Revised Common Lectionary (Complementary)
Cho Tôi Tớ CHÚA
36 Sự vi phạm của kẻ ác nói nơi sâu kín lòng tôi rằng:
Không có sự kính sợ Đức Chúa Trời trước mắt nó.
2 Trong ánh mắt nó có sự khoe khoang rằng
Tội lỗi mình không bị lộ và chẳng bị ai ghét bỏ.
3 Những lời nói từ miệng nó đều gian ác và lừa gạt.
Nó không còn hành động khôn ngoan và lương thiện.
4 Khi còn ở trên giường nó mưu toan điều gian ác,
Đi theo con đường không lương thiện,
Không từ bỏ điều dữ.
5 Lạy CHÚA, tình yêu thương của Ngài cao tận trời xanh,
Sự thành tín của Ngài đến tận các tầng mây.
6 Sự công chính của Ngài như ngọn núi hùng vĩ,[a]
Sự công bình của Ngài như vực thẳm thâm sâu.
Lạy CHÚA, Ngài bảo tồn[b] cả loài người lẫn thú vật.
7 Lạy Đức Chúa Trời, tình yêu thương của Ngài quý báu biết bao!
Nhân loại trú ẩn dưới bóng cánh Ngài.
8 Trong sự sung mãn của nhà Chúa họ dự yến tiệc,
Ngài cho họ uống nước từ dòng sông vui thỏa.
9 Vì nguồn sự sống ở nơi Ngài,
Nhờ ánh sáng Ngài chúng tôi thấy ánh sáng.
10 Xin tiếp tục ban tình yêu thương Ngài cho những người biết Chúa,
Và sự công chính Ngài cho những người có lòng ngay thẳng.
11 Xin chớ để chân kẻ kiêu ngạo đạp trên tôi,
Và tay những kẻ ác xua đuổi tôi.
12 Kìa,[c] những kẻ gian ác sa ngã,
Chúng bị xô ngã và không thể nào đứng dậy nổi.
Giô-sép Và Nạn Đói
13 Tuy nhiên khắp cả vùng đó không có lương thực vì nạn đói quá lớn. Cả Ai-cập lẫn Ca-na-an đều điêu tàn vì nạn đói thảm khốc. 14 Giô-sép thu hết tiền bạc trong xứ Ai-cập và trong xứ Ca-na-an tức là số tiền dân chúng mua lúa rồi chứa tiền bạc vào kho của Pha-ra-ôn. 15 Khi tiền bạc trong xứ Ai-cập và xứ Ca-na-an đã hết, toàn thể dân Ai-cập kéo đến với Giô-sép mà yêu cầu: “Xin cấp lương thực cho chúng tôi; không lẽ vì hết tiền mà chúng tôi phải chết đói trước mặt ngài sao?”
16 Giô-sép đáp: “Nếu hết tiền bạc thì giao gia súc các ngươi cho ta, ta sẽ cấp phát lương thực đổi lại.” 17 Dân dẫn các bầy gia súc lại cho Giô-sép. Giô-sép cấp phát lương thực đổi lấy ngựa, bầy chiên, bầy bò và lừa. Năm đó Giô-sép thu các bầy gia súc của họ mà đánh đổi bằng lương thực.
18 Hết năm ấy, qua năm sau dân chúng lại kéo đến cùng Giô-sép trình bày: “Chúng tôi không giấu chi ngài: tiền bạc hết sạch, bầy gia súc đã giao cho ngài. Bây giờ chỉ còn bản thân chúng tôi và đất ruộng. 19 Không lẽ chúng tôi phải gầy mòn và đất ruộng phải điêu tàn trước mặt ngài hay sao? Xin hãy lấy lương thực đánh đổi chúng tôi và đất ruộng. Vậy chúng tôi và đất ruộng sẽ làm nô lệ cho Pha-ra-ôn. Xin hãy cấp hạt giống cho chúng tôi gieo để chúng tôi được sống, khỏi bị chết và đất đai không bị bỏ hoang.”
20 Giô-sép mua tất cả ruộng đất trong xứ Ai-cập cho Pha-ra-ôn. Vì đói kém ngặt nghèo, nên tất cả dân Ai-cập đều đem bán ruộng của mình; vì thế nên tất cả ruộng đất đều thuộc về Pha-ra-ôn. 21 Người Ai-cập trở thành nô lệ khắp đất nước. 22 Tuy nhiên, Giô-sép không mua đất đai của các thầy tế lễ vì họ được lãnh một phần lương thực như Pha-ra-ôn đã ấn định và đủ ăn nhờ phần lương thực do Pha-ra-ôn cấp phát, vì thế họ không bán đất đai của mình.
23 Giô-sép nói với dân Ai-cập: “Hôm nay ta đã mua các ngươi cùng với đất ruộng các ngươi cho Pha-ra-ôn; đây là hạt giống để các ngươi trồng tỉa. 24 Đến mùa gặt hái, các ngươi hãy đem một phần năm hoa lợi cho Pha-ra-ôn. Các ngươi được giữ bốn phần năm kia làm hạt giống cho đồng ruộng, làm lương thực cho các ngươi, con cái các ngươi và cả nhà các ngươi.”
25 Họ đáp: “Ngài đã cứu mạng chúng tôi! Nguyện chúng tôi được ơn trước mặt ngài thì chúng tôi sẽ làm đầy tớ cho Pha-ra-ôn.”
26 Vậy Giô-sép đặt luật này về đất ruộng trong nước Ai-cập hãy còn hiệu lực đến ngày nay: một phần năm hoa lợi thuộc về Pha-ra-ôn, chỉ có đất ruộng của các thầy tế lễ không thuộc về Pha-ra-ôn mà thôi.
Men Của Người Pha-ri-si(A)
14 Các môn đệ quên đem bánh theo, trong thuyền chỉ có một cái bánh. 15 Ngài răn dạy họ: “Hãy thận trọng, đề phòng men của người Pha-ri-si và của đảng Hê-rốt.”
16 Họ bàn cãi với nhau tại mình không có bánh.
17 Biết điều đó, Ngài bảo họ: “Sao các con bàn cãi vì không có bánh? Sao các con vẫn chưa biết, chưa hiểu? Lòng các con vẫn còn cứng cỏi thế? 18 Sao có mắt mà không thấy, có tai mà không nghe? Các con chẳng nhớ gì sao? 19 Khi Ta phân phát năm cái bánh cho năm ngàn người, các con thu được bao nhiêu giỏ đầy bánh thừa?” Họ thưa: “Mười hai giỏ!”
20 “Còn khi Ta phân phát bảy cái bánh cho bốn ngàn người, các con thu được bao nhiêu giỏ đầy bánh thừa?” Họ thưa: “Bảy giỏ!” 21 Ngài bảo họ: “Vậy mà các con chưa hiểu sao?”
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)