Revised Common Lectionary (Complementary)
7 Ấy là vì Ngài mà tôi mang điều nhục nhã,
Mặt tôi bị phủ đầy sự khinh bỉ.
8 Tôi đã trở nên một người xa lạ đối với anh em mình,
Một người ngoại quốc đối với anh em cùng một mẹ.
9 Vì lòng nhiệt thành về nhà Chúa đã ăn nuốt tôi,
Những lời sỉ nhục mà người ta lăng nhục Ngài đã đổ xuống trên tôi.
10 Dù khi linh hồn tôi khóc lóc[a]
Và kiêng ăn thì điều đó cũng trở thành cớ để tôi bị lăng nhục.
11 Dù khi tôi mặc vải thô tang chế
Thì tôi cũng trở nên trò cười[a] cho chúng.
12 Những người ngồi nơi cổng thành chế giễu tôi,
Tôi thành đề tài câu hát của kẻ say sưa.
13 Lạy CHÚA, còn tôi, vào lúc Ngài gia ân,
Tôi cầu nguyện cùng Ngài.
Lạy Đức Chúa Trời, vì tình yêu thương lớn lao, và sự giải cứu chắc chắn của Ngài,
Xin đáp lời tôi.
14 Xin cứu tôi khỏi vũng bùn,
Xin đừng để tôi bị lún,
Xin giải cứu tôi khỏi những kẻ ghét tôi
Và khỏi vùng nước sâu.
15 Xin chớ để dòng nước lũ tràn ngập tôi,
Vực sâu không nuốt sống tôi
Và miệng huyệt mả không lấp lại trên tôi.
16 Lạy CHÚA, vì tình yêu thương tốt lành của Ngài, xin đáp lời tôi,
Vì lòng thương xót dồi dào của Ngài, xin quay lại cùng tôi.
17 Xin chớ lánh mặt cùng tôi tớ Ngài, vì tôi đang lâm cảnh hoạn nạn,
Xin mau mau đáp lời tôi.
18 Xin hãy lại gần tôi, cứu chuộc linh hồn tôi.[a]
Xin giải phóng tôi khỏi[b] kẻ thù nghịch.
12 Nhưng chúng vẫn nói: ‘Để mặc chúng tôi. Chúng tôi cứ tiếp tục theo chương trình riêng của chúng tôi, ai nấy làm theo lòng cứng cỏi và gian ác mình.’ ”
Sự Kiện Khủng Khiếp: Dân Chúng Lìa Bỏ CHÚA
13 Vì thế, CHÚA phán như vầy:
“Hãy hỏi các quốc gia,
Có ai đã từng nghe sự việc thể này?
Dân Y-sơ-ra-ên, cô gái đồng trinh,
Đã làm một việc vô cùng khủng khiếp.
14 Đỉnh núi Li-ban
Có bao giờ không phủ tuyết?
Thác nước mát chảy dọc theo sườn núi
Có bao giờ khô cạn?
15 Thế mà dân Ta đã quên Ta,
Đốt hương cúng tế cho thần giả;
Chúng đi trên đường xa xưa,
Nhưng vấp ngã vì thần giả,
Nên phải rẽ vào các ngõ phụ,
Các lối đi chưa xây đắp.
16 Đất nước chúng sẽ điêu tàn,
Đến nỗi ngàn đời phải bị chê cười
Mọi người qua lại đều sững sờ,
Lắc đầu kinh hãi.
17 Ta sẽ làm cho chúng chạy tán loạn trước mặt quân thù
Như cơn gió đông thổi bụi mịt mù.
Ta sẽ xây lưng, ngoảnh mặt đi,
Trong ngày chúng gặp hoạn nạn.”
Đấng Đem Chúng Ta Vào Sự Cứu Rỗi
5 Vì Đức Chúa Trời không đặt thế giới tương lai mà chúng ta nói đây dưới quyền các thiên sứ, nhưng một câu trong Kinh Thánh đã chứng quyết rằng:
6 “Loài người là gì mà Chúa nhớ đến.
Con loài người là chi mà Chúa lưu ý.
7 Chúa đặt con người thấp hơn các thiên sứ một chút.
Chúa đội cho con người mão hoa vinh quang, danh dự
8 Và đặt mọi vật dưới chân người.”
Khi đặt mọi vật dưới chân người, Đức Chúa Trời không chừa gì cả. Nhưng hiện nay, chúng ta chưa thấy con người khắc phục vạn vật. 9 Nhưng chúng ta lại thấy Đức Giê-su, dù được đặt thấp hơn các thiên sứ một chút, nay lại đội mão hoa vinh quang, danh dự vì Ngài đã chịu chết, để bởi ân sủng Đức Chúa Trời, Ngài chết thay cho mọi người.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)