của mình, 16 biết đâu đức vua sẽ nghe và sẽ cứu nữ tỳ của người khỏi tay những kẻ muốn hại mình và con trai mình trong việc hưởng cơ nghiệp của Ðức Chúa Trời.’ 17 Nữ tỳ của ngài lại thầm nghĩ, ‘Lời phán quyết của đức vua chắc chắn sẽ làm cho mình yên lòng, vì đức vua, chúa thượng của mình, chẳng khác gì thiên sứ của Ðức Chúa Trời, phân biệt thiện ác rõ ràng, đâu ra đó.’ Cầu xin Chúa, Ðức Chúa Trời của ngài, ở với ngài.”
18 Bấy giờ vua trả lời và nói với bà ấy, “Ðừng giấu ta điều gì ta sắp hỏi ngươi.”
Bà ấy đáp, “Xin đức vua, chúa thượng của tôi, cứ hỏi.”
19 Vua hỏi, “Có phải bàn tay của Giô-áp đã sắp đặt với ngươi mọi việc nầy không?”
Người đàn bà trả lời và nói, “Tâu đức vua, chúa thượng của tôi, tôi xin chỉ mạng sống của ngài mà xác nhận, không ai có thể làm chệch qua bên phải hoặc bên trái một chút nào về điều mà đức vua, chúa thượng của tôi, vừa mới nói. Thật vậy Giô-áp đầy tớ ngài đã truyền cho tôi và đặt những lời nầy trong miệng nữ tỳ của ngài. 20 Chính vì muốn thấy tình huống được thay đổi mà Giô-áp đầy tớ ngài đã làm điều ấy; nhưng chúa thượng của tôi thật khôn ngoan, khôn ngoan như thiên sứ của Ðức Chúa Trời, biết hết mọi sự trên đất.”
21 Bấy giờ vua bảo Giô-áp, “Thôi được rồi. Ta chấp thuận việc nầy. Vậy ngươi hãy đi, đem thằng Áp-sa-lôm về.”
22 Giô-áp liền sấp mặt xuống đất, lạy vua, và cảm tạ vua. Giô-áp nói, “Tâu vua, hôm nay tôi nhận biết tôi đã được ơn trước mặt vua, chúa thượng của tôi, vì vua đã chấp thuận điều tôi tớ của ngài thỉnh cầu.”
23 Sau đó Giô-áp đứng dậy, đi đến Ghê-sua, và đem Áp-sa-lôm trở về Giê-ru-sa-lem.
24 Vua phán, “Hãy cho nó về nhà nó, nhưng đừng để nó thấy mặt ta.” Vậy Áp-sa-lôm trở về và ở trong nhà của chàng, nhưng chàng không được diện kiến nhà vua.
Phao-lô Giảng Cho Vua Ạc-ríp-pa
Lời Mở Ðầu
26 Vua Ạc-ríp-pa nói với Phao-lô, “Ngươi được phép biện hộ cho mình.”
Phao-lô đưa tay ra dấu và tự biện hộ cho ông như sau:
2 “Tâu Vua Ạc-ríp-pa:
Tôi lấy làm vinh dự được biện hộ cho mình hôm nay trước mặt vua về những điều người Do-thái đã tố cáo tôi, 3 bởi vì vua đã quá quen thuộc với những tập tục và những vấn đề tranh chấp của người Do-thái. Vì vậy, kính xin vua nhẫn nại lắng nghe tôi trình bày:
4 Tất cả người Do-thái đều biết rõ nếp sống của tôi từ thuở nhỏ cho đến bây giờ ra sao; tôi đã lớn lên giữa dân tôi và giữa Giê-ru-sa-lem từ ban đầu cho đến nay như thế nào. 5 Họ đã biết rõ điều đó từ lâu. Nếu họ muốn chứng cớ, họ có thể xác nhận rằng tôi sống cuộc đời của một người Pha-ri-si, tức theo một môn phái nghiêm khắc nhất trong tôn giáo của chúng tôi. 6 Bây giờ tôi đứng đây để bị xét xử là vì hy vọng về lời hứa Ðức Chúa Trời đã ban cho tổ phụ chúng tôi, 7 một lời hứa mà mười hai chi tộc chúng tôi ngày đêm hết lòng thờ phượng và hy vọng được hưởng. Tâu vua, chính vì hy vọng đó mà tôi bị người Do-thái tố cáo. 8 Tại sao quý vị không thể tin rằng Ðức Chúa Trời có quyền làm cho người chết sống lại?
9 Thật vậy, chính tôi đã tin rằng tôi phải làm mọi cách để chống lại danh Ðức Chúa Jesus ở Na-xa-rét. 10 Và đó là những điều tôi đã làm tại Giê-ru-sa-lem. Với quyền hành do các trưởng tế ban cho, không những tôi đã bắt nhiều thánh đồ nhốt vào tù, mà còn bỏ phiếu tán thành việc xử tử họ nữa. 11 Tôi thường đi khắp các hội đường để trừng phạt họ, cưỡng bách họ nói những lời phạm thượng. Tôi còn tức giận họ đến độ đến tận các thành ở ngoại quốc để bắt bớ họ.
Copyright © 2011 by Bau Dang