Book of Common Prayer
Lời Cầu Xin Giữa Cơn Hoạn Nạn
Lời cầu nguyện của người gặp khốn khó.
Trong lúc ngã lòng người ấy dốc đổ lòng mình kêu van trước mặt CHÚA
1 Chúa ôi, xin lắng nghe lời cầu nguyện của con;
Nguyện tiếng kêu cứu của con thấu đến tai Ngài.
2 Xin đừng ẩn mặt Ngài khỏi con trong ngày con gặp hoạn nạn;
Xin nghiêng tai nghe tiếng con đang khẩn thiết kêu cầu;
Trong ngày con cầu khẩn xin Ngài mau nhậm lời con;
3 Vì những ngày của đời con đang tan đi như mây khói,
Các xương cốt con như đang bị nung đốt giữa lò lửa hừng.
4 Lòng con như cỏ xanh bị giập nát và đang héo hon tàn tạ;
Thân thể con chẳng còn màng đến việc ăn uống chút nào.
5 Vì tiếng rên rỉ của con,
Thân thể con giờ đây chỉ còn da bọc xương.
6 Con như con bồ nông trong đồng không mông quạnh;
Con như con cú mèo đơn độc giữa đồng hoang.
7 Con nằm đây thao thức suốt đêm thâu;
Con như con chim sẻ đơn độc trên mái nhà.
8 Những kẻ thù ghét con cứ sỉ nhục con suốt ngày;
Những kẻ nhạo báng con đã lấy tên con ra nguyền rủa.
9 Thật vậy con như kẻ ăn tro thay cho cơm bánh,
Nước uống của con hòa lẫn với nước mắt của con,
10 Bởi vì con đã bị Ngài giận và giáng cơn thịnh nộ,
Bởi vì Ngài đã nhấc con lên và quăng con ra ngoài.
11 Những ngày của đời con như chiếc bóng ngã dài;
Con đang bị héo khô như cỏ dại.
12 Còn Ngài, Chúa ôi, Ngài sẽ ngự trị mãi mãi;
Danh Ngài sẽ được truyền tụng từ đời nọ đến đời kia.
13 Cầu xin Ngài trỗi dậy và tỏ lòng thương xót đối với Si-ôn,
Vì thời điểm ban ơn cho nó đã đến,
Phải, thời điểm của nó đến rồi.
14 Các tôi tớ Ngài quý mến từng viên đá của nó;
Thậm chí đến bụi đất của nó cũng làm cho họ xúc động.
15 Các nước sẽ kính sợ danh Chúa;
Tất cả các vua chúa thế gian sẽ kính trọng vinh hiển Ngài;
16 Vì Chúa sẽ xây dựng lại Si-ôn,
Và Ngài sẽ hiện ra trong vinh quang Ngài.
17 Ngài sẽ nghe lời cầu nguyện của những người cùng khốn;
Và không khinh dể lời cầu khẩn của họ bao giờ.
18 Ước gì điều ấy sẽ được ghi lại cho thế hệ đến sau,
Ðể những người chưa sinh ra sẽ ca ngợi Chúa,
19 Vì từ nơi thánh trên cao Ngài nhìn xuống;
Từ trời cao Chúa nhìn xuống thế gian,
20 Ðể lắng nghe tiếng rên xiết của những kẻ bị tù đày,
Ðể giải thoát những người bị mang án chết.
21 Bấy giờ người ta sẽ công bố danh Chúa ở Si-ôn,
Và ca ngợi Ngài tại Giê-ru-sa-lem,
22 Mỗi khi các dân cùng nhau nhóm lại,
Tức khi các quốc gia họp nhau để thờ phượng Chúa.
23 Ngài đã làm cho sức lực của tôi ra yếu đuối;
Ngài đã rút ngắn tuổi thọ của đời tôi.
24 Vì thế tôi thưa rằng, “Ðức Chúa Trời của con ôi,
Xin đừng cất mạng sống con giữa số ngày của đời con;
Những năm của Ngài trải qua mọi thế hệ.”
25 Thuở xưa Ngài đã lập nền trái đất;
Các tầng trời là công việc của tay Ngài.
26 Trời đất sẽ tiêu tan nhưng Ngài sẽ còn mãi mãi;
Phải, tất cả chúng sẽ cũ đi như chiếc áo;
Ngài sẽ thay đổi chúng như người ta thay đổi y phục,
Và chúng sẽ bị đổi thay;
27 Nhưng Ngài vẫn y nguyên;
Các năm của Ngài sẽ không bao giờ cùng.
28 Con cháu của các tôi tớ Ngài sẽ tiếp tục lưu truyền nòi giống;
Rồi dòng dõi chúng sẽ được vững lập trước mặt Ngài.
TẬP THỨ NĂM
(Bài 107-150)
Chúa Cứu Loài Người Khỏi Nhiều Cảnh Khổ
1 Hãy cảm tạ Chúa, vì Ngài thật tốt,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
2 Nguyện những người được cứu chuộc của Chúa nói như vậy,
Những người được Ngài cứu khỏi tay kẻ thù,
3 Rồi gom nhóm họ từ các nước trở về;
Từ phương đông và phương tây, phương bắc và phương nam.
4 Họ lang thang trong đồng hoang, trong nơi hoang vắng;
Họ chẳng tìm được đường về một thành để ở.
5 Họ đói khát;
Linh hồn họ mòn mỏi nao sờn.
6 Bấy giờ trong cơn khốn quẫn họ kêu cầu với Chúa,
Và Ngài giải cứu họ ra khỏi cảnh khốn cùng.
7 Ngài dẫn đưa họ đúng vào con đường phải đi,
Ðể họ đến một thành mà ở.
8 Hãy để họ cảm tạ Chúa vì tình thương của Ngài,
Và vì những việc lạ lùng Ngài làm cho con cái loài người;
9 Vì Ngài làm thỏa mãn linh hồn khao khát,
Và làm no nê linh hồn đói lả bằng các thức ăn ngon.
10 Có những kẻ sống trong tối tăm và trong bóng tử thần,
Bị giam cầm trong khổ đau và xiềng xích,
11 Bởi vì họ chống lại những lời của Ðức Chúa Trời,
Và khinh bỉ lời chỉ bảo của Ðấng Chí Cao.
12 Vì thế Ngài lấy gian lao hạ lòng họ xuống;
Họ bị ngã nhào và chẳng ai giúp họ đứng lên.
13 Bấy giờ trong cơn khốn quẫn họ kêu cầu với Chúa,
Và Ngài giải cứu họ ra khỏi cảnh khốn cùng.
14 Ngài đem họ ra khỏi cảnh tối tăm và bóng tử thần,
Và đập tan xiềng xích gông cùm.
15 Hãy để họ cảm tạ Chúa vì tình thương của Ngài,
Và vì những việc lạ lùng Ngài làm cho con cái loài người,
16 Vì Ngài phá tan các cổng bằng đồng,
Và Ngài cắt rời những song bằng sắt.
17 Có những kẻ cứ bội nghịch nên hóa ra điên dại,
Và vì tội lỗi mình nên phải chuốc lấy khổ đau.
18 Linh hồn họ gớm ghê mọi thực phẩm,
Và họ bị kéo gần đến cổng của tử thần.
19 Bấy giờ trong cơn khốn quẫn họ kêu cầu với Chúa,
Và Ngài giải cứu họ ra khỏi cảnh khốn cùng.
20 Ngài ban lời Ngài và chữa lành họ;
Ngài giải cứu họ khỏi miệng của phần mộ.
21 Hãy để họ cảm tạ Chúa vì tình thương của Ngài,
Và vì những việc lạ lùng Ngài làm cho con cái loài người.
22 Cũng hãy để họ dâng những của lễ cảm tạ lên Ngài,
Và dùng những lời ca ngợi vui mừng thuật lại các công việc Ngài.
23 Có những kẻ xuống tàu vượt đại dương,
Ấy là những người làm ăn trên biển cả;
24 Họ trông thấy những việc làm của Chúa,
Và những việc lạ lùng của Ngài ở giữa biển sâu.
25 Vì Ngài phán một tiếng, bão tố liền nổi lên cuồn cuộn,
Cuồng phong nâng cao những ngọn sóng kinh hồn.
26 Sóng cả dâng cao đến tận trời, rồi trụt sâu xuống đáy vực thẳm;
Giữa cảnh khốn cùng họ hồn phi phách tán.
27 Họ bị quay cuồng đảo điên như người say rượu;
Mọi tài trí khôn ngoan đều biến mất.
28 Bấy giờ trong cơn khốn quẫn họ kêu cầu với Chúa,
Và Ngài giải cứu họ ra khỏi cảnh khốn cùng.
29 Ngài khiến bão tố yên lặng như tờ;
Những ngọn sóng lớn lặng im.
30 Họ rất đỗi vui mừng vì biển êm gió lặng;
Rồi Ngài đưa họ đến bến bờ họ mong ước.
31 Hãy để họ cảm tạ Chúa vì tình thương của Ngài,
Và vì những việc lạ lùng Ngài làm cho con cái loài người.
32 Hãy để họ tôn cao Ngài giữa đại hội,
Và ca tụng Ngài giữa sảnh đường của hội đồng trưởng lão.
20 Còn vợ của Sam-sôn thì bị bắt gả cho người phụ rể mà ông đã chọn trong đám bạn đến dự tiệc cưới của ông.
Sam-sôn Ðánh Bại Dân Phi-li-tin
15 Sau đó đến mùa gặt lúa, Sam-sôn dắt một con dê con làm quà xuống thăm vợ. Ông nói, “Xin cho con vào gặp vợ con trong phòng nàng.” Nhưng cha nàng không cho ông vào.
2 Ông ấy bảo, “Tôi tưởng cậu đã ghét nó lắm, nên tôi đã gả nó cho bạn của cậu rồi. Em gái nó há chẳng đẹp hơn nó sao? Cậu hãy lấy em nó thế cho nó.”
3 Sam-sôn nói với họ, “Nếu lần nầy tôi có làm gì hại người Phi-li-tin thì tôi chẳng có lỗi gì.”
4 Vậy Sam-sôn đi ra, bắt ba trăm con chồn, cột đuôi chúng lại thành từng cặp; rồi buộc một bó đuốc vào mỗi cặp đuôi. 5 Ông đốt đuốc và thả chúng chạy vào đồng ruộng của người Phi-li-tin. Vậy ông thiêu rụi cả lúa đã bó lẫn lúa chưa gặt, các vườn nho luôn với các rẫy ô-liu.
6 Người Phi-li-tin hỏi, “Ai đã làm điều ấy?”
Người ta trả lời, “Sam-sôn rể của một người ở Tim-na, vì người ấy đã đem vợ của hắn gả cho một người bạn của hắn.” Thế là người Phi-li-tin đi lên, bắt nàng và cha nàng, đem thiêu sống.
7 Sam-sôn nói với họ, “Vì các người đã làm thế, thì tôi phải báo thù xong, rồi tôi mới nghỉ.” 8 Ông xông vào họ và đánh giết nhiều người. Sau đó ông đi xuống một hang đá ở Ê-tam để trú ẩn.
9 Dân Phi-li-tin liền kéo lên, hạ trại ở Giu-đa, và tràn đến Lê-hi. 10 Người Giu-đa hỏi, “Tại sao các người lên đánh chúng tôi?”
Họ đáp, “Chúng tôi lên đây để bắt Sam-sôn. Chúng tôi phải làm cho hắn như hắn đã làm cho chúng tôi.”
11 Ba ngàn người Giu-đa đi xuống chỗ kẽ nứt của vầng đá ở Ê-tam và nói với Sam-sôn, “Anh không biết người Phi-li-tin đang cai trị chúng ta sao? Tại sao anh gây liên lụy cho chúng tôi như thế nầy?”
Ông trả lời, “Tôi chỉ làm cho chúng những gì chúng đã làm cho tôi mà thôi.”
12 Họ nói với ông, “Chúng tôi đến để trói anh và nộp anh cho dân Phi-li-tin đây.”
Sam-sôn đáp, “Xin anh em hãy thề với tôi rằng chính anh em sẽ không giết tôi.”
13 Họ đáp, “Không, chúng tôi chỉ muốn trói anh và nộp anh cho dân Phi-li-tin thôi, chứ chúng tôi không muốn giết anh.” Vậy họ lấy hai sợi dây thừng mới, trói Sam-sôn lại, và dẫn ông lên khỏi kẽ đá.
14 Khi ông đến gần Lê-hi, dân Phi-li-tin đổ xô ra reo hò. Thần của Chúa tác động mạnh mẽ trên ông. Những sợi dây thừng trói tay ông trở nên như những sợi chỉ gai bị lửa đốt; chúng tàn rụi khỏi tay ông. 15 Thấy một cái xương hàm lừa còn mới, ông lượm lên và dùng nó đánh chết một ngàn người Phi-li-tin. 16 Ðoạn ông nói,
“Với một chiếc hàm lừa, tôi đã chất thây thành đống;
Với một chiếc hàm lừa, tôi đã giết một ngàn người.”
17 Nói xong ông vứt chiếc hàm lừa, và người ta đã gọi nơi đó là Ðồi Hàm Lừa.
18 Sau đó Sam-sôn cảm thấy khát nước quá đỗi. Ông kêu cầu Chúa, “Ngài đã cho tôi tớ Ngài được chiến thắng lớn thế nầy, lẽ nào giờ đây con phải chết khát và sa vào tay những kẻ không cắt bì sao?” 19 Ðức Chúa Trời bèn khiến một bộng đá ở Lê-hi nứt ra; nước từ bộng đá ấy tuôn ra. Sam-sôn lại đó uống nước; sức lực ông được phục hồi, và tinh thần ông được tươi tỉnh lại. Bởi thế người ta đặt tên suối nước đó là Suối Nước Cầu Xin, và suối ấy vẫn còn tại Lê-hi cho đến ngày nay.
20 Sam-sôn xét xử trong I-sơ-ra-ên hai mươi năm, trong thời dân Phi-li-tin cường thịnh.
17 Khi gần đến kỳ Ðức Chúa Trời thực hiện lời hứa của Ngài đã hứa với Áp-ra-ham, dân tộc chúng ta tại Ai-cập đã gia tăng dân số và thêm lên bội phần, 18 cho đến khi một vua khác dấy lên ở Ai-cập, và không biết gì về Giô-sép. 19 Vua ấy đối với dân tộc chúng ta cách quỷ quyệt; hắn áp bức các tổ phụ chúng ta, bắt họ phải đem con thơ của mình bỏ đi, để chúng không được sống. 20 Ngay vào thời điểm đó Môi-se được sinh ra và là một em bé dễ thương trước mặt Ðức Chúa Trời; ông được nuôi ba tháng trong nhà cha mình. 21 Khi ông bị đem đi bỏ, con gái của Pha-ra-ôn đã vớt lấy và đem về nuôi như con ruột mình. 22 Môi-se được giáo dục tất cả sự khôn ngoan của người Ai-cập, và là một người có quyền trong lời nói và việc làm.
23 Khi ông được bốn mươi tuổi, lòng ông nảy ra ý định đi thăm đồng bào[a] mình, tức dân I-sơ-ra-ên. 24 Khi ông thấy một đồng bào ông bị người Ai-cập bức hiếp, ông đã ra tay binh vực, và để binh vực người bị bức hiếp, ông đã thẳng tay đánh chết người Ai-cập đó. 25 Lúc ấy ông nghĩ rằng đồng bào[b] ông sẽ hiểu rằng Ðức Chúa Trời đã dùng ông để giải cứu họ, nhưng họ không hiểu như vậy.
26 Ngày hôm sau khi thấy họ đánh nhau, ông đến gần và tìm cách giải hòa. Ông nói, ‘Thưa các anh em, các anh em là đồng bào ruột thịt với nhau, sao lại đánh nhau như vậy?’ 27 Nhưng kẻ đang đánh người lân cận mình xô ông ra và nói, ‘Ai đã lập ông làm người lãnh đạo và quan án của chúng tôi? 28 Bộ ông tính giết tôi như đã giết người Ai-cập hôm qua sao?’ 29 Nghe những lời ấy, Môi-se liền bỏ trốn và trở thành một kiều dân trong xứ Mi-đi-an; ở đó ông sinh được hai con trai.
Chúa Trở Về Ga-li-lê
43 Sau hai ngày Ngài rời nơi đó để về Ga-li-lê. 44 Số là chính Ðức Chúa Jesus đã xác nhận rằng đấng tiên tri không được tôn trọng trong quê hương mình. 45 Nhưng khi Ngài về đến Ga-li-lê, người Ga-li-lê ra đón Ngài niềm nở, bởi họ đã thấy những việc Ngài làm tại Giê-ru-sa-lem trong kỳ lễ, vì họ cũng đã đi dự lễ.
Chúa Chữa Lành Con Một Vị Quan
46 Sau đó Ngài trở lại Ca-na trong miền Ga-li-lê, nơi Ngài đã hóa nước thành rượu. Tại đó có một vị quan của triều đình; ông ấy có cậu con trai bị bịnh, đang nằm dưỡng bịnh tại Ca-bê-na-um. 47 Khi ông nghe Ðức Chúa Jesus đã rời Giu-đê để về Ga-li-lê, ông đi đón Ngài và khẩn khoản mời Ngài xuống chữa bịnh cho con ông, vì nó sắp chết.
48 Ðức Chúa Jesus nói với ông, “Nếu các ngươi không thấy các dấu kỳ và phép lạ, chắc các ngươi sẽ chẳng tin đâu.”
49 Quan ấy thưa với Ngài, “Lạy Thầy, xin Thầy vui lòng đến trước khi con tôi qua đời.”
50 Ðức Chúa Jesus nói với ông, “Ngươi về đi; con ngươi sẽ sống.”
Người ấy tin lời Ðức Chúa Jesus nói với mình, ông lên đường trở về. 51 Trong khi ông còn đi đường, các tôi tớ của ông đến đón và nói, “Con của chủ sống.”
52 Ông hỏi họ đứa trẻ đã khỏe lại vào giờ nào. Họ trả lời, “Hôm qua, vào lúc một giờ chiều[a] cơn sốt đã lìa cậu ấy.” 53 Người cha nhận biết rằng chính giờ đó Ðức Chúa Jesus đã nói với ông, “Con ngươi sẽ sống.” Do đó chính ông và cả nhà ông đều tin.
54 Ðây là phép lạ thứ hai Ðức Chúa Jesus đã làm khi Ngài từ miền Giu-đê trở về miền Ga-li-lê.
Copyright © 2011 by Bau Dang