Book of Common Prayer
1 Chớ phiền lòng vì những kẻ làm ác;
Cũng đừng ganh tức vì những kẻ làm chuyện gian tà,
2 Vì chúng sẽ mau héo khô như cỏ dại,
Và sẽ chóng úa tàn như rau dại mới vừa xanh.
3 Hãy tin cậy Chúa và làm điều lành;
Khá ở trong xứ và nuôi mình bằng sự thành tín của Ngài.
4 Hãy vui thỏa trong Chúa,
Và Ngài sẽ ban cho bạn những điều lòng bạn ao ước.
5 Hãy phó thác đường lối bạn cho Chúa,
Hãy tin cậy Ngài, Ngài sẽ làm thành điều bạn muốn.
6 Ngài sẽ làm cho đức công chính của bạn rạng ngời như ánh sáng,
Và sự trong sạch của bạn lộ ra như giữa trưa.
7 Hãy an tâm trong Chúa và kiên nhẫn chờ đợi Ngài;
Ðừng phiền lòng vì người khác được may mắn trong đường lối họ,
Hoặc vì họ thực hiện được những mưu ác.
8 Hãy ngưng cơn giận và bỏ sự tức giận đi;
Ðừng bực bội làm gì, vì nuôi giận như thế chỉ dẫn đến việc ác.
9 Phàm kẻ nào làm điều ác ắt sẽ bị diệt mất,
Nhưng ai trông đợi Chúa sẽ hưởng được đất.
10 Chỉ trong chốc lát thôi, kẻ ác sẽ không còn nữa;
Bạn sẽ tìm kiếm chỗ nó, nhưng nó chẳng còn ở đó nữa.
11 Nhưng người hiền lành sẽ hưởng được đất
Và được vui thỏa trong bình an thịnh vượng dồi dào.
12 Kẻ ác lập mưu hại người ngay lành,
Và nghiến răng chống lại người ấy;
13 Nhưng Chúa cười nó,
Vì Ngài thấy ngày tàn của nó đến gần.
14 Kẻ ác rút gươm và giương cung để đánh hạ người nghèo nàn và khốn khổ,
Và để giết hại người sống ngay lành;
15 Nhưng gươm của nó sẽ đâm vào lòng nó,
Và cung của nó sẽ gãy cụp làm hai.
16 Những gì người ngay lành có tuy ít ỏi,
Nhưng tốt hơn của cải nhiều của lắm kẻ gian tà.
17 Vì cánh tay của kẻ ác sẽ bị gãy,
Nhưng Chúa bảo vệ người ngay lành.
18 Chúa biết những ngày của người thanh liêm trong sạch;
Cơ nghiệp của họ sẽ còn lại đời đời.
19 Họ sẽ không bị hổ thẹn trong thời tai họa;
Trong thời đói kém họ vẫn được no nê.
20 Nhưng kẻ ác sẽ bị chết mất;
Những kẻ thù của Chúa tựa như sắc đẹp của đồng cỏ;
Chúng bị tan biến như khói tan đi.
21 Kẻ ác vay mượn rồi không trả lại,
Còn người ngay lành cứ rộng rãi ban cho.
22 Vì ai được Chúa ban phước sẽ hưởng được đất,
Nhưng kẻ nào bị Ngài nguyền rủa sẽ bị diệt vong.
23 Chúa làm cho vững các bước của người tốt,
Vì Ngài ưa thích đường lối của người ấy.
24 Nếu người ấy có vấp, người ấy sẽ không ngã dài,
Vì Chúa sẽ nắm lấy tay người ấy giữ lại.
25 Trước tôi trẻ, giờ tôi già,
Nhưng tôi chưa thấy người ngay lành nào bị bỏ,
Hoặc dòng dõi người ấy phải đi ăn mày.
26 Cả đời người ấy cứ làm ơn và cho mượn;
Dòng dõi người ấy trở thành nguồn phước cho nhiều người.
27 Hãy tránh điều ác và làm điều thiện,
Ðể bạn sẽ ở trong xứ mãi mãi.
28 Vì Chúa yêu thương người công chính;
Ngài không bỏ các thánh đồ của Ngài;
Họ sẽ được bảo vệ đời đời;
Nhưng dòng dõi của kẻ ác sẽ bị diệt vong.
29 Người ngay lành sẽ hưởng được đất,
Và sẽ ở trong đó mãi mãi.
30 Miệng người ngay lành thốt ra sự khôn ngoan;
Lưỡi người ấy nói ra công lý.
31 Luật pháp Ðức Chúa Trời ở trong lòng người ấy;
Các bước chân người ấy sẽ không bị trợt.
32 Kẻ ác rình rập người ngay lành,
Ðể tìm cơ hội giết hại người ấy,
33 Nhưng Chúa không phó người ấy vào tay nó;
Ngài không để cho người ấy bị kết án khi bị xét xử.
34 Hãy trông cậy Chúa và hãy giữ theo đường lối Ngài;
Ngài sẽ nhấc nâng bạn lên để bạn hưởng được đất;
Bạn sẽ nhìn thấy rõ khi kẻ ác bị diệt mất.
35 Tôi đã từng thấy một kẻ gian ác có thế lực và bạo tàn;
Nó vùng vẫy dọc ngang như một cây sum suê trong vùng đất tốt;
36 Nhưng nó đã mất sớm, và này, nó chẳng còn nữa;
Tôi đã cố tình tìm kiếm nó nhưng chẳng tìm ra.
37 Hãy để ý người liêm khiết và nhìn xem người ngay thật;
Vì tương lai của người hiếu hòa là bình an thịnh vượng.
38 Nhưng những kẻ tội lỗi đều phải bị diệt vong;
Tương lai của những kẻ gian ác là bị tiêu diệt hoàn toàn.
39 Chúa ban ơn cứu rỗi cho người ngay lành;
Ngài là sức mạnh của người ấy trong khi gặp khó khăn rắc rối.
40 Chúa giúp đỡ họ và giải cứu họ;
Ngài giải thoát họ và cứu họ khỏi tay kẻ ác,
Bởi vì họ nương náu nơi Ngài.
24 Vậy Ða-vít đi trốn trong đồng. Ngày đầu tháng đến, vua ngồi xuống dự tiệc. 25 Vua ngồi vào ghế mình như mọi khi, cái ghế ở sát tường. Giô-na-than ngồi đối diện,[a] Áp-ne ngồi bên cạnh Sau-lơ, còn chỗ Ða-vít thì trống. 26 Nhưng hôm ấy Sau-lơ không nói gì, vì ông nghĩ, “Chắc có chuyện gì đã xảy ra cho nó. Chắc nó không được tinh sạch. Có lẽ nó chưa được thanh tẩy.” 27 Nhưng qua ngày hôm sau, tức ngày thứ hai trong tháng, ghế của Ða-vít cũng trống nữa. Sau-lơ hỏi Giô-na-than con trai ông, “Tại sao con trai của Giê-se không đến ăn, cả hôm qua lẫn hôm nay vậy?”
28 Giô-na-than đáp, “Ða-vít có năn nỉ con cho nó về Bết-lê-hem. 29 Nó nói với con rằng, ‘Xin vui lòng cho tôi đi, vì gia đình tôi có cuộc tế lễ trong thành, anh tôi bảo tôi phải về dự. Vậy bây giờ nếu tôi được ơn trước mặt anh, xin anh làm ơn cho tôi đi về thăm các anh tôi.’ Vì thế nó không đến dùng bữa với phụ hoàng được.”
30 Bấy giờ Sau-lơ đùng đùng nổi giận Giô-na-than. Ông rầy la ông ấy, “Hỡi thằng con[b] hư đốn và phản nghịch kia! Mày tưởng tao không biết mày đã kết bạn với thằng con của Giê-se, để mày sẽ bị nhục và mẹ đã sinh ra mày phải bị nhục sao? 31 Hễ thằng con của Giê-se còn sống trên đất bao lâu thì địa vị của mày và vương quốc của mày sẽ không được vững bấy lâu. Vậy bây giờ hãy sai người đi bắt nó về đây cho tao, vì nó chắc chắn phải chết.”
32 Giô-na-than đáp lại với Sau-lơ cha ông, “Tại sao phải giết nó? Nó đã làm điều gì sai?” 33 Sau-lơ chộp lấy cây giáo và phóng vào người Giô-na-than để giết ông ấy. Vì thế Giô-na-than biết chắc chắn rằng cha ông đã nhất định giết Ða-vít. 34 Giô-na-than nổi giận và đứng dậy khỏi bàn tiệc. Suốt ngày hôm đó, ngày thứ hai trong tháng, ông không ăn gì cả, vì ông đau buồn cho Ða-vít, bởi cha ông đã đối xử với Ða-vít cách đáng thẹn.
35 Sáng hôm sau Giô-na-than ra đồng theo như giờ đã hẹn với Ða-vít. Có một cậu thiếu niên đi với ông. 36 Ông nói với cậu ấy, “Hãy chạy đi lượm mấy mũi tên ta bắn.” Cậu bé vừa bắt đầu chạy thì ông bắn một mũi tên vượt qua phía trước cậu ấy. 37 Khi cậu bé đến nơi mũi tên Giô-na-than đã bắn trước, Giô-na-than la cậu bé và nói, “Mũi tên há không phải ở trước mặt ngươi sao?” 38 Ông lại la cậu bé nữa, “Chạy mau lên! Chạy lẹ lên! Chớ chậm trễ!” Vậy cậu bé chạy đi lượm tất cả các mũi tên ấy rồi đem lại cho chủ nó, 39 nhưng nó không biết gì cả, chỉ có Giô-na-than và Ða-vít biết ý nghĩa của các câu nói ấy thôi. 40 Ðoạn Giô-na-than trao các vũ khí của ông cho cậu bé và bảo nó, “Hãy đi, hãy mang chúng về trong thành trước.”
41 Ðợi cho cậu bé đã đi khỏi rồi, Ða-vít đứng dậy từ phía sau tảng đá,[c] sấp mặt xuống đất, và lạy ba lần. Hai người bạn ôm nhau, hôn chào nhau, và khóc với nhau, nhưng Ða-vít khóc nhiều hơn. 42 Giô-na-than nói với Ða-vít, “Em hãy đi bình an. Chúng ta đã nhân danh Chúa mà thề với nhau rồi. Nguyện Chúa sẽ ở giữa em và anh, giữa dòng dõi em và dòng dõi anh mãi mãi.” Ðoạn Ða-vít đứng dậy và lên đường, còn Giô-na-than trở về trong thành.
Ba-na-ba và Sau-lơ Ðược Sai Ði Truyền Giáo
13 Lúc ấy hội thánh tại An-ti-ốt có các tiên tri và các giáo sư: Ba-na-ba, Si-mê-ôn cũng được gọi là Người Da Ðen,[a] Lu-si-út người Sy-ren, Ma-na-ên bạn lúc thiếu thời của Vua Chư Hầu Hê-rốt,[b] và Sau-lơ. 2 Ðang khi họ thờ phượng Chúa và kiêng ăn, Ðức Thánh Linh phán, “Hãy biệt riêng cho Ta Ba-na-ba và Sau-lơ để họ làm công việc Ta kêu gọi họ.”
3 Sau khi đã kiêng ăn và cầu nguyện, họ đặt tay trên hai người, rồi tiễn hai người ra đi.
Ba-na-ba và Sau-lơ tại Ðảo Chíp-rơ
Ê-ly-ma Bị Phạt Mù Mắt
4 Vậy, do được Ðức Thánh Linh sai phái, Ba-na-ba và Sau-lơ đi xuống Sê-lơ-xi-a, từ đó họ xuống tàu đến Ðảo Chíp-rơ. 5 Khi đến Sa-la-min họ giảng Ðạo[c] Ðức Chúa Trời trong các hội đường của người Do-thái; họ cũng có Giăng đi theo làm phụ tá cho họ. 6 Họ đi giảng khắp đảo và đến tận Pa-phô; tại đó họ gặp một thầy pháp kia tên là Ba-giê-xu, một tiên tri giả người Do-thái; 7 ông ấy đang ở với Quan Trấn Thủ Sẹc-giu Pau-lu, một người thông minh.
Quan ấy đã cho mời Ba-na-ba và Sau-lơ đến để giảng cho ông nghe Ðạo[d] Ðức Chúa Trời. 8 Nhưng thầy pháp Ê-ly-ma (đây là tên của ông trong tiếng Hy-lạp) ra sức chống đối họ và cố tình ngăn trở quan trấn thủ tin Chúa.
9 Bấy giờ Sau-lơ, cũng có tên là Phao-lô, được đầy dẫy Ðức Thánh Linh, nhìn thẳng vào mặt ông ta 10 và nói, “Ông là người đầy mọi thứ gian xảo và mọi thứ dối trá; ông là con của Ác Quỷ và kẻ thù của mọi điều công chính. Ông có chấm dứt ngay việc làm cong các đường thẳng của Chúa không? 11 Này, tay Chúa chống lại ông. Ông sẽ bị mù và không thấy mặt trời một thời gian.” Ngay lập tức sự mù mịt và tối tăm giáng trên ông ấy, ông ấy quờ quạng và tìm người nắm tay để dắt đi.
12 Khi quan trấn thủ thấy sự việc đã xảy ra như thế, ông tin và lấy làm lạ về sự giảng dạy của Ðạo Chúa.
Mục Ðích của Ngày Sa-bát
(Mat 12:1-8; Lu 6:1-5)
23 Một ngày Sa-bát nọ Ðức Chúa Jesus đi ngang qua một cánh đồng. Dọc đường các môn đồ Ngài bắt đầu ngắt các gié lúa. 24 Những người Pha-ri-si nói với Ngài, “Xem kìa, sao các môn đồ Thầy làm điều trái luật trong ngày Sa-bát như thế?”
25 Ngài nói với họ, “Các ngươi chưa đọc những gì Ða-vít đã làm khi ông và những người theo ông bị đói và cần thức ăn sao? 26 Thể nào ông đã vào nhà của Ðức Chúa Trời, khi A-bi-a-tha làm thượng tế; ông đã ăn bánh thánh, là thứ bánh không ai được phép ăn ngoại trừ các tư tế, và ông đã cho những người đi theo ông ăn nữa.” 27 Ðoạn Ngài nói với họ, “Ngày Sa-bát được lập ra cho loài người, chứ không phải loài người được dựng nên cho ngày Sa-bát. 28 Vì vậy Con Người cũng là Chúa của ngày Sa-bát.”
Chúa Chữa Lành Người Teo Tay
(Mat 12:9-14; Lu 6:6-11)
3 Ngài lại vào hội đường, tại đó có một người bị teo tay. 2 Người ta theo dõi để xem Ngài có chữa lành cho người ấy trong ngày Sa-bát chăng, hầu có lý do để tố cáo Ngài. 3 Ngài phán với người có tay bị teo, “Hãy ra đứng giữa đây.” 4 Ðoạn Ngài nói với họ, “Theo Luật Pháp thì trong ngày Sa-bát người ta nên làm điều thiện hay làm điều ác, nên cứu người hay giết người?” Nhưng họ đều làm thinh.
5 Ngài rảo mắt nhìn quanh, có vẻ giận và buồn, vì lòng họ cứng cỏi. Ngài phán với người bị tật, “Hãy dang tay ngươi ra.” Người ấy dang tay ra, và cánh tay người ấy liền bình phục. 6 Những người Pha-ri-si đi ra, lập tức bàn mưu với những người của Hê-rốt để chống lại Ngài, và tính kế để giết Ngài.
Copyright © 2011 by Bau Dang