Book of Common Prayer
Lời Kêu Van với Chúa trong Cơn Hoạn Nạn
Thơ của Ða-vít
Cho Trưởng Ban Nhạc
Theo điệu “Hoa Huệ”
1 Ðức Chúa Trời ôi, xin cứu con,
Vì các dòng nước đã ngập đến cổ con.
2 Con đã bị lún sâu trong một vũng lầy;
Thật là một vũng lầy không đáy.
Con bị rơi vào giữa dòng nước sâu;
Dòng cuồng lưu cuốn hút lấy con.
3 Con kêu van đến kiệt lực;
Cổ họng con đã gần tắt tiếng;
Mắt con đã đờ đẫn,
Trong khi con trông đợi Ðức Chúa Trời của con đến cứu.
4 Những kẻ ghét con vô cớ thật nhiều hơn tóc trên đầu con;
Những kẻ muốn tiêu diệt con thật mạnh mẽ thay!
Ðó là những kẻ thù ghét con vô cớ.
Con đã bị bắt bồi thường cho những gì con không lấy.
5 Ðức Chúa Trời ôi, Ngài đã biết sự dại dột của con;
Những tội lỗi của con chẳng giấu được Ngài.
6 Lạy Chúa, Chúa các đạo quân!
Nguyện ai trông cậy Ngài sẽ không vì con mà hổ thẹn;
Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên ôi,
Nguyện những ai tìm kiếm Ngài sẽ không bị sỉ nhục vì con.
7 Vì cớ Ngài con bị người ta mắng nhiếc;
Mặt con chẳng còn thể diện gì nữa.
8 Con đã trở thành kẻ xa lạ đối với anh chị em[a] con,
Thành người ngoại tộc đối với các con cái[b] của mẹ con;
9 Vì lòng nhiệt thành về nhà Ngài đã thiêu đốt con,
Những lời sỉ nhục của những kẻ sỉ nhục Ngài đã đổ trên con.
10 Khi con kiêng ăn và than khóc,
Con trở thành đối tượng cho người ta mắng nhiếc.
11 Khi con mặc bao gai,
Con trở thành đề tài giễu cợt cho người ta.
12 Những viên chức ngồi ở cổng thành chế giễu con;
Contrở thành câu hát cho những kẻ say sưa châm biếm.
13 Nhưng phần con, Chúa ôi, con vẫn cầu nguyện với Ngài;
Ðức Chúa Trời ôi, để trong lúc Ngài gia ân ban phước,
Theo tình thương lớn lao của Ngài,
Ngài đáp lời con bằng chân lý cứu rỗi của Ngài.
14 Xin cứu con khỏi chốn bùn lầy;
Xin đừng để con bị lún chìm xuống nữa;
Xin giải cứu con khỏi những kẻ ghét con,
Và khỏi những vùng nước sâu.
15 Xin đừng để dòng cuồng lưu cuốn hút lấy con;
Xin đừng để vực sâu nuốt chửng con;
Và xin đừng để vực thẳm khép miệng lại trên con.
16 Xin nhậm lời con, Chúa ôi, vì tình yêu của Ngài thật tuyệt vời;
Xin quay lại với con theo ơn thương xót lớn lao của Ngài.
17 Xin đừng ẩn mặt Ngài đối với tôi tớ Ngài;
Xin mau đáp lời cầu nguyện của con vì con đang gặp hoạn nạn.
18 Xin đến gần linh hồn con và cứu con;
Xin giải cứu con vì những kẻ thù của con.
19 Ngài biết con bị mắng nhiếc, sỉ nhục, và xấu hổ đến thế nào rồi.
Tất cả kẻ thù của con đều ở trước mặt Ngài.
20 Những lời mắng nhiếc của chúng làm tan nát lòng con.
Con đau đớn lắm.
Con mong có được người cảm thương, nhưng chẳng có ai.
Con ước ao được có người an ủi, nhưng nào đâu thấy.
21 Chúng đã đưa mật đắng cho con làm thức ăn.
Chúng đã trao giấm chua cho con làm thức uống.
22 Nguyện bàn tiệc của chúng trở thành một cái bẫy.
Nguyện nó thành một hình phạt đích đáng và một cạm bẫy.
23 Nguyện mắt chúng bị đui mù, chẳng còn trông thấy nữa.
Nguyện lưng chúng cụp xuống và run rẩy luôn luôn.
24 Xin Ngài trút cơn thịnh nộ của Ngài trên chúng;
Xin Ngài đổ cơn giận của Ngài xuống đầu chúng.
25 Nguyện chỗ ở của chúng bị bỏ hoang;
Nguyện nhà[c] của chúng chẳng còn ai ở,
26 Bởi vì chúng bách hại người bị Ngài sửa phạt,
Chúng làm cho đau đớn thêm người bị Ngài làm cho đau.
27 Xin Ngài cộng thêm tội ấy vào các tội khác của chúng;
Xin đừng cho chúng hưởng ơn tha thứ[d] của Ngài.
28 Nguyện chúng bị xóa tên khỏi sách sự sống,[e]
Và không có tên trong danh sách những người ngay lành.
29 Còn con, con bị khốn cùng và đau khổ;
Ðức Chúa Trời ôi, nguyện ơn giải cứu của Ngài đặt con ở nơi an toàn trên cao.
30 Tôi sẽ dùng bài hát để ca ngợi danh Ðức Chúa Trời;
Tôi sẽ tán dương Ngài bằng sự tạ ơn.
31 Ðiều ấy sẽ đẹp lòng Chúa hơn dâng một con bò đực;
Thật hơn dâng một con bò đực có đủ móng và đủ sừng.
32 Hỡi những người khiêm hạ, hãy thấy điều đó mà vui mừng;
Hỡi các bạn là những người tìm kiếm Ðức Chúa Trời, hãy nức lòng phấn khởi.
33 Vì Chúa lắng nghe những người khốn khổ;
Ngài không khinh khi con dân Ngài khi họ bị tù đày.
34 Nguyện trời và đất ca ngợi Ngài;
Nguyện biển và mọi vật trong biển ca tụng Ngài.
35 Vì Ðức Chúa Trời sẽ cứu Si-ôn;
Ngài sẽ xây dựng lại những thành trì của Giu-đa;
Rồi người ta sẽ định cư ở đó và lập nghiệp trong xứ ấy.
36 Con cháu của các tôi tớ Ngài sẽ thừa hưởng xứ đó,
Và những ai yêu mến danh Ngài sẽ cư ngụ trong đó.
TẬP THỨ BA
(Bài 73-89)
Cuối Ðời của Người Ngay Lành và Kẻ Gian Ác
Thơ của A-sáp
1 Quả thật Ðức Chúa Trời đối xử thật tốt với I-sơ-ra-ên,
Và với những người có lòng trong sạch.
2 Riêng tôi suýt chút nữa chân tôi đã vấp ngã;
Chỉ chút xíu nữa thôi các bước tôi đã trợt rồi,
3 Vì tôi đã ganh tức với kẻ kiêu ngạo,
Khi tôi thấy kẻ gian ác được hưng thịnh;
4 Bởi chúng chẳng ốm đau gì cả;
Thân thể chúng cứ khỏe khoắn và mạnh lành.
5 Chúng chẳng gặp khó khăn như bao nhiêu người khác;
Chúng chẳng gặp tai họa như người ta.
6 Vì thế chúng lấy kiêu ngạo làm dây chuyền đeo cổ,
Lấy bạo tàn làm quần áo che thân.
7 Mắt chúng chứa đầy những ý đồ thâm hiểm;[a]
Lòng dạ chúng toan tính những tội ác khôn lường.
8 Chúng nhạo báng và nói những lời độc hại;
Chúng ngang tàng hăm dọa đàn áp người ta.
9 Miệng chúng luôn nói nghịch thiên thượng;
Lưỡi chúng cứ khi dễ thế nhân.
10 Ðã vậy mà nhiều người còn quay lại ca tụng chúng,
Và cho rằng chúng chẳng có tội lỗi gì.[b]
11 Chúng nói rằng, “Ðức Chúa Trời làm sao biết được?
Ðấng Tối Cao há thấu rõ được sao?”
12 Hãy xem, không biết tại sao kẻ ác mà lại được như thế;
Chúng luôn được thoải mái và của cải chúng cứ gia tăng.
13 Phải chăng dầu tôi cứ giữ lòng mình trong sạch,
Và rửa tay tôi trong vô tội, tôi cũng chỉ hoài công vô ích?
14 Vì suốt ngày tôi như kẻ bị đánh đòn;
Mỗi buổi sáng tôi như người bị sửa phạt.
15 Nếu con nói rằng, “Con sẽ nói như vậy đó,”
Kìa, con đã không trung thực với con cái của Ngài rồi.
16 Khi con suy gẫm để cố am tường điều ấy,
Con thấy đó thật là một vấn đề nan giải cho con,
17 Cho đến khi con vào trong đền thánh của Ðức Chúa Trời,
Bấy giờ con mới hiểu rõ được số phận cuối cùng của chúng.
18 Quả thật Ngài đã đặt chúng trong một nơi trơn trợt;
Ngài để chúng ngã nhào hầu chúng bị diệt vong.
19 Kìa, chúng bị hủy diệt trong khoảnh khắc;
Tất cả bị đùa đi trong nỗi kinh hoàng.
20 Chúa ôi, người ta đối với giấc mơ sau khi thức dậy thể nào,
Khi trỗi dậy Ngài coi thường phù vinh của chúng cũng thể ấy.
21 Khi lòng con cay đắng,
Khi tự ái con bị tổn thương,
22 Con trở nên quẫn trí và bướng bỉnh;
Con chẳng khác gì một con vật vô ý thức trước mặt Ngài.
23 Dầu vậy con vẫn tiếp tục bám víu vào Ngài;
Ngài nắm lấy tay phải con.
24 Ngài dùng lời khuyên của Ngài dẫn dắt con;
Sau đó Ngài đưa con vào nơi vinh hiển.
25 Ở trên trời, con có ai ngoài Chúa?
Còn dưới đất này, con không ước ao chi khác hơn Ngài.
26 Dù thân xác con và lòng con có thể tàn tạ,
Nhưng Ðức Chúa Trời vẫn là sức mạnh của lòng con và phần của con mãi mãi.
27 Thật vậy những kẻ xa cách Ngài sẽ bị hư mất;
Ngài tiêu diệt những kẻ bất trung với Ngài.
28 Nhưng đối với con, được đến gần Ðức Chúa Trời ấy là phước hạnh;
Con đã chọn Chúa Hằng Hữu làm nơi ẩn náu của con,
Ðể con có thể thuật lại mọi công việc của Ngài.
Cảm Tưởng của Ê-xơ-ra
27 Chúc tụng Chúa, Ðức Chúa Trời của tổ tiên chúng tôi, Ðấng đã đặt một tâm tình như thế vào lòng vua để làm cho Ðền Thờ Chúa tại Giê-ru-sa-lem được vẻ vang tôn trọng, 28 Ðấng đã ban ơn cho tôi trước mặt vua, các mưu sĩ của vua, và trước mặt các vị đại thần đầy quyền lực của vua. Nhờ tay Chúa, Ðức Chúa Trời của tôi, ở trên tôi, tôi đã lấy can đảm và triệu tập những người lãnh đạo của dân I-sơ-ra-ên lại, để họ cùng đi lên với tôi.
Kiêng Ăn Cầu Nguyện Xin Ðức Chúa Trời Che Chở
21 Bấy giờ tôi tuyên bố một cuộc kiêng ăn ở tại đó, bên bờ Sông A-ha-va, để chúng tôi hạ mình xuống trước mặt Ðức Chúa Trời và để cầu xin Ngài ban ơn che chở chúng tôi, con cháu chúng tôi, và tài sản của chúng tôi được an toàn trong chuyến hành trình, 22 vì tôi cảm thấy hổ thẹn khi phải xin vua cho một đoàn bộ binh và kỵ binh hộ tống để bảo vệ chúng tôi khỏi bị quân thù tấn công dọc đường. Số là tôi đã thưa với nhà vua rằng tay của Ðức Chúa Trời sẽ ban phước cho tất cả những ai tìm kiếm Ngài, nhưng quyền năng và cơn thịnh nộ của Ngài sẽ giáng xuống tất cả những kẻ lìa bỏ Ngài. 23 Vậy chúng tôi kiêng ăn và cầu nguyện xin Ðức Chúa Trời ban cho chúng tôi điều chúng tôi cầu xin, và Ngài đã nhậm lời cầu nguyện của chúng tôi.
Trao Các Của Dâng cho Các Tư Tế
24 Sau đó tôi mời mười hai vị trưởng tế đến gặp tôi; đó là quý ông Sê-rê-bi-a và Ha-sa-bi-a, cùng mười anh em của hai ông ấy. 25 Tôi cân cho họ số bạc, số vàng, và các món đồ mà vua, các mưu sĩ của vua, các đại quan của vua, và toàn dân ở đó đã dâng cho Ðền Thờ Ðức Chúa Trời của chúng tôi. 26 Tôi cân và trao vào tay họ hai mươi hai ngàn một trăm ký[a] bạc, các bửu vật bằng bạc cân nặng ba ngàn bốn trăm ký,[b] và ba ngàn bốn trăm ký[c] vàng, 27 hai mươi cái bát vàng trị giá một ngàn a-đạc-côn,[d] hai món đồ bằng đồng đánh bóng rất quý chẳng kém gì vàng. 28 Tôi nói với họ, “Quý vị và các món đồ nầy đều đã được biệt riêng ra thánh cho Chúa. Bạc và vàng là những lễ vật lạc ý mà người ta đã dâng lên Chúa, Ðức Chúa Trời của tổ tiên quý vị. 29 Quý vị phải canh giữ chúng cẩn thận cho đến khi cân lại cho các vị trưởng tế, những người Lê-vi, và các vị trưởng tộc của dân I-sơ-ra-ên tại Giê-ru-sa-lem trong các kho báu ở Ðền Thờ Chúa.”
30 Vậy các tư tế và những người Lê-vi nhận lấy bạc, vàng, và các món đồ đã cân, để đem chúng đến Ðền Thờ Ðức Chúa Trời của chúng tôi ở Giê-ru-sa-lem.
Hành Trình Trở Về Giê-ru-sa-lem
31 Ngày mười hai tháng giêng, chúng tôi lên đường rời khỏi bờ Sông A-ha-va để trở về Giê-ru-sa-lem. Tay của Ðức Chúa Trời ở trên chúng tôi. Ngài đã bảo vệ chúng tôi khỏi quân thù và khỏi bọn cướp phục kích ở dọc đường. 32 Cuối cùng chúng tôi đã về đến Giê-ru-sa-lem bình an và nghỉ ngơi ở đó ba ngày. 33 Ngày thứ tư, tại Ðền Thờ Ðức Chúa Trời, chúng tôi đã cân bạc, vàng, và các món đồ, và trao vào tay của Tư Tế Mê-rê-mốt con của U-ri-gia và Ê-lê-a-xa con của Phi-nê-a, người có mặt với ông tại đó. Ngoài ra còn có hai người Lê-vi là Giô-xa-bát con của Giê-sua và Nô-a-đi-a con của Bin-nui cũng có mặt ở đó và tiếp nhận các món đồ với họ. 34 Số lượng và trọng lượng đều được chuyển giao đầy đủ. Một biên bản bàn giao đã ghi rõ tổng số trọng lượng lúc bấy giờ.
35 Sau đó con cháu những người từ chốn lưu đày trở về đã dâng các của lễ thiêu lên Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên: mười hai con bò đực cho toàn dân I-sơ-ra-ên, chín mươi sáu con chiên đực, bảy mươi bảy con chiên con, và mười hai con dê đực để làm các của lễ chuộc tội. Tất cả đều đã được dâng lên Chúa dưới hình thức của lễ thiêu.
36 Kế đó họ trao cho các thủ hiến và các tổng trấn của tỉnh Bên Kia Sông sắc lệnh của vua. Những người ấy bèn giúp đỡ dân và Ðền Thờ Ðức Chúa Trời.
Bài Thánh Ca của Môi-se và Chiên Con
15 Tôi lại thấy một hiện tượng khác trên trời, lớn và lạ lùng, đó là bảy vị thiên sứ có bảy tai họa cuối cùng, vì khi xong các tai họa ấy, cơn thịnh nộ của Ðức Chúa Trời chấm dứt.
2 Tôi thấy có cái gì giống như một biển thủy tinh trộn với lửa, và những người đã chiến thắng Con Thú, hình tượng của nó, và con số của danh nó, đứng bên bờ biển thủy tinh ấy, trong tay họ cầm hạc cầm của Ðức Chúa Trời ban cho. 3 Họ hát bài thánh ca của Môi-se tôi tớ Ðức Chúa Trời và bài thánh ca của Chiên Con rằng,
“Lạy Chúa là Ðức Chúa Trời Toàn Năng,
Những công việc của Ngài thật lớn lao và lạ lùng!
Lạy Vua của muôn dân,
Những đường lối của Ngài thật công chính và chân thật!
4 Lạy Chúa, ai sẽ không kính sợ Ngài và không tôn vinh danh Ngài?
Vì duy chỉ Ngài là thánh,
Tất cả các dân sẽ đến và thờ lạy trước mặt Ngài,
Vì những phán quyết công chính của Ngài đã được biểu lộ.”
5 Sau những việc đó, tôi thấy đền thờ, tức Lều Chứng Cớ trên trời, mở ra, 6 và bảy vị thiên sứ có bảy tai họa từ trong đền thờ đi ra, mình mặc y phục bằng vải gai tinh bạch sáng rỡ, và ngực họ thắt đai vàng. 7 Một trong bốn Sinh Vật trao cho bảy vị thiên sứ bảy bát chứa đầy thịnh nộ của Ðức Chúa Trời là Ðấng sống đời đời vô cùng. 8 Ðền thờ đầy dẫy khói từ vinh quang Ðức Chúa Trời và từ quyền năng Ngài; không ai có thể vào đền thờ cho đến khi bảy tai họa của bảy vị thiên sứ được hoàn tất.
Chúa Hóa Bánh cho Năm Ngàn Người Ăn
(Mác 6:30-44; Lu 9:10-17; Gg 6:1-14)
13 Khi Ðức Chúa Jesus nghe tin ấy, Ngài rời nơi đó, xuống thuyền, và đến một nơi thanh vắng để được yên tĩnh một mình. Nhưng khi dân trong các thành nghe tin, họ đi đường bộ mà theo Ngài. 14 Vì thế vừa khi đặt chân lên bờ, Ngài đã thấy sẵn một đoàn dân đông đang đợi. Ngài động lòng thương xót và chữa lành những người bịnh của họ.
15 Chiều đến các môn đồ lại gần và thưa với Ngài, “Chỗ này vắng vẻ quá, và trời cũng sắp tối, xin Thầy cho dân giải tán, để họ vào các làng mà mua thức ăn cho họ.”
16 Nhưng Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Họ không cần đi đâu cả. Chính các ngươi phải cho họ ăn.”
17 Họ trả lời Ngài, “Ðây chúng con chỉ có năm cái bánh và hai con cá.”
18 Ngài phán, “Hãy đem chúng đến đây cho Ta.”
19 Ðoạn Ngài truyền cho đoàn dân ngồi xuống trên cỏ. Ngài lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, tạ ơn, bẻ ra, rồi trao cho các môn đồ; các môn đồ phát ra cho đoàn dân. 20 Mọi người ăn, và tất cả đều no nê; họ gom lại những mảnh vụn còn thừa và được mười hai giỏ đầy. 21 Có khoảng năm ngàn người đã ăn hôm đó, không kể phụ nữ và trẻ em.
Copyright © 2011 by Bau Dang