Add parallel Print Page Options

Chúa Bị Nộp cho Phi-lát

(Mác 15:1; Lu 23:1-2; Gg 18:28-32)

27 Sáng sớm hôm sau tất cả trưởng tế và trưởng lão trong dân đã bàn với nhau chống lại Ðức Chúa Jesus để kết án tử hình Ngài. Họ trói Ngài lại, dẫn Ngài đi, và đem nộp Ngài cho Tổng Trấn Phi-lát.

Giu-đa Ích-ca-ri-ốt Chết

(Công 1:18-19)

Khi Giu-đa, kẻ phản Ngài, thấy Ðức Chúa Jesus đã bị kết án, hắn hối hận và đem ba mươi miếng bạc trả lại cho các trưởng tế và các trưởng lão. Hắn nói, “Tôi có tội vì đã phản nộp máu vô tội.”

Nhưng họ đáp, “Việc ấy có can hệ gì đến chúng tôi. Ðó là chuyện của anh.”

Giu-đa đem số bạc đó ném vào đền thờ rồi bỏ đi; hắn đi ra và thắt cổ tự tử. Nhưng các trưởng tế lấy số bạc đó và nói, “Số bạc này không thể bỏ vào kho đền thờ được, vì đó là tiền máu.” Sau khi bàn luận với nhau, họ dùng số bạc đó mua cánh đồng của người thợ gốm, để làm nghĩa trang chôn cất các kiều dân. Vì vậy cánh đồng ấy vẫn còn được gọi là “Cánh Ðồng Máu” cho đến ngày nay. Thế là ứng nghiệm những gì Tiên Tri Giê-rê-mi[a] đã nói,

“Họ đã lấy ba mươi miếng bạc, là giá đã định cho một người, một người mà con cái I-sơ-ra-ên đã định giá.

10 Họ lấy bạc đó mua cánh đồng của người thợ gốm, như Chúa đã truyền cho tôi.”Xa 11:12-13

Phi-lát Chất Vấn Chúa

(Mác 15:2-5; Lu 23:3-5; Gg 18:33-38)

11 Bấy giờ Ðức Chúa Jesus đứng trước quan tổng trấn. Quan tổng trấn hỏi Ngài, “Ngươi là Vua dân Do-thái phải không?”

Ðức Chúa Jesus trả lời ông, “Chính ngươi đã nói thế.”

12 Nhưng khi các trưởng tế và các trưởng lão tố cáo Ngài, Ngài chẳng trả lời tiếng nào. 13 Phi-lát nói với Ngài, “Ngươi không nghe bao nhiêu người tố cáo ngươi sao?” 14 Nhưng Ngài không trả lời lấy một tiếng, đến nỗi quan tổng trấn rất đỗi ngạc nhiên.

Phi-lát Kết Án Chúa

(Mác 15:6-15; Lu 23:13-25; Gg 18:39-19:16)

15 Bấy giờ là dịp lễ, và cứ mỗi dịp lễ quan tổng trấn có thông lệ phóng thích cho dân một tù nhân, bất cứ người nào họ muốn. 16 Lúc đó có một tù phạm khét tiếng tên Ba-ra-ba. 17 Vậy sau khi dân đã tụ họp, Phi-lát nói với họ, “Các ngươi muốn ta tha ai? Ba-ra-ba hay Jesus người được gọi là Ðấng Christ?” 18 Vì ông biết do lòng ghen ghét mà họ đã nộp Ngài cho ông.

19 Ðang khi ông ngồi xử án, vợ ông gởi lời đến nói, “Xin đừng làm gì đụng đến người công chính đó, vì trong chiêm bao đêm qua, tôi đã khổ nhiều về người ấy.”

20 Khi ấy các trưởng tế và các trưởng lão xúi dân xin tha cho Ba-ra-ba và yêu cầu giết Ðức Chúa Jesus. 21 Quan tổng trấn hỏi họ, “Trong hai người này, các ngươi muốn ta tha ai?”

Họ đáp, “Ba-ra-ba.”

22 Phi-lát hỏi họ, “Vậy ta phải làm gì với Jesus người được gọi là Ðấng Christ?”

23 Tất cả họ đều nói, “Hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự!”

Phi-lát lại nói, “Tại sao? Người này đã phạm tội gì?”

Nhưng họ càng la lớn hơn, “Hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự!”

24 Phi-lát thấy cứ tranh cãi với họ sẽ không đi tới đâu, và cuộc nổi loạn có thể xảy ra, ông lấy nước, rửa tay trước mặt đám đông, và nói, “Ta vô tội về máu của người này; các ngươi phải chịu trách nhiệm lấy.”

25 Bấy giờ cả đám đông đáp lại, “Hãy để máu của hắn đổ trên chúng tôi và trên con cháu chúng tôi.”

26 Vậy Phi-lát phóng thích Ba-ra-ba cho họ. Sau khi cho dùng roi đánh Ðức Chúa Jesus, ông trao Ngài cho họ để đem đóng đinh trên cây thập tự.

Lính của Phi-lát Hành Hạ Chúa

(Mác 15:16-20; Gg 19:2-3)

27 Bấy giờ quân lính của quan tổng trấn đem Ðức Chúa Jesus vào trong bản doanh và tập họp cả đơn vị quanh Ngài. 28 Chúng lột áo Ngài ra, rồi khoác lên Ngài một chiếc áo choàng màu đỏ điều. 29 Chúng lại kết một vương miện bằng gai, rồi đội nó lên đầu Ngài. Chúng cũng lấy một cây sậy đặt vào tay phải Ngài, rồi quỳ xuống trước mặt Ngài và chế nhạo rằng, “Vua dân Do-thái vạn tuế!” 30 Chúng phun nhổ trên Ngài và lấy cây sậy đánh vào đầu Ngài. 31 Sau khi đã chế nhạo Ngài, chúng cởi chiếc áo choàng màu đỏ điều ra và mặc áo của Ngài lại cho Ngài; rồi chúng dẫn Ngài đi đóng đinh trên cây thập tự.

Chúa Chịu Ðóng Ðinh

(Mác 15:21-32; Lu 23:26-43; Gg 19:17-27)

32 Khi chúng đi ra, chúng gặp một người ở Sy-ren tên là Si-môn. Chúng bắt ông vác cây thập tự của Ngài. 33 Khi chúng đến một nơi gọi là Gô-gô-tha, tức Ðồi Sọ, 34 chúng cho Ngài uống rượu pha mật đắng. Ngài nếm nhưng không uống. 35 Sau khi đã đóng đinh Ngài trên cây thập tự, chúng bắt thăm để chia nhau y phục Ngài, 36 rồi ngồi đó canh giữ Ngài. 37 Phía trên đầu Ngài, chúng treo một bảng ghi án Ngài rằng:

Ðây là Jesus,

Vua dân Do-thái.

38 Cũng có hai tên trộm cướp cùng bị đóng đinh với Ngài; một tên bên phải và một tên bên trái. 39 Những ai qua lại đều mỉa mai Ngài, lắc đầu, 40 và nói, “Ông là người muốn phá đền thờ và xây lại trong ba ngày đấy à. Hãy cứu lấy ông đi! Nếu ông là Con Ðức Chúa Trời, hãy xuống khỏi cây thập tự đi.”

41 Tương tự, các trưởng tế, các thầy dạy giáo luật, và các trưởng lão cũng chế nhạo Ngài, 42 “Hắn đã cứu được người khác mà không cứu được chính mình. Hắn là Vua của I-sơ-ra-ên mà. Bây giờ nếu hắn xuống khỏi cây thập tự được, chúng ta sẽ tin hắn ngay. 43 Hắn tin cậy Ðức Chúa Trời thì bây giờ hãy để Ngài cứu hắnThi 22:8 nếu Ngài muốn cứu hắn, vì hắn đã nói, ‘Ta là Con Ðức Chúa Trời.’”

44 Hai tên trộm cướp cùng bị đóng đinh với Ngài cũng nhiếc móc Ngài như vậy.

Chúa Chết

(Mác 15:33-41; Lu 23:44-49; Gg 19:28-30)

45 Từ mười hai giờ trưa đến ba giờ chiều,[b] cả xứ đều tối tăm mù mịt. 46 Vào khoảng ba giờ chiều, Ðức Chúa Jesus kêu lớn tiếng, “Ê-li! Ê-li! Lê-ma Sa-bách-tha-ni?” Nghĩa là, “Ðức Chúa Trời của con ôi! Ðức Chúa Trời của con ôi! Sao Ngài lìa bỏ con?”Thi 22:1

47 Có mấy người đứng gần đó nghe thế bèn nói, “Ông ấy đang gọi Ê-li.” 48 Một người trong bọn họ vội chạy lấy một miếng xốp, thấm đầy dấm, buộc vào đầu cây sậy, và đưa cho Ngài uống. 49 Nhưng những người khác lại bảo, “Cứ để vậy, xem Ê-li có đến cứu ông ấy không.” 50 Bấy giờ Ðức Chúa Jesus kêu lên một tiếng lớn nữa, rồi trút linh hồn.

51 Kìa, bức màn trong đền thờ bị xé ra làm hai, từ trên xuống dưới. Ðất rung, đá nứt, 52 các mồ mả mở ra, và thây của nhiều thánh đồ đã an giấc sống lại. 53 Sau khi Ngài đã sống lại, họ ra khỏi phần mộ, vào trong thành thánh, và hiện ra cho nhiều người.

54 Bấy giờ viên đại đội trưởng và quân lính ở với ông để canh giữ Ðức Chúa Jesus thấy động đất và những việc đã xảy ra, họ rất sợ hãi và nói, “Người này quả thật là Con Ðức Chúa Trời.”

55 Cũng có nhiều phụ nữ ở đó; họ đứng từ xa mà nhìn. Họ đã từ Ga-li-lê đi theo Ðức Chúa Jesus để phục vụ Ngài. 56 Trong số những người ấy có Ma-ry Mạc-đa-len, Ma-ry mẹ của Gia-cơ và Giô-sép, và mẹ của các con Xê-bê-đê.

Sự An Táng Chúa

(Mác 15:42-47; Lu 23:50-56; Gg 19:38-42)

57 Ðến chiều tối, một người giàu có ở A-ri-ma-thê tên là Giô-sép đến; ông cũng là một môn đồ của Ðức Chúa Jesus. 58 Giô-sép đến gặp Phi-lát để xin thi thể của Ðức Chúa Jesus. Phi-lát truyền lịnh trao cho ông thi thể Ngài.

59 Vậy Giô-sép nhận thi thể Ngài, lấy một cuộn vải sạch quấn lại, 60 rồi đặt thi thể Ngài trong ngôi mộ mới của ông mà ông đã đục sẵn trong một vách đá. Ðoạn ông lăn một tảng đá lớn chận cửa mộ lại, rồi đi. 61 Khi ấy có Ma-ry Mạc-đa-len và Ma-ry khác ở đó; họ ngồi đối diện với ngôi mộ.

Cắt Lính Canh Mộ Chúa

62 Hôm sau, tức ngày sau Ngày Chuẩn Bị,[c] các trưởng tế và những người Pha-ri-si cùng nhau đến với Phi-lát 63 và nói, “Thưa ngài, chúng tôi nhớ rằng tên lừa dối này lúc còn sống đã nói, ‘Sau ba ngày Ta sẽ sống lại.’ 64 Vậy xin ngài truyền lịnh cắt lính canh gác ngôi mộ cẩn thận cho đến ngày thứ ba, kẻo các môn đồ hắn đến lấy trộm thi thể hắn, rồi phao tin với dân là hắn đã từ cõi chết sống lại, như thế sự lừa dối lần cuối sẽ tệ hại hơn lần đầu rất nhiều.”

65 Phi-lát nói với họ, “Hãy lãnh một đội lính canh. Hãy đi, canh gác ngôi mộ cẩn thận theo ý các ngươi.”

66 Vậy những người ấy đi và niêm phong tảng đá chận cửa mộ cho bảo đảm, và đặt lính canh gác cẩn thận.

Footnotes

  1. Ma-thi-ơ 27:9 Một số bản cổ chép, "Xa-cha-ri-a đã nói.."
  2. Ma-thi-ơ 27:45 nt: Từ giờ thứ sáu đến giờ thứ chín
  3. Ma-thi-ơ 27:62 “Ngày sau Ngày Chuẩn Bị” (cho Lễ Vượt Qua) tức “ngày Sa-bát”

Llevan a Jesús ante Pilato

(Mr 15:1; Lc 23:1-2; Jn 18:28-32)

27 Por la mañana, todos los jefes de los sacerdotes y los ancianos líderes del pueblo concertaron un plan para dar muerte a Jesús. Lo llevaron atado y se lo entregaron al gobernador Pilato.

Judas se quita la vida

(Hch 1:18-19)

Entonces cuando Judas, el que lo había traicionado, vio que habían condenado a Jesús y sintió pesar por lo que había hecho. Así que les devolvió las 30 monedas de plata a los jefes de los sacerdotes y a los ancianos líderes, y les dijo:

—He pecado al entregar a un hombre inocente para que lo maten.

Ellos dijeron:

—¿Qué nos importa? ¡Ese es tu problema!

Entonces Judas tiró las monedas de plata en el templo, salió de allí y se ahorcó. Los jefes de los sacerdotes tomaron las monedas y dijeron: «Es en contra de la ley recibir este dinero, pues fue usado para matar a alguien».

Así que tomaron una decisión. Con ese dinero compraron el campo del alfarero para usarlo como cementerio para enterrar a los extranjeros que murieran mientras visitaran Jerusalén. Por eso este campo se conoce hasta hoy en día como «Campo de sangre». Así se cumplió lo que había dicho el profeta Jeremías:

«Ellos tomaron 30 monedas de plata. Era la cantidad que el pueblo de Israel había acordado pagar por su vida. 10 Lo usaron para comprar el campo del alfarero, como el Señor me lo había ordenado».[a]

Pilato interroga a Jesús

(Mr 15:2-5; Lc 23:3-5; Jn 18:33-38)

11 Mientras tanto, Jesús se presentó ante el gobernador, y este le preguntó:

—¿Eres tú el rey de los judíos?

Jesús dijo:

—Tú lo has dicho.

12 Pero cuando los jefes de los sacerdotes y los ancianos líderes lo acusaron, no respondió nada. 13 Entonces Pilato le preguntó:

—¿No escuchas todas las acusaciones que están haciendo en tu contra?

14 Pero Jesús no le respondió nada, ni siquiera a una sola acusación. Pilato estaba muy sorprendido.

Jesús condenado a muerte

(Mr 15:6-15; Lc 23:13-25; Jn 18:39-19:16)

15 Ahora bien, era costumbre que durante la fiesta[b], el gobernador dejara libre al preso que pidiera el pueblo. 16 En ese entonces, había un prisionero muy conocido llamado Barrabás[c]. 17 Entonces cuando el pueblo estaba reunido, Pilato les preguntó:

—¿A quién quieren que libere? ¿A Barrabás o a Jesús al que llaman el Mesías?

18 Porque Pilato sabía que habían entregado a Jesús por pura envidia.

19 Cuando Pilato estaba sentado en el tribunal, recibió un mensaje de su esposa que decía: «No le hagas nada a ese hombre inocente. He estado intranquila todo el día porque soñé con él».

20 Pero los jefes de los sacerdotes y los ancianos líderes convencieron a las multitudes para que pidieran a Pilato que pusiera en libertad a Barrabás y ordenara matar a Jesús. 21 El gobernador preguntó:

—¿Cuál de estos dos presos quieren que deje libre?

Ellos contestaron:

—¡A Barrabás!

22 Pilato preguntó otra vez:

—¿Entonces qué debo hacer con Jesús, al que llaman el Mesías?

Todos dijeron:

—¡Crucifícalo!

23 Pilato preguntó:

—¿Por qué? ¿Qué ha hecho de malo?

Pero todos gritaban más fuerte:

—¡Crucifícalo!

24 Pilato se dio cuenta de que no podía hacer nada para cambiar la intención de ellos. Vio que se iba a formar un disturbio, así que agarró un poco de agua y se lavó las manos enfrente de todos y dijo:

—Yo no soy responsable por la muerte de este hombre. Allá ustedes.

25 La gente respondió:

—¡Nosotros y nuestros hijos cargamos con la responsabilidad de su muerte!

26 Entonces Pilato puso en libertad a Barrabás. Luego hizo que le dieran latigazos a Jesús y lo entregó para ser crucificado.

Los soldados se burlan de Jesús

(Mr 15:16-20; Jn 19:2-3)

27 Entonces los soldados del gobernador llevaron a Jesús al palacio. Reunieron a toda la compañía de soldados alrededor de él. 28 Le quitaron la ropa y le pusieron un manto de color morado. 29 Hicieron una corona hecha de espinas, se la colocaron en la cabeza y le pusieron una caña en la mano derecha. Se arrodillaron ante él y se burlaban, diciendo: «¡Viva el rey de los judíos!»

30 Luego le escupieron, tomaron la caña y le pegaron en la cabeza. 31 Cuando acabaron de burlarse de él, le quitaron el manto, le pusieron su ropa y lo sacaron para crucificarlo.

Crucifixión de Jesús

(Mr 15:21-32; Lc 23:26-39; Jn 19:17-19)

32 Al salir encontraron a un hombre de Cirene llamado Simón y lo obligaron a cargar la cruz de Jesús. 33 Llegaron a un sitio llamado «Gólgota» que significa «Lugar de la Calavera». 34 Le dieron a Jesús vino mezclado con hiel[d] para que bebiera, pero después de probarlo no quiso beberlo. 35 Clavaron a Jesús de pies y manos a la cruz y rifaron entre ellos la ropa de Jesús. 36 Luego, se sentaron a vigilarlo. 37 Por encima de su cabeza escribieron un aviso con la razón de su condena: «Este es Jesús, el Rey de los judíos».

38 Ese mismo día dos ladrones fueron crucificados con Jesús, uno a su derecha y otro a su izquierda. 39 La gente que pasaba lo insultaba, meneando la cabeza 40 y diciendo:

—Tú que ibas a destruir el templo y reconstruirlo en tres días, ¡sálvate a ti mismo! Si eres el Hijo de Dios, entonces bájate de esa cruz.

41 También los jefes de los sacerdotes junto con los maestros de la ley y los ancianos líderes se burlaban de él, diciendo:

42 —Salvó a otros, pero no se puede salvar a sí mismo. Si es rey de Israel, que baje de la cruz ahora mismo, y entonces creeremos en él. 43 Como confía en Dios, dejemos que Dios lo rescate si es que lo quiere de verdad. Después de todo, él dijo: “Yo soy el Hijo de Dios”.

44 Los ladrones que estaban crucificados junto a él, también lo insultaban.

Muerte de Jesús

(Mr 15:33-41; Lc 23:44-49; Jn 19:28-30)

45 Desde el mediodía hasta las tres de la tarde, toda la tierra quedó sumida en oscuridad. 46 (A)A eso de las tres, Jesús gritó fuerte: «Elí, Elí, ¿lama sabactani?» que significa: «¡Dios mío, Dios mío! ¿Por qué me has abandonado?»[e]

47 Algunos de los que estaban allí lo oyeron y decían:

—¡Está llamando a Elías![f]

48 Entonces inmediatamente uno de ellos corrió y tomó una esponja. La empapó en vinagre, la puso en un palo y se la ofreció a Jesús para que bebiera. 49 Pero los demás seguían diciendo:

—Déjenlo, vamos a ver si Elías viene a salvarlo.

50 Pero Jesús dio nuevamente un fuerte grito y murió[g]. 51 Al instante, la cortina que estaba dentro del templo se rasgó en dos, de arriba a abajo, y la tierra tembló. Las rocas se partieron, 52 los sepulcros se abrieron y muchos del pueblo de Dios que habían muerto, fueron resucitados. 53 Después de la resurrección de Jesús, dejaron sus sepulcros, fueron a la ciudad santa de Jerusalén y se le aparecieron a mucha gente.

54 El capitán y los que estaban cuidando el cuerpo de Jesús vieron el terremoto y todo lo que pasó, se asustaron mucho y dijeron:

—Este hombre sí era el Hijo de Dios.

55 Muchas mujeres estaban viendo desde lejos. Ellas habían seguido a Jesús desde Galilea para atenderlo. 56 Entre ellas estaban María Magdalena, María la mamá de Santiago y José, y la mamá de los hijos de Zebedeo[h].

Jesús es sepultado

(Mr 15:42-47; Lc 23:50-56; Jn 19:38-42)

57 Al atardecer, un hombre rico llamado José de Arimatea, vino a Jerusalén. Él también se había convertido en seguidor de Jesús. 58 Fue a Pilato y le pidió el cuerpo de Jesús. Pilato ordenó que se lo entregaran. 59 José llevó el cuerpo y lo envolvió en una sábana limpia. 60 Después puso el cuerpo en un sepulcro nuevo que había sido cavado en la roca. Luego corrió una piedra muy grande hasta la entrada del sepulcro y se fue. 61 María Magdalena y la otra María estaban sentadas al frente del sepulcro.

El sepulcro es puesto bajo vigilancia

62 Al día siguiente, después del día de la preparación, los jefes de los sacerdotes y los fariseos se reunieron con Pilato, 63 y le dijeron:

—Señor, le recordamos que en vida ese engañador dijo: “Dentro de tres días voy a resucitar”. 64 Ordene, pues, que vigilen el sepulcro hasta el tercer día para que así sus seguidores no puedan venir y robar el cuerpo. Porque después podrían decirle a la gente: “Él ha resucitado de la muerte”. Este engaño sería peor que el primero.

65 Pilato les dijo:

—Pueden disponer una guardia de soldados. Vayan y aseguren el sepulcro lo mejor que puedan.

66 Entonces se fueron y aseguraron el sepulcro, sellaron la piedra y colocaron guardias.

Footnotes

  1. 27:9-10 Ver Zac 11:12-13; Jer 32:6-9.
  2. 27:15 la fiesta La de la Pascua. Ver Pascua en el vocabulario.
  3. 27:16 Barrabás En algunos manuscritos Barrabás es llamado Jesús Barrabás.
  4. 27:34 hiel Era probablemente una bebida mezclada con alguna droga contra el dolor.
  5. 27:46 Cita de Sal 22:1.
  6. 27:47 ¡Está llamando a Elías! «Dios mío» (Eloí en arameo o Elí en hebreo) le sonó a la gente como el nombre del profeta Elías.
  7. 27:50 murió Textualmente dejó que su espíritu saliera.
  8. 27:56 los hijos de Zebedeo Se refiere a Santiago y a Juan.