Book of Common Prayer
Kinh Luật Của Đức Chúa Trời
119 Phước cho những người trọn vẹn trong đường lối mình;
Sống theo Kinh Luật của CHÚA.
2 Phước cho những người gìn giữ lời chứng của Chúa;
Hết lòng tìm kiếm Ngài.
3 Họ không làm điều gì sai trái,
Nhưng sống theo đường lối của Chúa.
4 Chúa đã truyền các mạng lệnh của Ngài
Để chúng tôi tuân theo.
5 Ước gì đường lối tôi được vững vàng
Để tôi tuân theo các quy luật của Chúa;
6 Bấy giờ tôi sẽ không bị hổ thẹn
Vì tôi chú tâm vào mọi điều răn của Chúa.
7 Tôi sẽ lấy lòng ngay thẳng ca ngợi Chúa
Khi tôi học hỏi các phán quyết công chính của Ngài.
8 Tôi sẽ tuân theo các quy luật của Chúa;
Xin chớ hoàn toàn từ bỏ tôi.
9 Người trẻ tuổi phải làm thế nào để giữ đời sống mình trong sạch?
Phải tuân giữ lời Chúa.
10 Tôi hết lòng tìm kiếm Chúa,
Xin chớ để tôi lạc xa các điều răn Ngài.
11 Tôi đã giấu lời Chúa trong lòng tôi
Để tôi không phạm tội cùng Ngài.
12 Lạy CHÚA, tôi ca tụng Ngài,
Xin dạy tôi các quy luật Ngài.
13 Môi tôi sẽ công bố mọi phán quyết từ miệng Ngài phán ra.
14 Tôi vui mừng theo lời chứng của Chúa như[a]
Vui vì giàu có.
15 Tôi sẽ suy gẫm về các mạng lệnh của Chúa
Và chú tâm vào đường lối Ngài.
16 Tôi vui thích trong quy luật của Chúa
Và không quên lời Ngài.
17 Xin rộng lượng cùng tôi, là tôi tớ Chúa, để tôi được sống
Và tuân giữ lời Ngài.
18 Xin Chúa mở mắt tôi để tôi nhìn thấy
Những điều diệu kỳ trong Kinh Luật của Ngài.
19 Tôi là lữ khách trên đất,
Xin chớ giấu tôi các điều răn Chúa.
20 Tâm hồn tôi luôn mòn mỏi khao khát các phán quyết của Chúa.
21 Ngài quở trách những kẻ kiêu ngạo, là kẻ đáng bị rủa sả,
Kẻ đi lạc xa các điều răn Chúa.
22 Xin cất khỏi tôi sự sỉ nhục và khinh bỉ
Vì tôi gìn giữ lời chứng của Chúa.
23 Các vua chúa ngồi cùng nhau bàn định nghịch tôi,
Nhưng tôi tớ Chúa sẽ suy gẫm các quy luật Ngài.
24 Các lời chứng của Chúa là niềm vui cho tôi,
Là những vị cố vấn của tôi.
Thơ Đa-vít Cho Nhạc Trưởng, Có Đàn Huyền Phụ Họa.[a]
12 Lạy CHÚA, xin giải cứu chúng tôi.
Vì người kính sợ Chúa không còn nữa,
Và kẻ trung tín biến mất giữa vòng loài người.
2 Người ta nói dối lẫn nhau.
Chúng là người hai lòng, nói bằng môi dua nịnh.
3 Nguyện CHÚA cắt hết môi dua nịnh,
Lưỡi khoe khoang.
4 Tức là kẻ nói rằng: chúng ta sẽ thắng nhờ miệng lưỡi.
Môi miệng là của chúng ta, ai sẽ là Chúa chúng ta?
5 Vì kẻ khốn cùng bị bóc lột,
Người thiếu thốn rên siết.
Chính Ta sẽ đứng dậy, CHÚA phán:
Ta sẽ đặt người nơi an toàn, là nơi người mong muốn.
6 Lời CHÚA là lời trong sạch.
Như bạc luyện trong lò nung bằng đất,
Tinh luyện đến bảy lần.
7 Lạy CHÚA, chính Ngài canh giữ người khốn cùng.
Ngài bảo vệ người khỏi thế hệ này cho đến đời đời.[b]
8 Kẻ ác dạo quanh bốn phía
Khi điều ác được tôn cao giữa vòng loài người.
Thơ Đa-vít Cho Nhạc Trưởng
13 Lạy CHÚA, Ngài hằng quên tôi cho đến bao giờ?
Ngài lánh mặt tôi cho đến chừng nào?
2 Linh hồn tôi vẫn đau đớn cho đến bao giờ?
Lòng tôi vẫn buồn rầu mỗi ngày?
Kẻ thù vẫn được tôn cao hơn tôi cho đến chừng nào?
3 Lạy CHÚA, Đức Chúa Trời của tôi.
Xin hãy xem xét, xin đáp lời tôi.
Xin ban ánh sáng cho mắt tôi,
Kẻo tôi phải ngủ đi trong sự chết.
4 Kẻo kẻ thù tôi sẽ nói: ta đã thắng nó!
Và kẻ địch sẽ vui mừng vì tôi nghiêng ngả.
5 Nhưng tôi tin cậy nơi tình thương của Ngài.
Lòng tôi vui mừng trong sự giải cứu của Ngài.
6 Tôi sẽ ca ngợi CHÚA,
Vì Ngài đã ban phước dồi dào cho tôi.
Thơ Đa-vít Cho Nhạc Trưởng
14 Kẻ ngu dại nói trong lòng rằng:
Không có Đức Chúa Trời.
Chúng nó đều thối nát, làm những điều ghê tởm.
Không có ai làm điều thiện.
2 CHÚA từ trên trời
Nhìn xuống loài người.
Để xem thử có ai khôn ngoan,
Có ai tìm kiếm Đức Chúa Trời chăng?
3 Tất cả đều lầm lạc;
Chúng nó cùng nhau đều bại hoại.
Không có ai làm điều thiện,
Dù một người cũng không.
4 Phải chăng tất cả kẻ làm ác đều thiếu hiểu biết?
Chúng ăn nuốt dân ta như ăn bánh,
Cũng chẳng cầu khẩn CHÚA.
5 Kìa, chúng sẽ bị kinh hoàng.
Vì Đức Chúa Trời ở cùng hội người công chính.
6 Các người làm hỏng kế hoạch của kẻ khốn cùng.
Nhưng CHÚA là nơi họ trú ẩn.
7 Ôi, ước gì sự giải cứu Y-sơ-ra-ên từ Si-ôn đã đến.
Khi CHÚA đem phu tù của dân Ngài trở về.
Thì Gia-cốp sẽ hân hoan, Y-sơ-ra-ên sẽ mừng rỡ.
Gióp Bày Tỏ Nỗi Đau Khổ Của Mình
6 Gióp đáp:
Kiếp Sống Khổ Nhọc
7 Đời người trên đất khác nào nghĩa vụ lao động nhọc nhằn,
Chuỗi ngày của đời người khác nào những ngày làm công!
2 Người khát khao bóng mát như tên nô lệ,
Người mong đợi tiền công như thợ làm công nhật.
3 Cũng vậy, tôi thừa hưởng những tháng ngày vô nghĩa,
Những đêm sầu khổ là phần của tôi.
4 Nằm xuống ngủ, tôi tự hỏi: “Bao giờ mới đến lúc thức dậy?”
Nhưng đêm tối kéo dài, và tôi trăn trở mãi cho đến rạng đông.
5 Toàn thân tôi bị dòi khoét và ghét đóng vảy như chiếc áo,
Da tôi nứt nẻ và chảy mủ.
6 Ngày đời tôi qua mau hơn thoi đưa,
Tôi đã đến ngày cuối, thoi đã kéo hết chỉ.
7 Xin Chúa nhớ đời con chỉ là một hơi thở,
Mắt con sẽ không còn nhìn thấy phước hạnh nữa.
8 Mắt hiện đang nhìn con sẽ không thấy con nữa,
Mắt Chúa tìm con, nhưng con sẽ không còn.
Kiếp Sống Ngắn Ngủi
9 Như áng mây tan ra và biến mất,
Người đã xuống âm phủ không thể trở về dương gian;
10 Người không thể trở về nhà mình nữa,
Nơi người ở cũng không nhận ra người.
11 Vì thế con sẽ không cầm miệng lại,
Con sẽ nói ra vì tâm thần con bực bội,
Con sẽ kêu than vì lòng con cay đắng.
12 Con nào phải biển cả hoặc thủy quái biển sâu
Mà Chúa phải đặt người canh gác?
13 Khi con nghĩ: “Giường con sẽ an ủi con,
Con nằm ngủ sẽ bớt lời than vãn,”
14 Bấy giờ Chúa khiến con sợ hãi vì chiêm bao,
Kinh hoàng vì khải tượng,
15 Đến nỗi con thà bị nghẹt thở,
Thà chết còn hơn sống trong bộ xương này!
16 Con chán rồi. Con sẽ không sống mãi,
Xin Chúa bỏ mặc con, vì ngày đời con chỉ là một hơi thở.
Tại Sao Đức Chúa Trời Chú Ý Đến Loài Người?
17 Loài người là gì mà Chúa kể là quan trọng,
Mà Chúa quan tâm đến,
18 Và dò xét mỗi buổi sáng,
Rèn thử từng lúc một?
19 Bao giờ Chúa mới xây mắt khỏi tôi,
Cho tôi thong thả nuốt nước bọt?
20 Hỡi Đấng canh giữ loài người, nếu con có phạm tội,
Con có làm gì hại Chúa đâu?
Sao Ngài đặt con làm bia tập bắn?
Sao con trở thành gánh nặng cho Ngài?
21 Sao Chúa không tha thứ vi phạm con,
Bỏ qua tội ác con?
Vì chẳng bao lâu con sẽ nằm trong bụi đất;
Nếu Chúa tìm con, con sẽ chẳng còn.
Cọt-nây
10 Tại Sê-sa-rê có một người tên Cọt-nây, là đội trưởng, thuộc trung đoàn Y-ta-lia. 2 Ông và cả gia đình là người sùng kính Đức Chúa Trời, thường cứu giúp những người nghèo khổ và thường xuyên cầu nguyện Đức Chúa Trời. 3 Một hôm vào khoảng ba giờ chiều, ông thấy rõ ràng khải tượng một thiên sứ của Đức Chúa Trời bước vào nhà gọi ông: “Cọt-nây!”
4 Ông nhìn chăm chăm thiên sứ, run sợ đáp: “Thưa Chúa, có việc chi?” Thiên sứ bảo: “Các lời cầu nguyện và việc cứu tế của ông đã thấu đến và được ghi nhận trước mặt Đức Chúa Trời. 5 Bây giờ, ông hãy sai người đến Giốp-bê, mời Si-môn gọi là Phê-rơ. 6 Ông ta đang ở trọ với Si-môn, thợ thuộc da, nhà ở gần biển.”
7 Khi thiên sứ nói chuyện cùng ông đã đi rồi, ông gọi hai gia nhân và một quân nhân sùng kính Đức Chúa Trời đang phục vụ mình 8 và thuật cho họ nghe mọi chi tiết rồi sai họ đi Giốp-bê.
9 Hôm sau, khi họ gần đến Giốp-bê, khoảng giữa trưa Phê-rơ lên mái nhà cầu nguyện. 10 Ông đói và thèm ăn. Khi người ta đang dọn ăn thì ông xuất thần, 11 thấy bầu trời mở ra và có vật gì như tấm khăn lớn buộc bốn góc hạ xuống đất, 12 chứa đủ các loài vật bốn chân, loài bò sát dưới đất và loài chim trời. 13 Rồi một tiếng nói bảo ông: “Phê-rơ, hãy đứng dậy làm thịt mà ăn!”
14 Nhưng Phê-rơ thưa: “Lạy Chúa! Không được đâu! Con chẳng bao giờ ăn vật gì ô uế hoặc không tinh sạch.” 15 Tiếng ấy lại bảo: “Đừng coi những vật Đức Chúa Trời đã thanh tẩy là ô uế!” 16 Việc đó lập lại ba lần, rồi lập tức tấm khăn được thu lên trời.
Đức Giê-su Giảng Trong Kỳ Lễ Lều Tạm
7 Sau các việc ấy, Đức Giê-su đi khắp miền Ga-li-lê; Ngài không muốn lui tới miền Giu-đê nữa vì người Do Thái đang âm mưu giết Ngài. 2 Gần đến kỳ lễ Lều Tạm của người Do Thái, 3 các em trai của Đức Giê-su nói với Ngài: “Sao anh không rời đây mà lên Giu-đê để các môn đệ anh được thấy những việc anh làm? 4 Vì có ai muốn được nhiều người biết mà lại làm việc một cách kín đáo? Đã làm được những việc này thì anh nên ra mặt cho thiên hạ biết đi!” 5 Vì các em Ngài không tin theo Ngài, 6 nên Đức Giê-su bảo họ: “Thời điểm của Ta chưa tới, nhưng đối với các ngươi, thì giờ nào cũng thuận tiện. 7 Thiên hạ làm sao ghét các ngươi được, nhưng họ ghét Ta, vì chính Ta đã làm chứng rằng những việc họ làm là gian ác. 8 Các ngươi cứ lên dự lễ; Ta chưa lên dự kỳ lễ này đâu, vì giờ của Ta chưa tới!” 9 Sau khi nói những lời ấy, Ngài nán lại xứ Ga-li-lê.
10 Sau khi các em Ngài đã lên dự lễ rồi, thì chính Ngài cũng đi, nhưng kín đáo chứ không công khai. 11 Trong kỳ lễ, người Do Thái đi tìm Ngài và hỏi nhau: “Người ấy đâu rồi?”
12 Đám đông xì xào bàn tán nhiều về Ngài. Người thì nói: “Ông ấy là người nhân đức!” Kẻ khác lại bảo: “Không phải đâu, ông ấy chỉ mị dân!” 13 Tuy nhiên, không ai dám nói công khai về Ngài vì sợ người Do Thái.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)