Old/New Testament
Đức Chúa Trời Vĩ Đại Toàn Năng
25 Binh-đát, người Su-a, đáp:
2 Ngài cầm quyền thống trị, và đáng kính sợ,
Thiết lập hòa bình trên trời cao.
3 Đội quân Ngài, nào ai đếm được?
Nào ai thoát khỏi ánh sáng Ngài?
4 Thế thì người phàm làm sao được Đức Chúa Trời kể là công chính?
Con người sinh ra từ người nữ làm sao được Ngài kể là trong sạch?
5 Nếu ngay cả mặt trăng cũng không sáng đủ,
Các ngôi sao cũng không trong sáng đủ dưới mắt Ngài,
6 Huống chi người phàm, loài dòi bọ,
Và con cái người, chỉ là giống côn trùng?
Gióp Mỉa Mai
26 Gióp đáp lời:
2 Anh thật khéo nâng đỡ người cô thế,
Cứu giúp người yếu đuối!
3 Anh thật khéo khuyên dạy người kém khôn ngoan,
Tỏ bày bao nhiêu điều thông sáng!
4 Nhờ ai mà anh thốt ra những lời ấy?
Thần khí nào phát ra từ anh?
Đức Chúa Trời Vĩ Đại Quyền Năng
5 Hồn người chết oằn oại
Bên dưới nước và các động vật trong nước.
6 Âm phủ lộ trần trước mắt Ngài,
Cõi diệt vong không màn che khuất.
7 Ngài giăng trời bắc trên khoảng không,
Treo trái đất trong không gian.
8 Ngài dồn chứa nước mưa trong đám mây dày đặc,
Nhưng nước nhiều cũng không xé rách mây.
9 Ngài bao phủ ngai Ngài,
Trải mây che khuất ngai.
10 Ngài vẽ một vòm tròn trên mặt nước,
Tận chân trời, nơi ánh sáng gặp tối tăm.
11 Cột trụ đỡ các tầng trời rung chuyển,
Kinh sợ khi Ngài quở trách.
12 Ngài dùng quyền năng dẹp yên biển cả,
Dùng sự khôn ngoan đánh ngã Ra-háp.
13 Hơi thở Ngài làm bầu trời tươi sáng,
Tay Ngài đâm thủng rắn đang trốn chạy.
14 Nhưng đó chỉ là một cái nhìn thoáng qua về công việc Ngài;
Tiếng thì thầm chúng ta nghe về Ngài thật nhỏ làm sao!
Ai hiểu thấu tiếng sấm vang rền quyền năng Ngài?
Gióp Quả Quyết Mình Vô Tội
27 Gióp tiếp tục biện luận:
2 Đức Chúa Trời hằng sống chứng cho tôi,
Ngài từ chối xét lẽ công bình cho tôi,
Đấng Toàn Năng làm đời tôi cay đắng,
3 Bao lâu tôi còn hơi thở,
Còn sinh khí của Đức Chúa Trời nơi mũi tôi,
4 Môi tôi sẽ không nói lời độc địa,
Lưỡi tôi sẽ không dối gạt.
5 Chắc chắn tôi không thể nào cho các anh là phải,
Cho đến chết, tôi vẫn quả quyết tôi trọn lành.
6 Tôi quyết chắc tôi công chính, tôi không hề đổi ý,
Trọn đời tôi, tôi không hề bị lương tâm cắn rứt.
Gióp Xin Chúa Phạt Những Người Chống Đối Ông
7 Ước gì kẻ thù tôi bị phạt như kẻ ác,
Kẻ chống đối tôi bị xử như kẻ gian!
8 Kẻ vô đạo có hy vọng gì khi cuộc đời đứt quãng,
Khi Đức Chúa Trời đòi mạng sống lại?
9 Đức Chúa Trời có nghe tiếng nó kêu than,
Khi tai họa giáng xuống?
10 Nó có tìm nguồn vui thỏa trong Đấng Toàn Năng,
Có thường xuyên cầu khẩn Đức Chúa Trời không?
11 Tôi sẽ chỉ dạy các anh về quyền năng của Đức Chúa Trời,
Không giấu điều chi về ý định của Đấng Toàn Năng.
12 Nhưng hết thảy các anh đều nhận thấy hết rồi,
Vậy sao các anh còn nói lời vô nghĩa?
Xô-pha Phát Biểu Lần Thứ Ba
13 Đây là phần Đức Chúa Trời dành cho kẻ ác,
Là gia tài kẻ hung bạo nhận lãnh từ Đấng Toàn Năng.
14 Con cái chúng có đông đảo, cũng sẽ ngã vì gươm giáo,
Dòng dõi chúng ăn không đủ no.
15 Những kẻ sống sót sẽ bị bệnh dịch chôn vùi,
Mà không được vợ góa than khóc.
16 Dù kẻ ác chứa bạc như cát bụi,
Chồng chất áo quần thành đống như đất sét,
17 Áo quần chúng chồng chất, nhưng người công chính sẽ mặc,
Còn bạc, người vô tội sẽ chia nhau.
18 Nhà chúng xây giống như mạng nhện,
Như chòi canh người giữ vườn dựng lên.
19 Chúng nằm ngủ, giàu có, nhà cửa còn nguyên vẹn,
Chúng mở mắt, nhà cửa tiêu tan.
20 Kinh hoàng ập xuống chúng như lũ lụt,
Bão tố ban đêm cuốn chúng đi.
21 Trận gió đông đem chúng đi mất,
Cuốn chúng ra khỏi chỗ ở,
22 Thổi xoáy vào chúng, không thương xót;
Chúng cố gắng chạy trốn luồng gió mạnh.
23 Gió vẫn thổi tạt vào chúng như tiếng vỗ tay ngạo nghễ,
Rít từng cơn đuổi theo chúng như tiếng huýt gió nhạo cười.
Hội Thánh Lại Bị Bức Hại
12 Vào lúc ấy, vua Hê-rốt bắt bớ một số người trong Hội Thánh. 2 Vua sai xử trảm Gia-cơ, anh của Giăng. 3 Thấy việc đó được dân Do Thái hoan nghênh, vua lại cho tìm bắt Phê-rơ vào mùa lễ Bánh Không Men. 4 Bắt được Phê-rơ, vua đem tống giam vào ngục, giao cho bốn tiểu đội canh gác,[a] định sau lễ Vượt qua sẽ đưa ra xét xử trước dân chúng.
5 Vì thế, Phê-rơ bị giam trong ngục, nhưng Hội Thánh cứ khẩn thiết cầu nguyện Đức Chúa Trời cho ông.
Phê-rơ Được Giải Cứu
6 Trước ngày vua Hê-rốt đưa Phê-rơ ra tòa, giữa đêm, Phê-rơ đang mang hai xiềng, ngủ giữa hai binh sĩ, còn trước cổng có các lính canh gác. 7 Bỗng, một thiên sứ của Chúa hiện ra, ánh sáng chiếu vào ngục tối. Thiên sứ đập vào sườn Phê-rơ, đánh thức ông và bảo: “Đứng dậy nhanh lên!” Lập tức hai xiềng rớt ra khỏi tay Phê-rơ.
8 Thiên sứ lại bảo: “Cài nịt, mang dép vào!” Phê-rơ làm theo. Thiên sứ tiếp: “Hãy choàng áo ngoài vào rồi theo tôi!” 9 Phê-rơ theo thiên sứ ra khỏi ngục, nhưng ông không biết việc do thiên sứ làm là chuyện thật, lại tưởng mình đang thấy khải tượng. 10 Qua khỏi trạm canh thứ nhất và thứ nhì, thiên sứ và Phê-rơ vừa đến trước cổng sắt dẫn vào thành, thì cổng tự mở ra cho họ đi qua. Đi vào một đường phố, thiên sứ lập tức rời Phê-rơ.
11 Phê-rơ hồi tỉnh lại, tự bảo: “Bây giờ tôi mới biết chắc chắn. Chúa đã sai thiên sứ Ngài đến giải cứu tôi thoát khỏi Hê-rốt và mọi điều dân Do Thái mong muốn.” 12 Ý thức rõ ràng như thế, ông đến nhà bà Ma-ri, mẹ của Giăng cũng gọi là Mác, nơi đây nhiều tín hữu đang nhóm họp cầu nguyện. 13 Nghe tiếng ông gõ cửa, một chị giúp việc tên Rô-đa tiến lại gần cửa nghe ngóng. 14 Nhận ra tiếng nói của Phê-rơ, chị mừng quá quên cả mở cửa, chạy vào báo tin Phê-rơ đang đứng trước cửa.
15 Các tín hữu quở: “Mày điên à?” Nhưng chị quả quyết là đúng. Họ lại bảo: “Đấy là thiên sứ của Phê-rơ.” 16 Nhưng Phê-rơ cứ tiếp tục gõ cửa. Mở cửa ra thấy ông, họ kinh ngạc vô cùng. 17 Ông lấy tay làm hiệu bảo họ im lặng, và thuật lại cho họ nghe Chúa cứu mình ra khỏi ngục cách nào, rồi bảo: “Xin báo tin cho Gia-cơ và các anh em biết việc này!” Nói xong ông lánh qua một nơi khác. 18 Đến sáng, có vụ rối loạn không nhỏ trong hàng ngũ binh sĩ vì điều đã xảy ra cho Phê-rơ.
Vua Hê-rốt Chết
19 Vua Hê-rốt ra lệnh truy nã gắt gao nhưng tìm không được Phê-rơ. Vua cho thẩm vấn lại các lính gác và ra lệnh xử tử hết. Sau đó, vua rời Giu-đê xuống ở tại Sê-sa-rê một thời gian. 20 Trước kia, vua căm giận dân Ty-rơ và dân Si-đôn, nhưng họ đồng lòng đến chầu vua. Sau khi thuyết phục được Ba-la-tư, một cận thần của vua, họ xin cầu hòa vì dân nước họ phải nhờ nước vua cung cấp lương thực. 21 Đến ngày đã ấn định, Hê-rốt mặc triều phục, ngồi trên tòa ban huấn thị cho dân. 22 Dân chúng tung hô vua: “Đây là tiếng nói thần linh chứ không phải tiếng người!” 23 Lập tức một thiên sứ của Chúa đánh Hê-rốt vì vua không quy vinh quang về Đức Chúa Trời và vua bị trùng cắn mà chết.
24 Nhưng Đạo Chúa tiếp tục tăng trưởng và phát triển. 25 Sau khi chu toàn nhiệm vụ, Ba-na-ba và Sau-lơ rời Giê-ru-sa-lem quay về An-ti-ốt đem theo Giăng, cũng gọi là Mác.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)