Revised Common Lectionary (Complementary)
Tình yêu Thượng Đế dành cho Ít-ra-en
105 Hãy cảm tạ Chúa và rao truyền danh Ngài.
Hãy thuật cho các quốc gia những việc Ngài làm.
2 Hãy hát xướng; hãy ca ngợi Ngài.
Hãy thuật lại các việc diệu kỳ của Ngài.
3 Hãy vui mừng trong sự kiêu hãnh;
những người tìm kiếm Chúa hãy vui mừng.
4 Hãy tìm kiếm nơi Chúa và sức mạnh của Ngài;
hãy luôn luôn đến cùng Ngài để xin cứu giúp.
5 Hãy nhớ lại các việc diệu kỳ Ngài đã làm;
những việc lạ lùng và các phán quyết của miệng Ngài.
6 Các ngươi là dòng dõi của tôi tớ Ngài là Áp-ra-ham,
con cháu Gia-cốp, dân được
lựa chọn của Ngài.
7 Chúa là Thượng Đế chúng ta.
Ngài cai trị toàn thế giới.
8 Ngài sẽ mãi mãi tôn trọng giao ước Ngài,
và luôn luôn giữ lời hứa.
9 Ngài giữ giao ước đã lập với Áp-ra-ham
và lời hứa Ngài cùng Y-sác.
10 Ngài xác nhận giao ước cho Gia-cốp;
lập thành giao ước với Ít-ra-en cho đến đời đời.
11 Chúa phán, “Ta sẽ cho ngươi đất Ca-na-an,
xứ đó sẽ thuộc về các ngươi.”
12 Khi Ngài tuyên bố những điều ấy thì dân cư của Ngài hãy còn ít oi.
Họ là kiều dân trong xứ.
13 Họ lưu lạc từ nước nầy sang nước khác,
từ vương quốc nầy đến vương quốc nọ.
14 Tuy nhiên Chúa không cho ai
ức hiếp họ;
Ngài cảnh cáo các vua không được làm hại họ.
15 Ngài bảo, “Chớ có đụng đến dân được chọn lựa của ta,
không được làm hại các nhà tiên tri ta.”
16 Thượng Đế đưa thời kỳ đói kém đến trong xứ,
Ngài tiêu hủy mọi nguồn thực phẩm.
17 Sau đó Ngài sai một người đi trước họ tức Giô-xép, bị bán làm nô lệ.
18 Chúng xiềng chân người
và đeo gông vào cổ người.
19 Cho đến thời kỳ mà người đã tiên đoán xảy đến,
lời của Chúa chứng tỏ Giô-xép nói đúng.
20 Vua Ai-cập cho gọi Giô-xép đến và thả người ra;
nhà lãnh đạo quần chúng phóng thích người.
21 Vua đặt người cai quản cả cung vua;
Giô-xép quản trị mọi tài sản vua.
22 Người có quyền sai khiến các hoàng thân.
Người dạy khôn cho các bậc lão thành.
23 Sau đó cha người là Ít-ra-en đến Ai-cập;
Gia-cốp trú ngụ tại xứ Cham. [a]
24 Chúa khiến dân Ngài sinh sôi
nẩy nở,
làm cho họ lớn mạnh hơn kẻ thù họ.
25 Ngài làm cho người Ai-cập ghét dân Ngài
để họ nghịch các tôi tớ Ngài.
26 Rồi Ngài sai tôi tớ Ngài là Mô-se,
và A-rôn là người Ngài đã chọn.
27 Họ làm các dấu lạ giữa người Ai-cập
và thực hiện các phép lạ trong xứ Cham.
28 Chúa sai bóng tối đến khiến xứ
tối mịt,
nhưng người Ai-cập chống nghịch lời Ngài.
29 Chúa liền biến nước ra máu khiến cá đều chết.
30 Rồi xứ bị ếch nhái tràn ngập,
thậm chí tràn vào phòng ngủ của các quan cai trị.
31 Chúa phán thì ruồi nhặng bay đến,
muỗi mòng tràn lan khắp xứ.
32 Ngài khiến mưa đá rơi xuống thay vì mưa
và sai sấm vang chớp loè khắp xứ.
33 Ngài tàn phá các dây nho và cây vả họ,
Ngài tiêu diệt cây cối khắp xứ.
34 Ngài phán thì cào cào liền bay tới ào ạt nhiều vô kể.
35 Chúng ăn sạch các cây xanh
trong xứ
cùng những gì do đất họ sinh ra.
36 Chúa cũng giết các con trai đầu lòng trong xứ,
tức con trưởng nam của mỗi gia đình.
37 Sau đó Ngài dẫn dân Ngài ra khỏi Ai-cập,
họ mang theo bạc và vàng,
không một ai trong vòng họ vấp té hay bị bỏ lại.
38 Dân Ai-cập quá mừng khi dân sự Ngài ra đi,
vì người Ai-cập rất sợ họ.
39 Chúa dùng đám mây làm bóng mát cho họ,
và soi sáng bóng đêm bằng ánh lửa.
40 Họ xin, Ngài liền sai chim cút đến
và cho họ ăn no nê bánh từ trời.
41 Chúa chẻ tảng đá, nước liền phun ra;
chảy như sông giữa sa mạc.
42 Chúa nhớ lại lời hứa thánh mà Ngài lập với Áp-ra-ham tôi tớ Ngài.
33 CHÚA bảo Mô-se, “Con và dân chúng mà con mang ra khỏi Ai-cập phải rời nơi nầy, đi đến xứ mà ta thề hứa cấp cho Áp-ra-ham, Y-sác, và Gia-cốp khi ta bảo, ‘Ta sẽ ban xứ đó cho con cháu con.’ 2 Ta sẽ sai thiên sứ hướng dẫn con, và ta sẽ đuổi các dân sau đây ra khỏi xứ: dân Ca-na-an, dân A-mô-rít, dân Hê-tít, dân Phê-ri-xít, và dân Giê-bu-xít. 3 Hãy đi đến xứ phì nhiêu. Nhưng ta sẽ không đi với các con vì ta rất có thể tiêu diệt các con dọc đường, vì các con là dân ương ngạnh.”
4 Khi nghe tin đó, mọi người đều buồn bã, không ai muốn mang trang sức nữa. 5 Vì CHÚA đã phán cùng Mô-se, “Hãy bảo dân Ít-ra-en, ‘Các ngươi là dân ương ngạnh. Nếu ta chỉ đi với các ngươi một lát thôi, ta sẽ tiêu diệt các ngươi. Nên hãy cởi các đồ trang sức ra, ta sẽ quyết định xử trí với các ngươi ra sao.’” 6 Dân Ít-ra-en liền tháo các đồ trang sức mình nơi núi Si-nai.
Dùng Áp-ra-ham làm dẫn chứng
4 Chúng ta có thể nói Áp-ra-ham, tổ tiên của dân tộc ta, đã học được gì về đức tin? 2 Nếu Áp-ra-ham được hòa thuận với Thượng Đế nhờ những điều ông làm thì ông sẽ có lý do chính đáng để khoe. Nhưng Áp-ra-ham không thể tự khoe trước Thượng Đế. 3 Vì Thánh Kinh viết, “Áp-ra-ham đặt niềm tin nơi Thượng Đế, Ngài chấp nhận niềm tin của ông và niềm tin ấy khiến ông hòa thuận lại với Ngài.” [a]
4 Ai làm việc thì lương bổng không thể xem là quà biếu mà là tiền công của mình. 5 Nhưng con người không thể làm cách nào để hòa thuận lại với Thượng Đế được. Nên con người phải trông cậy vào Thượng Đế là Đấng có thể khiến cho kẻ ác hòa thuận lại với Ngài. Thượng Đế sẽ chấp nhận đức tin của họ, nhờ đó họ được hòa thuận lại với Ngài. 6 Đa-vít cũng đã nói tương tự như thế. Ông bảo rằng ai được hòa thuận với Thượng Đế, nghĩa là được Ngài tha thứ những tội lỗi của mình, thật có phúc.
7 “Phúc cho người nào được xóa hết tội,
bao nhiều việc phạm pháp đều được tha thứ.
8 Phúc cho kẻ mà Chúa không kết tội.” (A)
9 Có phải phúc lành nầy chỉ dành cho người được cắt dương bì thôi hay là cũng dành cho người không được cắt dương bì nữa? Chúng ta đã nói rằng Thượng Đế chấp nhận niềm tin của Áp-ra-ham và chính niềm tin ấy khiến ông hòa thuận lại với Ngài. 10 Ông được hòa thuận ra sao? Thượng Đế chấp nhận Áp-ra-ham trước khi ông chịu phép cắt dương bì hay là sau?—Trước khi ông chịu phép cắt dương bì. 11 Áp-ra-ham chịu cắt dương bì để chứng tỏ ông đã hòa thuận lại với Thượng Đế vì ông tin Ngài trước khi chịu cắt dương bì. Cho nên Áp-ra-ham trở nên cha của những người tin nhưng không được cắt dương bì; ông là cha của mọi tín hữu đã hòa thuận lại với Thượng Đế. 12 Áp-ra-ham cũng đồng thời là cha của những người đã chịu cắt dương bì và sống theo niềm tin mà Áp-ra-ham, tổ tiên chúng ta đã có trước khi chịu cắt dương bì.
© 2010 Bible League International