Revised Common Lectionary (Semicontinuous)
Ca Ngợi Chúa vì Ðược Cứu Khỏi Kẻ Thù
Bài ca đi lên đền thánh của Ða-vít
1 Nếu chẳng phải Chúa bênh vực[a] chúng ta,
Hỡi I-sơ-ra-ên, hãy nói đi.
2 Nếu chẳng phải Chúa bênh vực chúng ta,
Thì khi người ta nổi lên chống lại chúng ta,
3 Khi cơn cuồng nộ của chúng bừng lên nghịch lại chúng ta,
Chắc hẳn chúng đã nuốt chửng chúng ta rồi.
4 Các dòng nước lũ chắc đã phủ ngập chúng ta;
Luồng nước mạnh chắc đã cuốn trôi linh hồn chúng ta;
5 Các đợt sóng thần dữ dội chắc đã cuốn mất linh hồn chúng ta rồi.
6 Chúc tụng Chúa,
Ðấng không cho phép chúng ta làm mồi cho răng chúng.
7 Linh hồn chúng ta được giải thoát,
Như con chim thoát khỏi bẫy của kẻ bẫy chim;
Cái bẫy bị bẻ gãy, và chúng ta thoát ra ngoài.
8 Chúng ta được giúp đỡ nhờ danh Chúa,
Ðấng dựng nên trời và đất.
Gia-cốp Qua Ðời và Ðược An Táng
29 Sau đó cụ dặn dò họ, “Cha sắp quy về với tổ tiên. Các con hãy chôn cha chung với các tổ tiên của cha trong hang nơi cánh đồng của Ép-rôn người Hít-ti, 30 tức trong hang đá nơi cánh đồng Mạch-pê-la, gần Mam-rê, trong xứ Ca-na-an; cánh đồng đó Áp-ra-ham đã mua của Ép-rôn người Hít-ti làm nghĩa địa. 31 Nơi đó Áp-ra-ham và Sa-ra bà cố các con đã được chôn; nơi đó I-sác và Rê-be-ca bà nội các con đã được chôn; và nơi đó cha cũng đã chôn Lê-a. 32 Cánh đồng và hang đá ở trong đó đã được mua của người Hít-ti.”
33 Khi Gia-cốp đã dặn dò các con cụ xong, cụ rút chân lên giường, trút hơi thở cuối cùng, và được quy về với tổ tiên mình.
Giô-sép và Người Ai-cập Than Khóc Gia-cốp
50 Bấy giờ Giô-sép cúi xuống ôm mặt cha ông, hôn ông cụ, và khóc. 2 Giô-sép truyền cho các y sĩ phục vụ ông tẩm liệm thi thể của cha ông bằng thuốc thơm. Vậy các y sĩ ấy tẩm liệm thi thể của I-sơ-ra-ên. 3 Họ mất bốn mươi ngày mới hoàn tất công việc ấy, vì đó là thời gian cần có để thực hiện công việc tẩm liệm bằng thuốc thơm. Người Ai-cập khóc thương cụ bảy mươi ngày.
4 Khi thời kỳ khóc thương cụ đã mãn, Giô-sép nói với triều thần Pha-ra-ôn, “Nếu tôi được ơn trước mặt các ngài, xin các ngài tâu với Pha-ra-ôn giúp tôi: 5 Cha tôi có bắt tôi thề rằng, ‘Nầy cha sắp qua đời. Con hãy chôn cha trong ngôi mộ mà cha đã đục sẵn cho cha trong xứ Ca-na-an.’ Vậy bây giờ xin cho tôi đi lên đó để chôn cha tôi, rồi tôi sẽ trở lại.”
6 Pha-ra-ôn đáp, “Hãy đi lên đó, chôn cha ngươi, như người đã bắt ngươi thề.”
7 Vậy Giô-sép đi lên, chôn cha ông. Toàn thể triều thần của Pha-ra-ôn, tức các đại quan trong triều, và tất cả các trưởng lão trong nước Ai-cập đi lên với ông. 8 Cùng đi theo có mọi người trong gia đình của Giô-sép, các anh em ông, và gia đình cha ông. Chỉ có các trẻ con, các đàn chiên, và các đàn bò còn ở lại trong xứ Gô-sen. 9 Ngoài ra cũng có các xe chiến mã và các kỵ binh đi theo hộ tống. Thật là một đoàn người đông đảo. 10 Khi họ đến sân đập lúa của A-tát ở bên kia Sông Giô-đanh, họ cử hành tang lễ rất trọng thể và than khóc cách bi ai. Giô-sép[a] để tang cho cha ông bảy ngày tại đó. 11 Khi người Ca-na-an trong xứ thấy tang lễ trọng thể nơi sân đập lúa của A-tát, họ bảo nhau, “Ðó là một tang lễ thật trọng thể của người Ai-cập.” Vì vậy nơi ấy được gọi là A-bên Ai-cập,[b] một nơi ở bên kia Sông Giô-đanh.
12 Như vậy các con trai của Gia-cốp[c] đã làm cho cụ những gì cụ dặn bảo. 13 Họ đưa thi hài cụ về xứ Ca-na-an và chôn cụ trong cánh đồng Mạch-pê-la, là cánh đồng gần Mam-rê mà Áp-ra-ham đã mua của Ép-rôn người Hít-ti để dùng làm nghĩa địa. 14 Sau khi đã chôn cha ông ở đó, Giô-sép trở về Ai-cập, ông và các anh em ông, cùng tất cả những người đã đi lên với ông để chôn cha ông.
12 Chúng tôi không dám kể mình ngang hàng hoặc so sánh chúng tôi với những người tự đề cao mình đó. Nhưng khi họ lấy mình làm tiêu chuẩn để đo nhau, hoặc so sánh mình với nhau, họ không mấy hiểu biết. 13 Còn chúng tôi, chúng tôi không dám tự hào quá đáng, nhưng chỉ ở trong phạm vi Ðức Chúa Trời đã quy định cho chúng tôi, và phạm vi đó bao gồm cả anh chị em. 14 Chúng tôi không vượt quá phạm vi của chúng tôi như thể chúng tôi chưa hề đến với anh chị em, vì chúng tôi là những người đầu tiên đem Tin Mừng của Ðấng Christ đến tận nơi anh chị em. 15 Chúng tôi không lấy công lao khó nhọc của người khác cho là của mình để tự hào quá đáng, nhưng chúng tôi hy vọng rằng, khi đức tin của anh chị em tăng trưởng, phạm vi hoạt động của chúng tôi qua anh chị em sẽ nới rộng nhiều hơn; 16 bấy giờ chúng tôi có thể rao giảng Tin Mừng ở những nơi xa xôi và không bị mang tiếng là tự hào về công việc đã thực hiện trong phạm vi hoạt động của người khác. 17 Nhưng ai muốn tự hào, hãy tự hào trong Chúa. 18 Vì không phải ai tự đề cao mình sẽ được công nhận đâu, nhưng chỉ người nào được Chúa khen ngợi mà thôi.
Copyright © 2011 by Bau Dang