Book of Common Prayer
Vinh Hạnh của Cư Dân Si-ôn
Một thi ca của con cháu Cô-ra
1 Chúa lập nền cho thành của Ngài trên núi thánh.
2 Chúa yêu mến các cổng thành của Si-ôn hơn mọi nơi cư trú của Gia-cốp.
3 Hỡi thành của Ðức Chúa Trời,
Thiên hạ đã nói nhiều điều vinh hiển về ngươi. (Sê-la)
4 Khi tôi nhắc đến Ai-cập[a] và Ba-by-lôn cho những ai biết tôi,
Hoặc đề cập đến Phi-li-tin, Ty-rơ, với Ê-thi-ô-pi,
Thì người ta bảo, “Người này đã sinh trưởng tại Si-ôn đó!”[b]
5 Thật vậy Si-ôn sẽ được trầm trồ khen ngợi rằng,
“Người này và người nọ đã sinh trưởng trong thành ấy!”
Chính Ðấng Tối Cao sẽ làm cho thành ấy được vững bền.
6 Chúa sẽ ghi vào sổ hộ tịch của các dân rằng,
“Người này đã sinh ra tại Si-ôn.”[c] (Sê-la)
7 Rồi những ca sĩ và nhạc sĩ sẽ nói,
“Tất cả nguồn cảm hứng của tôi đều phát xuất từ Si-ôn.”
TẬP THỨ TƯ
(Bài 90-106)
Ðức Chúa Trời Luôn Hằng Hữu Còn Nhân Loại Chỉ Tạm Thời
Bài cầu nguyện của Môi-se, người của Ðức Chúa Trời
1 Lạy Chúa, Ngài là nơi cư trú của chúng con trải qua mọi thế hệ.
2 Trước khi núi non thành hình,
Trước khi Ngài tạo thành trái đất và thế gian,
Từ vô cực quá khứ đến vô cực tương lai Ngài là Ðức Chúa Trời.
3 Ngài làm cho loài người trở về cát bụi và phán rằng,
“Hỡi con cái loài người, hãy trở về.”
4 Vì một ngàn năm trước mắt Ngài tựa như ngày hôm qua, đã qua rồi,
Hoặc như một canh đêm.
5 Ngài làm cho đời người trôi nhanh như dòng nước lũ,
Thoáng qua như một giấc ngủ.
Ðời người như cỏ mọc ban mai,
6 Sáng sớm chúng mọc lên và xanh tươi,
Chiều lại chúng héo khô và tàn tạ.
7 Thật vậy đời sống chúng con chóng tàn vì cơn giận của Ngài.
Chúng con kinh hãi vì cơn thịnh nộ của Ngài.
8 Ngài đã để những tội lỗi chúng con trước mặt Ngài,
Các tội bí mật chúng con trong ánh sáng của thánh nhan Ngài.
9 Những ngày chúng con qua đi dưới cơn giận của Ngài;
Những năm chúng con kết thúc như một tiếng thở dài.
10 Tuổi tác chúng con đến được bảy mươi,
Còn nếu mạnh khỏe thì đến tám mươi,
Nhưng niềm kiêu hãnh của chúng chẳng qua là lao khổ và buồn thảm;
Vì đời sống chóng qua, rồi chúng con bay mất đi.
11 Ai biết được sức mạnh của cơn giận Ngài?
Ngài càng nổi cơn thịnh nộ, thì chúng con càng khiếp sợ Ngài.
12 Xin dạy chúng con biết đếm số ngày chúng con,
Để chúng con được lòng khôn ngoan.
13 Xin trở lại, Chúa ôi;
Ngài còn giận chúng con đến bao lâu nữa?
Xin dủ lòng thương xót các tôi tớ Ngài.
14 Mỗi buổi sáng xin cho chúng con được no nê bằng ơn thương xót của Ngài,
Ðể chúng con được hân hoan và vui thỏa trọn những ngày của mình.
15 Xin ban cho chúng con niềm vui để bù lại những ngày Ngài phó chúng con cho hoạn nạn,
Và những năm chúng con thấy nỗi bất hạnh.
16 Nguyện công việc của Ngài được tỏ ra cho các tôi tớ Ngài.
Nguyện vinh quang của Ngài tỏa rạng trên con cháu họ.
17 Nguyện phước hạnh của Chúa, Ðức Chúa Trời của chúng con, tuôn đổ trên chúng con.
Cầu xin Ngài lập vững công việc của tay chúng con;
Thật vậy xin lập vững công việc của tay chúng con.
Cảm Tạ Chúa vì Tình Thương của Ngài
1 Hãy cảm tạ Chúa vì Ngài rất tốt,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
2 Hãy cảm tạ Thần của các thần,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
3 Hãy cảm tạ Chúa của các chúa,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
4 Ngài là Ðấng duy nhất làm những việc lạ lùng,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
5 Ðấng dùng sự khôn ngoan dựng nên các tầng trời,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
6 Ðấng trải đất ra trên các luồng nước biển,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
7 Ðấng dựng nên những vì sáng lớn,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời,
8 Mặt trời để chi phối ban ngày,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời,
9 Mặt trăng và các ngôi sao để chi phối ban đêm,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
10 Ðấng đánh hạ các con đầu lòng của Ai-cập,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
11 Ðấng đem dân I-sơ-ra-ên ra khỏi xứ ấy,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời,
12 Bằng bàn tay quyền năng và cánh tay đưa ra,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
13 Ðấng rẽ Hồng Hải ra làm hai,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
14 Ðấng đem dân I-sơ-ra-ên đi qua giữa biển ấy,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời,
15 Nhưng Ngài lật đổ Pha-ra-ôn và đạo quân vua ấy xuống Hồng Hải,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
16 Ðấng dẫn dắt dân Ngài đi qua đồng hoang,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
17 Ðấng đánh bại các vua lớn,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời,
18 Và tiêu diệt những vua mạnh,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời,
19 Ðó là Si-hôn vua dân A-mô-ri,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời,
20 Và Óc vua Ba-san,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời,
21 Rồi ban xứ của họ để làm sản nghiệp,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời,
22 Tức làm sản nghiệp cho I-sơ-ra-ên tôi tớ Ngài,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
23 Ðấng nhớ đến thân phận thấp hèn của chúng ta,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời,
24 Và giải cứu chúng ta khỏi những kẻ thù của chúng ta,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
25 Ðấng ban thực phẩm cho mọi loài xác thịt,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
26 Hãy cảm tạ Ðức Chúa Trời của các tầng trời,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
31 Nhưng những người đã đi với ông nói, “Chúng ta không thể nào đánh nổi các dân đó đâu, vì họ mạnh hơn chúng ta.” 32 Họ báo cáo cho dân I-sơ-ra-ên một cách bi quan về xứ họ đã do thám rằng, “Xứ chúng tôi đã đi do thám là một xứ ăn nuốt dân của họ. Tất cả những người chúng tôi đã thấy trong xứ ấy đều cao lớn. 33 Chúng tôi đã thấy những người khổng lồ[a] ở đó; ấy là con cháu của A-nác, dòng dõi của những người khổng lồ. Chúng tôi cảm thấy mình giống như những con cào cào trước mắt họ, và họ cũng thấy chúng tôi như vậy.”
Dân Lằm Bằm và Nổi Loạn
14 Bấy giờ toàn thể hội chúng nổi lên kêu la lớn tiếng, rồi dân chúng khóc lóc cả đêm ấy. 2 Toàn dân I-sơ-ra-ên lằm bằm chống lại Môi-se và A-rôn. Cả hội chúng nói với họ, “Thà chúng tôi bị chết tại Ai-cập hoặc trong đồng hoang nầy còn hơn! 3 Tại sao Chúa đem chúng tôi vào xứ nầy, để ngã chết bởi lưỡi gươm? Vợ con chúng tôi sẽ trở thành chiến lợi phẩm cho quân thù. Nếu chúng tôi được trở về lại Ai-cập há chẳng phải là tốt hơn sao?” 4 Rồi họ nói với nhau, “Chúng ta hãy lập một người lãnh đạo và đi trở lại Ai-cập.”
5 Bấy giờ Môi-se và A-rôn sấp mặt xuống đất trước hội chúng I-sơ-ra-ên đang tụ họp tại đó. 6 Giô-suê con của Nun và Ca-lép con của Giê-phu-nê, hai người trong nhóm các thám tử đi do thám xứ, xé rách y phục mình 7 và nói với hội chúng I-sơ-ra-ên, “Xứ mà chúng tôi đã đi do thám quả là một xứ tốt đẹp. 8 Nếu chúng ta được đẹp lòng Chúa, Ngài sẽ đem chúng ta vào xứ đó và sẽ ban nó cho chúng ta. Xứ đó đúng là một xứ đượm sữa và mật. 9 Chỉ mong chúng ta đừng nổi loạn chống lại Chúa. Ðừng sợ dân trong xứ đó, vì chúng ta có thể ăn nuốt họ dễ dàng.[b] Quyền lực bảo hộ họ đã bị rút đi rồi. Có Chúa đang ở với chúng ta. Ðừng sợ họ.” 10 Cả hội chúng bèn bàn với nhau để ném đá hai người.
Bấy giờ vinh hiển của Chúa hiện ra ở Lều Hội Kiến cho toàn thể dân I-sơ-ra-ên trông thấy. 11 Chúa phán với Môi-se, “Dân nầy còn khinh Ta cho đến bao lâu nữa? Chúng cứ không chịu tin Ta cho đến chừng nào, mặc dù Ta đã làm bao nhiêu phép lạ ở giữa chúng? 12 Ta sẽ đánh chúng bằng bịnh dịch và cất bỏ ơn hưởng sản nghiệp của chúng, rồi Ta sẽ làm cho ngươi thành một dân lớn hơn và mạnh hơn chúng.”
Môi-se Cầu Thay cho Dân
13 Nhưng Môi-se thưa với Chúa, “Người Ai-cập sẽ nghe rằng Ngài đã dùng quyền năng Ngài đem dân nầy ra khỏi họ, 14 và họ sẽ thuật lại điều ấy cho các dân trong xứ. Lạy Chúa, các dân trong xứ đã nghe rằng Ngài đang ngự giữa dân nầy, vì Chúa ôi, Ngài đã cho dân Ngài thấy Ngài tận mặt; áng mây của Ngài đang che trên đầu họ, và Ngài đang đi trước dẫn đường họ, ban ngày trong một áng mây và ban đêm trong một trụ lửa. 15 Bây giờ nếu Ngài giết sạch dân nầy trong một lúc thì các dân đã nghe nói về Ngài sẽ bảo, 16 ‘Vì Chúa không đủ khả năng đem dân ấy vào xứ mà Ngài đã hứa với tổ tiên chúng, nên đã giết hết chúng trong đồng hoang rồi.’ 17 Vậy bây giờ xin quyền năng của Chúa thể hiện một cách lớn lao như lời Ngài đã hứa khi Ngài phán,
18 ‘Chúa là Ðấng chậm giận và giàu ơn, tha thứ tội lỗi và vi phạm, nhưng không kể kẻ có tội là vô tội;
Do tội của ông bà cha mẹ mà con cháu bị vạ lây đến ba bốn đời.’
19 Cầu xin Ngài tha thứ tội của dân nầy theo sự lớn lao của đức nhân từ Ngài, như Ngài đã từng tha thứ dân nầy từ khi họ rời Ai-cập đến nay.”
20 Bấy giờ Chúa phán, “Ta sẽ tha thứ như ngươi cầu xin. 21 Nhưng Ta lấy mạng sống Ta và lấy vinh quang Chúa tràn đầy khắp đất mà thề rằng 22 không một kẻ nào đã thấy vinh hiển Ta và đã thấy những phép lạ Ta làm tại Ai-cập và trong đồng hoang mà còn thử Ta mười lần, rồi lại không vâng lời Ta 23 sẽ thấy được xứ mà Ta đã thề với tổ tiên chúng. Không một kẻ nào đã khinh Ta sẽ thấy được xứ đó. 24 Nhưng đầy tớ Ta là Ca-lép, một người có tinh thần khác hơn những kẻ khác, và đã theo Ta hết lòng, nên Ta sẽ đem nó vào trong xứ mà nó đã đến do thám, rồi con cháu nó sẽ chiếm lấy xứ đó làm sản nghiệp. 25 Nầy dân A-ma-léc và dân Ca-na-an đang ở trong các thung lũng. Ngày mai hãy nhổ trại, theo hướng Hồng Hải mà đi ngược trở vào đồng hoang.”
Mọi Người Ðều Phạm Tội
9 Vậy thì sao? Chúng ta có khá hơn gì chăng?
Không, chẳng khá hơn gì cả. Vì như chúng tôi đã chứng tỏ rằng, người Do-thái lẫn người Hy-lạp, tất cả đều ở dưới quyền lực của tội lỗi, 10 như có chép rằng,
“Chẳng có ai công chính,
Dù một người cũng không.
11 Chẳng có người nào hiểu biết.
Chẳng ai tìm kiếm Ðức Chúa Trời.
12 Tất cả đều lìa bỏ Ngài.
Họ cùng nhau trở thành vô dụng.
Chẳng có ai làm điều lành,
Dù một người cũng không.[a]
13 Cổ họng chúng khác nào huyệt mả mở ra;
Lưỡi chúng nói toàn những lời giả dối;
Dưới môi chúng là nọc rắn độc.
14 Miệng chúng chứa đầy những lời nguyền rủa và cay đắng.
15 Chân chúng lẹ làng đi gây đổ máu.
16 Nẻo đường chúng đi qua để lại điêu tàn và đau khổ.
17 Chúng chẳng biết con đường hòa bình là gì.[b]
18 Chẳng có sự kính sợ Ðức Chúa Trời ở trước mắt chúng.”
19 Chúng ta biết rằng tất cả những gì Luật Pháp nói là nói cho những người ở dưới Luật Pháp để mọi miệng phải im lặng, và cả thế gian phải chịu sự phán xét của Ðức Chúa Trời, 20 vì không người nào nhờ vâng giữ Luật Pháp mà được kể là công chính trước mặt Ngài, bởi Luật Pháp giúp người ta biết thế nào là tội lỗi.
Chúa Dạy về Vấn Ðề Ly Dị
(Mác 10:1-12)
19 Khi Ðức Chúa Jesus đã nói những điều ấy xong, Ngài rời Ga-li-lê và đến miền Giu-đê, bên kia Sông Giô-đanh. 2 Rất đông dân chúng đi theo Ngài, và Ngài chữa bịnh cho họ tại đó.
3 Bấy giờ những người Pha-ri-si đến hỏi để thử Ngài rằng, “Một người có được phép ly dị vợ vì bất cứ lý do gì không?”
4 Ngài trả lời và nói, “Các ngươi chưa đọc rằng, ban đầu Ðấng Tạo Hóa dựng nên họ, một người nam và một người nữ,
7 Họ hỏi Ngài, “Thế sao Môi-se lại truyền rằng hãy trao cho vợ một chứng thư ly dị, rồi để nàng đi?”
8 Ngài trả lời họ, “Bởi vì lòng các ngươi cứng cỏi nên Môi-se mới cho phép các ngươi ly dị vợ, nhưng lúc đầu thì không như vậy. 9 Ta nói với các ngươi, người nào ly dị vợ không vì vợ gian dâm, rồi cưới một phụ nữ khác là phạm tội ngoại tình; [ và ai cưới một phụ nữ ly dị cũng phạm tội ngoại tình. ]” [a]
10 Các môn đồ nói với Ngài, “Nếu mối liên hệ giữa người đàn ông nào với vợ mình cũng phải như vậy thì thà không lập gia đình còn hơn.”
11 Nhưng Ngài nói với họ, “Không phải ai cũng có thể sống độc thân,[b] nhưng chỉ những người được ban cho ơn đó mà thôi. 12 Vì có những người đã bị hoạn từ lúc sinh ra, có người bị người ta làm cho hoạn, và có người tự mình làm ra hoạn vì cớ vương quốc thiên đàng. Ai có thể lãnh hội nổi điều này thì lãnh hội.”
Copyright © 2011 by Bau Dang