Book of Common Prayer
Lòng Buồn Thảm của Những Người Bị Lưu Ðày
1 Chúng tôi ngồi bên bờ sông ở Ba-by-lôn;
Chúng tôi nhớ đến Si-ôn và khóc.
2 Chúng tôi treo cây đàn của mình trên cành liễu bên sông,
3 Vì những kẻ đem chúng tôi lưu đày bắt chúng tôi phải hát;
Những kẻ hành hạ chúng tôi bắt chúng tôi phải ca;
Chúng bảo, “Hãy hát cho chúng tôi nghe những bài ca của Si-ôn.”
4 Nơi đất khách quê người,
Làm sao chúng tôi có thể hát được bài ca tôn ngợi Chúa?
5 Hỡi Giê-ru-sa-lem, nếu ta quên ngươi,
Nguyện tay phải ta quên tài năng của nó.
6 Nếu ta không còn nhớ đến ngươi,
Nếu ta không thích Giê-ru-sa-lem hơn điều gì vui nhất của ta,
Nguyện lưỡi ta dính cứng vào hốc miệng ta.
7 Chúa ôi, xin nhớ lại những lời dân Ê-đôm đã nói trong ngày Giê-ru-sa-lem bị thất thủ,
Chúng bảo, “Hãy phá hủy nó. Hãy san bằng nó thành bình địa.”
8 Hỡi con gái của Ba-by-lôn, kẻ sẽ bị tiêu diệt,
Phước cho người nào báo trả ngươi, về những đau khổ ngươi gây cho chúng ta.
9 Phước cho người nào bắt các con thơ của ngươi,
Và đập chúng vào các gành đá!
Xin Chúa Cứu và Ban Phước
Thơ của Ða-vít
1 Chúc tụng Chúa, Vầng Ðá của con,
Ðấng dạy tay con đánh trận và ngón tay con chiến đấu.
2 Ngài là Ðấng yêu thương và đồn lũy của con;
Ngài là thành trì và Ðấng Giải Cứu của con;
Ngài là thuẫn khiên của con và Đấng con nương náu;
Ngài đã bắt các dân[a] phải phục tùng dưới quyền con.
3 Chúa ôi, loài người là gì mà Ngài quan tâm đến?
Con của loài người là chi mà Ngài phải bận lòng?
4 Loài người mong manh như hơi thở;
Ðời người qua nhanh như chiếc bóng thoáng qua.
5 Chúa ôi, xin nghiêng các tầng trời và ngự xuống;
Xin đụng các núi non để chúng bốc khói mịt mù.
6 Xin ban chớp nhoáng ra, khiến quân thù chạy tán loạn;
Xin phát sấm sét ra, làm cho chúng tiêu tan.
7 Từ trời cao xin tay Ngài vói xuống,
Cứu vớt con và giải thoát con khỏi các dòng nước mạnh,
Tức khỏi tay các dân ngoại,[b]
8 Những kẻ có miệng chuyên nói dối,
Tay phải chúng là tay phải dối lừa.
9 Ðức Chúa Trời ôi, con sẽ hát dâng Ngài một bài ca mới;
Hòa với nhạc khí bằng dây,[c] con sẽ hát tôn ngợi Ngài,
10 Hầu dâng lên Ðấng ban chiến thắng[d] cho các vua,
Ðấng giải cứu Ða-vít tôi tớ Ngài khỏi lưỡi gươm ác nghiệt.
11 Xin giải cứu con và giải thoát con khỏi tay các dân ngoại,
Những kẻ có miệng chuyên nói dối,
Tay phải chúng là tay phải dối lừa.
12 Nguyện các con trai chúng con dũng mãnh trong tuổi thanh xuân như những cây xanh mạnh mẽ;
Nguyện các con gái chúng con xinh đẹp tựa những tảng đá góc chạm khắc tuyệt mỹ trong cung đình.
13 Nguyện các kho của chúng con đầy tràn mọi lương thực;
Nguyện các đàn chiên của chúng con sinh sản hằng ngàn hằng vạn trong các cánh đồng.
14 Nguyện các đàn bò của chúng con sinh đẻ thật nhiều.
Nguyện không có gì đổ vỡ và không có gì thất thoát.
Nguyện không có tiếng khóc than nào trong các đường phố của chúng con.
15 Phước cho dân nào được như vậy.
Phước cho dân nào có Chúa là Đức Chúa Trời[e] của mình!
Ca Tụng Lòng Tốt của CHÚA
Thơ chúc tụng của Ða-vít
(Theo mẫu tự Hê-bơ-rơ)
1 Hãy ca ngợi Chúa, hỡi linh hồn ta!
Lạy Chúa, Ðức Chúa Trời của con, Ngài thật vĩ đại thay!
Ngài mặc bằng sự huy hoàng và sự uy nghi.
2 Ngài bao phủ mình bằng ánh sáng như chiếc áo choàng;
Ngài giăng các tầng trời ra như căng một cái trại.
3 Ngài đặt các đà ngang cho các thiên cung của Ngài trên nước;
Ngài dùng mây làm xa giá;
Ngài bước đi trên cánh gió;
4 Ngài dùng gió làm các sứ giả Ngài,
Lửa hừng làm bầy tôi hầu hạ Ngài.
5 Ngài đặt trái đất trên nền của nó,
Ðể đến đời đời nó chẳng chuyển lay.
6 Ngài bao phủ đất bằng biển sâu như phủ một chiếc áo;
Các nguồn nước lại đứng trên các ngọn núi cao.
7 Khi Ngài quở trách, chúng thất kinh chạy trốn;
Nghe tiếng sấm sét của Ngài, chúng vụt chạy cho xa.
8 Núi đồi trồi lên, thung lũng sụp xuống,
Ðúng vào nơi Ngài định cho chúng.
9 Ngài định giới hạn để nước không thể vượt qua,
Hầu không được phủ ngập mặt đất nữa.
10 Trong các thung lũng Ngài ban các dòng nước ngọt;
Chúng lượn quanh tuôn chảy giữa núi đồi;
11 Chúng cung cấp thức uống cho mọi sinh vật trong đồng;
Nhờ chúng những lừa rừng được thỏa mãn cơn khát.
12 Bên cạnh chúng chim trời làm tổ,
Cất tiếng hót ca giữa các cành cây.
13 Từ thiên cung Ngài đổ nước xuống tưới các núi rừng;
Trái đất được no nê nhờ bông trái của công việc Ngài.
14 Ngài khiến cỏ xanh mọc lên cho súc vật,
Và rau trái sinh ra để phục vụ loài người;
Từ ruộng đất người ta có thể đem về cho mình thực phẩm,
15 Rồi chế thành rượu để uống cho lòng vui vẻ,
Chế thành dầu để xức cho mặt mày tươi sáng,
Và làm cơm bánh để ăn cho vững mạnh lòng người.
16 Những cây cối của Chúa đều được nước uống no nê,
Kể cả những cây bá hương Ngài đã trồng ở Li-băng,
17 Cùng những cây cối khác, nơi các chim trời làm tổ,
Luôn cả những cây bách, nơi chim hạc chọn làm nhà.
18 Ngài dựng nên những núi cao cho các dê rừng làm chỗ ở;
Các gành đá cheo leo cho các chuột núi nương thân.
19 Ngài dựng nên mặt trăng để ấn định các mùa;
Còn mặt trời tự biết khi nào lặn xuống.
20 Ngài dựng nên bóng tối, và nó trở thành ban đêm;
Ấy là khi các thú rừng đi ra săn mồi.
21 Các sư tử tơ gầm rống tìm mồi,
Và tìm kiếm thức ăn từ Ðức Chúa Trời.
22 Ðến khi mặt trời mọc lên chúng lại rút về,
Và nằm xuống trong hang.
23 Người ta đi ra làm việc,
Và làm lụng cho đến hoàng hôn.
24 Chúa ôi, công việc của Ngài thật nhiều thay!
Ngài đã dựng nên tất cả bằng sự khôn ngoan của Ngài;
Trái đất đầy dẫy muôn vật do Ngài dựng nên.
25 Kìa là đại dương sâu rộng mênh mông,
Trong đó chứa nhung nhúc biết bao sinh vật;
Thật là vô sốsinh vật lớn và nhỏ.
26 Rồi cũng có các ghe thuyền tàu bè qua lại,
Và con quái vật[a] Ngài đã dựng nên đùa chơi trong đó.
27 Tất cả đều trông chờ nơi Ngài,
Ðể Ngài ban cho chúng vật thực phải thì.
28 Khi Ngài cho ăn, chúng liền tụ lại;
Khi Ngài sè tay ra, chúng được ăn uống no nê.
29 Khi Ngài ẩn mặt, chúng hoảng kinh bối rối;
Khi Ngài lấy hơi thở chúng đi, chúng liền chết và trở về cát bụi.
30 Khi Ngài ban Thần Khí Ngài ra, chúng được dựng nên,
Và Ngài làm cho mặt đất mới lại.
31 Nguyện vinh hiển của Chúa còn đến đời đời.
Nguyện Chúa vui thích về các công việc Ngài.
32 Ngài nhìn vào trái đất, nó run lên lẩy bẩy;
Ngài đụng đến núi non, chúng bốc khói mịt mù.
33 Hễ tôi còn sống bao lâu, tôi sẽ ca tụng Chúa bấy lâu;
Hễ tôi còn sống chừng nào, tôi sẽ ca ngợi Ðức Chúa Trời tôi chừng nấy.
34 Nguyện những suy nghĩ của tôi được đẹp lòng Ngài;
Về phần tôi, tôi sẽ cứ vui mừng trong Chúa.
35 Nguyện những kẻ tội lỗi bị diệt trừ khỏi mặt đất;
Nguyện những kẻ ác không còn nữa.
Hãy chúc tụng Chúa, hỡi linh hồn ta,
Hãy ca ngợi Chúa!
12 Ðây là tai họa Chúa sẽ giáng trên mọi dân kéo quân đến đánh Giê-ru-sa-lem: Thịt chúng sẽ rữa nát khi chúng vẫn còn đứng trên hai chân chúng; hai mắt chúng sẽ rữa nát trong hai hốc mắt chúng, và lưỡi chúng sẽ rữa nát ngay trong miệng chúng.
13 Trong ngày ấy Chúa sẽ khiến một cơn kinh hãi giáng xuống trên chúng, đến nỗi mỗi người sẽ túm lấy tay của người lân cận mình và vung tay đánh đấm nhau túi bụi.
14 Giu-đa cũng sẽ kéo về chiến đấu tại Giê-ru-sa-lem. Của cải của tất cả các nước chung quanh sẽ bị tước đoạt mang đi. Vàng, bạc, và áo quần có giá trị nhiều vô kể.
15 Ngoài ra tai họa đó cũng sẽ giáng xuống các ngựa và la, lạc đà và lừa, và mọi súc vật khác trong doanh trại. Tai họa đó giết tất cả các súc vật ấy.
16 Sau đó dân sống sót trong các nước đã kéo lên đánh Giê-ru-sa-lem sẽ đi lên thờ phượng Vua, Chúa các đạo quân, và dự Lễ Lều Tạm hàng năm. 17 Rồi đây nếu dân nào trên thế giới không đi lên Giê-ru-sa-lem để thờ phượng Vua, Chúa các đạo quân, mưa sẽ không rơi xuống lãnh thổ của dân đó. 18 Nếu dân Ai-cập không đi lên và không dự lễ thờ phượng, đất nước của họ sẽ không có mưa, nhưng có tai họa. Chúa sẽ đánh phạt các dân nào không đi lên dự Lễ Lều Tạm. 19 Ðó sẽ là hình phạt cho Ai-cập và hình phạt cho các nước nào không đi lên dự Lễ Lều Tạm.
20 Trong ngày ấy ngay cả các lục lạc đeo nơi cổ ngựa cũng có khắc các chữ, “Thánh cho Chúa,” và các nồi trong nhà Chúa cũng được quý như các vật thánh, chẳng khác gì các chậu trước bàn thờ. 21 Thật vậy lúc ấy tất cả các nồi ở Giê-ru-sa-lem và Giu-đa sẽ trở thành các vật thánh cho Chúa các đạo quân. Tất cả những người đến dâng con vật hiến tế sẽ lấy các nồi đó và nấu thịt trong đó.
Trong ngày ấy sẽ không còn một người Ca-na-an nào[a] trong nhà của Chúa các đạo quân.
Khuyên Phải Hiệp Nhất và Khiêm Nhường
2 Vậy nếu có sự khích lệ nào trong Ðấng Christ, nếu có niềm yên ủi nào từ tình yêu, nếu có sự hiệp thông nào của Ðức Thánh Linh, nếu có tình cảm quý mến và sự thương cảm nào, 2 xin anh chị em hãy làm cho niềm vui của tôi được trọn vẹn bằng cách hiệp ý với nhau, có cùng một tình yêu, đồng tâm, nhất trí với nhau. 3 Xin anh chị em đừng làm điều gì vì tư lợi hay vì hư vinh, nhưng hãy lấy lòng khiêm nhường, xem người khác tôn trọng hơn mình. 4 Xin mỗi người đừng chỉ chú ý đến quyền lợi của riêng mình, nhưng hãy chú ý đến quyền lợi của người khác nữa.
5 Anh chị em hãy có cùng một tâm tình như Ðức Chúa Jesus Christ đã có.
6 Ngài vốn có hình thể của Ðức Chúa Trời,
Nhưng đã chẳng xem sự bình đẳng với Ðức Chúa Trời là điều phải nắm giữ.
7 Ngài đã làm cho mình trống không,
Nhận lấy hình thể của một nô lệ,
Trở nên giống như loài người,
8 Ðược thấy trong hình dạng như một người.
Ngài tự hạ mình xuống,
Vâng phục cho đến chết,
Thậm chí chết trên cây thập tự.
9 Chính vì thế mà Ðức Chúa Trời đã đưa Ngài lên rất cao,
Ban cho Ngài danh trên hết mọi danh,
10 Hầu khi nghe đến danh Ðức Chúa Jesus,
Mọi đầu gối trên trời, trên đất, và bên dưới đất thảy đều quỳ xuống,
11 Và mọi lưỡi phải tuyên xưng Ðức Chúa Jesus Christ là Chúa,
Dâng vinh hiển lên Ðức Chúa Trời là Ðức Chúa Cha.
Chúa Khóc về Thành Giê-ru-sa-lem
41 Khi Ngài đến gần thành và thấy thành, Ngài khóc về thành 42 rằng, “Ước gì ngày nay chính ngươi biết những gì đem bình an đến cho ngươi; nhưng bây giờ những điều ấy đã bị che khuất khỏi mắt ngươi. 43 Vì những ngày đến quân thù của ngươi sẽ đắp lũy chung quanh ngươi, bao vây ngươi, và công phá ngươi tứ phía. 44 Chúng sẽ san bằng ngươi thành bình địa và giết con cái của ngươi sống trong ngươi. Chúng sẽ không chừa một tảng đá nào trên tảng đá nào, vì ngươi không nhận biết thời điểm ngươi được thăm viếng.”
Chúa Dẹp Sạch Ðền Thờ
(Mat 21:12-17; Mác 11:15-19; Gg 2:13-22)
45 Ngài đi vào đền thờ và bắt đầu đuổi những kẻ buôn bán ở đó ra. 46 Ngài nói với họ, “Có lời chép rằng,
‘Nhà Ta sẽ là nhà cầu nguyện,’
Nhưng các ngươi đã biến nó thành
‘Sào huyệt của bọn cướp.’”
47 Hằng ngày Ngài dạy dỗ trong đền thờ; nhưng các trưởng tế, các thầy dạy giáo luật, và những người lãnh đạo trong dân tìm cách giết Ngài. 48 Tuy nhiên họ chẳng tìm được cách nào để thực hiện ý đồ đó, bởi vì tất cả dân chúng đều say mê nghe Ngài giảng dạy.
Copyright © 2011 by Bau Dang