Book of Common Prayer
Linh Hồn Khát Khao Ðược Thỏa Mãn trong CHÚA
Thơ của Ða-vít
Cảm tác khi ông ở trong đồng hoang vùng Giu-đê
1 Ðức Chúa Trời ôi, Ngài là Ðức Chúa Trời của con;
Khi hừng đông chưa ló dạng, con đã tìm cầu Ngài;
Linh hồn con khao khát Ngài, thân thể con mong mỏi Ngài,
Trong một nơi khô khan cằn cỗi và chẳng có nước.
2 Con mong ước được thấy quyền năng và vinh hiển Ngài,
Như con đã từng thấy trong nơi thánh.
3 Vì tình thương của Ngài tốt hơn mạng sống,
Nên môi con sẽ ca ngợi Ngài.
4 Hễ con còn sống bao lâu, con sẽ ca ngợi Ngài bấy lâu;
Con sẽ đưa tay lên và chúc tụng danh Ngài.
5 Linh hồn con sẽ vui thỏa như được hưởng các thức ăn béo bổ,
Miệng con sẽ ca ngợi Ngài với môi vui vẻ.
6 Khi nằm trên giường con nhớ đến Ngài,
Con nghĩ về Ngài trọn các canh đêm,
7 Vì Ngài là nguồn cứu giúp của con,
Nên dưới cánh Ngài con hát mừng vui vẻ.
8 Linh hồn con bám chặt vào Ngài;
Tay phải Ngài giữ vững con.
9 Nhưng những kẻ tìm cách hủy diệt mạng sống con sẽ bị rơi vào đáy sâu của lòng đất.
10 Chúng sẽ bị phó cho lưỡi gươm;
Chúng sẽ thành mồi cho chồn cáo.
11 Nhưng vua sẽ vui mừng trong Ðức Chúa Trời;
Những ai nhân danh Ngài mà thề nguyện sẽ được vinh hiển;
Nhưng miệng của những kẻ nói dối phải ngậm lại.
Khuyên Hãy Ca Ngợi Chúa vì Ðức Công Chính của Ngài
1 Hãy ca ngợi Chúa bằng một bài ca mới,
Vì Ngài đã làm những việc lạ lùng;
Tay phải Ngài và cánh tay thánh Ngài đã đem lại chiến thắng.
2 Chúa đã bày tỏ ơn cứu rỗi của Ngài;
Ngài đã biểu lộ đức công chính của Ngài cho muôn dân đều thấy.
3 Ngài nhớ lại tình thương và đức thành tín của Ngài đối với nhà I-sơ-ra-ên;
Mọi người khắp chân trời góc bể đã thấy ơn cứu rỗi của Ðức Chúa Trời chúng ta.
4 Hỡi cả thế giới, hãy lớn tiếng hoan ca chúc tụng Chúa;
Hãy cất giọng hát ca vui vẻ tôn ngợi Ngài.
5 Hãy hòa giọng với các nhạc khí[a] hát ca tôn vinh Chúa;
Hãy nương theo tiếng đàn trỗi các thánh khúc ngợi ca.
6 Hãy thổi kèn và tù và vang lừng lên;
Hãy lớn tiếng hoan ca trước mặt Chúa, Vua thiên thượng.
7 Hãy để biển và mọi loài sống trong nó gào vang chúc tụng;
Hãy để thế gian và mọi loài ở trong nó cất tiếng tung hô.
8 Hãy để các sông ngòi vỗ tay nhiệt liệt;
Hãy để các núi rừng mừng hát với nhau,
9 Trước mặt Chúa;
Vì Ngài sắp đến để phán xét thế gian;
Ngài sẽ phán xét thế gian dựa theo công lý;
Ngài sẽ đoán xét muôn dân theo lẽ công bình.
Ca Ngợi Lòng Tốt của CHÚA
Thơ của Ða-vít
1 Hỡi linh hồn ta, hãy ca ngợi Chúa;
Hỡi tất cả những gì ở trong ta, hãy ca tụng danh thánh của Ngài.
2 Hỡi linh hồn ta, hãy ca ngợi Chúa,
Chớ quên mọi phước hạnh của Ngài,
3 Ðấng tha thứ mọi tội lỗi ngươi;
Ðấng chữa lành mọi bịnh tật ngươi;
4 Ðấng cứu chuộc mạng sống ngươi thoát khỏi mộ phần;
Ðấng đội trên đầu ngươi tình thương và lòng thương xót;
5 Ðấng cho ngươi no thỏa với thức ăn ngon,
Nhờ đó sức lực ngươi trẻ lại như sức của phượng hoàng.
6 Chúa thi hành sự công chính
Và công lý cho mọi người bị áp bức.
7 Ngài bày tỏ cho Môi-se các đường lối Ngài,
Cho dân I-sơ-ra-ên các công việc Ngài.
8 Chúa hay thương xót và khoan dung độ lượng,
Chậm nóng giận và đầy dẫy tình thương.
9 Ngài không bắt tội luôn luôn;
Ngài cũng chẳng giữ lòng giận đến đời đời.
10 Ngài không đối xử với chúng ta theo các tội của chúng ta;
Ngài cũng không báo trả chúng ta theo các lỗi của chúng ta.
11 Vì các tầng trời cao hơn đất bao nhiêu,
Tình thương của Ngài đối với những người kính sợ Ngài cũng cao lớn bấy nhiêu.
12 Phương đông xa cách phương tây bao nhiêu,
Ngài đem những vi phạm của chúng ta xa khỏi chúng ta cũng bấy nhiêu.
13 Như người cha thương xót các con mình thể nào,
Chúa thương xót những người kính sợ Ngài cũng thể ấy.
14 Vì Ngài biết rõ chúng ta được dựng nên bằng những gì;
Ngài nhớ lại rằng chúng ta là bụi đất.
15 Về loài người, đời người như ngọn cỏ;
Nó thắm tươi như hoa dại ngoài đồng.
16 Một cơn gió thổi qua, kìa, nó chẳng còn;
Chỗ nó mọc lên cũng không còn biết nó nữa.
17 Nhưng tình thương của Chúa thì còn mãi mãi cho những người kính sợ Ngài,
Và đức công chính Ngài dành cho con cháu chắt chít họ,
18 Tức cho những người giữ giao ước Ngài,
Và cho những người nhớ đến các điều răn Ngài mà làm theo.
19 Chúa thiết lập ngai Ngài trên các tầng trời;
Vương quyền Ngài bao trùm cả vũ trụ.
20 Hãy ca ngợi Chúa, hỡi các thiên sứ của Ngài,
Tức những đấng dũng mãnh siêu phàm,
Những đấng thi hành mệnh lệnh Ngài,
Những đấng vâng theo lời Ngài!
21 Hãy ca ngợi Chúa, hỡi tất cả các đạo quân của Ngài,
Tức các đấng phục vụ Ngài và làm theo thánh ý Ngài.
22 Hãy ca ngợi Chúa, hỡi tất cả các tạo vật của Ngài,
Ở mọi nơi dưới quyền trị vì của Ngài!
Hãy ca ngợi Chúa, hỡi linh hồn ta!
Lệnh Tái Xây Dựng Ðền Thờ
1 Năm thứ hai của triều đại Vua Ða-ri-út,[a] ngày mồng một, tháng sáu,[b] lời của Chúa đến với Tiên Tri Ha-gai để truyền lại cho Xê-ru-ba-bên con của Sê-anh-ti-ên, thống đốc của Giu-đa, và cho Giô-sua con của Giê-hô-xa-đát, thượng tế.
2 Chúa các đạo quân phán, “Dân nầy nói, ‘Chưa đến lúc xây dựng lại nhà Chúa.’” 3 Do đó lời Chúa đến với Tiên Tri Ha-gai, phán rằng, 4 “Nay có phải là lúc các ngươi sống trong nhà có trần ván trong khi nhà nầy vẫn bị đổ nát chăng?” 5 Vậy bây giờ, Chúa các đạo quân phán thế nầy, “Hãy xem lại nỗ lực của các ngươi. 6 Các ngươi gieo nhiều, nhưng gặt ít; các ngươi ăn, nhưng không no; các ngươi uống, nhưng không đã khát; các ngươi mặc, nhưng không đủ ấm; và kẻ nào làm thuê, lãnh tiền công, rồi bỏ vào túi lủng.” 7 Chúa các đạo quân phán, “Hãy xem lại nỗ lực của các ngươi. 8 Hãy lên núi, đốn gỗ, mang về, và xây dựng nhà thờ, để Ta sẽ được vui lòng về nhà đó và sẽ được vinh hiển,” Chúa phán.
9 “Các ngươi kỳ vọng nhiều, nhưng này, kết quả lại ít ỏi. Những gì các ngươi mang về Ta đã thổi bay đi mất. Tại sao như thế?” Chúa các đạo quân phán, “Bởi vì nhà Ta thì đổ nát, trong khi ai nấy trong các ngươi đều lo xây nhà cho mình. 10 Do đó vì cớ các ngươi, trời đã giữ sương móc lại, và đất cũng không sinh sản hoa màu. 11 Ngoài ra Ta đã gọi một cơn hạn hán đến trên đồng bằng, trên núi đồi, trên đồng lúa, trên vườn nho, trên rẫy ô-liu, trên bất cứ thứ gì do đất sinh sản, trên loài người, trên súc vật, và trên tất cả những gì bàn tay loài người đổ công sức ra làm.”
12 Bấy giờ Xê-ru-ba-bên con của Sê-anh-ti-ên và Giô-sua con của Giê-hô-xa-đát, thượng tế, và tất cả những người còn sót lại trong dân vâng theo tiếng Chúa, Ðức Chúa Trời của họ, và vâng theo lời của Tiên Tri Ha-gai, người mà Chúa, Ðức Chúa Trời của họ, đã sai đến. Lúc ấy dân lấy làm lo sợ trước mặt Chúa. 13 Vì thế Ha-gai, sứ giả của Chúa, rao báo sứ điệp của Chúa cho dân rằng, “Ta ở với các ngươi,” Chúa phán.
14 Vậy Chúa dấy động tinh thần của Xê-ru-ba-bên con của Sê-anh-ti-ên, thống đốc của Giu-đa, và tinh thần của Giô-sua con của Giê-hô-xa-đát, thượng tế, và tinh thần của tất cả những người còn sót lại trong dân. Họ đến và làm việc trong nhà của Chúa các đạo quân, Ðức Chúa Trời của họ, 15 vào ngày hai mươi bốn, tháng sáu, năm thứ hai[c] của triều đại Vua Ða-ri-út.
Vinh Hiển Tương Lai của Ðền Thờ
2 Ngày hai mươi mốt, tháng bảy,[d] lời của Chúa đến với Tiên Tri Ha-gai, phán rằng, 2 “Hãy nói với Xê-ru-ba-bên con của Sê-anh-ti-ên, thống đốc của Giu-đa, Giô-sua con của Giê-hô-xa-đát, thượng tế, và tất cả những người còn sót lại trong dân rằng, 3 ‘Ai trong các ngươi là người đã thấy sự tráng lệ của nhà nầy lúc trước? Bây giờ các ngươi thấy nó ra thế nào? So với lúc trước, chẳng phải hiện nay nó chẳng ra gì hay sao?’” 4 Tuy nhiên bây giờ Chúa phán, “Hỡi Xê-ru-ba-bên, hãy mạnh mẽ. Hỡi Giô-sua con của Giê-hô-xa-đát, thượng tế, hãy mạnh mẽ. Hỡi tất cả những người trong xứ, hãy mạnh mẽ,” Chúa phán, “và hãy làm việc, vì Ta ở với các ngươi,” 5 Chúa các đạo quân phán. “Theo như lời Ta đã lập giao ước với các ngươi khi các ngươi ra khỏi Ai-cập, Thần Ta đang ngự giữa các ngươi. Các ngươi chớ sợ hãi.” 6 Vì Chúa các đạo quân phán thế nầy, “Chẳng bao lâu nữa, Ta sẽ rung trời, chuyển đất, lắc đại dương, và lay lục địa. 7 Ta sẽ làm rúng động các nước, rồi mọi vật quý giá của các dân sẽ được mang về chất đầy trong nhà nầy, và Ta sẽ làm nhà nầy tràn đầy vinh hiển,” Chúa các đạo quân phán. 8 “Bạc là của Ta, vàng là của Ta,” Chúa các đạo quân phán. 9 “Vinh hiển sau này của nhà nầy sẽ rạng ngời hơn vinh hiển của nó lúc trước,” Chúa các đạo quân phán, “và Ta sẽ ban bình an thịnh vượng cho nơi nầy,” Chúa các đạo quân phán.
A-pô-lô tại Ê-phê-sô
24 Khi ấy có một người Do-thái tên là A-pô-lô, quê ở A-léc-xan-ria, vừa đến Ê-phê-sô. Ông là người có khẩu tài và có kiến thức Kinh Thánh[a] vững vàng. 25 Ông đã được dạy về Ðạo[b] Chúa; với lòng nhiệt thành ông đã giảng và dạy cách chính xác về Ðức Chúa Jesus, mặc dù ông chỉ biết phép báp-têm của Giăng.[c] 26 Ông vào hội đường và bắt đầu giảng cách dạn dĩ, nhưng sau khi Pơ-rít-xi-la và A-qui-la nghe ông giảng, ông bà mời A-pô-lô về nhà và cắt nghĩa cho ông chính xác hơn về Ðạo[d] Ðức Chúa Trời. 27 Khi biết ông có ý muốn qua A-chai, anh chị em tín hữu khuyến khích ông và viết thư giới thiệu ông cho các môn đồ bên đó, dặn họ hoan nghinh ông. Khi đến nơi ông cậy ơn Chúa giúp ích các tín hữu rất nhiều, 28 vì ông đã công khai bác bẻ những người Do-thái cách mạnh mẽ và dùng Kinh Thánh chỉ cho họ thấy rằng Ðức Chúa Jesus chính là Ðấng Christ.
Phao-lô tại Ê-phê-sô
19 Trong khi A-pô-lô ở tại Cô-rinh-tô, Phao-lô đi qua vùng cao nguyên và đến Ê-phê-sô; tại đó ông gặp một số môn đồ. 2 Ông hỏi họ, “Từ khi anh chị em tin, anh chị em đã nhận lãnh Ðức Thánh Linh chưa?”
Họ trả lời ông, “Chúng tôi chưa hề nghe ai nói có Ðức Thánh Linh bao giờ.”
3 Ông lại hỏi họ, “Vậy anh em đã chịu phép báp-têm nào?”
Họ trả lời, “Phép báp-têm của Giăng.”
4 Phao-lô nói, “Giăng làm báp-têm để người nhận phép báp-têm bày tỏ lòng ăn năn. Ông đã nói với dân rằng họ phải tin Ðấng đến sau ông, Ðấng đó chính là Ðức Chúa Jesus.”
5 Khi nghe như thế họ xin được nhận phép báp-têm trong danh Ðức Chúa Jesus. 6 Khi Phao-lô đặt tay trên họ, Ðức Thánh Linh ngự xuống trên họ, họ nói tiếng lạ[e] và nói tiên tri. 7 Có tất cả chừng mười hai người.
Người Sa-ma-ri Nhân Lành
25 Khi ấy một luật sư đứng dậy hỏi để thử Ðức Chúa Jesus, “Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được hưởng sự sống đời đời?”
26 Ngài hỏi lại ông, “Trong Luật Pháp có chép những gì? Ngươi đọc và thấy những gì?”
27 Ông đáp, “Ngươi phải hết lòng, hết linh hồn, hết sức, và hết trí mà yêu kính Chúa là Ðức Chúa Trời ngươi, và ngươi phải yêu người lân cận như mình.”
28 Ngài nói với ông, “Ngươi đáp đúng lắm. Hãy làm như thế thì ngươi sẽ sống.”
29 Nhưng muốn chứng tỏ mình là người đã giữ đúng theo luật pháp, ông hỏi Ðức Chúa Jesus, “Nhưng ai là người lân cận tôi?”
30 Ðức Chúa Jesus đáp, “Một người kia đi từ Giê-ru-sa-lem xuống Giê-ri-cô dọc đường bị lâm vào tay bọn cướp. Chúng cướp giật hết, đánh đập trọng thương, rồi bỏ đi, để người ấy nửa sống nửa chết. 31 Một tư tế tình cờ đi xuống đường ấy; khi thấy nạn nhân, ông tránh qua bên kia đường và tiếp tục cuộc hành trình. 32 Tương tự, một người Lê-vi cũng đi qua chỗ ấy. Ông lại gần, nhìn nạn nhân, rồi băng qua bên kia đường đi tiếp. 33 Nhưng có một người Sa-ma-ri kia cũng đi con đường đó, khi đến chỗ nạn nhân và thấy nạn nhân như thế, ông động lòng thương xót. 34 Ông lại gần nạn nhân, băng bó các vết thương, lấy dầu và rượu thoa bóp các vết bầm, đỡ nạn nhân lên con vật của mình, và đưa đến một lữ quán để săn sóc. 35 Hôm sau, ông lấy hai đơ-na-ri[a] trao cho chủ quán và nói, ‘Xin ông săn sóc người này; nếu tốn kém thêm bao nhiêu, khi tôi trở lại, tôi sẽ trả cho ông.’ 36 Theo ngươi, ai trong ba người đó là người lân cận của người bị sa vào tay bọn cướp?”
37 Ông đáp, “Ðó là người đã tỏ lòng thương xót với ông ta.”
Ðức Chúa Jesus bảo, “Hãy đi và làm y như vậy.”
Copyright © 2011 by Bau Dang