Revised Common Lectionary (Complementary)
Ca ngợi Thượng Đế, Đấng giải cứu dân tộc
Soạn cho nhạc trưởng. Bài ca ngợi của Đa-vít.
68 Nguyện Chúa đứng lên phân tán các kẻ thù Ngài;
nguyện những kẻ ghét Ngài trốn chạy trước mặt Ngài.
2 Xin hãy thổi bay chúng nó
như khói bị gió thổi tạt.
Như sáp tan chảy trước lửa ra sao
nguyện kẻ ác cũng bị tan biến trước Thượng Đế như thế.
3 Nhưng những ai làm điều công chính sẽ vui mừng,
và hớn hở trước mặt Thượng Đế;
họ sẽ mừng rỡ.
4 Hãy hát cho Thượng Đế; ca ngợi danh Ngài.
Hãy ca tụng Đấng cỡi trên mây gió,
danh Ngài là CHÚA [a].
Hãy reo vui trước mặt Ngài.
5 Thượng Đế ngự trong đền thánh Ngài.
Ngài là cha của kẻ mồ côi,
Đấng bênh vực kẻ góa bụa.
6 Thượng Đế chuẩn bị nơi ở cho kẻ cô đơn không nhà.
Ngài giải phóng tù nhân trong tiếng reo mừng,
còn những kẻ chống nghịch Ngài sẽ phải sống trong đất khô cằn.
7 Lạy Thượng Đế, Ngài dẫn dắt dân Ngài ra khỏi Ai-cập,
khi Ngài đi qua sa mạc. Xê-la
8 Đất rung chuyển, các từng trời
đổ mưa xuống
khi Thượng Đế của Ít-ra-en ngự đến núi Si-nai,
9 Lạy Thượng Đế Ngài sai mưa nhuần tưới;
Ngài phục hồi lại đất khô cằn.
10 Dân Ngài định cư tại đó.
Lạy Thượng Đế, Ngài chăm sóc kẻ nghèo khổ do lòng nhân từ Ngài.
19 Hãy ca ngợi Chúa, Thượng Đế của chúng ta,
Đấng cứu giúp chúng ta mỗi ngày. Xê-la
20 Thượng Đế chúng ta là Thượng Đế giải cứu;
Ngài cứu chúng ta khỏi chết.
14 “Tại sao chúng ta ngồi đây làm gì?
Chúng ta hãy họp nhau lại!
Chúng ta đã phạm tội cùng CHÚA,
nên Ngài cho chúng ta uống thuốc độc.
Nhanh lên, chúng ta hãy chạy đến các thành có vách kiên cố.
CHÚA là Thượng Đế đã định rằng chúng ta phải chết,
vậy thà chúng ta chết ở đó còn hơn.
15 Chúng ta mong mỏi hòa bình,
nhưng chẳng có gì tốt đến cả.
Chúng ta mong có lúc Ngài sẽ chữa lành chúng ta,
nhưng chỉ toàn thấy kinh hoàng.
16 Từ xứ Đan người ta có thể nghe được tiếng khịt mũi của ngựa kẻ thù.
Đất rúng động vì tiếng hí
của các con ngựa cao lớn của chúng nó.
Chúng đến để tiêu diệt đất đai và mọi thứ trong đó,
từ thành thị cho đến dân cư.”
17 “Đúng! Ta sẽ sai rắn độc [a] đến cắn các ngươi.
Đó là loài rắn mà không ai ếm chú được,
chúng sẽ cắn các ngươi,” CHÚA phán vậy.
Nỗi buồn thảm của Giê-rê-mi
18 Lạy Thượng Đế,
Tôi buồn thảm và sợ hãi.
19 Xin Ngài hãy nghe tiếng của dân tộc tôi.
Họ kêu khóc từ nơi xa xăm rằng:
“CHÚA có còn ở Giê-ru-sa-lem không?
Vua Giê-ru-sa-lem còn ở đó không?”
Nhưng Thượng Đế đáp, “Tại sao họ chọc giận ta
bằng cách bái lạy thần tượng,
tức các tượng chạm ngoại lai vô dụng?”
20 Dân chúng thưa, “Mùa gặt đã xong;
mùa hạ đã qua mà chúng ta vẫn chưa được cứu.”
21 Vì dân tôi đã bị chà đạp, tôi cũng bị chà đạp.
Tôi khóc lóc thảm thiết và lo sợ cho họ.
22 Trong đất Ghi-lê-át không có dầu xức [b] sao?
Nơi đó không có y sĩ sao?
Sao không ai chữa lành vết thương của dân ta?
Chúa Giê-xu khiến một em bé gái sống lại và chữa lành một thiếu phụ(A)
40 Khi Chúa Giê-xu trở lại miền Ga-li-lê thì dân chúng đông đảo ra chào đón Ngài, vì ai nấy cũng trông chờ Ngài. 41 Có một người tên Giai-ru, làm chủ hội đường, đến gặp Chúa Giê-xu và quì xuống van xin Ngài đến nhà mình. 42 Con gái một của Giai-ru khoảng mười hai tuổi đang hấp hối.
Khi đang trên đường đến nhà Giai-ru thì Ngài bị dân chúng lấn ép tứ phía. 43 Có một thiếu phụ trong đám đông bị chứng xuất huyết đã mười hai năm. Chị đã tốn rất nhiều tiền cho y sĩ [a] nhưng không ai chữa trị được. 44 Chị lén đến phía sau Chúa Giê-xu và rờ ven áo Ngài, lập tức chứng xuất huyết ngưng lại. 45 Chúa Giê-xu liền hỏi, “Ai rờ đến ta?”
Mọi người đều chối thì Phia-rơ lên tiếng, “Thưa thầy, dân chúng xung quanh đang lấn ép thầy đó.”
46 Nhưng Chúa Giê-xu bảo, “Có người rờ đến ta, vì ta cảm biết có quyền lực ra từ ta.” 47 Thiếu phụ thấy không giấu được nữa, nên bước ra, run lẩy bẩy và quì xuống trước mặt Ngài. Trong lúc mọi người lắng nghe thì chị kể lại tại sao chị đã rờ áo Ngài và được lành bệnh liền như thế nào. 48 Chúa Giê-xu bảo chị, “Chị à, chị được lành vì chị có lòng tin. Thôi chị hãy yên tâm ra về!”
49 Trong khi Chúa Giê-xu còn đang nói, thì người nhà của ông chủ hội đường đến báo, “Con gái ông chết rồi. Đừng làm phiền thầy nữa.”
50 Chúa Giê-xu nghe vậy liền bảo Giai-ru, “Đừng sợ. Cứ vững tin thì con gái ông sẽ lành bệnh.”
51 Chúa Giê-xu vào nhà. Ngài chỉ cho phép Phia-rơ, Giăng, Gia-cơ và cha mẹ cô gái vào với Ngài mà thôi. 52 Mọi người đang khóc lóc thảm sầu lắm, vì cô gái chết rồi nhưng Chúa Giê-xu an ủi, “Đừng khóc nữa. Em gái nầy không phải chết đâu. Nó chỉ ngủ thôi.”
53 Họ nhạo cười Ngài, vì họ biết cô bé gái đã chết. 54 Nhưng Chúa Giê-xu cầm tay cô gái kêu, “Con ơi, hãy ngồi dậy!” 55 Thần linh liền trở lại với cô bé và cô lập tức ngồi nhỏm dậy. Chúa Giê-xu liền bảo họ cho cô bé ăn. 56 Cha mẹ cô gái vô cùng kinh ngạc nhưng Chúa Giê-xu căn dặn họ không được nói cho ai biết chuyện ấy.
© 2010 Bible League International