Revised Common Lectionary (Semicontinuous)
Ha-man Bị Suy Bại
7 Vậy vua và Ha-man đến dự tiệc do Hoàng Hậu Ê-xơ-tê thết đãi. 2 Vào ngày thứ hai, đang khi họ uống rượu, vua hỏi Ê-xơ-tê lần nữa, “Hoàng Hậu Ê-xơ-tê, khanh có thỉnh nguyện gì? Trẫm sẽ ban cho. Khanh muốn xin điều gì? Dù đến phân nửa vương quốc của trẫm, trẫm cũng sẽ ban cho.”
3 Bấy giờ Hoàng Hậu Ê-xơ-tê đáp, “Tâu hoàng thượng, nếu thần thiếp được ơn của hoàng thượng, và nếu đẹp lòng hoàng thượng, kính xin hoàng thượng giữ mạng sống của thần thiếp lại, đó là thỉnh nguyện của thần thiếp, và xin giữ mạng sống của dân tộc thần thiếp lại, đó là điều cầu xin của thần thiếp, 4 vì thần thiếp và dân tộc của thần thiếp đã bị bán để bị tiêu diệt, tàn sát, và tận diệt. Nếu thần thiếp và dân tộc của thần thiếp phải bị bán để làm nam nữ nô lệ, thì thần thiếp chẳng dám nói gì, vì nỗi khổ như thế chẳng đáng để làm bận tâm đến hoàng thượng.”[a]
5 Bấy giờ Vua A-ha-suê-ru nói với Hoàng Hậu Ê-xơ-tê, “Kẻ đó là ai? Nó ở đâu? Kẻ nào dám cả gan làm như thế?”
6 Ê-xơ-tê đáp, “Kẻ thù và kẻ nghịch đó chính là ông Ha-man gian ác này.” Bấy giờ Ha-man khiếp sợ trước mặt vua và hoàng hậu.
9 Bấy giờ Hạc-bô-na, một trong các thái giám đang hầu bên vua, nói, “Kìa, có cây mộc hình cao hai mươi lăm thước[a] mà Ha-man đã dựng để treo cổ Mạc-đô-chê, người đã báo tin để cứu mạng vua, đang đứng sừng sững trong sân nhà Ha-man.”
Vua phán, “Hãy treo cổ nó lên đó.”
10 Vậy người ta treo cổ Ha-man trên mộc hình ông đã dựng để treo cổ Mạc-đô-chê. Sau đó cơn giận của vua nguôi ngoai.
20 Mạc-đô-chê ghi lại những điều ấy, rồi gởi thư đến tất cả người Do-thái sống trong các tỉnh của Vua A-ha-suê-ru, cả gần lẫn xa, 21 truyền cho họ phải chọn ngày mười bốn của tháng A-đa và ngày mười lăm của tháng ấy làm ngày lễ hằng năm, 22 tức biến những ngày ấy thành những ngày kỷ niệm người Do-thái được giải thoát khỏi các kẻ thù của họ, đồng thời cũng xem tháng đó là tháng đã biến đổi tình cảnh của họ từ sầu thảm thành vui mừng, từ than khóc thành ngày phước hạnh; và họ phải biến hai ngày ấy thành những ngày ăn mừng và hoan hỉ, những ngày để gởi các thực phẩm làm quà cho nhau và tặng quà cho người nghèo.
Ca Ngợi Chúa vì Ðược Cứu Khỏi Kẻ Thù
Bài ca đi lên đền thánh của Ða-vít
1 Nếu chẳng phải Chúa bênh vực[a] chúng ta,
Hỡi I-sơ-ra-ên, hãy nói đi.
2 Nếu chẳng phải Chúa bênh vực chúng ta,
Thì khi người ta nổi lên chống lại chúng ta,
3 Khi cơn cuồng nộ của chúng bừng lên nghịch lại chúng ta,
Chắc hẳn chúng đã nuốt chửng chúng ta rồi.
4 Các dòng nước lũ chắc đã phủ ngập chúng ta;
Luồng nước mạnh chắc đã cuốn trôi linh hồn chúng ta;
5 Các đợt sóng thần dữ dội chắc đã cuốn mất linh hồn chúng ta rồi.
6 Chúc tụng Chúa,
Ðấng không cho phép chúng ta làm mồi cho răng chúng.
7 Linh hồn chúng ta được giải thoát,
Như con chim thoát khỏi bẫy của kẻ bẫy chim;
Cái bẫy bị bẻ gãy, và chúng ta thoát ra ngoài.
8 Chúng ta được giúp đỡ nhờ danh Chúa,
Ðấng dựng nên trời và đất.
Hiệu Lực của Sự Cầu Nguyện
13 Có ai trong anh chị em đau khổ chăng? Người ấy hãy cầu nguyện. Có ai vui mừng chăng? Người ấy hãy ca ngợi. 14 Có ai đau ốm chăng? Người ấy hãy mời các trưởng lão của hội thánh đến để họ cầu nguyện cho mình, và nhân danh Chúa xức dầu cho mình. 15 Lời cầu nguyện của đức tin sẽ cứu người bịnh, và Chúa sẽ đỡ người ấy dậy; nếu người ấy có phạm tội lỗi gì, người ấy sẽ được tha. 16 Vậy hãy xưng tội cùng nhau và cầu nguyện cho nhau, để anh chị em được chữa lành. Lời cầu nguyện của người công chính rất quyền năng và linh nghiệm.
17 Ê-li vốn là người có bản chất như chúng ta; ông cầu nguyện tha thiết xin đừng mưa, thì trời không mưa xuống đất trong ba năm sáu tháng. 18 Sau đó ông cầu nguyện lại, thì trời đổ mưa và đất sinh sản hoa màu.
Tầm Quan Trọng của Sự Chăm Sóc
19 Thưa anh chị em của tôi, nếu có người trong anh chị em lạc xa chân lý mà có ai dẫn đưa người ấy trở lại, 20 hãy biết rằng ai làm cho một người có tội lìa bỏ con đường lầm lạc sẽ cứu được linh hồn người ấy khỏi chết và sẽ che khuất biết bao tội lỗi.
Không Chống Là Ủng Hộ
(Lu 9:49-50)
38 Giăng nói với Ngài, “Thưa Thầy, chúng con thấy có người nhân danh Thầy để đuổi quỷ. Chúng con đã cấm người ấy, vì người ấy không theo chúng ta.”
39 Nhưng Ðức Chúa Jesus đáp, “Ðừng cấm cản người ấy, vì không ai nhân danh Ta làm một việc quyền năng phép lạ lại có thể vội vàng nói xấu Ta. 40 Vì ai không chống chúng ta là ủng hộ chúng ta. 41 Quả thật, Ta nói với các ngươi, ai cho các ngươi uống một chén nước vì các ngươi mang danh là người của Ðấng Christ, người ấy sẽ không mất phần thưởng của mình đâu.”
Gây Cớ Vấp Ngã
(Mat 18:6-9; Lu 17:1-2)
42 “Kẻ nào làm cho một trong những đứa trẻ này đã tin Ta bị vấp ngã, thà kẻ ấy bị buộc một cối đá lớn vào cổ và bị quăng xuống biển còn hơn.
43 Nếu tay ngươi gây cho ngươi vấp ngã, hãy chặt nó đi; thà cụt một tay mà vào sự sống còn hơn có cả hai tay mà vào hỏa ngục, nơi lửa không hề tắt.[a]
44-45 Nếu chân ngươi gây cho ngươi vấp ngã, hãy chặt nó đi. Thà què chân mà vào sự sống còn hơn có cả hai chân mà bị ném vào hỏa ngục.
46-47 Nếu mắt ngươi gây cho ngươi vấp ngã, hãy móc nó đi; thà chột mắt mà vào vương quốc Ðức Chúa Trời còn hơn có đủ hai mắt mà bị ném vào hỏa ngục, 48 nơi giòi bọ của chúng không hề chết và lửa không hề tắt. 49 Vì mỗi người sẽ bị muối bằng lửa.
50 Muối là vật tốt, nhưng nếu muối bị mất mặn, các ngươi sẽ làm sao cho nó mặn lại? Hãy có muối trong các ngươi, và hãy sống hòa bình với nhau.”
Copyright © 2011 by Bau Dang