Revised Common Lectionary (Complementary)
12 Phúc cho quốc gia nào chọn Thượng Đế làm CHÚA mình,
hay dân tộc nào được Ngài nhận làm của riêng Ngài.
13 Từ trời cao CHÚA nhìn xuống thấy từng người.
14 Từ ngôi Ngài, Chúa quan sát những kẻ sống trên đất.
15 Ngài tạo dựng lòng họ,
nên hiểu hết những hành vi của họ.
16 Không vua nào nhờ vào quân số đông mà được giải cứu.
Không chiến sĩ nào thoát chết nhờ sức mạnh.
17 Ngựa không mang lại chiến thắng;
sức mạnh chúng chẳng cứu được ai.
18 Nhưng CHÚA chăm sóc người kính sợ Ngài,
và kẻ đặt hi vọng nơi tình yêu Ngài.
19 Ngài cứu họ thoát chết
và giữ gìn sinh mạng họ trong cơn đói kém.
20 Vì thế chúng tôi đặt hi vọng nơi CHÚA.
Ngài là Đấng cứu giúp,
là thuẫn bảo vệ chúng tôi.
21 Chúng tôi vui mừng trong Ngài,
tin cậy nơi danh thánh Ngài.
22 Lạy CHÚA, xin hãy tỏ tình yêu Ngài đối với chúng tôi
vì chúng tôi đặt hi vọng nơi Ngài.
6 Ta cũng thấy một điều nghịch lý khác trên đời đã gây bực dọc cho con người không ít. 2 Một số người được Thượng Đế ban cho của cải, giàu sang và danh dự. Họ có đủ thứ. Nhưng Thượng Đế không cho họ hưởng những thứ đó mà là một người dưng. Điều đó quả thật vô ích và hết sức nghịch lý.
3 Dù ai sống lâu đến đâu đi nữa nhưng nếu không hưởng được điều Thượng Đế cho hoặc được an táng tươm tất thì ích lợi gì? Ta cho rằng hài nhi sảo thai còn may mắn hơn người ấy. 4 Hài nhi sảo thai thật vô dụng. Nó sinh ra trong sương mù rồi chết đi trong bóng tối, không tên tuổi. 5 Hài nhi ấy không hề thấy ánh mặt trời, không biết gì cả nhưng nó còn được an nghỉ hơn người kia. 6 Dù cho người ấy sống đến hai ngàn năm đi nữa mà không tận hưởng được cuộc đời thì có phải cả hai đều về chung một chỗ không?
Bài giảng của Ê-tiên
7 Thầy tế lễ tối cao hỏi Ê-tiên, “Có đúng thế không?” 2 Ê-tiên đáp, “Thưa các anh và các cha, xin nghe tôi nói. Thượng Đế vinh hiển của chúng ta hiện ra cùng Áp-ra-ham, tổ tiên của chúng ta ở Mê-sô-bô-ta-mi trước khi ông đến sinh sống tại Ha-ran. 3 Ngài nói cùng Áp-ra-ham rằng, ‘Hãy rời bỏ quê hương và bà con ngươi, rồi đi đến xứ mà ta sẽ chỉ cho.’ [a] 4 Vì thế Áp-ra-ham rời xứ Canh-đê [b] đi đến cư ngụ tại Ha-ran cho tới khi cha ông qua đời. Sau đó Thượng Đế sai ông đến xứ mà quí vị hiện đang sống đây. 5 Thượng Đế không cho ông phần đất nào ở đây cả, dù là miếng đất bằng bàn chân đi nữa. Nhưng Ngài hứa sẽ cấp cho ông cùng dòng dõi ông đất nầy, ngay trước khi Áp-ra-ham có con. 6 Ngài bảo ông rằng, ‘Dòng dõi ngươi sẽ làm dân tạm trú trên đất xa lạ, không phải là quê hương mình. Dân xứ đó sẽ bắt họ làm nô lệ và ngược đãi họ trong bốn trăm năm. 7 Nhưng ta sẽ trừng phạt quốc gia mà họ bị làm nô lệ. Rồi con cháu ngươi sẽ rời xứ ấy và thờ phụng ta tại nơi nầy.’ [c] 8 Thượng Đế lập giao ước với Áp-ra-ham qua phép cắt dương bì. Khi Áp-ra-ham sinh con trai là Y-sác, thì làm phép cắt dương bì cho con, lúc Y-sác được tám ngày. Y-sác cắt dương bì cho con là Gia-cốp, Gia-cốp cắt dương bì cho mười hai người con là tổ tiên [d] của dân ta.
© 2010 Bible League International