Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

Book of Common Prayer

Daily Old and New Testament readings based on the Book of Common Prayer.
Duration: 861 days
Bản Dịch 2011 (BD2011)
Version
Thánh Thi 78

Ðức Chúa Trời Dẫn Dắt Dân Ngài Mặc Dù Họ Bất Trung

Thơ của A-sáp

Giáo huấn ca

Ðồng bào tôi ơi, xin nghe những lời tôi khuyên bảo;
Xin lắng tai nghe những lời tôi nói rất chân tình.
Tôi sẽ mở miệng để kể chuyện ngụ ngôn;
Tôi sẽ tỏ ra những điều bí ẩn tự ngàn xưa,
Những điều chúng tôi đã nghe và đã biết,
Những điều tổ tiên chúng tôi đã kể cho chúng tôi nghe.
Chúng tôi sẽ chẳng giấu những điều ấy với con cháu họ;
Chúng tôi sẽ thuật lại cho thế hệ hầu đến những lời ca ngợi Chúa,
Và quyền năng Ngài, cùng những việc diệu kỳ Ngài đã làm.

Vì Ngài đã lập mệnh lệnh cho Gia-cốp,
Và ban luật pháp cho I-sơ-ra-ên,
Rồi truyền lịnh cho tổ tiên của chúng tôi rằng,
Hãy dạy cho con cháu họ,
Ðể thế hệ sắp đến, tức những kẻ chưa được sinh ra, hiểu biết,
Ðể chúng cũng truyền lại cho con cháu chúng,
Hầu con cháu chúng cũng để lòng tin cậy Ðức Chúa Trời,
Không quên những công việc của Ðức Chúa Trời,
Nhưng giữ gìn những điều răn Ngài đã dạy,
Ðể khỏi giống như tổ tiên chúng,
Một thế hệ ương ngạnh và phản nghịch,
Một thế hệ chẳng giữ lòng trung thành,
Nhưng đã bất trung đối với Ðức Chúa Trời.

Con cháu Ép-ra-im là những xạ thủ cung tên lão luyện,
Thế mà họ đã xây lưng bỏ chạy trong ngày lâm trận.
10 Họ chẳng giữ giao ước với Ðức Chúa Trời;
Họ từ chối bước đi theo luật pháp Ngài;
11 Họ đã quên những công việc Ngài,
Và những việc lạ lùng Ngài đã tỏ ra cho họ.
12 Ngài đã làm những việc diệu kỳ trước mặt tổ tiên họ,
Trong xứ Ai-cập, tại đồng bằng Xô-an.
13 Ngài rẽ biển ra, rồi khiến họ đi ngang qua;
Ngài làm cho nước dồn lại thành một đống.
14 Ban ngày Ngài dẫn dắt họ bằng một đám mây;
Ban đêm Ngài soi sáng họ bằng một ánh lửa.
15 Ngài chẻ những vầng đá trong đồng hoang ra,
Cho họ nước ngọt dồi dào như một sông ngầm trào lên lai láng.
16 Ngài khiến những dòng nước phun ra từ một vầng đá,
Và cho nước ngọt tuôn ra như các dòng sông.

17 Dầu vậy họ vẫn cứ phạm tội đối với Ngài,
Mà phản nghịch Ðấng Tối Cao khi ở trong đồng hoang.
18 Trong lòng họ, họ muốn thách đố Ðức Chúa Trời,
Bằng cách đòi hỏi thức ăn mà họ thèm muốn.
19 Họ nói nghịch lại Ðức Chúa Trời rằng,
“Ðức Chúa Trời há có thể dọn tiệc trong đồng hoang sao?
20 Kìa, Ngài đã đập vầng đá để nó phun nước ra,
Khiến các dòng nước ngọt tuôn tràn lai láng;
Nhưng Ngài há có thể ban bánh được sao?
Ngài há có thể chu cấp thịt cho con dân Ngài được ư?”

21 Vì thế Chúa đã nghe và rất giận;
Một ngọn lửa đã bùng lên nghịch lại Gia-cốp,
Một cơn giận đã nổi lên chống lại I-sơ-ra-ên,
22 Bởi vì họ chẳng tin Ðức Chúa Trời,
Và không tin cậy vào quyền năng giải cứu của Ngài.
23 Dầu vậy Ngài vẫn ban lịnh cho các tầng mây ở trên cao,
Và mở các cửa ở trên trời.
24 Ngài đổ mưa ma-na xuống cho họ ăn,
Và ban thực phẩm từ trời xuống cho họ hưởng.
25 Loài người đã được ăn thức ăn của thiên sứ;
Ngài ban cho họ thực phẩm thật dồi dào.
26 Ngài khiến gió đông trên trời thổi đến;
Và dùng quyền năng Ngài điều khiển gió nồm.
27 Ngài cho mưa thịt sa xuống trên họ nhiều như bụi đất;
Và khiến chim bay đến nhiều như cát của đại dương.
28 Ngài làm cho chúng sa xuống giữa các trại của họ;
Chúng đáp xuống phủ quanh nơi họ ở.

29 Vậy họ được ăn thịt và no nê đầy ứ;
Vì họ thèm ăn thịt nên Ngài cho họ được đã thèm ăn thịt.
30 Nhưng trước khi họ được thỏa lòng thèm muốn của mình;
Ðang khi thức ăn vẫn còn trong miệng họ,
31 Cơn thịnh nộ của Ðức Chúa Trời đã nổi lên nghịch lại họ;
Ngài giết chết những người khỏe mạnh nhất của họ,
Và đánh hạ những người trẻ lực lưỡng của I-sơ-ra-ên.

32 Dù như thế họ vẫn còn phạm tội;
Họ không tin những việc lạ lùng của Ngài.
33 Vì vậy Ngài làm cho những ngày của họ tiêu tan trong hư ảo,
Và những năm của họ kết thúc trong nỗi kinh hoàng.
34 Khi Ðức Chúa Trời giết họ, họ mới chịu tìm kiếm Ngài;
Họ mới quay về và chuyên cần tìm kiếm Ðức Chúa Trời.
35 Họ nhớ lại rằng Ðức Chúa Trời là Vầng Ðá của họ;
Ðức Chúa Trời Tối Cao[a] là Ðấng Cứu Chuộc của họ.
36 Nhưng thật ra họ chỉ dùng miệng mình để nịnh hót Ngài,
Và dùng lưỡi mình để dối gạt Ngài;
37 Vì lòng họ chẳng chút chân thành với Ngài;
Họ cũng không trung thành với giao ước Ngài.
38 Nhưng Ngài, vì lòng thương xót, đã tha tội cho họ,
Và không hủy diệt họ.
Ngài thường phải kiềm hãm cơn giận của Ngài,
Và không bộc lộ hết cơn thịnh nộ của Ngài.
39 Ngài nhớ lại rằng họ chẳng qua chỉ là loài xác thịt,
Một làn gió thoảng qua và không trở lại nữa.[b]
40 Ðã biết bao lần họ phản nghịch Ngài trong đồng hoang,
Và làm buồn lòng Ngài trong miền hoang dã.
41 Họ cứ thách đố Ðức Chúa Trời hết lần này đến lần khác,
Và làm đau lòng Ðấng Thánh của I-sơ-ra-ên.
42 Họ chẳng nhớ gì đến quyền năng Ngài đã thực hiện,
Hay nhớ lại ngày Ngài cứu họ khỏi tay kẻ đàn áp hung tàn,
43 Khi Ngài bày tỏ những phép lạ của Ngài tại Ai-cập,
Và những việc lạ lùng của Ngài trong đồng bằng ở Xô-an;
44 Ngài khiến nước các sông của chúng biến ra như máu,
Nên chúng không uống được các dòng nước của mình.
45 Ngài sai ruồi mòng đến tàn hại chúng,
Và ếch nhái đến hủy phá chúng.
46 Ngài ban mùa màng của chúng cho cào cào,
Và ban kết quả lao động của chúng cho châu chấu.
47 Ngài phá hủy vườn nho của chúng bằng mưa đá,
Và vườn sung của chúng bằng tuyết giá.
48 Ngài ban các bầy trâu bò của chúng cho mưa đá,
Và các đàn chiên dê của chúng cho sấm sét.
49 Ngài trút cơn giận của Ngài xuống trên chúng,
Tức thịnh nộ, cơn giận, và tai ương,
Bằng cách sai một đoàn thần binh hủy diệt ra đi.
50 Ngài mở đường cho cơn thịnh nộ của Ngài tuôn đổ;
Ngài chẳng để cho chúng thoát chết,
Nhưng ban mạng chúng cho tai ương ôn dịch.
51 Ngài giết tất cả con đầu lòng của người Ai-cập,
Ðó là tinh hoa của nòi giống họ trong các trại của Cham;
52 Nhưng Ngài dẫn đưa dân Ngài ra đi như một đàn chiên;
Ngài dẫn dắt họ như một đàn cừu trong đồng hoang;
53 Ngài dìu dắt họ cách an toàn để họ không sợ hãi;
Còn kẻ thù của họ Ngài cho nước biển chôn vùi.
54 Như thế Ngài đã dẫn đưa họ vào xứ thánh của Ngài,
Vào xứ có núi đồi mà Ngài đã dùng tay phải Ngài lấy được.
55 Ngài đuổi các dân bỏ xứ ra đi trước mặt họ;
Ngài chia đất của chúng cho họ làm sản nghiệp;
Ngài cho các chi tộc I-sơ-ra-ên được an cư trong trại của mình.

56 Dầu vậy họ cứ thách đố và chọc giận Ðức Chúa Trời Tối Cao,[c]
Và không gìn giữ các mạng lịnh Ngài.
57 Họ quay lưng lại và hành động cách phản bội như tổ tiên họ;
Họ chuyển hướng như cây cung phản trắc.
58 Họ khiêu khích Ngài bằng các đền miếu trên các nơi cao;
Họ chọc Ngài ghen tức bằng các tượng hình họ chạm khắc.
59 Khi Ðức Chúa Trời nghe thấy vậy, Ngài nổi cơn thịnh nộ;
Ngài tởm ghét I-sơ-ra-ên quá đỗi,
60 Ðến nỗi Ngài bỏ luôn nơi Ngài ngự tại Si-lô,
Tức đền tạm Ngài cho dựng giữa loài người.
61 Ngài để cho Rương Giao Ước quyền năng của Ngài bị cướp đi,
Và để cho vật tiêu biểu vinh quang Ngài lọt vào tay quân giặc.
62 Ngài cũng phó dân Ngài cho lưỡi gươm,
Và trao cơ nghiệp Ngài cho cơn thịnh nộ.
63 Lửa hừng thiêu chết các thanh niên của họ;
Các thiếu nữ của họ không có dịp hát bài ca hôn lễ.
64 Các tư tế của họ ngã gục dưới lưỡi gươm;
Các góa phụ của họ thảm sầu nhưng không thể khóc than.
65 Nhưng rồi Chúa đã thức dậy như một người vừa no giấc,
Như một dũng sĩ bị rượu nồng làm cho hăng tiết.
66 Ngài đánh đuổi quân thù bỏ chạy;
Ngài giáng trên chúng sỉ nhục đời đời.

67 Nhưng Ngài cũng loại bỏ các trại của Giô-sép,
Ngài đã không chọn chi tộc Ép-ra-im,
68 Nhưng Ngài lại chọn chi tộc Giu-đa,
Với Núi Si-ôn, nơi Ngài yêu mến.
69 Rồi Ngài xây đền thánh Ngài như trời cao vững chắc,
Như trái đất mà Ngài đã dựng nên để còn lại muôn đời.
70 Ngài cũng đã chọn Ða-vít tôi tớ Ngài;
Ngài bắt lấy ông ấy từ giữa ràn chiên;
71 Ngài đem ông ấy ra từ nơi các chiên mẹ cho con bú,
Ðể giao cho ông trách nhiệm chăn giữ Gia-cốp con dân Ngài,
Và I-sơ-ra-ên cơ nghiệp Ngài.
72 Vậy ông ấy chăn dắt họ theo sự liêm chính của lòng ông;
Ông hướng dẫn họ bằng bàn tay khôn khéo của ông.

Giô-ên 1:15-2:11

15 Than ôi, ngày ấy đang đến!
Ngày của Chúa đang đến gần;
Nó đến như một cơn hủy diệt từ Ðấng Toàn Năng.
16 Há chẳng phải thực phẩm bị cắt trước mắt chúng ta sao?
Sự hân hoan và vui vẻ cũng chẳng còn thấy nơi nhà Ðức Chúa Trời chúng ta sao?
17 Hạt giống chết khô dưới lớp đất,
Các vựa lúa trở thành nhà hoang,
Các kho gạo trống không đổ nát,
Bởi vì chẳng còn lúa gạo.
18 Súc vật rên rỉ thảm thương,
Trâu bò lang thang đói khát,
Vì chẳng có đồng cỏ cho chúng;
Ngay cả các đàn chiên cũng cùng chung số phận.

19 Lạy Chúa, con cầu xin Ngài,
Vì lửa đã thiêu rụi những đồng cỏ trong đồng hoang,
Và ngọn lửa đã đốt cháy mọi cây cối ngoài đồng.
20 Ngay cả các thú hoang cũng van xin Ngài,
Vì các dòng nước đều khô cạn,
Và lửa đã thiêu rụi những đồng cỏ trong đồng hoang.

Báo Ðộng Về Ngày của CHÚA

“Hãy thổi tù và báo động ở Si-ôn.
Hãy thổi kèn inh ỏi báo động trên núi thánh của Ta.
Hãy để cho toàn dân trong xứ run lên,
Vì ngày của Chúa đang đến;
Nó đến gần rồi.
Ðó là một ngày tối tăm và u ám,
Một ngày mây đen và mù mịt.
Giống như ánh bình minh tỏa rạng trên các núi đồi,
Một đoàn quân đông đúc và hùng mạnh tràn vào cũng như vậy.
Từ trước đến giờ chưa hề có như thế,
Những năm của các thế hệ sau cũng sẽ chẳng có như thế bao giờ.
Trước mặt chúng lửa hừng bốc cháy ngút ngàn;
Sau lưng chúng ngọn lửa vẫn cất cao thiêu rụi.
Trước khi chúng đến, đất nước đẹp như Vườn Ê-đen;
Sau khi chúng đi qua, xứ sở trở thành tiêu điều hoang vắng.
Chẳng gì có thể thoát khỏi chúng.
Chúng có hình thù như một đàn ngựa rất đông.
Chúng tiến tới như các chiến mã xông vào trận mạc.
Chúng nhảy trên các đỉnh núi đồi.
Tiếng chúng vang rền như đoàn xe chiến mã chạy nhanh,
Như lửa gặp rơm bốc cháy,
Như đoàn hùng binh xông ra chiến trận.
Trông thấy chúng, các dân sầu não,
Tất cả đều thất sắc rụng rời.
Chúng xông tới như một đoàn dũng sĩ;
Chúng trèo tường như các chiến sĩ công thành.
Ai nấy đều nhắm phía trước thẳng xông;
Không ai trệch chân qua lối kẻ bên cạnh.
Chúng không xô đẩy nhau,
Ai theo đường nấy;
Chúng xông qua mọi thứ khí giới,
Và chúng chẳng hề hấn gì.
Chúng tràn vào thành,
Chúng chạy trên tường thành,
Chúng leo lên các tòa nhà,
Chúng trèo vào các cửa sổ như quân trộm cắp.
10 Trước mặt chúng, đất rúng động, trời run rẩy;
Mặt trời và mặt trăng tối sầm lại;
Các tinh tú không tỏa sáng nữa.”

11 Chúa dõng dạc phán trước đạo quân của Ngài;
Ðạo quân của Ngài thật đông đảo thay!
Những kẻ thi hành mệnh lệnh Ngài quả là hùng mạnh.
Ngày của Chúa thật lớn lao và khủng khiếp!
Ai có thể chịu nổi?

Khải Huyền 19:1-10

Ca Mừng trên Thiên Ðàng

19 Sau những điều ấy, tôi nghe có tiếng như tiếng của một đám đông rất lớn trên trời hô to rằng,

“Ha-lê-lu-gia!
Ơn cứu rỗi, vinh hiển, và quyền lực đều thuộc về Ðức Chúa Trời chúng ta,
Vì những phán quyết của Ngài đều là chân chính và công bình.
Ngài đã đoán phạt con điếm trứ danh,
Kẻ đã làm băng hoại thế gian bằng sự gian dâm của nó.
Ngài đã báo thù cho máu của các đầy tớ Ngài bị nó làm đổ ra.”

Họ lại nói lần nữa rằng,

“Ha-lê-lu-gia!
Khói từ nó bay lên đời đời vô cùng.”

Hai mươi bốn vị trưởng lão và bốn Sinh Vật sấp mình xuống và thờ lạy Ðức Chúa Trời, Ðấng đang ngự trên ngai, và nói,

“A-men! Ha-lê-lu-gia!”

Kế đó một tiếng nói từ ngai vang ra, bảo rằng,

“Hãy ca ngợi Ðức Chúa Trời chúng ta,
Hỡi các đầy tớ của Ngài và hỡi những người kính sợ Ngài, cả nhỏ lẫn lớn.”

Tiệc Cưới của Chiên Con

Bấy giờ tôi nghe có tiếng gì như tiếng của một đám đông rất lớn, như tiếng của nhiều dòng nước chảy, và như tiếng của nhiều tiếng sấm nổ vang rền rằng,

“Ha-lê-lu-gia!
Vì Chúa là Ðức Chúa Trời Toàn Năng của chúng ta trị vì.
Chúng ta hãy vui mừng, hớn hở, và dâng vinh hiển lên Ngài,
Vì hôn lễ của Chiên Con đã đến,
Và cô dâu của Ngài đã chuẩn bị cho nàng sẵn sàng.”

Cô dâu ấy đã được ban cho bộ y phục bằng vải gai mịn, tinh bạch, và rạng ngời để mặc; vì vải gai mịn tượng trưng cho những việc công chính của các thánh đồ.

Bấy giờ vị thiên sứ bảo tôi, “Hãy chép điều này, ‘Phước cho những người được mời đến dự tiệc cưới của Chiên Con.’” Vị thiên sứ ấy lại bảo tôi, “Ðây là những lời chân thật của Ðức Chúa Trời.”

10 Tôi liền sấp mình xuống trước mặt vị thiên sứ ấy để thờ lạy, nhưng vị thiên sứ ấy bảo tôi, “Chớ làm vậy, vì ta cũng chỉ là một đồng bạn làm đầy tớ với ngươi và với anh chị em ngươi, những người giữ vững lời chứng của Ðức Chúa Jesus; hãy thờ phượng Ðức Chúa Trời; vì lời chứng của Ðức Chúa Jesus là linh khí của lời tiên tri.”

Lu-ca 14:25-35

Ðiều Kiện Ðể Làm Môn Ðồ Chúa

(Mat 10:37-38)

25 Lúc ấy một đoàn đông đi theo Ngài, Ngài quay lại và nói với họ, 26 “Nếu ai đến với Ta mà không yêu Ta hơn[a] cha, mẹ, vợ, con, anh em, chị em, và ngay cả mạng sống của chính mình thì không thể làm môn đồ Ta. 27 Nếu ai không vác thập tự giá mình mà theo Ta thì không thể làm môn đồ Ta.

28 Vì ai trong các ngươi muốn xây một cái tháp mà trước hết không ngồi xuống tính phí tổn, xem có đủ khả năng để hoàn tất công trình xây cất ấy chăng? 29 Nếu không, sau khi xây nền, rồi không thể hoàn tất, khiến ai nấy thấy vậy đều chê cười 30 rằng, ‘Người này đã khởi công xây cất nhưng không đủ sức để hoàn tất.’

31 Hoặc có vua nào kéo quân đi giao chiến với vua khác mà trước hết không ngồi xuống bàn tính, xem mười ngàn quân của mình có thể thắng nổi hai mươi ngàn quân của kẻ sẽ giao chiến với mình chăng? 32 Nếu liệu sức không thắng nổi thì khi vua kia vẫn còn ở xa, hãy sai sứ giả đến cầu hòa.

33 Cũng vậy, ai trong các ngươi không từ bỏ tất cả những gì mình có thì không thể làm môn đồ Ta.”

Muối Mất Mặn

(Mat 5:13; Mác 9:50)

34 “Muối là vật tốt, nhưng nếu muối mất mặn, làm sao để nó mặn lại? 35 Muối ấy không thể dùng để bón đất hay làm phân bón. Người ta phải quăng nó đi. Ai có tai để nghe, hãy lắng nghe.”

Bản Dịch 2011 (BD2011)

Copyright © 2011 by Bau Dang