Old/New Testament
Con Người Gặp Khó Khăn Do Chính Mình Gây Nên
5 Anh hãy kêu xin. Nhưng ai sẽ đáp lời anh?
Anh sẽ quay về cầu cứu ai trong các thiên thần?
2 Lòng căm hờn giết chết kẻ ngu muội,
Lòng ganh tị giết hại kẻ dại dột.
3 Chính tôi thấy kẻ ngu muội đâm rễ,
Nhưng trong khoảnh khắc, nhà cửa nó bị rủa sả.[a]
4 Con cái nó không được an ninh,
Chúng bị chèn ép tại cổng thành mà không ai cứu giúp.
5 Kẻ đói ăn mùa màng chúng gặt,
Ngay cả phần mọc lên giữa gai góc;
Và kẻ khát[b] thèm muốn của cải chúng.
6 Vì hoạn nạn chẳng ra từ cát bụi,
Và khổ nhọc cũng không nẩy mầm từ đất đai.
7 Nhưng con người sanh ra để đau khổ
Như chớp lửa luôn bay xẹt lên cao.[c]
Ê-li-pha Khuyên Gióp Cầu Cứu Đức Chúa Trời
8 Phần tôi, tôi sẽ cầu cứu Đức Chúa Trời,
Tôi sẽ trình lên Ngài trường hợp của tôi.
9 Ngài làm những việc lớn lao không sao dò thấu,
Những việc diệu kỳ không ai đếm nổi.
10 Ngài cho mưa rơi xuống đất,
Nước thấm nhuần cánh đồng.
11 Ngài nâng cao người hèn hạ,
Bảo vệ người tang chế.
12 Ngài phá tan âm mưu kẻ quỷ quyệt,
Điều gì tay chúng toan làm cũng không thành.
13 Ngài bắt kẻ khôn ranh sa vào chính mưu chước họ,
Và mưu kế kẻ gian xảo bị đánh bại nhanh chóng.
14 Ban ngày chúng gặp phải tối tăm,
Giữa trưa chúng mò mẫm như trong đêm tối.
15 Nhưng Ngài cứu người khốn cùng khỏi lưỡi gươm,
Khỏi miệng và tay quân cường bạo.[d]
16 Nhờ đó người nghèo khổ có hy vọng,
Và kẻ gian ác ngậm miệng lại.
Ê-li-pha Tin Chắc Gióp Sẽ Được Đức Chúa Trời Ban Phước
17 Này, phước thay cho người được Đức Chúa Trời răn dạy!
Vậy xin anh đừng khinh thuờng sự sửa trị của Đấng Toàn Năng.
18 Ngài gây thương tích, nhưng rồi Ngài sẽ rịt bó vết thương,
Ngài đánh đau, nhưng rồi chính Ngài sẽ chữa lành.
19 Anh có gặp nguy nan sáu bảy lần,
Ngài vẫn giải cứu anh.
20 Trong cơn đói kém, Ngài cứu anh khỏi chết,
Trong chiến tranh, khỏi quyền lực của gươm dao.
21 Anh sẽ được che chở khỏi miệng lưỡi nói hành,
Anh sẽ chẳng sợ khi tai vạ đập phá tan hoang.
22 Anh sẽ nhạo cười tai ương và đói kém,
Thú rừng anh cũng chẳng sợ chi,
23 Vì anh sẽ kết ước với đá ngoài đồng ruộng,
Và thú rừng hoang dã sẽ làm hòa với anh.
24 Anh sẽ biết chắc lều trại anh phát đạt,
Anh sẽ kiểm soát bầy súc vật và chẳng thiếu con nào.
25 Anh sẽ thấy dòng dõi anh đông đúc,
Con cháu anh như cỏ ngoài đồng.
26 Anh sẽ vào mồ với tuổi thọ sức dai
Như bó lúa đến sân đạp đúng mùa.
27 Đó là điều chúng tôi đã tìm hiểu, và nhận biết là đúng.
Anh hãy nghe tôi, rồi chính anh sẽ kinh nghiệm điều ấy.
Gióp Bày Tỏ Nỗi Đau Khổ Của Mình
6 Gióp đáp:
2 Ôi, nếu nỗi đau buồn của tôi được đem lên bàn cân,
Mọi tai họa xảy đến cho tôi đặt chung trên đĩa cân,
3 Bấy giờ chúng sẽ nặng hơn cát biển!
Do đó tôi không kiềm chế được lời tôi.
4 Vì các mũi tên của Đấng Toàn Năng bắn trúng tôi,
Tâm hồn tôi uống lấy nọc độc.
Tôi kinh hoàng trước sự dàn trận tấn công của Đức Chúa Trời.
5 Lừa rừng nào hí vang bên đám cỏ xanh?
Bò mộng nào rống lên bên đống cỏ khô?
6 Món ăn lạt lẽo sao không nêm thêm muối?
Lòng trắng trứng[e] có mùi vị gì chăng?
7 Tôi chẳng màng đụng đến thức ăn,
Ăn vào tôi càng thêm bệnh hoạn.
Gióp Mất Cả Hy Vọng Và Sức Lực
8 Ước gì lời yêu cầu tôi được thỏa nguyện!
Ước gì Đức Chúa Trời ban điều tôi mong chờ!
9 Ước gì Đức Chúa Trời bằng lòng nghiền nát tôi,
Ước gì Ngài dang tay cắt đứt đời tôi!
10 Sự chết sẽ là niềm an ủi của tôi,
Và tôi sẽ nhảy nhót vui mừng trong cơn đau khôn nguôi,
Vì tôi không chối bỏ mạng lịnh của Đấng Thánh.
11 Tôi còn sức đâu mà chờ đợi?
Cuối cùng đời tôi ra sao mà tôi phải kéo dài cuộc sống?
12 Sức tôi có phải là sức đá?
Thân tôi có phải là thân đồng?
13 Thật tôi không thể tự giúp mình được,
Và mọi nguồn cứu giúp đã bị đem đi xa khỏi tôi.
Gióp Trách Bạn Bè Dối Gạt Mình
14 Người tuyệt vọng cần bạn bè thương xót[f]
Ngay cả khi người mất đi lòng kính sợ Đấng Toàn Năng.
15 Anh em tôi dối gạt tôi như lòng khe cạn nước,
Như dòng sông nước lũ theo mùa.
16 Nước đục ngầu vì băng giá,
Nước dâng cao khi tuyết tan.
17 Nước mới vừa chảy[g] đã cạn khô,
Khi trời nắng hạn, nước tan biến hết.
18 Đoàn lái buôn rẽ tách khỏi đường cái,
Đi lạc sâu vào trong sa mạc và chết mất.
19 Đoàn lái buôn từ Thê-ma nhìn quanh tìm kiếm,
Du khách từ Sê-ba hy vọng nơi các dòng sông,
20 Nhưng họ ngỡ ngàng vì đã tin tưởng,
Đến bờ khe, họ choáng váng bàng hoàng.
21 Giờ đây, đối với tôi, các anh cũng giống như dòng sông khô hạn,
Các anh thấy tai vạ rồi sợ vạ lây.
22 Tôi nào có xin các anh: “Xin bố thí cho tôi!
Xin dùng tài sản các anh hối lộ thay cho tôi!
23 Xin giải cứu tôi khỏi quyền lực kẻ thù!
Xin cứu chuộc tôi khỏi tay kẻ bạo tàn!”
Gióp Quả Quyết Mình Vô Tội
24 Xin các anh chỉ dạy tôi, tôi sẽ nín lặng.
Xin cho tôi biết tôi sai quấy chỗ nào.
25 Lời chỉ trích đúng[h] làm đau lòng thật,
Nhưng các anh chê trách tôi điều chi?
26 Các anh tưởng có thể dùng lời để chỉ dạy,
Trong khi các anh xem lời nói của người tuyệt vọng như làn gió thoảng qua.
27 Lẽ nào các anh rút thăm giành trẻ mồ côi,
Hoặc đem bạn đổi lấy món hàng?
28 Thôi bây giờ, tôi van xin các anh, hãy nhìn thẳng vào mặt tôi,
Tôi quyết chắc tôi không nói dối.
29 Xin các anh nghĩ lại, đừng phán đoán bất công;
Xin các anh xét lại, tôi vô tội hoàn toàn.
30 Lưỡi tôi có nói điều chi gian dối?
Tôi không phân biệt được điều gian manh sao?
Kiếp Sống Khổ Nhọc
7 Đời người trên đất khác nào nghĩa vụ lao động nhọc nhằn,
Chuỗi ngày của đời người khác nào những ngày làm công!
2 Người khát khao bóng mát như tên nô lệ,
Người mong đợi tiền công như thợ làm công nhật.
3 Cũng vậy, tôi thừa hưởng những tháng ngày vô nghĩa,
Những đêm sầu khổ là phần của tôi.
4 Nằm xuống ngủ, tôi tự hỏi: “Bao giờ mới đến lúc thức dậy?”
Nhưng đêm tối kéo dài, và tôi trăn trở mãi cho đến rạng đông.
5 Toàn thân tôi bị dòi khoét và ghét đóng vảy như chiếc áo,
Da tôi nứt nẻ và chảy mủ.
6 Ngày đời tôi qua mau hơn thoi đưa,
Tôi đã đến ngày cuối, thoi đã kéo hết chỉ.
7 Xin Chúa nhớ đời con chỉ là một hơi thở,
Mắt con sẽ không còn nhìn thấy phước hạnh nữa.
8 Mắt hiện đang nhìn con sẽ không thấy con nữa,
Mắt Chúa tìm con, nhưng con sẽ không còn.
Kiếp Sống Ngắn Ngủi
9 Như áng mây tan ra và biến mất,
Người đã xuống âm phủ không thể trở về dương gian;
10 Người không thể trở về nhà mình nữa,
Nơi người ở cũng không nhận ra người.
11 Vì thế con sẽ không cầm miệng lại,
Con sẽ nói ra vì tâm thần con bực bội,
Con sẽ kêu than vì lòng con cay đắng.
12 Con nào phải biển cả hoặc thủy quái biển sâu
Mà Chúa phải đặt người canh gác?
13 Khi con nghĩ: “Giường con sẽ an ủi con,
Con nằm ngủ sẽ bớt lời than vãn,”
14 Bấy giờ Chúa khiến con sợ hãi vì chiêm bao,
Kinh hoàng vì khải tượng,
15 Đến nỗi con thà bị nghẹt thở,
Thà chết còn hơn sống trong bộ xương này!
16 Con chán rồi. Con sẽ không sống mãi,
Xin Chúa bỏ mặc con, vì ngày đời con chỉ là một hơi thở.
Tại Sao Đức Chúa Trời Chú Ý Đến Loài Người?
17 Loài người là gì mà Chúa kể là quan trọng,
Mà Chúa quan tâm đến,
18 Và dò xét mỗi buổi sáng,
Rèn thử từng lúc một?
19 Bao giờ Chúa mới xây mắt khỏi tôi,
Cho tôi thong thả nuốt nước bọt?
20 Hỡi Đấng canh giữ loài người, nếu con có phạm tội,
Con có làm gì hại Chúa đâu?
Sao Ngài đặt con làm bia tập bắn?
Sao con trở thành gánh nặng cho Ngài?
21 Sao Chúa không tha thứ vi phạm con,
Bỏ qua tội ác con?
Vì chẳng bao lâu con sẽ nằm trong bụi đất;
Nếu Chúa tìm con, con sẽ chẳng còn.
Sau-lơ Bức Hại Hội Thánh
8 Sau-lơ tán thành việc giết Ê-tiên. Trong lúc ấy, Hội Thánh tại Giê-ru-sa-lem bắt đầu bị bắt bớ dữ dội. Ngoại trừ các sứ đồ, tất cả các tín hữu đều phải chạy tan lạc trong khắp miền Giu-đê và Sa-ma-ri. 2 Nhưng có những người tin kính, an táng Ê-tiên và khóc thương ông rất nhiều. 3 Nhưng Sau-lơ phá hoại Hội Thánh, đi lùng từ nhà này qua nhà khác, bắt các tín hữu cả nam lẫn nữ và tống giam vào ngục.
Phúc Âm Được Truyền Bá Ở Xứ Sa-ma-ri
4 Vậy những người di tản đi đến đâu cũng truyền giảng Phúc Âm. 5 Phi-líp xuống một thành phố miền Sa-ma-ri, truyền giảng Chúa Cứu Thế cho dân chúng. 6 Đoàn dân đông rất chú ý đến lời Phi-líp giảng vì mọi người đều nghe ông giảng và thấy các dấu lạ ông làm. 7 Nhiều tà linh hét lên mà xuất khỏi những người bị ám. Nhiều người bại liệt và què quặt được chữa lành, 8 nên thành phố tràn ngập niềm vui.
9 Một người tên Si-môn trước kia hành nghề phù thủy trong thành phố, đã làm cho cả dân Sa-ma-ri đều kinh ngạc. Ông tự xưng là bậc đại tài. 10 Mọi người trong thành từ nhỏ đến lớn đều trọng vọng và ca tụng: “Ông này có quyền năng của Thần gọi là Đại Năng.” 11 Họ nghe theo ông vì lâu nay ông đã trổ tài ma thuật làm cho họ phải kinh ngạc. 12 Nhưng khi nghe Phi-líp truyền giảng Phúc Âm về Nước Đức Chúa Trời và danh Chúa Cứu Thế Giê-su thì họ đều tin nhận và chịu phép báp-tem, cả nam lẫn nữ.
13 Chính Si-môn cũng tin và sau khi chịu phép báp-tem, cứ theo sát bên Phi-líp. Khi Si-môn thấy các dấu lạ và việc quyền năng vĩ đại Phi-líp làm thì ngạc nhiên vô cùng.
14 Nghe tin dân chúng Sa-ma-ri đã tiếp nhận Đạo Chúa, các sứ đồ ở Giê-ru-sa-lem liền sai Phê-rơ và Giăng xuống thăm. 15 Đến nơi, hai ông cầu nguyện cho các tín hữu nhận lãnh Thánh Linh, 16 vì Thánh Linh chưa giáng xuống trên người nào cả; họ chỉ mới chịu phép báp-tem nhân danh Chúa Giê-su mà thôi. 17 Rồi hai ông đặt tay trên các tín hữu thì họ đều nhận lãnh Thánh Linh.
18 Si-môn nhận thấy hễ các sứ đồ đặt tay trên ai thì Thánh Linh được ban cho người ấy, liền dâng tiền bạc cho họ và yêu cầu: 19 “Xin quý ông cho tôi uy quyền này để tôi đặt tay trên ai thì người đó cũng nhận được Thánh Linh!” 20 Phê-rơ đáp: “Bạc của anh cũng hãy hư vong với anh! Vì anh tưởng có thể lấy tiền bạc mà mua ân tứ của Đức Chúa Trời! 21 Anh chẳng được dự phần hoặc hưởng điều gì trong chức vụ này, vì lòng anh không ngay thẳng trước Đức Chúa Trời. 22 Anh hãy ăn năn về điều ác này và cầu nguyện với Chúa có lẽ Ngài sẽ tha thứ cho anh về tư tưởng ấy trong lòng. 23 Vì tôi thấy anh đầy dẫy mật đắng và đang làm nô lệ cho tội lỗi.” 24 Si-môn thưa: “Xin các ông cầu nguyện Chúa giúp tôi, để tôi khỏi bị các điều ông nói đó!” 25 Sau khi làm chứng và công bố Đạo Chúa, Phê-rơ và Giăng trở về Giê-ru-sa-lem, vừa đi vừa truyền giảng Phúc Âm trong nhiều làng Sa-ma-ri.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)