Revised Common Lectionary (Semicontinuous)
Thành Hoang Phế
(Theo mẫu tự Hê-bơ-rơ)
1 Kìa thành phố một thời đông người nhộn nhịp,
Nay thưa người đơn chiếc đìu hiu!
Kìa nàng vốn đại đô các nước,
Giờ trở thành góa phụ cô đơn!
Kìa nàng vốn nữ hoàng các tiểu quốc,
Nay biến thành nữ nô lệ phục tùng!
2 Giữa đêm khuya nàng khóc than cay đắng,
Lệ tuôn tràn trên đôi má gầy gò;
Trong số tất cả tình nhân của nàng, không ai an ủi nàng;
Tất cả các bạn nàng đã phụ rẫy nàng,
Thậm chí chúng còn trở thành kẻ thù của nàng.
3 Giu-đa đã bị lưu đày,
Nàng phải chịu biết bao đau đớn và phải làm lao động khổ sai;
Bây giờ nàng phải sống rải rác giữa các nước,
Nàng chẳng tìm được nơi nào để nghỉ ngơi;
Mọi kẻ truy đuổi nàng đều bắt kịp nàng trong lúc nàng cùng đường.
4 Những con đường dẫn đến Si-ôn âu sầu ảm đạm,
Vì không ai đến dự các đại lễ như xưa;
Tất cả các cổng thành đều đìu hiu quạnh quẽ,
Các tư tế đều rầu rĩ thở than,
Các thiếu nữ của nàng buồn da diết,
Số phận nàng thật đau khổ đắng cay.
5 Những kẻ thù ghét nàng đã trở thành các chủ nhân nàng,
Những kẻ thù của nàng đã phát đạt.
Vì vô số tội lỗi của nàng,
Chúa bắt nàng phải chịu đau khổ;
Con cái nàng phải sống tha phương,
Vì bị quân thù đem lưu đày biệt xứ.
6 Ái Nữ của Si-ôn đã hết thời,
Vẻ cao sang quý phái của nàng không còn nữa;
Những kẻ cầm quyền của nàng như nai đói không tìm ra đồng cỏ;
Họ bạc nhược bỏ chạy trước mặt kẻ truy kích họ.
19 Xin nhớ đến nỗi đau khổ và cuộc sống bấp bênh của con,
Thật như uống phải ngải đắng và mật đắng.
20 Những điều ấy cứ ám ảnh con,
Và linh hồn con chùn xuống.
21 Nhưng con chợt nhớ điều này,
Vì thế con còn tia hy vọng:
22 Ðức nhân từ của Chúa không khi nào ngưng dứt,
Bởi ơn thương xót của Ngài chẳng cạn kiệt bao giờ.
23 Mỗi buổi sáng chúng đều mới mẻ;
Ðức thành tín của Ngài thật lớn lao thay!
24 Linh hồn tôi nói, “Chúa là phần sản nghiệp của tôi,
Vậy tôi phải đặt trọn hy vọng nơi Ngài.”
25 Chúa thật tốt với người trông cậy Ngài,
Tức với người tìm kiếm Ngài.
26 Quả là tốt cho ai trông cậy và yên lặng đợi chờ sự giải cứu của Chúa.
Lòng Buồn Thảm của Những Người Bị Lưu Ðày
1 Chúng tôi ngồi bên bờ sông ở Ba-by-lôn;
Chúng tôi nhớ đến Si-ôn và khóc.
2 Chúng tôi treo cây đàn của mình trên cành liễu bên sông,
3 Vì những kẻ đem chúng tôi lưu đày bắt chúng tôi phải hát;
Những kẻ hành hạ chúng tôi bắt chúng tôi phải ca;
Chúng bảo, “Hãy hát cho chúng tôi nghe những bài ca của Si-ôn.”
4 Nơi đất khách quê người,
Làm sao chúng tôi có thể hát được bài ca tôn ngợi Chúa?
5 Hỡi Giê-ru-sa-lem, nếu ta quên ngươi,
Nguyện tay phải ta quên tài năng của nó.
6 Nếu ta không còn nhớ đến ngươi,
Nếu ta không thích Giê-ru-sa-lem hơn điều gì vui nhất của ta,
Nguyện lưỡi ta dính cứng vào hốc miệng ta.
7 Chúa ôi, xin nhớ lại những lời dân Ê-đôm đã nói trong ngày Giê-ru-sa-lem bị thất thủ,
Chúng bảo, “Hãy phá hủy nó. Hãy san bằng nó thành bình địa.”
8 Hỡi con gái của Ba-by-lôn, kẻ sẽ bị tiêu diệt,
Phước cho người nào báo trả ngươi, về những đau khổ ngươi gây cho chúng ta.
9 Phước cho người nào bắt các con thơ của ngươi,
Và đập chúng vào các gành đá!
Lời Chào Thăm
1 Phao-lô, một sứ đồ của Ðức Chúa Jesus Christ bởi ý muốn của Ðức Chúa Trời, theo lời hứa về sự sống trong Ðức Chúa Jesus Christ, 2 gởi cho Ti-mô-thê con yêu dấu của ta. Nguyện xin ân sủng, thương xót, và bình an từ Ðức Chúa Trời là Cha, và từ Ðức Chúa Jesus Christ, Chúa chúng ta, đến với con.
Cảm Tạ và Khích Lệ
3 Ta cảm tạ Ðức Chúa Trời, Ðấng ta thờ phượng với lương tâm trong sạch như tổ tiên ta đã thờ phượng. Cả ngày lẫn đêm, mỗi khi ta cầu nguyện ta luôn nhớ đến con. 4 Ta nhớ đến nước mắt con; ta mong sớm gặp lại con để được tràn ngập niềm vui. 5 Ta nhớ đến đức tin chân thành của con, đức tin ngày trước ở trong Lô-ít bà ngoại con, và trong Êu-nít mẹ con, và hiện nay ta tin chắc cũng đang ở trong con.
6 Vì thế ta muốn nhắc con hãy khơi dậy ân tứ của Ðức Chúa Trời đang ở trong con qua sự đặt tay của ta. 7 Vì Ðức Chúa Trời chẳng ban cho chúng ta tinh thần nhút nhát, nhưng tinh thần mạnh mẽ, yêu thương, và tự chủ. 8 Vậy con đừng hổ thẹn làm chứng về Chúa chúng ta hay hổ thẹn về việc ta vì Ngài bị tù, nhưng hãy cùng ta chịu khổ cho Tin Mừng, bằng quyền năng của Ðức Chúa Trời. 9 Ngài đã cứu chúng ta và kêu gọi chúng ta bằng sự kêu gọi thánh, không theo những việc chúng ta làm, nhưng theo mục đích riêng của Ngài và ân sủng Ngài ban cho chúng ta trong Ðức Chúa Jesus Christ từ muôn đời về trước,[a] 10 nhưng nay được bày tỏ qua sự xuất hiện của Ðức Chúa Jesus Christ, Ðấng Giải Cứu của chúng ta, Ðấng đã vô hiệu hóa quyền lực của tử thần và dùng Tin Mừng để đem sự sống và sự bất tử ra ánh sáng; 11 về Tin Mừng ấy, ta được lập làm một nhà truyền giảng, một sứ đồ, và một giáo sư.
12 Chính vì lý do đó mà ta phải chịu những khổ đau nầy, nhưng ta không hổ thẹn, vì ta biết ta đã tin ai, và ta tin chắc rằng Ngài có thể bảo vệ những gì Ngài đã ủy thác cho ta[b] cho đến ngày ấy.
13 Con hãy giữ vững những mẫu mực của tín lý lành mạnh mà con đã nghe nơi ta bằng đức tin và tình yêu trong Ðức Chúa Jesus Christ.
14 Nguyện xin Ðức Thánh Linh, Ðấng đang ngự trong chúng ta, giúp con bảo vệ những điều đã ủy thác cho con.
Sức Mạnh của Ðức Tin
5 Các sứ đồ thưa với Ngài, “Xin thêm đức tin cho chúng con.”
6 Chúa đáp, “Nếu các ngươi có đức tin bằng hạt cải, các ngươi có thể bảo cây dâu này, ‘Hãy nhổ gốc lên và trồng dưới biển,’ thì nó sẽ vâng lời các ngươi.”
Tinh Thần Khiêm Tốn Phục Vụ
7 “Có người nào trong các ngươi bảo đầy tớ mình vừa đi cày về hay vừa chăn chiên ở ngoài đồng về, ‘Hãy mau ngồi xuống ăn’ chăng? 8 Chứ chẳng phải người ấy bảo đầy tớ mình, ‘Hãy chuẩn bị bữa ăn cho tôi, hãy thắt lưng hầu bàn trong khi tôi ăn uống, rồi sau đó anh mới ăn uống’ chăng? 9 Người ấy há mang ơn đầy tớ đó khi nó làm theo lệnh mình chăng? 10 Các ngươi cũng thế, khi các ngươi làm xong những gì đã được ra lệnh, hãy nói, ‘Chúng tôi là những đầy tớ vô ích, những gì chúng tôi làm chỉ là bổn phận của chúng tôi.’”
Copyright © 2011 by Bau Dang