Old/New Testament
Chúa Lập A-rôn Làm Phát Ngôn Viên cho Môi-se
7 Chúa phán với Môi-se, “Nầy, Ta đã lập ngươi như một vị thần[a] đối với Pha-ra-ôn, và A-rôn anh ngươi sẽ là tiên tri của ngươi. 2 Ngươi sẽ nói tất cả những gì Ta truyền cho ngươi, rồi A-rôn anh ngươi sẽ nói lại với Pha-ra-ôn, để dân I-sơ-ra-ên rời khỏi nước của nó. 3 Nhưng Ta sẽ để cho Pha-ra-ôn cứng lòng, rồi Ta sẽ thực hiện nhiều dấu kỳ và phép lạ trong đất Ai-cập. 4 Pha-ra-ôn sẽ không nghe ngươi, nên Ta sẽ áp đặt tay Ta trên Ai-cập, để đem các đội ngũ của Ta, tức dân I-sơ-ra-ên của Ta, ra khỏi xứ Ai-cập bằng những cơn đoán phạt nặng nề. 5 Bấy giờ dân Ai-cập sẽ biết rằng Ta là Chúa, khi Ta đưa tay ra chống lại Ai-cập và đem dân I-sơ-ra-ên ra khỏi xứ của chúng.”
6 Môi-se và A-rôn làm y như vậy. Họ làm đúng như những gì Chúa đã truyền cho họ. 7 Môi-se được tám mươi tuổi và A-rôn được tám mươi ba tuổi khi họ đến nói với Pha-ra-ôn.
Cây Gậy của A-rôn
8 Chúa phán với Môi-se và A-rôn, 9 “Khi Pha-ra-ôn bảo các ngươi, ‘Hãy làm một phép lạ,’ ngươi hãy nói với A-rôn, ‘Lấy cây gậy của anh và thảy xuống đất trước mặt Pha-ra-ôn,’ và nó sẽ biến thành con rắn.”
10 Vậy Môi-se và A-rôn đến gặp Pha-ra-ôn và làm y như Chúa đã truyền. A-rôn thảy cây gậy của ông xuống trước mặt Pha-ra-ôn và quần thần của ông ấy; cây gậy liền biến thành con rắn.
11 Pha-ra-ôn cho triệu các pháp sư và các thuật sĩ đến; các phù thủy Ai-cập cũng dùng pháp thuật của họ mà làm phép lạ như vậy. 12 Mỗi người đều thảy cây gậy của họ xuống đất, và chúng đều biến thành rắn. Nhưng cây gậy của A-rôn nuốt tất cả các cây gậy của họ. 13 Tuy nhiên Pha-ra-ôn vẫn cứng lòng; ông không chịu nghe lời họ, như Chúa đã phán trước.
Tai Họa Thứ Nhất: Nước Biến Thành Máu
14 Chúa phán với Môi-se, “Lòng của Pha-ra-ôn đã cứng cỏi; nó từ chối không để dân đi. 15 Sáng mai ngươi hãy đến gặp Pha-ra-ôn khi nó đi ra bờ sông. Ngươi hãy đứng sẵn ở bờ sông đợi nó. Hãy cầm cây gậy đã biến thành con rắn trong tay ngươi. 16 Ngươi hãy nói với nó, ‘Chúa, Ðức Chúa Trời của người Hê-bơ-rơ, sai tôi đến nói với ngài, “Hãy để dân Ta đi, để chúng thờ phượng Ta trong đồng hoang,” nhưng cho đến nay ngươi vẫn không chịu nghe. 17 Chúa phán thế nầy, “Bởi điều nầy ngươi sẽ biết rằng Ta là Chúa.” Hãy xem, tôi sẽ đập cây gậy trong tay tôi vào nước Sông Nin, và nước sẽ biến thành máu. 18 Cá trong sông sẽ chết, sông sẽ trở nên hôi thối, và người Ai-cập sẽ không thể uống nước Sông Nin.’”
19 Chúa phán với Môi-se, “Hãy nói với A-rôn, ‘Hãy lấy cây gậy của anh giơ trên các mặt nước của Ai-cập, trên các sông ngòi, các kinh rạch, các hồ ao, và tất cả các vũng nước, để chúng sẽ biến thành máu; rồi nước trong cả xứ Ai-cập sẽ biến thành máu, ngay cả nước trong các thùng gỗ hay các vại đá cũng vậy.’”
20 Môi-se và A-rôn làm như Chúa đã truyền cho họ. Trước mặt Pha-ra-ôn và quần thần của ông ấy, ông giơ cây gậy lên và đập vào nước sông; tất cả nước dưới sông đều biến thành máu. 21 Cá dưới sông đều chết. Sông trở nên hôi thối đến nỗi dân Ai-cập không thể uống nước sông. Nước trong cả xứ Ai-cập đều cũng biến thành máu.
22 Các phù thủy Ai-cập cũng dùng các pháp thuật của họ và làm được như vậy. Vì thế lòng của Pha-ra-ôn vẫn cứng cỏi; ông không chịu nghe lời họ, như Chúa đã phán trước.
23 Pha-ra-ôn quay về, đi vào cung điện của ông, và không bận tâm gì đến việc ấy. 24 Người Ai-cập phải đào lỗ dọc hai bên bờ Sông Nin để kiếm nước uống, bởi vì họ không thể uống nước sông.
25 Bảy ngày trôi qua sau khi Chúa giáng họa trên Sông Nin.
Tai Họa Thứ Nhì: Ếch Nhái
8 Chúa phán với Môi-se, “Hãy đến gặp Pha-ra-ôn và nói với nó, ‘Chúa phán thế nầy: Hãy để dân Ta đi, để chúng thờ phượng Ta. 2 Nếu ngươi từ chối không cho chúng đi, Ta sẽ giáng họa để cả nước ngươi bị nạn ếch nhái. 3 Sông sẽ đầy nhung nhúc ếch nhái; chúng sẽ vào trong cung điện ngươi, vô trong phòng ngủ ngươi, ở trên giường ngươi, vào trong nhà quần thần ngươi và nhà dân ngươi, vào ngay cả các lò nướng bánh và các chậu nhồi bột làm bánh của các ngươi. 4 Ếch nhái sẽ nhảy trên mình ngươi, trên mình các quần thần ngươi, và trên mình dân ngươi.’”
5 Chúa lại phán với Môi-se, “Hãy nói với A-rôn anh ngươi, ‘Hãy cầm cây gậy của anh, rồi đưa tay anh ra trên các sông ngòi, các kinh rạch, các hồ ao, khiến cho ếch nhái ngoi lên trên xứ Ai-cập.’” 6 Vậy A-rôn đưa tay ông ra trên những nơi có nước ở Ai-cập; ếch nhái bèn ngoi lên và phủ khắp xứ Ai-cập. 7 Các phù thủy cũng dùng các pháp thuật của họ làm được như vậy; họ khiến ếch nhái ngoi lên trên đất Ai-cập.
8 Bấy giờ Pha-ra-ôn gọi Môi-se và A-rôn vào và nói, “Hãy cầu nguyện xin Chúa khiến ếch nhái rời khỏi ta và dân ta, thì ta sẽ để dân đi, để dâng tế lễ lên Chúa.”
9 Môi-se nói với Pha-ra-ôn, “Xin bệ hạ cho tôi biết khi nào bệ hạ muốn tôi cầu nguyện cho bệ hạ, cho quần thần bệ hạ, và cho dân bệ hạ, để ếch nhái rời khỏi bệ hạ và các cung điện của bệ hạ, mà chỉ ở dưới Sông Nin thôi.”
10 Ông nói, “Ngày mai.”
Môi-se đáp, “Sự việc sẽ xảy ra y như lời bệ hạ nói, để bệ hạ biết rằng không có một vị thần nào giống như Chúa là Ðức Chúa Trời của chúng tôi cả. 11 Ếch nhái sẽ rời khỏi bệ hạ, các cung điện của bệ hạ, quần thần bệ hạ, và dân bệ hạ. Chúng sẽ chỉ còn dưới Sông Nin mà thôi.”
12 Sau đó Môi-se và A-rôn rời khỏi Pha-ra-ôn. Môi-se kêu cầu Chúa về họa ếch nhái Ngài đã giáng trên Pha-ra-ôn. 13 Chúa nhậm lời cầu nguyện của Môi-se. Các ếch nhái ngã ra chết khắp nơi trong nhà, ngoài sân, và ngoài đồng. 14 Người ta dồn chúng lại từng đống, và cả xứ nặc mùi hôi thối. 15 Nhưng khi Pha-ra-ôn thấy tai qua nạn khỏi, ông cứng lòng trở lại và không nghe lời họ, như Chúa đã phán trước.
Tai Họa Thứ Ba: Muỗi
16 Chúa phán với Môi-se, “Hãy nói với A-rôn, ‘Hãy đưa tay anh ra đập vào bụi đất, để chúng biến thành muỗi khắp xứ Ai-cập.’” 17 Họ làm y như vậy. A-rôn cầm cây gậy, đưa tay ra, và đập xuống bụi đất, muỗi bèn bu chích người ta và súc vật. Tất cả bụi đất đều biến thành muỗi trong khắp đất Ai-cập. 18 Các phù thủy cố gắng dùng các pháp thuật của họ để làm ra muỗi, nhưng họ không làm được. Muỗi xuất hiện khắp nơi, bu chích người ta và súc vật. 19 Các phù thủy tâu với Pha-ra-ôn, “Ðây đúng là ngón tay Ðức Chúa Trời hành động.” Nhưng lòng của Pha-ra-ôn đã cứng; ông không nghe lời họ, như Chúa đã phán trước.
Tai Họa Thứ Tư: Ruồi Nhặng
20 Chúa phán với Môi-se, “Sáng mai, ngươi hãy dậy sớm, đi đón gặp Pha-ra-ôn, khi nó ra bờ sông. Ngươi hãy nói với nó, ‘Chúa phán thế nầy: Hãy để dân Ta đi, để chúng thờ phượng Ta. 21 Vì nếu ngươi không để dân Ta đi, Ta sẽ sai vô số ruồi nhặng đến trên ngươi, trên quần thần ngươi, và trên dân ngươi. Chúng sẽ vào trong các cung điện ngươi, rồi nhà của người Ai-cập sẽ đầy ruồi nhặng, và hễ nơi nào có người ở, nơi đó sẽ có đầy ruồi nhặng. 22 Nhưng trong ngày ấy, Ta sẽ biệt riêng vùng Gô-sen, nơi dân Ta ở, để nơi ấy không có ruồi nhặng, hầu ngươi có thể biết rằng Ta là Chúa trong xứ nầy. 23 Ta sẽ làm như thế để phân biệt giữa dân Ta và dân ngươi. Dấu lạ nầy sẽ xảy ra ngày mai.’”
24 Chúa làm y như vậy. Một đám ruồi nhặng rất lớn đen nghịt cả vùng trời bay vào cung điện của Pha-ra-ôn và các tư dinh của quần thần ông. Cả xứ Ai-cập đều bị tàn phá vì nạn ruồi nhặng ấy.
25 Pha-ra-ôn bèn cho triệu Môi-se và A-rôn vào và nói, “Hãy đi, dâng tế lễ lên Ðức Chúa Trời của các ngươi ở trong nước nầy.”
26 Nhưng Môi-se đáp, “Chúng tôi không làm như vậy được, vì của tế lễ chúng tôi dâng lên Chúa, Ðức Chúa Trời của chúng tôi, sẽ làm mích lòng người Ai-cập. Nếu chúng tôi dâng của tế lễ trước mắt người Ai-cập, mà làm cho họ tức giận, há họ chẳng ném đá chúng tôi sao? 27 Chúng tôi phải đi ba ngày vào đồng hoang để dâng tế lễ lên Chúa, Ðức Chúa Trời của chúng tôi, như Ngài đã truyền.”
28 Pha-ra-ôn nói, “Ta sẽ để các ngươi đi dâng tế lễ lên Chúa, Ðức Chúa Trời của các ngươi, trong đồng hoang, miễn là các ngươi không được đi quá xa. Hãy cầu nguyện cho ta.”
29 Môi-se đáp, “Khi tôi rời khỏi bệ hạ, tôi sẽ cầu xin Chúa khiến ruồi nhặng ngày mai rời khỏi Pha-ra-ôn, khỏi quần thần bệ hạ, và khỏi dân bệ hạ, chỉ mong rằng Pha-ra-ôn đừng gạt mà không để cho dân đi dâng tế lễ lên Chúa thôi.”
30 Sau đó Môi-se rời khỏi Pha-ra-ôn và cầu xin Chúa. 31 Chúa làm theo điều Môi-se cầu xin. Ngài khiến ruồi nhặng rời khỏi Pha-ra-ôn, khỏi quần thần ông, và khỏi dân ông; không còn lại một con ruồi nhặng nào. 32 Nhưng lần nầy Pha-ra-ôn vẫn cứng lòng và không chịu để dân ra đi.
Truyền Thống Người Xưa
(Mác 7:1-13)
15 Khi ấy có mấy người Pha-ri-si và mấy thầy dạy giáo luật từ Giê-ru-sa-lem đến gặp Ðức Chúa Jesus và hỏi, 2 “Tại sao các môn đồ Thầy vi phạm truyền thống của các bậc trưởng lão để lại, vì họ không rửa tay trước khi ăn bánh?”
3 Ngài trả lời và nói với họ, “Vậy tại sao các ngươi vi phạm điều răn của Ðức Chúa Trời vì truyền thống của mình? 4 Vì Ðức Chúa Trời đã phán, ‘Hãy hiếu kính cha mẹ ngươi,’
8 ‘Dân này chỉ tôn kính Ta bằng đầu môi chót lưỡi,
Còn lòng chúng cách xa Ta lắm.
9 Việc chúng thờ phượng Ta là vô ích;
Giáo lý chúng dạy toàn là quy tắc của loài người.’
Thứ Làm Người Ta Ô Uế
(Mác 7:14-23)
10 Ngài gọi đám đông đến và nói với họ, “Hãy nghe và hiểu thấu điều này: 11 Chẳng phải những gì vào miệng làm ô uế người ta, nhưng những gì từ miệng ra mới làm ô uế người ta.”
12 Các môn đồ Ngài lại gần và nói với Ngài, “Thầy có biết những người Pha-ri-si rất phật lòng khi nghe Thầy nói như vậy không?”
13 Ngài trả lời và nói, “Hễ cây nào Cha Ta trên trời không trồng thì sẽ bị nhổ bỏ. 14 Cứ để mặc họ. Họ là những người mù dẫn đường người mù. Nếu người mù dẫn đường người mù, cả hai sẽ rơi xuống hố.”
15 Phi-rơ đáp lời và nói, “Xin Thầy giải nghĩa ngụ ngôn ấy cho chúng con.”
16 Ngài nói, “Các ngươi vẫn chưa hiểu sao? 17 Các ngươi không hiểu rằng hễ vật gì vào miệng thì xuống bụng rồi bị thải ra ngoài sao? 18 Nhưng những gì miệng thốt ra là phát xuất từ tấm lòng; chính những điều ấy mới làm ô uế người ta. 19 Vì từ trong lòng mà ra những ác ý, sát nhân, ngoại tình, gian dâm, trộm cắp, làm chứng dối, và vu khống. 20 Ðó mới là những gì làm ô uế người ta, chứ ăn mà không rửa tay chẳng làm ô uế người ta đâu.”
Copyright © 2011 by Bau Dang