Old/New Testament
Lễ Vượt Qua tại Si-nai
9 Chúa phán với Môi-se trong Ðồng Hoang Si-nai, vào tháng giêng, năm thứ hai, sau khi họ đã ra khỏi đất Ai-cập rằng: 2 “Dân I-sơ-ra-ên phải giữ Lễ Vượt Qua theo thì giờ đã định. 3 Vào ngày mười bốn tháng nầy, lúc chạng vạng tối, các ngươi hãy giữ lễ ấy theo thì giờ đã định; các ngươi phải giữ tất cả quy tắc và luật lệ về lễ ấy.”
4 Vậy Môi-se nói với dân I-sơ-ra-ên để họ giữ Lễ Vượt Qua. 5 Vào ngày mười bốn tháng giêng, lúc chạng vạng tối, họ giữ Lễ Vượt Qua trong Ðồng Hoang Si-nai. Chúa đã truyền cho Môi-se thế nào, dân I-sơ-ra-ên làm y thế ấy.
6 Bấy giờ có mấy người bị ô uế vì đã đụng đến xác chết, vì thế họ không được cho giữ Lễ Vượt Qua trong ngày đó. Ngày hôm đó họ đến gặp Môi-se và A-rôn, 7 và nói với hai vị ấy, “Chúng tôi đã bị ô uế vì đụng đến xác chết, nhưng sao chúng tôi còn bị cấm không được phép dâng của lễ lên Chúa vào thời điểm đã định cho dân I-sơ-ra-ên?”
8 Môi-se đáp với họ, “Xin đứng ở đó đợi, để tôi đi thỉnh ý, xem Chúa truyền như thế nào về trường hợp của anh chị em.”
9 Chúa phán với Môi-se rằng, 10 “Hãy nói với dân I-sơ-ra-ên rằng: Bất cứ người nào trong các ngươi, hay bất cứ người nào trong dòng dõi các ngươi bị ô uế vì đụng đến xác chết, hoặc bận phải đi xa, đều phải giữ Lễ Vượt Qua để kính Chúa. 11 Vào ngày mười bốn tháng hai, lúc chạng vạng tối, họ sẽ cử hành lễ ấy; họ sẽ ăn lễ ấy với bánh không men và rau đắng. 12 Họ sẽ không được để lại gì cho đến sáng hôm sau, và cũng không được làm gãy xương của con vật. Họ sẽ giữ mọi luật lệ về Lễ Vượt Qua. 13 Nhưng kẻ nào được sạch và không phải đi xa mà không giữ Lễ Vượt Qua sẽ bị loại trừ khỏi dân, vì đã không dâng lễ lên Chúa vào thời điểm đã định; kẻ ấy sẽ phải mang lấy hậu quả của tội lỗi nó. 14 Phàm kiều dân nào ở giữa các ngươi muốn giữ Lễ Vượt Qua để kính Chúa thì phải làm theo mọi quy tắc và luật lệ về Lễ Vượt Qua. Các ngươi chỉ có một luật chung về cách giữ Lễ Vượt Qua cho cả kiều dân và người bản xứ.”
Ðám Mây và Ánh Lửa
15 Vào ngày Ðền Tạm được dựng lên, mây sa xuống bao phủ cả Ðền Tạm, tức Lều Chứng Ước; còn từ tối cho đến sáng có ánh sáng như ánh lửa tỏa sáng bên trên Ðền Tạm. 16 Quang cảnh của Ðền Tạm luôn luôn như vậy: ban ngày có mây bao phủ, ban đêm có ánh lửa tỏa sáng. 17 Khi nào mây cất lên khỏi Lều, dân I-sơ-ra-ên nhổ trại ra đi; đến nơi nào mây dừng lại, dân I-sơ-ra-ên đóng trại tại đó. 18 Theo lệnh Chúa mà dân I-sơ-ra-ên nhổ trại ra đi, và cũng theo lệnh Chúa mà dân I-sơ-ra-ên đóng trại. Khi nào mây còn ngự trên Ðền Tạm thì họ còn đóng trại tại đó. 19 Dù khi mây tiếp tục bao phủ trên Ðền Tạm nhiều ngày thì dân I-sơ-ra-ên vẫn cứ vâng theo lệnh Chúa mà không nhổ trại ra đi. 20 Có khi mây chỉ phủ trên Ðền Tạm vài ngày. Họ theo lệnh Chúa mà ở lại trong trại, rồi theo lệnh Chúa mà nhổ trại ra đi. 21 Có khi mây chỉ dừng lại từ tối đến sáng; sáng ngày mây cất lên, họ nhổ trại lên đường; có khi mây chỉ dừng lại một ngày một đêm, khi nào mây cất lên, họ nhổ trại ra đi. 22 Bất kể là hai ngày, một tháng, hay lâu hơn, hễ khi nào đám mây còn ngự trên Ðền Tạm, dân I-sơ-ra-ên vẫn cứ ở trong doanh trại mà không ra đi; nhưng khi đám mây cất lên, họ liền nhổ trại ra đi. 23 Cứ theo lệnh Chúa mà họ đóng trại, và cứ theo lệnh Chúa mà họ nhổ trại ra đi. Họ cứ giữ theo lệnh Chúa mà Chúa đã truyền qua Môi-se.
Những Chiếc Kèn Bằng Bạc
10 Chúa phán với Môi-se rằng, 2 “Hãy làm hai chiếc kèn bằng bạc, hãy lấy bạc dát mỏng mà làm, để dùng triệu tập hội chúng hoặc ban lệnh cho hội chúng nhổ trại ra đi. 3 Khi cả hai chiếc kèn được thổi lên, toàn thể hội chúng sẽ tập họp lại bên ngươi ở cửa Lều Hội Kiến. 4 Nhưng khi chỉ một chiếc kèn được thổi, thì chỉ những người lãnh đạo tức những thủ lãnh của mỗi chi tộc, sẽ tập họp lại bên ngươi. 5 Khi ngươi thổi điệu kèn xuất hành lần thứ nhất, các trại ở phía đông sẽ nhổ trại ra đi. 6 Khi ngươi thổi điệu kèn xuất hành lần thứ nhì, các trại ở phía nam sẽ nhổ trại ra đi. Chúng sẽ nhổ trại ra đi theo mỗi đợt kèn hiệu lệnh xuất hành được thổi. 7 Khi ngươi muốn hội chúng tập họp, hãy thổi kèn để triệu tập, nhưng không thổi điệu kèn xuất hành. 8 Các con trai của A-rôn, tức các tư tế, sẽ chịu trách nhiệm thổi kèn. Ðây là một quy luật vĩnh viễn trải qua mọi thế hệ của các ngươi. 9 Khi các ngươi xuất quân ra trận đối phó với quân thù xâm lăng xứ sở các ngươi, các ngươi sẽ thổi điệu kèn xuất quân; bấy giờ các ngươi sẽ được nhớ đến trước mặt Chúa, Ðức Chúa Trời của các ngươi, và các ngươi sẽ được giải cứu khỏi quân thù. 10 Trong những ngày các ngươi vui mừng, vào những ngày lễ trọng thể, và vào những ngày đầu tháng, các ngươi sẽ thổi kèn khi dâng của lễ thiêu và khi dâng của lễ cầu an; những tiếng kèn ấy sẽ làm cho các ngươi được nhớ đến trước mặt Chúa, Ðức Chúa Trời của các ngươi. Ta là Chúa, Ðức Chúa Trời của các ngươi.”
Rời Khỏi Si-nai
11 Vào ngày hai mươi, tháng hai, năm thứ hai, đám mây cất lên khỏi Ðền Tạm của Chứng Ước. 12 Dân I-sơ-ra-ên tuần tự nhổ trại ra đi, rời khỏi Ðồng Hoang Si-nai. Ðám mây đến Ðồng Hoang Pa-ran thì dừng lại.
13 Lần đầu tiên họ nhổ trại ra đi theo lệnh Chúa truyền qua Môi-se. 14 Cờ của trại quân Giu-đa ra đi trước, từng đơn vị lần lượt lên đường, dưới sự chỉ huy của Nát-sôn con trai Am-mi-na-đáp, 15 kế đến là đoàn quân của chi tộc I-sa-ca, dưới sự chỉ huy của Nê-tha-nên con trai Xu-a, 16 tiếp theo là đoàn quân của chi tộc Xê-bu-lun, dưới sự chỉ huy của Ê-li-áp con trai Hê-lôn.
17 Bấy giờ Ðền Tạm đã được dỡ xuống. Các con cháu Ghẹt-sôn và các con cháu Mê-ra-ri mang Ðền Tạm ra đi.
18 Sau đó cờ của trại quân Ru-bên ra đi, từng đơn vị lần lượt lên đường, dưới sự chỉ huy của Ê-li-xu con trai Sê-đê-ua, 19 kế đến là đoàn quân của chi tộc Si-mê-ôn, dưới sự chỉ huy của Sê-lu-mi-ên con trai Xu-ri-sa-đai, 20 tiếp theo là đoàn quân của chi tộc Gát, dưới sự chỉ huy của Ê-li-a-áp con trai Ðê-u-ên.
21 Bấy giờ các con cháu Kê-hát, những người mang các vật thánh, ra đi; và Ðền Tạm phải được dựng lên trước khi họ đến nơi.
22 Sau đó cờ của trại quân Ép-ra-im ra đi, từng đơn vị lần lượt lên đường, dưới sự chỉ huy của Ê-li-sa-ma con trai Am-mi-hút, 23 kế đến là đoàn quân của chi tộc Ma-na-se, dưới sự chỉ huy của Ga-ma-li-ên con trai Pê-đa-xu, 24 tiếp theo là đoàn quân của chi tộc Bên-gia-min, dưới sự chỉ huy của A-bi-đan con trai Ghi-đê-ô-ni.
25 Sau đó cờ của trại quân Ðan, làm hậu quân cho tất cả trại quân khác, ra đi, từng đơn vị lần lượt lên đường, dưới sự chỉ huy của A-hi-ê-xe con trai Am-mi-sa-đai, 26 kế đến là đoàn quân của chi tộc A-se, dưới sự chỉ huy của Pa-ghi-ên con trai Ốc-ran, 27 tiếp theo là đoàn quân của chi tộc Náp-ta-li, dưới sự chỉ huy của A-hi-ra con trai Ê-nan.
28 Ðó là thứ tự của các trại quân I-sơ-ra-ên mỗi khi họ nhổ trại ra đi, từng đơn vị lần lượt lên đường.
Khô-báp Người Mi-đi-an
29 Môi-se nói với Khô-báp con trai Rê-u-ên người Mi-đi-an (Rê-u-ên là nhạc phụ của Môi-se), “Chúng tôi đi đến xứ mà Chúa phán rằng, ‘Ta sẽ ban nó cho các ngươi,’ xin anh đi với chúng tôi, chúng tôi sẽ đối xử tử tế với anh, vì Chúa hứa sẽ ban phước cho dân I-sơ-ra-ên.”
30 Nhưng ông ấy đáp với Môi-se, “Tôi không đi đâu. Tôi sẽ về quê hương tôi và sống với bà con tôi.”
31 Môi-se nói, “Xin anh đừng rời bỏ chúng tôi, vì anh biết nơi nào trong đồng hoang nầy chúng tôi có thể đóng trại được, và anh sẽ như cặp mắt của chúng tôi. 32 Ngoài ra nếu anh đi với chúng tôi, những phước hạnh nào Chúa ban cho chúng tôi, chúng tôi sẽ chia sẻ với anh.”
Nhổ Trại Ra Ði
33 Vậy họ nhổ trại rời khỏi núi của Chúa ra đi được ba ngày đường; Rương Giao Ước của Chúa luôn đi trước họ trong ba ngày đường đó để chọn nơi nào cho họ nghỉ. 34 Khi họ nhổ trại ra đi, mây của Chúa luôn che mát trên đầu họ.
35 Mỗi khi Rương Thánh ra đi Môi-se nói,
“Lạy Chúa, xin trỗi dậy, xin làm cho quân thù của Ngài chạy tán loạn,
Xin khiến những kẻ chống nghịch Ngài chạy trốn trước mặt Ngài.”
36 Mỗi khi Rương Thánh dừng lại nghỉ ông nói,
“Lạy Chúa, xin trở lại,
Xin Ngài ngự giữa muôn ngàn con dân I-sơ-ra-ên.”
11 Bấy giờ dân chúng lằm bằm vì những cực nhọc trong cuộc hành trình, và những tiếng lằm bằm đó thấu đến tai Chúa. Chúa nghe rõ những lời lằm bằm đó, nên Ngài nổi giận. Lửa của Chúa bừng lên thiêu hủy họ; lửa bắt đầu thiêu rụi các lều ở bìa doanh trại. 2 Dân chúng kêu cứu với Môi-se; Môi-se cầu nguyện với Chúa, và lửa tàn lụi. 3 Vì thế nơi đó được gọi là Ta-bê-ra,[a] vì lửa của Chúa đã thiêu hủy họ.
Ma-na
4 Bấy giờ những dân ô hợp ở giữa họ thèm ăn món nầy món nọ, khiến dân I-sơ-ra-ên lại khóc lóc và thở than, “Ước gì chúng ta có thịt mà ăn! 5 Chúng ta nhớ ngày nào được ăn cá ở Ai-cập mà chẳng tốn một đồng tiền, rồi nào là dưa leo, dưa hấu, củ kiệu, củ hành, và củ tỏi. 6 Bây giờ thì linh hồn chúng ta khô cằn. Chẳng có món gì cả; ngày nào cũng chỉ thấy có mỗi một món ma-na nầy.”
7 Vả, ma-na là những hạt nhỏ giống như hạt ngò, có màu trắng đục tựa như nhựa hương. 8 Dân chúng đi tản mác hốt nó đem về, dùng cối xay nghiền nát hoặc cho vào cối giã ra thành bột, rồi đem nấu trong nồi hoặc làm bánh; vị của nó giống như vị của bánh ngọt làm bằng bột trộn dầu. 9 Ðêm đêm mỗi khi sương rơi xuống trên doanh trại, thì ma-na cũng rơi xuống theo.
10 Môi-se nghe dân chúng than khóc trong gia đình họ, ở cửa lều họ. Bấy giờ Chúa nổi giận phừng phừng, còn Môi-se thì rất khổ tâm. 11 Môi-se thưa với Chúa, “Tại sao Ngài làm khổ tôi tớ Ngài như thế nầy? Tại sao con không được ơn trước mặt Ngài, đến nỗi Ngài đã chất cả gánh nặng của đoàn dân nầy trên con? 12 Con có mang thai cả đoàn dân nầy chăng? Con có sinh ra họ chăng, mà Ngài bảo con phải bồng ẵm họ trong lòng, như người vú bồng ẵm con thơ còn cho bú, để mang họ vào trong xứ mà Ngài đã thề hứa với tổ tiên họ? 13 Con biết lấy thịt ở đâu cho cả đoàn dân nầy ăn bây giờ? Vì họ đến khóc lóc với con và nói rằng, ‘Hãy cho chúng tôi thịt để chúng tôi ăn!’ 14 Con không thể mang nổi đoàn dân nầy một mình, vì họ quá nặng đối với con. 15 Nếu Ngài định đối xử với con thế nầy, xin cho con được ơn trước mặt Ngài bằng cách cất lấy mạng sống con đi, để con khỏi phải nhìn thấy nỗi khổ của con.”
Bảy Mươi Trưởng Lão
16 Bấy giờ Chúa phán với Môi-se, “Hãy triệu tập bảy mươi trưởng lão của dân I-sơ-ra-ên lại, tức những người ngươi biết là trưởng lão của dân và những người lãnh đạo của dân. Hãy đưa họ đến Lều Hội Kiến và để họ đứng đó với ngươi. 17 Ta sẽ ngự xuống nói chuyện với ngươi tại đó. Ta sẽ lấy Thần Ta đang ngự trên ngươi đặt trên chúng, để chúng cùng mang gánh nặng của dân với ngươi, hầu ngươi sẽ không mang gánh nặng ấy một mình. 18 Ngươi cũng hãy nói với dân: Hãy làm cho anh chị em ra thánh, vì ngày mai anh chị em sẽ ăn thịt, bởi anh chị em có kêu rêu khóc lóc thấu đến tai Chúa rằng: ‘Ước gì chúng ta có thịt để ăn! Nếu biết sẽ như thế nầy thì thà cứ ở lại Ai-cập còn hơn.’ Vì vậy Chúa sẽ ban thịt cho anh chị em, để anh chị em có thịt mà ăn. 19 Anh chị em sẽ không ăn thịt chỉ một ngày, hai ngày, năm ngày, mười ngày, hay hai mươi ngày, 20 nhưng sẽ có thịt ăn cả tháng, cho đến khi thịt trào ra lỗ mũi, và anh chị em phải ngán sợ mới thôi, bởi vì anh chị em đã khinh thường Chúa, Ðấng đang ngự giữa anh chị em, và đã kêu rêu khóc lóc trước mặt Ngài, mà rằng, ‘Tại sao chúng ta phải rời khỏi Ai-cập?’”
21 Môi-se thưa với Chúa, “Ðoàn dân mà con đang ở với họ đây có tới sáu trăm ngàn bộ binh, thế mà Ngài bảo, ‘Ta sẽ cho họ thịt để ăn trong cả tháng!’ 22 Làm sao có đủ các đàn chiên và các đàn bò mà làm thịt cho họ ăn đây? Ngay cả cá dưới biển cũng không biết có đủ để bắt lên cho họ ăn chăng?”
23 Chúa phán với Môi-se, “Tay quyền năng của Ta há bị giới hạn sao? Bây giờ ngươi hãy chờ xem những lời Ta đã phán có đúng không.”
24 Vậy Môi-se đi ra và nói với dân những lời Chúa đã phán. Ông triệu tập bảy mươi trưởng lão của dân lại và để họ đứng chung quanh Lều. 25 Bấy giờ Chúa từ đám mây ngự xuống nói chuyện với ông. Ngài lấy Thần của Ngài đang ngự trên ông mà đặt trên bảy mươi trưởng lão. Khi Thần của Ngài ngự trên họ, họ nói tiên tri, nhưng chỉ một lần ấy mà thôi.
26 Có hai vị trưởng lão, một vị tên Ên-đát, còn vị kia tên Mê-đát; hai vị ấy có tên trong danh sách các vị trưởng lão, nhưng không đến Lều; khi Thần của Ngài ngự trên các vị trưởng lão thì họ cũng nói tiên tri trong doanh trại. 27 Một thanh niên chạy đến báo với Môi-se, “Ên-đát và Mê-đát đang nói tiên tri trong doanh trại.”
28 Giô-suê con trai Nun, phụ tá của Môi-se, một trong những người trẻ hầu cận của ông, nói, “Thưa chúa, xin ban lịnh cấm họ.”
29 Nhưng Môi-se đáp, “Anh ganh giùm tôi chăng? Ước chi toàn thể dân Ngài đều là các tiên tri, và ước chi Chúa đặt Thần của Ngài trên họ!” 30 Sau đó Môi-se và các vị trưởng lão đều trở về doanh trại.
Chim Cút
31 Bấy giờ Chúa khiến một luồng gió mạnh mang vô số chim cút từ bờ biển vào quanh doanh trại, khắp cả bên nầy lẫn bên kia, phía nào cũng đi cả ngày đường mới hết chim cút; chim cút tràn ngập khắp mặt đất, chồng chất lên nhau cao chừng một mét.[b] 32 Dân chúng ùa ra bắt cút. Họ bắt suốt ngày hôm đó, suốt đêm hôm đó, và cả ngày hôm sau. Người nào bắt ít nhất cũng kiếm được hơn hai ngàn con.[c] Họ đem về căng ra phơi khô khắp cả doanh trại. 33 Nhưng đang khi thịt còn dính nơi răng họ, trước khi họ chưa kịp nhai, Chúa đã nổi cơn thịnh nộ nghịch lại dân. Chúa đánh phạt dân bằng một tại vạ rất nặng nề. 34 Người ta gọi nơi đó là Kíp-rốt Hát-ta-a-va,[d] bởi vì người ta đã chôn xác những người tham ăn ở nơi đó. 35 Từ Kíp-rốt Hát-ta-a-va đoàn dân lên đường đi đến Ha-xê-rốt.
Chúa Chữa Lành Người Bị Quỷ Ám
(Mat 8:28-34; Lu 8:26-39)
5 Sau đó họ đến bờ biển bên kia, vào miền Ghê-ra-sê-nê. 2 Khi Ngài vừa bước ra khỏi thuyền, liền có một người bị tà linh ô uế nhập từ nghĩa địa ra đón Ngài. 3 Ông sống giữa các mồ mả. Không ai có thể kiềm chế ông được nữa, ngay cả xiềng xích cũng vô dụng, 4 vì ông thường bị cùm và bị xiềng, nhưng ông đã bứt xiềng và bẻ cùm, và không ai đủ sức chế ngự ông. 5 Ngày đêm ông ở giữa các mồ mả và trên núi; ông thường gào rú và lấy đá đập vào mình. 6 Khi thấy Ðức Chúa Jesus ở đàng xa, ông chạy đến, sấp mình trước mặt Ngài, 7 và nói lớn tiếng, “Lạy Ðức Chúa Jesus, Con Ðức Chúa Trời Tối Cao, Ngài định làm gì với tôi? Tôi nhân danh Ðức Chúa Trời van xin Ngài đừng hành hạ tôi.” 8 Số là Ngài đã nói với ông, “Hỡi tà linh ô uế, hãy ra khỏi người này.”
9 Ngài hỏi ông, “Ngươi tên chi?”
Ông đáp, “Tôi tên là ‘Ðạo quân,’ vì chúng tôi rất đông.” 10 Rồi ông cứ lải nhải van xin Ngài đừng đuổi chúng ra khỏi miền đó.
11 Khi ấy gần đó có một bầy heo rất đông đang ăn trên triền núi. 12 Chúng van nài, “Xin sai chúng tôi đến với bầy heo để chúng tôi có thể nhập vào chúng.” 13 Ngài cho phép. Bầy quỷ ô uế xuất ra khỏi người ấy và nhập vào bầy heo. Bầy heo từ trên triền núi cùng nhau lao mình xuống biển. Có khoảng hai ngàn con heo chết chìm dưới biển.
14 Thấy vậy những người chăn heo bỏ chạy và thuật chuyện ấy khắp thành và các làng xung quanh. Người ta đổ xô nhau đến xem việc đã xảy ra. 15 Khi họ đến gặp Ðức Chúa Jesus và thấy người bị quỷ ám, tức người vốn đã bị bầy quỷ ‘đạo quân’ ám nhập, ngồi đó, ăn mặc đàng hoàng, và đầu óc tỉnh táo, họ phát sợ. 16 Những người chứng kiến việc ấy thuật lại cho họ những gì đã xảy đến cho người bị quỷ ám và bầy heo. 17 Họ liền nài xin Ngài rời khỏi miền của họ.
18 Ðang khi Ngài xuống thuyền, người vốn bị quỷ ám đến xin Ngài cho ông theo Ngài. 19 Ngài không cho nhưng bảo ông, “Hãy về nhà ngươi, về với bà con bạn hữu ngươi, thuật lại mọi việc lớn lao mà Chúa đã làm cho ngươi, và cho họ biết Ngài đã thương xót ngươi thế nào.” 20 Ông đi về và bắt đầu rao truyền khắp miền Ðê-ca-pô-li[a] những việc lớn lao mà Ðức Chúa Jesus đã làm cho ông, và ai nghe đều lấy làm lạ.
Copyright © 2011 by Bau Dang